Cuối cùng vẫn là Sở phụ bất lực trở về.
Từ lúc trước thấy Cố Khinh Ca dã cư sơn núi liền biết, hắn không phải là một người tham mộ quyền thế tiền tài, cho nên hắn cũng tuyệt sẽ không vì muốn dựa vào Sở gia mà cưới Sở Yên.
Sau khi Sở phụ rời khỏi, Cố Khinh Ca cảm thấy có chút mệt, mấy ngày liền lên đường làm hắn thập phần mỏi mệt. Hơn nữa còn ứng phó Sở gia, làm hắn thể xác và tinh thần đều mệt.
Ánh nến trong phòng ảm đạm làm người mơ màng sắp ngủ, Cố Khinh Ca đơn giản rửa mặt một phen, chậm rãi bỏ đi áo ngoài, chỉ ăn mặc trung y chuẩn bị lên giường ngủ.
Hắn còn chưa nằm xuống, tiếng đập cửa lại vang lên.
“…… Xuyên Nhi?” Cố Khinh Ca đẩy cửa ra, Sở Tương Xuyên đứng ở ngoài cửa, phía sau lưng căng thẳng, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn hắn.
Bởi vì chính diện Sở Tương Xuyên đối ngọn đèn dầu trong phòng, nên khuôn mặt phá lệ rõ ràng. Ánh mắt y làm Cố Khinh Ca cảm thấy có chút nguy hiểm, theo bản năng lui về phía sau một bước.
“Ngươi tới làm cái gì?” Cố Khinh Ca theo bản năng vẫn duy trì khoảng cách, ngữ khí lãnh đạm.
“Sư phụ muốn cùng Sở Yên thành thân sao?” Sở Tương Xuyên khẩn trương nhăn mày, hắn đuổi sát đi lên một bước mạnh mẽ vào phòng Cố Khinh Ca.
“Ta tự nhiên sẽ không thành thân với nàng…… Ngươi nói mê sảng cái gì!” Nói chuyện, Cố Khinh Ca bị Sở Tương Xuyên từng bước một bức lui vào phòng, trong lòng hắn không biết vì cái gì bỗng dưng cảm thấy có chút không thích hợp, “Ngươi lại đây rốt cuộc muốn làm cái gì!”
“Sư phụ không biết ta vì sao mà đến sao?” Sở Tương Xuyên lộ ra một cái âm trầm tươi cười.
“Ta như thế nào biết ngươi vì sao mà đến!” Trong lòng Cố Khinh Ca đè nén, hung hăng hất tay áo một chút muốn rời xa Sở Tương Xuyên.
“Tự nhiên……là vì sư phụ mà đến.” Sở Tương Xuyên tiến một bước, vươn hai tay thế nhưng trực tiếp đem Cố Khinh Ca ôm lên!
“Ngươi! Ngươi tên nghiệt đồ này, muốn……muốn làm cái gì!” Cố Khinh Ca trong lòng cả kinh, bị động tác thình lình nhảy ra của Sở Tương Xuyên dọa sợ. Hắn biết Sở Tương Xuyên sẽ không thương tổn hắn, cho nên cũng không giãy giụa quá nhiều.
“Nếu là nghiệt đồ, tự nhiên phải hầu hạ sư phụ một chút mới tốt.” Ánh mắt Sở Tương Xuyên sáng quắc, trực tiếp đem Cố Khinh Ca ném lên giường, theo sau đè trên người, chế trụ tay chân Cố Khinh Ca.
Cố Khinh Ca thân mình mẫn cảm, bị Sở Tương Xuyên mạnh mẽ ngăn chặn liền vô lực nhúc nhích, giãy giụa không được, cuối cùng đành phải gầm nhẹ: “Đừng chạm vào ta!”
“Mấy ngày trước đây……sư phụ không có nói như vậy. Nếu ngày đó sư phụ muốn tránh, sao lại bị ta dễ dàng thực hiện được?” Sở Tương Xuyên cúi đầu hôn môi Cố Khinh Ca, hung hăng hút ra một vết hồng nhạt ở nơi cổ da thịt kiều nộn.
Cố Khinh Ca bị bức bách đến hai mắt đỏ bừng, thở dốc tăng lên, nhưng hắn lại đối với đồ đệ nhà mình một chút biện pháp đều không có, chỉ có thể tùy ý để người trước mặt bắt nạt.
“Sở…… Tương Xuyên…… Xuyên Nhi!” Hắn muốn cho người kia dừng lại, y cố tình thật sự cố chấp.
“Ngoan……sư phụ.” Thanh âm Sở Tương Xuyên khàn khàn, cúi đầu hôn môi Cố Khinh Ca, “Ngươi nếu không muốn…… Ai cũng không cưỡng bách được ngươi.”
Cố Khinh Ca nội tâm cả kinh, một câu cự tuyệt đều nói không nên lời. Bởi vì nếu là Xuyên Nhi…… Hắn nguyện ý.
Liền như vậy ỡm ờ, đêm dài lâu mà kiều diễm rốt cuộc qua đi.
Sáng sớm hôm sau, thừa dịp Sở Tương Xuyên ngủ còn chưa tỉnh, Cố Khinh Ca chống thân mình bủn rủn, một thân bạch y, mười phần chật vật trở về Vân Miểu Phong.