Trong ký ức còn sótlại của Nương Tiên, cha vẫn như thế. Nàng không ngần ngại nhào vào vòngtay rộng mở của cha, đôi mắt trong veo ngước nhìn thiên đế, thật đángyêu:
– Tiểu tiên… Nước…
Mắt Thiệu Khải Đăng như nổ đom đóm trước cảnh thân mật bất ngờ kia. Tính chiếm hữu quả là rất cao, thiên đế thở dài:
– Ta là cha của Nương Tiên.
Nhạc phụ? Thiệu Khải Đăng thầm quan sát. Chuyện kiếp trước, hắn vẫn còn nhớ. Đương nhiên là không có cảm tình với hai từ thiên đếMộtchút nào:
– Đến đây làm gì?
– Ta có chuyện muốn nói với ngươi.
– Nương Tiên là của ta. Người tạo ra nàng ấy nhưng lại quẳng nàng trong một xó rừng. Ta tìm được, dĩ nhiên là của ta rồi.
– Nương Tiên không phải là một món đồ vật. – Thiên đế nhìn con gái, xótxa khi so với vóc dáng tròn trịa khi mới xuống, nàng có ốm đi – Ngươiphải lắng nghe tâm tư tình cảm của nó, xem nó có thích ngươi không?
– Vậy ngày xưa khi thiên đế lấy đá của tôi đi, Thiên đế có hỏi đá, ở với mèo là sung sướng, hay ở với thiên đế thích hơn không?
Thiên đế cứng họng. Gã này ngang như cua, nhưng cái ngang của hắn không phải là không có lý:
– Ta thừa nhận là ta sai. Nên ta không muốn lập lại sai lầm đó lần nữa.Nương Tiên chưa sẵn sàng để làm một con người, một người vợ. Ngươi yêuthích nó, hãy cho nó một thời gian nữa để nó học hỏi, khám phá thêm thếgiới này. Giam cầm nó không phải là cách thể hiện ngươi yêu nó, chỉ đểthỏa mãn ý thích sỡ hữu của ngươi thôi.
– Tôi làm vì bảnthân tôi mà. Người ta sung sướng trong khi mình đau khổ, thế tại saomình không được quyền sung sướng khi người ta đau khổ chứ…
– Ngươi…
Quả là rất bướng bỉnh. Những con người thế này, thiên đế chưa từng gặp nên cũng không biết phải làm sao.
– Cha vợ đi thăm con gái như vậy được rồi. Cha vợ an tâm, tôi hứa sẽkhông bạc đãi Nương Tiên. Tôi cũng không cưới vợ hai, vợ ba thị thiếp gì đó làm khổ nàng. Còn chuyện dạy dỗ nàng, thiết nghĩ không cần đâu. Dạydỗ theo kiểu quăng nàng vào một xó, không cho tiếp xúc với bên ngoài thì dạy làm gì. Cuộc sống sẽ dạy cho nàng trưởng thành. Người không cần lo.
Thiên đế quả nhiên cụt lý. Thiên đế này cũng cần dạy dỗ lại thôi, ăn với nói thế thì làm sao mà hơn người ta được:
– Thiên đế của chúng ta hiền quá!
– Người tốt là vậy mà. Hắn có lỗi nên chỉ cần nhắc tới lỗi của hắn là hắn co vòi lại ngay. Thật là khổ quá đi mất!
– Nói thì nói, giận thì giận thế thôi chứ người làm sao mà bỏ lửng sốphận của Thiệu Khải Đăng được. Tôi cũng muốn biết sao từ huyết hồn màhắn lại thành nửa người nửa yêu thế này. Chuyện thật là hấp dẫn…
– Ngươi chỉ nhiều chuyện là giỏi thôi. Hắn tồn tại theo kiểu nửa ngườinửa yêu, có lẽ là do hắn đã mượn xác con người để tiếp tục sống. Nếu xem rõ được quá trình mượn xác đó thì sẽ có cớ cho cái gã thiên đế hiềnlành của chúng ta đòi lại uy phong cho mình. Thiên đế không giết sinhvật trên dương trần nhưng nếu sinh vật đó làm tổn hại tới người khác,hắn hoàn toàn có thể ra tay.
– Ý chủ nhân là nếu Thiệu Khải Đăng là do hại người cướp xác thì sẽ bị…
– Ừ. Muốn biết rõ thì đi hỏi Diêm đế thôi. Lúc nãy đang coi hay thì cóngười ra vẻ quân tử không thèm chấp, bây giờ chúng ta coi tiếp, xem diễn biến thế nào…