Mỹ Nhân Nói Cô Ấy Yêu Thầm Tôi

Chương 30



Khi ba người Trang Lộ rời khỏi trạm y tế trường, đúng lúc gặp mặt trời chiều ngả về tây, những đám mây đỏ rực nhuộm màu cả bầu trời, biểu lộ sức sống tràn trề, dù ban ngày đã khép lại, cũng diễm lệ đến khiến người ta mê mẩn.

Trang Lộ nói: “Vừa kịp lúc đến giờ ăn tối luôn!”

Tôn Nhụy vốn đang ngắm mây, nghe được lời này bèn thở dài: “Cảnh đẹp đang ở trước mặt, cậu cũng chỉ muốn ăn cơm.”

“Cơm khô người, cơm khô hồn! Mỗi ngày phải đều đặn đúng lúc ăn đủ ba bữa.” -Trang Lộ cười nói: “Đi nhanh thôi, ăn xong còn có thể mang đến một ít cho Đào Như.”

Dựa theo lời dặn của bác sĩ, Đào Như vẫn còn nằm trên giường bệnh, trước khi ba người rời đi, nàng ấy đã ra quyết định, ngày mai sẽ đến bệnh viện thành phố.

Tôn Nhụy còn muốn nói gì đó để ca ngợi ánh nắng chiều thì đã thấy Ngô Niệm Hi dịu dàng thuận theo cái lôi kéo của Trang Lộ. Tiết Kinh trập đã qua tiết Xuân phân sắp đến, thời tiết trở nên ấm áp, nhưng Ngô Niệm Hi vẫn còn mặc một chiếc áo khoác lông màu trắng, tôn lên khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết. Lúc bị Trang Lộ kéo đi, ánh mắt cô hướng về Trang Lộ, kiên định và sáng ngời. Gương mặt cô trắng đến mức như thể vô thực, mang sức hút lạ thường, đẹp đến mê hồn.

“Nè, đợi tôi với!” – Tôn Nhụy không có thời gian nghĩ thêm nhiều, bèn nhấc hai cái chân đuổi theo.

Ba người chọn quán cơm Tâm Viên gần đó, quán cơm Tâm Viên gần trạm y tế trường và khu ký túc xá Tâm Viên. Khu ký túc xá Tâm Viên đa phần là sinh viên của Học Viện Khoa học và Kỹ thuật Vật liệu, Học Viện Kỹ thuật Xây dựng và Cơ khí, Học Viện Kỹ Thuật Cơ Khí khoa chính quy, vì thế cảm nhận lớn nhất khi bước vào quán đó chính là —— Đều là con trai! Đông nghìn nghịt!

Tôn Nhụy từ từ thở dài: “Tôi vốn đang còn tràn đầy kỳ vọng vào tình yêu, nhìn thấy mấy bạn nam còn sẽ ẩn chứa sự mong chờ, mong chờ rằng trong số những bạn nam này sẽ có một người là đối tượng tương lai của mình. Nhưng bây giờ nhìn họ tôi chẳng còn hứng thú gì nữa, trong đầu toàn vang vọng mấy lời Đào Như nói, “sờ một chút, cọ một chút”. Chẳng còn gì tốt đẹp hết.”

Tôn Nhụy xúc động muôn phần, nhưng Trang Lộ đã sớm chạy tới cửa sổ bán vé gọi món bún qua cầu, trước khi đi còn hỏi người đẹp Ngô muốn nước dùng như thế nào: “Nước dùng gà, vị nguyên bản, hay vị cay, cà chua gì không?”

Ngô Niệm Hi trả lời nàng một lúc, sau khi quay đầu lại bèn nghe thấy muôn vàn suy nghĩ u sầu của Tôn Nhụy, cô đưa tay vỗ vỗ vai Tôn Nhụy: “Cậu thế này gọi là vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn.”

“Cậu nói ra nghe nhẹ nhàng quá ha, cậu không có cảm giác này sao?”

“Tôi không có à.” – Ngô Niệm Hi không hề hấn nhún vai: “Tôi không yêu đương, đối với chuyện này tôi không có hứng thú.”

“Gì chứ!” – Tôn Nhụy chấn động: “Cậu còn trẻ mà sao nghĩ không thoáng vậy kìa? Tôi nói này, người theo đuổi cậu nhiều như vậy nhưng cậu cũng không động lòng. Trước đây cậu từng bị tổn thương tình cảm sao?”

Ngô Niệm Hi bật cười, cũng không biết đang nghiêm túc hay nói giỡn: “Là bị tổn thương, nhưng không phải tổn thương tình cảm. Có điều cái gọi là tình yêu này, phần lớn đều là vì thấy sắc nảy lòng tham. Người thực sự có thể bỏ qua bề ngoài, thấu hiểu bên trong rất ít. Thế nên đừng kỳ vọng quá nhiều thì tốt hơn.”

Tôn Nhụy vừa đến quầy bán miến bò vừa gọi một bát miến bò: “Dì ơi, cho cháu thêm ớt! Siêu cay!”, rồi cô quay đầu lại tỏ vẻ phản đối quan điểm của Ngô Niệm Hi:

“Tại sao cậu lại phải tách ra như thế? Hay nói cậu đi, Ngô Niệm Hi, xinh đẹp, tốt tính, cái nào cũng là cậu. Dù người ta có thích cậu vì cậu đẹp đi chăng nữa, nhưng bình thường sống chung vẫn là ở bên con người thật của cậu mà. Tôi không hiểu cậu đang băn khoăn chỗ nào. Theo tôi nha, tôi còn mong mình được xinh đẹp như cậu, trái một người phải một người từ từ tuyển, từ từ chọn. Cuối cùng tìm được người vừa lòng hợp ý.”

Ngô Niệm Hi cũng không thích tranh cãi với người khác, cô nhướng mày mỉm cười, pha trò kết thúc đề tài này:

“Vừa rồi còn mới nói mình hết hứng thú, thế mà bây giờ lại nghĩ đến chuyện chồng lớn chồng bé hoà hợp hạnh phúc à”.

Trang Lộ mỗi tay cầm một đĩa cơm, trên mỗi đĩa có một bát đồ ăn, nhưng nàng vẫn ổn định đi đến bên cạnh Ngô Niệm Hi, lơ ngơ chèn vào một câu: “Mình qua đó lấy chỗ trước.”

Ngô Niệm Hi vươn tay chuẩn bị lấy dĩa đồ ăn phụ Trang Lộ một chút, Trang Lộ hơi nâng tay tránh né, nhoẻn miệng cười: “Cậu cứ yên tâm ngồi đúng chỗ của mình là được rồi, ngoan.”

Tôn Nhụy vừa mới lấy miến bò của mình ra thì thấy Ngô Niệm Hi mỉm cười và bóng dáng thoải mái của Trang Lộ, cô lập tức bĩu môi:

“Tôi thấy cậu không muốn yêu đương tất cả là tại Trang Lộ đối với cậu quá tốt, quá săn sóc! Đàn anh gì đó đều kém tri kỷ!”

Ngô Niệm Hi nhướng mày, sắc mặt còn tươi tắn hơn lúc nãy nói về các bạn nam, tinh thần hào hứng:

“Trang Trang không chỉ tốt bình thường đâu, mà là siêu siêu tốt luôn. Mọi người thường nông cạn, cứ trông mặt mà bắt hình dong, mà không biết thứ quan trọng nhất chính là tấm lòng.”

“Vậy thì cậu cứ yên tâm, bây giờ Trang Lộ đã ốm đi nhiều, bề ngoài cũng trở nên xinh xắn hơn, những người nông cạn sẽ nhìn thấy tấm lòng của cậu ấy!”.

Tôn Nhụy chỉ là bông đùa theo lời cô nói, nhưng lại chạm trúng nỗi sầu của Ngô Niệm Hi bữa giờ. Cô nhịn không được khẽ nhíu mày, lẩm bẩm một câu: “Rõ ràng… Là của tôi.”

“Gì cơ ?” – Tôn Nhụy không nghe rõ.

Ngô Niệm Hi lắc đầu: “Không có gì.”

Bên kia Trang Lộ đã giúp Ngô Niệm Hi cho các loại đồ ăn vào nước lèo, nhìn người đẹp Ngô và Tôn Nhụy đang tán dóc đi tới:

“Nói cái gì đó?”

Tôn Nhụy bưng miến bò yêu quý ngồi xuống: “Nói chuyện con trai, nói chuyện yêu đương.”

Trang Lộ bị tám chữ này chọc cười: “Há há, vậy là tốt rồi, tôi còn sợ các cậu vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn.”

“Mối quan hệ của hai người các cậu đúng là tốt thật, nghĩ cũng nghĩ giống nhau, dùng cũng chung một thành ngữ.”

“Vậy vẫn là Niệm Niệm lợi hại.” – Trang Lộ chớp chớp mắt nhìn người đẹp Ngô, rất là chân thành: “Hôm nay cậu siêu lắm! Chớp mắt cái đã chọc thủng được bản chất sự việc.”

Ngô Niệm Hi ngẩn người, giây tiếp theo đã bị ánh mắt nóng rực của Trang Lộ khích lệ đến đỏ tai: “Hở? Gì cơ?”

“Thực ra mình luôn cảm thấy những lời của bà cô phiền phức kia rất khó chịu, rất chói tai, làm người khác rất không thoải mái. Ban đầu mình chỉ nghĩ rằng đó là do khoảng cách thế hệ và quan niệm khác biệt thôi, nhưng sau khi nghe cậu nói mình mới nhận ra, quan niệm của bà ta là cái gì kỳ thật không quan trọng, quan trọng là bà ta thật sự đang cố ý hoặc vô ý hạ thấp Đào Như, lòng dạ thâm hiểm! Trước đây mình đọc được một bài báo nói là cô dâu chưa vào cửa thì má chồng đã muốn dạy dỗ một trận. Mình không hiểu lắm, bây giờ chẳng phải mọi người đều bình đẳng rồi sao! Hôm nay gặp phải chuyện này, mình mới hiểu ra, có những người chính là như vậy! Cứ muốn gió đông phải lấn át gió tây, cứ muốn chèn ép người khác.”

Trang Lộ có chút bất bình: “Bà ta vừa đánh vừa xoa, vừa cho một cái tát vừa cho một quả táo, haiz… Hóa ra giữa người với người, đúng thật là tranh giành quyền lực, có những người có thể trắng trợn tước đoạt quyền lợi của người khác mà không cần lý do, riết thành thói quen.”

Ngô Niệm Hi gật gật đầu: “Đúng vậy, bọn họ sẽ không quan tâm rằng hành động của mình gây ra cho người khác có thể sẽ tạo nên những ảnh hưởng khó có thể xoá nhoà hay không, sẽ không quan tâm có thể sẽ làm một người tự tin sụp đổ, một người một mình vỡ vụn hay không.”

Trang Lộ thở dài.

Tôn Nhụy nhai miếng thịt bò, nhìn qua nhìn lại Trang Lộ và Ngô Niệm Hi: “Tôi thấy hai cậu có cùng quan niệm, không có sự khác biệt, tam quan rất hợp.”

“Đó là đương nhiên! Lớp trưởng, cậu xem hai đứa tôi, một người có đầu óc một người có sức lực, có phải rất giống Tống Giang và Tiều Cái đúng không!”

Nói xong câu này, Trang Lộ nhìn về phía người đẹp Ngô: “Người khác luôn cảm thấy cậu mảnh mai yếu đuối, mình thì không cảm thấy như vậy. Mình cảm thấy cậu tuy tay trói gà không chặt, nhưng lại có năng lượng rất mạnh mẽ! Sức mạnh của cậu vừa cứng rắn vừa mềm dẻo!”

Ngô Niệm Hi gần như cảm thấy mình sắp nhảy cẫng ra khỏi chỗ ngồi luôn rồi. Trang Trang nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng và chứa đầy sự ngưỡng mộ, nàng thẳng thắn và chân thành bày tỏ tình cảm của mình. Có vẻ như nàng không hề hay biết rằng sự thẳng thắn xuyên thấu lòng người này lại là thứ khiến người khác rung động, mang theo sự ấm áp quá đỗi tuyệt đẹp, khiến Ngô Niệm Hi muốn giấu kín từng chút một, càng không có cách nào thoát khỏi được nữa.

Ngô Niệm Hi khắc chế nội tâm đầy ắp sự ngượng ngùng của mình, mím môi: “Không, không phải Tống Giang và Tiều Cái.”

Tôn Nhụy nói: “Đương nhiên không phải, hai người bọn họ quan niệm bất đồng, một người chết để thoái vị cho người kia, tôi thấy hai người các cậu còn xứng đôi hơn.”

“Ai nói không phải vậy.” -Trang Lộ gắp hai miếng mì, cười nói.

Đến khi ba người gói cháo về lại trạm y tế trường, Đào Như đang ngây ngốc trên giường bệnh, cũng không biết suy nghĩ cái gì, nhìn các nàng tới, mới miễn cưỡng nở nụ cười.

“Tối nay cậu về kí túc xá hay ở lại chỗ này?” – Là lớp trưởng, Tôn Nhụy rất có trách nhiệm.

“Bác sĩ Tôn nói tôi có thể về kí túc xá, tôi vẫn nên về đó thì hơn.”

“Cậu ăn cơm trước đã, lát nữa tôi cõng cậu về.” – Trang Lộ thuận miệng nói, đột nhiên nghĩ đến nàng ấy là vì đứa nhỏ trong bụng nên mới cần người chăm sóc, cõng lên không phải đè ép bụng sao, nàng vội vàng sửa miệng: “Thôi để tôi bế cậu về.”

Đào Như còn chưa có trả lời, Ngô Niệm Hi đứng kế bên mở hộp thức ăn bị trượt tay, khiến cả hộp nghiêng sang một bên.

“Ối, cẩn thận.” – Đào Như đỡ một tay.

Trang Lộ phản ứng còn nhanh hơn, một tay lập tức nắm lấy tay Ngô Niệm Hi, tay kia nhanh chóng đặt hộp cháo dùng một lần lên bàn.

“Cậu không bị bỏng chứ.” -Trang Lộ nắm lấy tay Ngô Niệm Hi lật qua lật lại.

“Không có gì không có gì.” -Ngô Niệm Hi hơi tránh khỏi tay Trang Lộ, ngẩng đầu nhìn Đào Như nói:

“Tôi thấy cậu vẫn nên ở lại trạm y tế trường một đêm đi, cậu phải có trách nhiệm với cơ thể của mình hơn nữa, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Vả lại cũng không biết bà cô kia còn làm ra chuyện gì khác nữa không, ít nhất có bác sĩ Tôn ở đây, lỡ có chuyện gì thì thầy ấy có thể đỡ được.”

Bên kia Tôn Nhụy mở hộp thức ăn nhanh ra, đưa cho Đào Như một cái muỗng: “Mấu chốt là chuyện này của cậu không thể để cho mọi người biết, bằng không tôi còn nghĩ ngày mai kêu một vài bạn nam tới đây hỗ trợ, tôi cũng sợ bà bác đó tới gây phiền toái cho cậu, nhất định bà ấy sẽ không bỏ qua.”

Trang Lộ xác nhận Ngô Niệm Hi không bị bỏng mới tham gia vào đề tài này: “Không cần bạn nam nào hết, chuyện này càng ít người biết càng tốt, ngày mai tôi sẽ đi với cậu ấy.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.