Mưu Đoạt Hạnh Phúc

Chương 13



Sở Khuyết vẫn đứng im ở một góc nhìn Sở Nhi và Thiên Mạc ân ái với nhau, ông cũng cảm nhận được rằng dường như hai người đã có tình cảm với nhau mà thầm nghĩ :

“Thì ra đây là điều mà khiến cậu quan tâm đến con gái của tôi. Tôi cũng không biết tại sao hai người lại vừa gặp đã yêu như vậy. Nhưng tôi mong cậu có thể cho nó một cuộc sống đầy hạnh phúc…”

Thiên Mạc lúc này đứng dậy cậu nhìn chằm chằm vào Sở Khuyết mà nói : “Bác đừng lo về phần cổ phiếu của Sở Thị, con quyết tâm sẽ dành lại nó…”

Cậu bước đến gần chỗ ông rồi đưa tay nắm chặt lấy tay của ông mà nói : “Bác hãy đi theo con…”

Sở Nhi ngồi trên giường mà nhìn hai người rời đi cô cũng đã cảm thấy nhẹ lòng khi công ty của bố cô được cứu, tất cả những cơn ác mộng này sẽ chấm dứt và Nhược Hy cô sẽ không cho anh đạt được mục tiêu của mình.

“Tất cả rồi sẽ quay trở về như ban đầu, để xem quân cờ kế tiếp anh đi là gì. Tôi sẽ trở nên nham hiểm độc ác. Tôi sẽ đẩy anh vào con đường của cái chết Nhược Hy…”

Cô nở một nụ cười nham hiểm rồi nằm xuống dưới giường. Đưa mắt nhìn lên trần nhà : “Còn anh nữa Thiên Mạc, rốt cuộc kế hoạch của anh là gì hả ?

Anh có thật sự yêu tôi như những gì anh nói không ?

Hay đây chỉ là sự trùng hợp, hoạt anh bày ra tất cả chỉ để có được tôi. Tôi nhất định phải tìm ra được sự thật. Tôi không phải là một con ngu mà dễ dàng tin tưởng người khác như vậy…”

Sở Nhi nhắm chặt mắt lại bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu để lấy lại tin thần và sức lực bởi vì con đường đầy chông gai phía trước, không biết còn những biến cố gì đang chờ đợi cô.

Tại tập đoàn Thiên Gia một cuộc họp đã được mở ra tất cả mọi người lúc này điều bàn luận về cuộc họp quan trọng này, bọn họ không biết tại sao lại họp đột xuất như thế có chuyện gì à. Sau 15′ Cuối cùng hai nhân vật chính cũng đã xuất hiện đó là Thiên Mạc và Sở Khuyết khiến bọn họ sững sờ.

Trước sự sững sờ của mọi người Thiên Mạc lúc này nói : “Tôi nghĩ rằng mọi người thắc mắc khi tôi mở ra cuộc họp này để làm gì….Thì bây giờ tôi xin nói chúng ta sẽ đầu tư cổ phần vào tập đoàn Sở Thị.

Không những thế chúng ta sẽ xét tuyển các nhân viên mới vào làm hay đã có kinh nghiệm lâu năm sẽ qua trợ giúp Sở Thị….”

Tất cả mọi người điều hoang man vì tập đoàn Sở Thị đã phá sản rồi, nếu bây giờ qua đó làm thì không phải sẽ chẳng có tiền lương à một nhân viên đứng lên nói : “Tôi đề nghị công nhận chúng ta không nên làm như thế, bởi vì điều này sẽ khiến các nhân viên sẽ không được trả lương đầy đủ. Còn công ty của ngài có quy cơ cao sẽ bị giảm sút chất lượng…”

Nghe những lời đó Thiên Mạc đã suy nghĩ một hồi, nhưng rồi vẫn quyết định làm việc này bởi vì bây giờ thứ mà anh muốn nắm đến chính là Sở Nhi :

“Không sao cả, về phần công ty thì tôi sẽ tự lo liệu, còn về phần tiền công thì một tháng làm ở đó tôi sẽ trả gấp đôi một phần bên đây…Mọi người có đồng ý không ?”

Trước câu nói đó của Thiên Mạc bọn họ điều sững sờ mà suy nghĩ, không hiểu sao cậu ta lại làm chuyện điên rồ này chứ. Mà với số tiền gấp 2 lần bọn họ đang làm ở công ty này thì không phải qua tập đoàn Sở Thị sẽ tốt hơn a.

“Tôi sẽ cho mọi người thời gian là 3 tiếng để ứng cử, nếu ai đồng ý thì hãy bắt đầu đăng ký. Và chúng tôi chỉ giới hạn 20 thành viên. Nếu mọi người không đồng ý thì tôi sẽ tuyển nhân viên mới cho công ty Sở Thị, rồi chọn lọc đuổi những nhân viên mới không chấp hành nội quy…”

Mọi người bây giờ điều Chết lặng sắc mặt đã thay đổi bất thường ai nấy cũng đều xoay qua xoay lại bàn luận với người này cho đến người kia. Thời gian cứ thế trôi thật nhanh tít tắt tít tắt. Còn thư ký cũng đã chủng bị ai chiếc hũ đựng phiếu.

Sau đó cô đi xung quanh phát cho mỗi người một tờ giấy trắng cùng những cây bút. Thời gian đã trôi qua 10 phút cuộc bình chọn bây giờ sẽ diễn ra tất cả mọi người có 5 phút để suy nghĩ rồi viết nơi mình chọn ở hai công ty lên giấy. 5 phút còn lại đã trôi qua và thời gian bình chọn cũng đã kết thúc Thiên Mạc bắt đầu gọi từng người lên bỏ phiếu.

Như dựa đoán tất cả mọi người điều bỏ phiếu ở tập đoàn Sở Thị nhiều hơn bởi vì ở đó lợi nhuận cũng cao hơn. Cậu lúc này bậc cười nhưng khi muốn lấy những phiếu trong hộp.

Cậu đã kêu nữ thư ký sốc hộp phiếu lên rồi nhắm chặt mắt lại lấy bên trong một mới phiếu của tập đoàn Sở Thị ra.

“Bây giờ tôi sẽ tự chọn những phiếu đầu tiên nếu bốc được, khi đếm đủ 20 phiếu tôi sẽ dừng lại.”

Tất cả mọi người điều hồi hộp lúc này cậu đếm số phiếu trong hộp và cũng đã chọn được 20 người nhân viên trong công ty.

“Được rồi 20 cậu nhân viên này tốt lắm ngày mai hãy qua giúp tập đoàn Sở Thị, những người còn lại cũng đã làm rất tốt công việc bầu cử này. Chúng tôi cũng sẽ có một phần thưởng nhỏ cho mọi người. Tôi quyết định tăng ½ số lương trong ba tháng cho bọn.”

Mọi người lúc này điều vỗ tay cuộc họp kết quả, cậu cười sau cơn mệt mỏi kia cuối cùng mọi thứ cũng đã ổn định. Cậu bước ra bên ngoài chỗ Sở Khuyết đang đứng nhìn thấy ông đang đi qua đi lại có vẻ lo lắng cậu bước đến đưa tay chấn an ông :

“Bác yên tâm mọi chuyện đã ổn thỏa rồi, ngày mai 20 người trong công ty của cháu sẽ qua giúp đỡ bác, và bác đừng lo tôi cũng sẽ đầu tư một phần cổ đông cho bác…”

Sở Khuyết im lặng nhìn cậu ông lúc này cảm động mà như muốn khóc : “Tôi cảm ơn cậu nhiều lắm, nhưng tôi không biết phải làm gì để đền đáp công ơn này của cậu…”

Thiên Mạc mỉm cười trả lời : “Bác không cần nói thế bởi vì chúng ta sắp thành người nhà rồi, con nhất định sẽ chinh phục được trái tim của cô ấy…”

Sở Khuyết mỉm cười ông không còn cậu lại có quyết tâm lớn như vậy, vì điều đó mà ông đã bắt đầu đặt niềm tin cậu sẽ là người mang lại hạnh phúc cho con gái ông

“Mặc dù là con gái của tôi nó hống hách như vậy nhưng mà nó rất yếu đuối và hay mềm lòng, tôi tự sự kiên trì của cậu sẽ được đền đáp… Chúc cậu may mắn trên con đường đã chọn…”

Thiên Mạc lúc này ôm chặt ông lại cậu nở một nụ cười nham hiểm trên mặc, đôi mắt gian xảo nhìn xung quanh : “Rồi ông sẽ thấy kế hoạch của tôi là như thế nào, bởi vì không có ai cho không ai một thứ gì đâu…”

Cậu buông Sở Khuyết ra rồi gọi điện tài xế đến trở ông về nhà, sau một hồi tâm sự với ông vị tài xế kia của đã đến. Ông trước khi rời đi mà không quên cảm ơn cậu. Ông leo lên chiếc xe nhìn chằm chằm vào cậu, cậu đứng đấy với vẻ sẽ chờ đến khi ông rời xa dần. Trên chiếc xe người tài xế nhìn ông mà nói :

“Tôi nói rồi hai ta sẽ lại gặp nhau…”

Sở Khuyết có hơi ngạc nhiên mà trả lời : “Là ông sao ?”.

Người tài xế nói : “Đúng vậy. Mọi chuyện bây giờ của gia đình ông sao rồi ?”

Sở Khuyết trả lời : “Vẫn ổn cảm ơn ông vì đã giúp tôi…”.

“Không có gì cả….”.

Cứ thế hai người trò chuyện với nhau suốt quản đường về nhà…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.