Mỹ Nhân Có Sức Mạnh Lay Trời Chuyển Đất

Chương 1



Ta tên Vương Đại Chùy, là một mỹ nhân nhỏ nhắn xinh đẹp.

Lần đầu tiên cha nuôi nhìn thấy ta, nói rằng kinh ngạc như thấy tiên nữ, lập tức trả tiền mua ta từ tay cha ta.

Một giờ sau, cha nuôi đã hối hận, vì khi ta đánh xe ngựa cho ông, một roi đã quất gãy chân ông. Khi ông quay lại tìm cha ta để trả hàng, cha ta đã dọn nhà đi nơi khác, không còn tin tức gì nữa.

Cha nuôi nuôi ta năm năm, ta đã ăn hết sạch gia sản của ông.

May mắn thay, ta đã đến tuổi cập kê, ông nóng lòng gả ta đi, nhét ta vào phủ Cửu Vương gia.

“Cửu Vương gia giàu có, cho dù con có ăn mười thùng cơm một bữa, hắn cũng sẽ nuôi nổi con.”

Cha nuôi đã sớm quên mục đích mua mỹ nhân về, chỉ muốn tống khứ ta đi để giải quyết nỗi khổ không nuôi nổi ta.

Được ăn cơm, ăn no, là mục tiêu duy nhất trong đời ta, vì vậy ta vui vẻ đến phủ Cửu Vương gia.

Đêm đó, mặc dù ta không gặp được Cửu Vương gia nhưng thực sự đã ăn no, cha nuôi không lừa ta.

Ông ấy đúng là người tốt!

Không ngờ, sáng hôm sau, Cửu Vương gia đã bị bắt vào thiên lao vì tội mưu phản, còn ta là nữ nhân duy nhất của Cửu Vương gia, thế là bị tống giam cùng hắn.

Trong ngục tối tăm, ta lần đầu tiên nhìn thấy Cửu Vương gia yếu đuối trong lời đồn.

Hắn trông khá đẹp, ta vẫn chưa từng gặp người nào đẹp hơn ta.

Cửu Vương gia mới biết đến sự tồn tại của ta, hắn uống một ngụm trà, thong thả hỏi ta:

“Ngươi chính là mỹ nhân mà Từ đại nhân tặng cho bổn vương?”

Ta gật đầu, nghiêm túc hỏi câu hỏi đã tích tụ trong lòng bấy lâu: “Vương gia, khi nào thì ăn cơm ạ?”

Sáng sớm bị bắt đến đây, giờ đã qua giờ cơm trưa rồi, ta thực sự quá đói.

Ta có thể không có gì nhưng không thể không ăn cơm.

Cửu Vương gia sửng sốt, nhướng đôi lông mày đẹp,

“Ngươi có biết vào đây có nghĩa là gì không?”

Ta gật đầu, lại hỏi hắn một lần nữa khi nào thì ăn cơm.

Cho dù bị c.h.é.m đầu, cũng phải cho người ta ăn no chứ?

“Không phải nói là cơm trước khi c.h.é.m đầu rất thịnh soạn sao, khi nào thì dọn lên?”

Cửu Vương gia giật giật khóe miệng, nhắm mắt không thèm để ý đến ta nữa.

Có lẽ hắn cũng không có cách nào để kiếm được đồ ăn, dù sao bây giờ hắn cũng là tù nhân, không chỉ huy được người khác.

Hắn không đáng tin, ta chỉ có thể tự mình nghĩ cách.

“Này, đại ca, giờ đã đến giờ ăn trưa rồi, sao còn chưa mang cơm đến?”

Người cai ngục ngạc nhiên nhìn ta, ném cho ta hai chiếc bánh bao cứng ngắc, ban đầu ta định tự mình ăn nhưng vẫn nhịn đau chia một chiếc cho Cửu Vương gia.

Một chiếc bánh bao không đủ nhét kẽ răng, Cửu Vương gia lại đưa chiếc của hắn cho ta, ta ăn xong vẫn đói.

Vì vậy, nửa đêm, ta khóc lóc hỏi Cửu Vương gia:

“Ngài có muốn vượt ngục không? Ta muốn ăn chân giò lớn của Trương Ký, lúc này ra ngoài thì ông ta vẫn chưa dọn hàng, hẳn là còn kịp.”

Cửu Vương gia mở mắt ra, xoa đầu ta,

“Đói ngất rồi sao? Ngục sắt trùng trùng, ngươi có cánh cũng không thoát được.”

Ta đánh giá nhà tù, lại hỏi Cửu Vương gia một lần nữa xem hắn có muốn trốn không.

Cửu Vương gia rất mất kiên nhẫn,

“Ngươi cứ yên lặng nằm mơ, đừng làm phiền bổn vương nghỉ ngơi.”

Ầm——

Ta đ.ấ.m một cái thủng tường, Cửu Vương gia mở mắt, trơ mắt nhìn bức tường đó dưới nắm đ.ấ.m của ta sụp đổ một nửa.

Trong làn khói bụi mù mịt, ta cõng Cửu Vương gia, chạy thẳng ra ngoài, nhà tù sau lưng ta ầm ầm đổ sập, san thành bình địa.

Trong lúc hoảng loạn, Cửu Vương gia nắm lấy vai ta: “Chân giò Trương Ký ở phía đông!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.