Mỹ Nhân Tâm Xà: Bất Thành Uyên Ương

Chương 7: Hoa nở trái mùa lại chẳng hề đẹp đẽ. [hết]



Ái Ân Triền Miên

Mặn Nồng Say Đắm

Bao Năm Kề Nhau

Xuân Hạ Thu Đông

Hoa Chẳng Đơm Nổi

Quả Kết Không Ra

Người Cũng Xa Ta

Tiếc Thay Lương Duyên

Bất Thành Uyên Ương. 

Sau đó nàng được người đưa đi khỏi Dung vương phủ. Người kia dẫn nàng đến gặp Dương Khuyên Lãnh. 

Trong khu rừng rậm… không có chút tia sáng nào, riêng âm u, tối tăm mù mịt… và một màn sương mù dày đặc bao quanh rừng…

Tới nơi kia… nàng thấy được Xuyến nhi nhỏ nhắn của nàng đang vui đùa bên cạnh Dương Khuyên Lãnh trên mặt đất phủ lá khô: Hình ảnh đứa trẻ bé nhỏ tinh nghịch cầm tay nam nhân đong đưa qua lại rồi hai tay đứa trẻ cầm từng ngón tay một của nam nhân, miệng phát ra tiếng cười khanh khách, hiển nhiên thích thú. Nam nhân nét mặt hờ hững, ánh mắt lại bình thản mặc đứa trẻ nghịch ngợm

Dương Khuyên Lãnh thấy nàng tới thì bế Xuyến nhi lên, bước đến chỗ nàng, đem Xuyến nhi đưa cho nàng, mắt nhìn nàng, Dương Khuyên Lãnh khẽ nói: “Ngọc… đứa trẻ thật giống nàng… luôn thích nghịch bàn tay…” Dương Khuyên Lãnh nói đến đây bất chợt ôm lấy nàng:

“Nàng nhớ không? Ngày xưa chúng ta đã vui vẻ như nào? Tại sao nàng không nghĩ đến? Tại sao không yêu ta?” Dương Khuyên Lãnh trầm giọng.

Nàng và Dương Khuyên Lãnh ngày nhỏ đã có bao nhiêu vui vẻ. Nàng đơn thuần, thơ ngây khi cạnh hắn ta… Nàng rất thích cầm đi cầm lại những ngón tay hắn ta… và nàng cùng hắn ta không biết bao nhiêu lần chơi trò phu thê giao bái.

Dương Khuyên Lãnh đối với nàng là mảnh chân tình, tốt với nàng từ nhỏ đến lớn luôn cho nàng niềm vui, tiếng cười…Một Dương Khuyên Lãnh thích nàng, nhưng nàng coi hắn ta như đồ chơi đã cũ vứt bỏ đi không cần đến, mặc hắn ta đớn đau khẩn cầu.

Nàng biết, mình làm nhiều chuyện vô tình… độc ác lắm… những chuyện đó đều tổn thương người.

Lúc này nàng hối hận… muốn quay về mà muộn rồi.

Nàng chỉ có thể nói lời: “Xin lỗi.” Thôi.

Nghe hai từ nàng nói ra nhẹ nhàng như thế, Dương Khuyên Lãnh phút chốc cười điên dại: “Nàng lúc trước nhẹ nhàng buông bỏ ta, giờ cũng nhẹ nhàng xin lỗi ta? Rốt cuộc ta với nàng chỉ là nhẹ nhàng thế thôi.”

Dương Khuyên Lãnh buông nàng ra… trong lòng vô vàn chua xót.

Hắn ta yêu nàng, nhất quyết duy trì hôn ước từ nhỏ… dù biết nàng đã trao tất cả thứ bản thân có cho nam nhân kia, biết rằng nàng sẽ không thích mình nhưng vẫn hi vọng, đến khi nàng tự mình bước lên kiệu hoa, tưởng chừng nàng cho hắn ta một cơ hội…

Vui mừng, mong mỏi để rồi nhận lấy thương tổn thể xác và tinh thần.

Giờ đây trong hắn ta còn lại gì đâu ngoài thù hận, cay đắng đây?

Dù tất cả do yêu nàng mà ra, nhưng hắn ta đến giờ vẫn yêu nàng.

Vẫn muốn cùng nàng trở thành phu thê.

“Bản vương còn tưởng là cao nhân nào, hóa ra là tên thái giám này.” Giọng nói mang đầy giễu cợt vang lên, đâm thẳng vào tai Dương Khuyên Lãnh.

Dương Khuyên Lãnh nhìn người đang bước tới kia, nhìn dáng đi vẫn phong thái như chẳng bị làm sao.

“Ngọc nhi, lại đây.” Hắn giơ tay về phía nàng, nhìn trong mắt hắn lúc này là vô vàn dịu dàng, trìu mến… mà nó dường như hướng về nàng, dành cho nàng.

Nàng lùi bước, không nhìn thẳng hắn, không nói gì.

“Nàng không tới ta thì ta tới nàng vậy.” Hành Dương Sắc than thở, bất đắc dĩ lắc đầu. Dương Khuyên Lãnh nhếch môi: “Dung vương gia cũng thật lạ lùng, khiến cho người ta đau khổ, giảm lỏng người ta rồi hủy dung người ta, nói không thích, giờ thì sao? Nói yêu nói thương, níu lấy người ta không cho đi.”

“Chuyện của bản vương từ khi nào một tên giống thái giám thấp hèn là ngươi có thể xen vào?” Hành Dương Sắc liếc Dương Khuyên Lãnh một cái, hắn bước qua, về phía nàng.

Dương Khuyên Lãnh không biết từ đâu rút ra con dao, nhanh chóng kề lưỡi dao sắc bén vào cổ Hành Dương Sắc, dưới ánh mắt lạnh lùng, âm trầm của Hành Dương Sắc, nhàn nhạt nói: “Để nàng ấy đi, nếu không cho nàng ấy đi thì cổ của ngươi đi thay nàng ấy.”

Hành Dương Sắc hừ lạnh, hắn nâng tay, nắm chặt lấy lưỡi dao, dùng sức xoay ngược con lưỡi dao về phía Dương Khuyên Lãnh, lưỡi dao sắp đâm ngược vào cổ Dương Khuyên Lãnh thì giọng nàng vang lên làm người cầm nó dừng lại: “Hành Dương Sắc! Người đủ rồi!” 

Nàng chạy lại, một tay đẩy mạnh hắn ra, nhanh chóng đưa Xuyến nhi trong lòng cho Dương Khuyên Lãnh: ” Ta biết huynh còn yêu ta… nên mới làm vậy… ta mặt dày xin huynh, đem Xuyến nhi rời đi và giúp ta chăm sóc nó… dùng chút tình yêu còn lại trong huynh với ta chăm sóc nó.” Nàng dùng ánh mắt chờ mong, mong mỏi, khi trong mắt nhìn thấy cái gật đầu từ Dương Khuyên Lãnh.

Nàng mỉm cười nhìn Dương Khuyên Lãnh rồi nhìn Xuyến nhi đang mở to mắt nhìn nàng, nàng dịu dàng nói: “Đa tạ huynh… Nếu có kiếp sau ta sẽ báo đáp huynh. Xuyến nhi của mẫu thân, con sau này phải nghe lời Lãnh thúc thúc đấy… ” Nàng nói xong xoay lưng, mặc cho lưu luyến đau thương, xót xa vẫn còn trong mắt, bản thân đi tới chắn trước mặt Hành Dương Sắc, không quay đầu nhìn hai người đang rời đi kia.

“Hình Tự Ngọc! Nàng giỏi lắm!” Hành Dương Sắc nhìn nữ tử trước mắt.

Nàng có thể phản lại hắn vì một nam nhân khác, nhìn hắn với ánh mắt né tránh, còn với tên kia thì dịu dàng thế? Nàng là nữ nhân của hắn! Đã là nữ nhân của hắn thì không có thể nào cùng nam nhân khác được!

“Hành Dương Sắc, đừng thích ta nữa, buông tha ta đi? Trở về là Hành Dương Sắc trong tâm có một Nhược Oải Phi, là một Hành Dương Sắc ban đầu chưa quen Hình Tự Ngọc này…” Hình Tự Ngọc chậm rãi nói ra.

Nàng mệt mỏi lắm rồi, không muốn cùng hắn dây dưa thêm nữa, chỉ muốn hắn như ban đầu… không xem nàng là gì quan trọng của hắn cả, để nàng có thể yên bình sống tiếp.

“Nàng chẳng phải rất mong muốn ta như giờ à? Sao giờ không muốn nữa?” Hắn lại gần nàng, bàn tay thô ráp chạm vào nửa mặt xinh đẹp của nàng, ôn nhu nói: “Ngọc nhi, ta xin lỗi, quay về bên ta đi, chúng ta sẽ như trước, không phải, sẽ hạnh phúc, vui vẻ hơn trước mà? Được không?”

Nàng cười như khóc, mắr ướt lệ nhòa, tay cởi y phục, bờ vai lộ ra, trắng tuyết mịn màng nhưng lại có rất nhiều sẹo: “Hành Dương Sắc, người nhìn đi! Những gì người làm với ta quá mức tàn bạo, dung nhan này, thân thể này, có bao nhiêu vết thương, có bao nhiêu vết sẹo do chính người gây nên! Cũng chính vì nó, vì người đã lần lượt vô tình gạt bỏ hi vọng, ao ước, tình cảm mà ta dành cho người rồi!”

“Hiện tại ta còn gì ngoài những tổn thương bên ngoài và đau đớn trong lòng, một trái tim đã bị người đập đến vỡ vụn đây? Lời xin lỗi ấy của người có thể làm ta lành lại, quay về bên người hay không khi mọi thứ đã muộn màng?”

Nàng nghẹn ngào, gạt bàn tay hắn ra, nàng cướp lấy con dao hắn đang cầm, Trên lưỡi dao chính là máu, máu từ tay hắn chảy ra, dính vào. Nàng dưới sự ngẩn ngơ của hắn nàng đâm mạnh mũi dao vào ngực mình.

Chết rồi sẽ không còn bị hắn theo đuổi, sẽ không mệt mỏi, sẽ không đau nữa… cái chết của nàng không chừng có thể cứu được mạng của Khuyên Lãnh và đổi được bình an cho Xuyến nhi.

“Ngọc nhi!” Hành Dương Sắc hô lên, qua định ôm lấy nàng.

Nhưng nàng lại đẩy hắn ra, chính mình vẫn đứng vững. Nàng giơ tay chỉ vào hắn, nơi ánh mắt trong veo phẳng lặng: “Kết thúc tại đây, một kết thúc đẹp đẽ với ta, với mối tình như hoa nở trái mùa tưởng chừng xinh đẹp ngờ đâu chẳng phải này… Hành Dương Sắc… hai ta đến cùng cũng không thể nào lại bên nhau… Trước khi chết ta mong người đừng tạo thêm tội nghiệt, đừng để đời sau của mình phải gánh tội thay, nếu được xin người buông tha cho Khuyên Lãnh và đứa trẻ kia.”

Nàng không mong muốn về sau Xuyến nhi sẽ phải gánh tội… muốn nó an ổn mà thôi.

“Được… nhưng đổi lại nàng phải cho ta ôm nàng lần cuối… và cho ta hỏi nàng. Nàng còn yêu ta không?” Hắn nhìn nàng gật đầu rồi mới đến bên ôm đỡ lấy nàng, bên tai nghe tiếng nàng: “Còn yêu, nhưng là không đủ dùng để thứ tha cho người.”

Không đủ…

Thứ tha?

Không đủ…

Không đủ…

Kết thúc một đoạn tình ái

Còn gì ngoài đóa hoa tàn phai

Đang lung lay theo gió thổi?

Mỗi khi nhìn lệ lại rơi

Ngắm hoa tàn dưới mưa

Bỗng nhớ đến người xưa

Từng cử chỉ yêu thương

Chút vấn vương đọng lại.

Năm tháng ấy Dung vương đã cưới một nữ tử đã chết làm vương phi, ngày đại hôn là ngày cuối mọi người nhìn thấy Dung vương… vì từ khi đó Dung vương không hề bước ra ngoài… Nghe nói luôn ở cùng thân xác lạnh của vương phi.

-Hết-


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.