Muốn Ngài Hôn Em

Chương 39: Say rượu



Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

.

Note:

Tinh cầu α: tinh cầu Alpha

Tinh cầu β: tinh cầu Beta

Tinh cầu γ: tinh cầu Gamma

Tinh cầu δ: tinh cầu Delta

.

Dằn vặt đến nửa đêm, Giang Tầm Dục vẫn cảm thấy xấu hổ, khi trời tờ mờ sáng, cậu mới có thể ngủ thϊếp đi.

Cũng may hôm sau là cuối tuần nên không cần dậy sớm.

Giang Tầm Dục ngủ bù thêm một giấc thật dài, mãi đến khi mặt trời lên cao, cậu mới mơ màng đứng dậy đi xuống lầu, liền nhìn thấy…trên ghế sô pha, Quý Dư Chu và Lữ Hà Vọng đang tán gẫu vui vẻ.

Lữ Hà Vọng ngồi quay mặt về phía cầu thang, thoáng nhìn liền thấy Giang Tầm Dục định xuống lầu: “Ôi chao! Tiểu Tầm Dục dậy rồi sao? Mau đến đây ngồi, tôi kiểm tra thân thể cho cậu.”

Giang Tầm Dục lúng túng nắm mạnh bộ quần áo nhàu nhĩ đang mặc ở nhà, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh hai người họ.
Cậu cúi đầu, có chút ngượng ngùng: “Ngài đến đây khi nào, sao không gọi tôi…”

“Vừa mới đến.” Trong lúc nói chuyện, Lữ Hà Vọng dùng máy đo dấu hiệu sinh lý cho Giang Tầm Dục, “Bạn nhỏ mà, ngủ thêm một lát là chuyện tốt, Quý tiên sinh nhà cậu chính là quá nghiêm khắc, có phải thường không cho cậu ngủ nướng đúng không?”

“Không, không có.”

Giang Tầm Dục vội vã lắc đầu.

Truyện chỉ được đăng tải trên ‘quát-bát’ Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Hai chữ “nhà cậu” có sức sát thương rất lớn đối với Giang Tầm Dục, cậu ngất ngất ngây ngây tùy ý để cho Lữ Hà Vọng bài bố, cách một chốc lại lén nhìn Quý Dư Chu, sau đó vội thu hồi tầm mắt, làm bộ như không có gì xảy ra.

Quý Dư Chu ngồi bên cạnh, tâm lý một trận buồn cười.

Hắn ho nhẹ: “Cứ như thể tôi tội ác tày trời vậy.”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Lữ Hà Vọng chớp mắt hỏi Giang Tầm Dục, “Cậu cũng thấy cậu ấy rất hung ác có đúng không?”

“Mới không có!”

Giang Tầm Dục theo bản năng muốn động đậy, nhưng lại vướng bởi sợ dây máy móc treo trên người, suýt chút nữa kéo đứt dây.

“Ôi ôi ôi, đừng nhúc nhích!”

Lữ Hà Vọng vội vàng đi đặt lại những sợ dây đó về vị trí cũ, bất lực nói: “Xem ra cậu rất yêu quý Quý tiên sinh nhà cậu.”

Trên mặt Giang Tầm Dục nóng lên, trong mắt lộ ra vẻ thẹn thùng, nhưng ngữ khí vẫn kiên định như trước: “Bởi vì Quý tiên sinh là người tốt.”

Lữ Hà Vọng bất đắc dĩ: “Được được được, tôi biết, tôi biết.”

Hai người này, thật là, đến chết cũng không thừa nhận.

Lữ Hà Vọng không muốn tiếp tục chủ đề này, nhưng Giang Tầm Dục lăn qua lộn lại lại nói một câu, “Quý tiên sinh là người tốt.”
Anh bất đắc dĩ đổi đề tài: “Vậy…Tiểu Tầm Dục ở trường thế nào rồi? Có ai bắt nạt cậu không?”

“Có Quý tiên sinh ở đây, không ai dám bắt nạt tôi.”

“…”

Nhìn đi, đứa nhỏ này thật là, nói ba câu liền không rời khỏi Quý tiên sinh.

Truyện chỉ được đăng tải trên ‘quát-bát’ Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Lữ Hà Vọng thực sự bắt đầu tò mò, giữa hai người này đến cùng đã xảy ra chuyện gì, Quý Dư Chu đã làm gì mà khiến Giang Tầm Dục khăng khăng một mực với hắn đến mức không thể tìm ra một tật xấu nào của hắn, trong mắt cũng chỉ có một mình hắn.

Hai người câu được câu không mà trò chuyện, Lữ Hà Vọng cẩn thận kiểm tra tình trạng thân thể của Giang Tầm Dục, hỏi han thói quen sinh hoạt hàng ngày của cậu, đồng thời đưa cho cậu một danh sách dài những gợi ý, trong đó bao gồm chế độ ăn uống và nghỉ ngơi.
Lữ Hà Vọng đưa danh sách cho Giang Tầm Dục, ngữ khí hiếm thấy nghiêm túc: “Nếu cậu thích Quý tiên sinh của mình như vậy thì cậu phải chăm sóc thân thể thật tốt, đừng khiến hắn lo lắng nữa, biết không?”

Giang Tầm Dục nhận lệnh, khuôn mặt ửng hồng gật đầu.

Lữ Hà Vọng nở nụ cười hài lòng, lại ngồi xuống ghế sô pha, trở lại bộ dạng cà lơ phất phơ thường ngày, có đuổi cũng không đi, tiếp tục trò chuyện với Giang Tầm Dục: “Tiểu Tầm Dục, cậu đã quyết định phương hướng nghiên cứu sau này chưa? Tôi nhớ nửa năm nữa bên quân đoàn sẽ tổ chức chọn địa điểm huấn luyện cho năm sau. “

“Ừm…vâng…” Giang Tầm Dục ngập ngừng, theo bản năng nhìn về phía Quý Dư Chu.

Khi trước Quý Dư Chu từng nói muốn cậu ở lại bản địa, chính là tổng bộ của Quân đoàn Đệ nhị của tinh cầu α , mà cậu vẫn luôn muốn ở bên cạnh Quý tiên sinh, lúc này Lữ Hà Vọng đột nhiên hỏi đến, Giang Tầm Dục vẫn có một chút không chắc chắn.
Cậu sợ những gì Quý Dư Chu nói trước đây chỉ là nói đùa, sợ hắn chán ghét vì cậu trở thành gánh nặng.

Truyện chỉ được đăng tải trên ‘quát-bát’ Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Lữ Hà Vọng bật cười: “Cậu nhìn Quý tiên sinh làm gì, trên mặt hắn cũng không có chữ. Chính cậu muốn đi đâu?”

“Bên cạnh Quý tiên sinh…”

Không để ý, Giang Tầm Dục liền nói ra lời trong lòng.

Cậu thấp thỏm nhìn Quý Dư Chu, chỉ lo trên mặt Quý Dư Chu chợt lóe lên biểu tình chán ghét.

Nhìn đôi mắt trong veo sạch sẽ mang theo mong chờ của Giang Tầm Dục, Quý Dư Chu không thể nói ra bất kỳ lời cự tuyệt nào.

Về tư, hắn đương nhiên hy vọng đứa nhỏ có thể ở bên cạnh mình, nhưng…hắn sợ rằng vì tình cảm của cậu dành cho mình mà cậu sẽ không thể nhìn ra thế giới bên ngoài.
Quý Dư Chu cụp mắt, tránh đi đôi mắt vốn đã sáng như muốn soi thẳng vào tim hắn: “Tùy theo ý muốn của cậu mà lựa chọn.”

Câu này xem như là chấp nhận.

Giang Tầm Dục rất thỏa mãn mà gật đầu lia lịa, trong mắt không giấu được ý cười.

……

Truyện chỉ được đăng tải trên ‘quát-bát’ Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Sau khi Lữ Hà Vọng rời đi, Quý Dư Chu phải quay lại tiếp tục công việc thị sát còn dang dở.

Giang Tầm Dục cuối cùng đã được toại nguyện một lần, có thể tiễn Quý Dư Chu đi. Quý Dư Chu xoa xoa mái tóc mềm mại của Giang Tầm Dục, xoay người lên xe.

Giang Tầm Dục nhìn chiếc xe từ từ rời đi, trong lòng cảm thấy bình tĩnh đến lạ thường.

Cậu cảm thấy rất đủ rồi, không cần lúc nào cũng bầu bạn, chỉ cần có thể tiễn Quý tiên sinh, cậu liền hài lòng.
*

Những ngày không có Quý tiên sinh thời gian trôi qua rất chậm rãi, cứ như không có hồi kết, ngày này qua ngày khác, đợi đến lúc Giang Tầm Dục phản ứng lại thì học kỳ này cũng đã sắp kết thúc.

Trong nửa năm nay, Giang Tầm Dục thường xuyên nhìn thấy trên TV Quý Dư Chu đi thị sát những nơi nào, chính sách của hắn đã đạt được thành tựu gì…nhưng cậu hiếm khi nhìn thấy hắn.

Truyện chỉ được đăng tải trên ‘quát-bát’ Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Hai tuần trước kỳ thi cuối kỳ, cô Nhiễm phát cho mỗi người trong lớp một tờ đơn “Nguyện vọng đăng ký kiến tập”.

“Các bạn học sinh, đơn nguyện vọng này rất quan trọng. Chúng tôi nhất định sẽ tôn trọng ý định của mọi người ở mức độ có thể nhất, vì vậy kết quả các bạn viết rất có thể sẽ là định hướng cho công việc và phương hướng nghiên cứu sau này của các bạn, tuyệt đối không được qua loa đại ý, cũng không thể hành động theo cảm tính…”
Khi cô Nhiễm nói chuyện ở trên, Thẩm Khâu Dương vỗ vỗ Giang Tầm Dục, nhỏ giọng hỏi: “Cậu đã quyết định đi đâu chưa?”

Giang Tầm Dục gật đầu, nhận lấy đơn điền nguyện vọng, không chút do dự viết ra.

Cậu muốn ở bên cạnh Quý tiên sinh, cũng chính là tổng bộ của Quân đoàn Đệ nhị.

Cậu đưa đơn nguyện vọng của mình cho Thẩm Khâu Dương xem, Thẩm Khâu Dương do dự một lúc rồi ngạc nhiên nói: “Cậu muốn ở lại tinh cầu α?! Nhưng bên này không phải chỉ có hai chuyên ngành là quang tử thương và hậu cần sao, cậu… “

“Ừm,” Giang Tầm Dục không chút do dự nói, “Tớ chọn hậu cần.”

“Nhưng…”

Một năm nay, y đã chứng kiến Giang Tầm Dục thể hiện thiên phú phi phàm của mình trên nhiều phương diện, đặc biệt là lĩnh vực thu thập thông tin và điều khiển cơ giáp, theo lý thuyết, cậu cần phải đến một nơi thích hợp với cậu hơn mới đúng.
Truyện chỉ được đăng tải trên ‘quát-bát’ Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Ở chung lâu, Giang Tầm Dục tự nhiên có thể đoán được Thẩm Khâu Dương đang lo lắng điều gì. Nhưng cậu luôn không thích giải thích suy nghĩ của mình cho người khác, cũng cảm thấy không có gì để nói, đều nói nguyện vọng chọn nơi mình thích, nhưng phải hỏi cậu có vui vẻ với nguyện vọng đó không, kỳ thực nơi nào cậu cũng không thích, từ trước đến nay cậu chỉ quan tâm đến mỗi Quý tiên sinh mà thôi.

Cậu nhàn nhạt đổi chủ đề nói: “Đối với tớ ở đâu cũng giống nhau. Còn cậu, cậu đã quyết định đi đâu chưa?”

Thẩm Khâu Dương rõ ràng đã trằn trọc rất lâu, nghe thấy Giang Tầm Dục hỏi mình, sự chú ý của y hiển nhiên bị chuyển hướng, bất tri bất giác mở công tắc máy nói: “Tớ còn chưa nghĩ xong. Anh tớ muốn tớ ở lại ở thành phố này, nhưng tớ không thích hai chuyên ngành ở đây, tớ muốn đến tinh cầu γ để học điều khiển cơ giáp, thật sự rất ngầu đấy!”
Giang Tầm Dục nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của Thẩm Khâu Dương, đáy lòng cũng vì y mà cao hứng.

Cậu gật gật đầu: “Ừm, rất tốt.”

*

Truyện chỉ được đăng tải trên ‘quát-bát’ Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Thời tiết nóng nực lạ thường, tiếng ve kêu ngoài cửa sổ càng làm tăng thêm mấy phần cáu kỉnh.

Sau bao dự định, bạn bè trong lớp mới bên nhau được một năm, nhưng khi sắp phải chia xa vẫn không tránh khỏi u sầu khi đường ai nấy đi.

Mà đơn nguyện vọng được phát xuống hôm nay chắc chắn đã trở thành ngọn lửa thổi bùng lên nỗi sầu muộn này.

Hôm này tình cờ là thứ sáu, khi sắp đến giờ tan học, có người đề nghị hẹn trước không bằng gặp dịp, muốn đi liên hoan.

Đề xuất này được hưởng ứng nhiệt liệt, trong lớp vang lên một trận huyên náo thảo luận.
Giang Tầm Dục không có hứng thú với những hoạt động thế này, tiếp tục vùi đầu giải đề của mình. Dù nói các môn văn hóa chỉ cần đạt yêu cầu là có thể nhận được giấy chứng nhận tốt nghiệp, nhưng cậu vẫn muốn nỗ lực hết mình.

Giang Tầm Dục ngồi yên lặng, Thẩm Khâu Dương ở bên cạnh vỗ vỗ cậu, “Buổi tối liên quan, cậu cũng đi đi?”

Giang Tầm Dục rũ mắt xuống, nói: “Tớ không có hứng thú.”

Thẩm Khâu Dương thuyết phục: “Đi đi mà, dù sao cũng không còn bao nhiêu cơ hội gặp nhau, sau này trời nam đất bắc, chưa chắc có thể gặp lại được.”

“Tôi…không muốn đi.”

Thẩm Khâu Dương cau mày: “Buổi tối cậu có việc gì sao?”

Giang Tầm Dục lắc đầu: “Không có.”

Quý tiên sinh đã lâu không về, nơi hắn đến lần này có vẻ rất xa xôi, nên hiếm khi trên TV có thể nhìn thấy bóng người của hắn.
Giang Tầm Dục còn muốn từ chối, nhưng Thẩm Khâu Dương không nhịn được nói: “Vậy thì đến đi, tốt xấu gì chúng ta cũng là bạn học, có lẽ sau này chúng ta sẽ là chiến hữu cùng nhau chiến đấu, thêm một người bạn dù sao cũng tốt hơn mất một người bạn…Dù sao cậu cũng ở nhà một mình, rất tẻ nhạt?”

Truyện chỉ được đăng tải trên ‘quát-bát’ Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Lòng tốt khó có thể cưỡng lại, Giang Tầm Dục đột nhiên nhớ tới lời Quý Dư Chu nói lúc trước, hắn muốn cậu hòa thuận với bạn học, cho nên cậu cứ ỡm ờ như vậy mà đến địa điểm liên hoan.

Đây là một quán bar trang trí rất có phong cách, bọn họ là một đám trẻ con vừa mới thành niên, có tư tưởng

riêng của mình, những chỗ ăn uống liên hoan bình thường không lọt nổi vào mắt họ, bàn bạc lẫn nhau rồi quyết định đến quán bar.
Mọi người ngồi trong một căn phòng riêng lớn, đồ ăn nhẹ nhanh chóng được bưng lên, đủ loại cocktail khác nhau cũng được đặt trên bàn. Thẩm Khâu Dương thỉnh thoảng tán gẫu với các bạn cùng lớp, trong khi Giang Tầm Dục chỉ yên lặng cúi đầu ăn hết đĩa bỏng ngô trước mặt.

Dù sao cậu cũng không phải người nổi bật ở trong lớp, độ tồn tại cũng không cao, Giang Tầm Dục còn mong không ai để ý quá nhiều đến mình.

Nhưng trời không chiều lòng mình, trò chuyện được một lúc thì mọi người cảm thấy nhàm chán nên có người gợi ý chơi trò chơi. Trò chơi chính là “Truth or dare” phổ biến, không nói ra được sẽ bị phạt uống rượu, một nhóm thanh niên máu nóng dồn lên não, rất thích chơi loại trò chơi đơn giản mà thú vị này.

Nhưng…người bị chỉ định đầu tiên lại chính là Giang Tầm Dục ngồi trong góc.
Giang Tầm Dục lúc thường ở trong lớp vẫn luôn thần bí, luôn đội mũ trùm đầu không nói, lần trước còn được Tư lệnh bế công chúa trước mắt mọi người, các bạn trong lớp đều rất tò mò về cậu, mắt thấy lúc này có cơ hội, hận không thể bắt lấy cậu dùng sức mà hỏi.

Cuối cùng, mọi người cử một cô gái có khuôn mặt con nít làm đại diện để hỏi Giang Tầm Dục một câu.

Cô gái ho nhẹ một tiếng: “Khụ, cậu có thể nói hai điều về mối quan hệ của cậu và Quý tiên sinh được không?”

Truyện chỉ được đăng tải trên ‘quát-bát’ Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Mọi người tha thiết nhìn cậu, Giang Tầm Dục không muốn làm hỏng cuộc vui, chỉ là câu hỏi này…

Hình ảnh ở chung với Quý tiên sinh đẹp đến nỗi Giang Tầm Dục không muốn chia sẻ cho người khác xem, không biết có thể nói ra được không.
Cậu cúi đầu, im lặng một lúc, mới trầm giọng nói: “Thực xin lỗi.”

Sau đó cậu nâng ly rượu trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch.

“Eo ôi-“

Các bạn học đang ngồi đều thất vọng, nhưng Giang Tầm Dục cũng đã uống hết rượu, không nói thêm được lời nào, đành phải để Giang Tầm Dục bắt đầu ván kế tiếp.

Chất lỏng nóng bỏng chảy xuống cổ họng, hai mắt Giang Tầm Dục nóng rực, cậu đè nén thấp giọng ho khan hai tiếng, khi ngồi xuống lần nữa, sắc mặt đã hơi đỏ lên.

Cậu chỉ cảm thấy thân thể có chút nóng lên, đầu có chút choáng váng.

Chơi thêm vài ván nữa, sự chú ý của mọi người dần dần chuyển khỏi Giang Tầm Dục, mà Giang Tầm Dục chỉ cảm thấy hai mắt càng ngày càng mơ hồ, tim đập nhanh bất thường.

Trước đây cậu chưa bao giờ uống rượu, không nghĩ tới chính mình mới uống mà đã say.
Nhiệt độ cơ thể vẫn không ngừng tăng lên, tim như muốn bật ra khỏi lồng ngực, mắt có chút mông lung…

Giang Tầm Dục cảm thấy có lẽ mình đang bị ảo giác, bởi vì trong cơn hoảng hốt, cậu nghiễm nhiên nhìn thấy bóng dáng của Quý tiên sinh?!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.