Muốn Ngài Hôn Em

Chương 32: Hắn là ánh sáng của cậu



Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)

.

Sau bao nhiêu ngày bị trì hoãn, trường học sắp khai giảng, thân thể Giang Tầm Dục không thích hợp chạy tới chạy lui, sau bữa trưa ở nhà Lê Hàm Thu, hai người cũng không ở lại qua đêm.

Khi tiễn hai người đi, Lê Hàm Thu vẫn có chút không muốn, nói với Quý Dư Chu ở bên xe: “Nếu có thời gian thì đưa Tầm Dục về ở thêm vài ngày, trong nhà có chỗ cho hai đứa.”

“Mẹ yên tâm.”

Bà lại quay đầu nhìn Giang Tầm Dục, đau lòng vuốt ve bờ vai cậu: “Tầm Dục, nếu Dư Chu bắt nạt cháu thì đến đây tìm dì, dì Lê nhất định sẽ đứng về phía cháu.”

Giang Tầm Dục nhẹ gật đầu, Quý Dư Chu cảm thấy bất đắc dĩ: “Mẹ, con bắt nạt cậu ấy khi nào?”

Lê Hàm Thu liếc mắt nhìn Quý Dư Chu: “Ai biết được!”

Truyện chỉ được đăng tải trên ‘quát-bát’ Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Bà chớp chớp mắt, cúi đầu xuống một chút, thừa dịp Quý Dư Chu đi bỏ đồ vào cốp xe, ghé vào tai Giang Tầm Dục nói: “Còn một câu cuối cùng, hy vọng một ngày nào đó, lúc cháu quay lại đây, có thể đổi cách xưng hô với dì.”

“Hả? Dì cần cháu…”

Giang Tầm Dục nói được nửa đường, cậu đột nhiên hiểu được ý tứ sâu xa trong lời nói của Lê Hàm Thu, “ầm” một tiếng mặt đỏ hết cả lên, lúng túng không biết làm sao: “Dì, dì…”

Quý Dư Chu đóng cốp xe đi tới: “Hai người ở sau lưng con nói gì đấy?”

“Đây là bí mật nho nhỏ của chúng ta.” Lê Hàm Thu nháy mắt với Giang Tầm Dục, ra hiệu cậu đừng nói với Quý Dư Chu, “Đã muộn rồi, hai đứa đi đi.”

Quý Dư Chu gật đầu, không hỏi thêm câu nào, mở cửa lên xe.

Giang Tầm Dục lên xe thắt dây an toàn, lăn cửa kính xe xuống, chào tạm biệt Lê Hàm Thu.
“Tạm biệt, dì Lê.”

“Tạm biệt, trên đường đi chậm một chút.”

……

Truyện chỉ được đăng tải trên ‘quát-bát’ Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Chiếc xe lái ra khỏi sân nhà của Lê Hàm Thu, từ từ bay lên không trung. Sau khi chiếc xe vững vàng, Quý Dư Chu liếc nhìn Giang Tầm Dục vẫn đang đỏ mặt bên cạnh: “Hai người vừa nói chuyện gì?”

“Vừa rồi, vừa rồi…”

Những lời này cho dù đánh chết Giang Tầm Dục cậu cũng không thể nói ra, vì vậy cậu chỉ có thể lúng túng nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt cầu xin Quý Dư Chu đừng hỏi nữa.

Quý Dư Chu cười khẽ: “Coi như cậu không nói tôi cũng biết.”

Hắn quá hiểu rõ Lê Hàm Thu, người ngoài đều đồn đại rằng Lê Hàm Thu có tâm cơ và thủ đoạn rất sâu, nhưng thật ra, Lê Hàm Thu cũng giống như bao người mẹ bình thường khác, hiền lành và có chút lải nhải, điều mà họ quan tâm nhất, chính là hôn nhân đại sự của con cái.
Trước đây, không biết vì sao, dường như bà đã hiểu lầm mối quan hệ giữa hai người, vì vậy dù là hữu ý hay vô tình bà đều tác hợp cho bọn họ.

“Bà ấy luôn thích đùa như thế, cậu đừng bận tâm nhiều.”

Giang Tầm Dục cắn môi gật đầu, mặc dù biết mình và Quý Dư Chu là không thể, nhưng khi Quý Dư Chu thẳng thừng nói ra như vậy, trong lòng cậu vẫn là không khỏi có chút chua xót.

Bong bóng hư ảo đã vỡ tung, cậu chỉ biết giấu tình yêu của mình vào nơi kín đáo hơn một ít.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên ‘quát-bát’ Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Hôm trước khai giảng, cuộc họp phụ huynh tiến hành theo đúng lịch trình. Đầu năm mới, Quý Dư Chu có rất nhiều việc, nhưng hắn vẫn tranh thủ thời gian để dự họp phụ huynh cho Giang Tầm Dục.
Bước vào phòng học, cả lớp học rộng lớn lập tức trở nên yên tĩnh, tiếng chim hót líu lo bên ngoài khiến người ta cảm thấy chói tai.

Quý Dư Chu đến sớm, trong lớp không có nhiều người, dù vậy, vẫn có một số người đứng dậy ngay lập tức, hướng đến Quý Dư Chu một kiểu chào quân đội tiêu chuẩn, không dám thở mạnh, thần sắc nghiêm túc khiến người không biết còn tưởng đây là một nghi thức duyệt binh gì đó.

Một người trong số đó đang định mở miệng chào thì bị Quý Dư Chu cắt ngang: “Không cần, không nên nói lung tung.”

Hắn gật đầu về phía nhóm người, cũng bớt cái giá bình thường của mình một chút, đi thẳng đến bàn học có tên Giang Tầm Dục rồi ngồi xuống, không để ý đến những ánh mắt kính nể hay sợ hãi của người khác.

Vị trí của Giang Tầm Dục có chút hẻo lánh, Quý Dư Chu cúi đầu xem quang não, trong phòng càng ngày càng có nhiều phụ huynh, bầu không khí cũng ấm lên một chút, chỉ là thỉnh thoảng vẫn còn có vài vị gia trưởng quăng ánh mắt nóng rực về phía hắn.
Càng ngày càng nhiều phụ huynh, Quý Dư Chu đột nhiên bị vỗ vai: “Xin chào, xin hỏi ngài là…”

Quý Dư Chu theo tiếng ngẩng đầu, người kia nhìn thấy rõ khuôn mặt của Quý Dư Chu, lập tức im lặng.

Truyện chỉ được đăng tải trên ‘quát-bát’ Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Đây là bố của Thẩm Khâu Dương, tên là Thẩm Phong Vân, ông đã nghe Thẩm Khâu Dương nhắc đến bạn cùng bàn của mình không chỉ một lần, quan hệ của hai người không tệ. Với tâm lý thiếu một người bạn không bằng thêm một người bạn, ông muốn làm quen với phụ huynh của Giang Tầm Dục, nhưng ông lại không ngờ…

Môi Thẩm Phong Vân mấp máy, mở ra đóng lại, cố ý hạ giọng, nhưng lại bị vì quá phấn khích mà phá âm: “Ngài là…Quý thượng tướng?”

Quý Dư Chu nhìn người đàn ông trước mặt từ trên xuống dưới, nhìn đến vị trí ông đang ngồi, cũng đã hiểu thân phận của ông. Giang Tầm Dục là người hướng nội, hiếm khi đề cập đến chuyện ở trường, nhưng Quý Dư Chu đã hơn một lần nghe cô Nhiễm nói đứa nhỏ và bạn cùng bàn của cậu có quan hệ không tệ. Quý Dư Chu vẫn luôn muốn biết, có thể chơi cùng đứa nhỏ Giang Tầm Dục rốt cuộc là người như thế nào.
Ánh mắt hắn khẽ nhúc nhích, đối với Thẩm Phong Vân gật đầu: “Xin chào, tôi là phụ huynh của Giang Tầm Dục.”

Truyện chỉ được đăng tải trên ‘quát-bát’ Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Thẩm Phong Vân chỉ là một công nhân bình thường, nằm mơ cũng không nghĩ đến có ngày mình được nói chuyện với Tư lệnh quân đoàn, nhanh chóng nở nụ cười: “Chào ngài, chào ngài, con trai tôi là bạn cùng bàn của Giang Tầm Dục.”

Ông vốn còn muốn nói hai đứa nhỏ có quan hệ không tệ, có thời gian định mời Giang Tầm Dục đến nhà ông chơi, nhưng sau đó ông lại nghĩ đến thân phận của người ta, làm sao có thể coi trọng một gia đình bình thường như bọn họ, miễn cưỡng ngậm miệng, có chút lúng túng mà cười.

Ngược lại, Quý Dư Chu lại gợi lên một chút nụ cười: “Ừm, quan hệ của hai đứa nhỏ khá tốt, có thể trao đổi nhiều hơn.”
Với thân thế và địa vị của Quý Dư Chu, gia cảnh của đối phương từ lâu đã không phải là yếu tố hàng đầu để hắn cân nhắc, chỉ cần có thể hòa thuận với đứa nhỏ và không phải là phần tử nguy hiểm thì Quý Dư Chu cũng tình nguyện tiếp xúc nhiều hơn một chút.

Xét cho cùng, ở độ tuổi của Giang Tầm Dục, vai trò của một người bạn cùng tuổi là không thể thay thế được.

Thẩm Phong Vân ngạc nhiên nhìn Quý Dư Chu, lại bị khí chất uy nghiêm trên người hắn dọa sự, không nói gì, chỉ âm thầm cảm thán thái độ Quý Dư Chu đối với Giang Tầm Dục khác với đối những người khác.

Truyện chỉ được đăng tải trên ‘quát-bát’ Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Vài phút sau, cô Nhiễm đúng giờ bước vào lớp, buổi họp phụ huynh học sinh chính thức bắt đầu.
Quý Dư Chu chưa bao giờ tham gia hoạt động như vậy, trong suốt quá trình đều chăm chú lắng nghe.

Cô Nhiễm chuẩn bị rất kỹ lưỡng, cô đã gửi thành tích của từng học sinh trong mỗi kỳ thi kể từ đầu năm học vào quang não của phụ huynh, cũng luyện nói bài phát biểu rất nhiều lần.

Ngoài ra, cô đã báo cáo tình hình của Giang Tầm Dục trước mặt Quý Dư Chu không chỉ một lần, vì vậy ngay cả khi có vị phật lớn Quý Dư Chu đang tọa trấn dưới đài thì ngữ khí của cô vẫn xem như rất bình tĩnh.

Chỉ khi thỉnh thoảng cảm nhận được ánh mắt của Quý Dư Chu, cô mới cảm thấy bế tắc một chút.

Cuộc họp phụ huynh kết thúc trong ánh mắt thất thường của một số phụ huynh và vài lần tình cờ nói lắp của cô Nhiễm.

Cuộc họp phụ huynh – giáo viên kết thúc suôn sẻ. Một số người muốn đến bắt chuyện với Quý Dư Chu, nhưng họ nhanh chóng bị biểu tình người sống chớ gần của Quý Dư Chu khuyên lui, lục tục rời đi.
Truyện chỉ được đăng tải trên ‘quát-bát’ Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Mọi người đi ra ngoài, Thẩm Phong Vân cũng đứng dậy, cười với Quý Dư Chu một cái rồi chuẩn bị rời đi.

Quý Dư Chu nhíu mày, đột nhiên nghĩ tới cái gì, liền ngăn lại Thẩm Phong Vân đang chuẩn bị rời đi.

“Xin chờ một lát.”

So với cô Nhiễm, Thẩm Phong Vân mới như đứng trên đống lửa, ngồi trong đống than.

Ngồi bên cạnh ông là Tư lệnh quân đoàn, khí chất mạnh đến mức khiến người ta không thể ngó lơ, sau cuộc họp, cho dù Quý Dư Chu không làm gì, Thẩm Phong Vân vẫn lo lắng đổ mồ hôi. Thật vất vã đợi đến lúc kết thúc, nhưng ông lại đột nhiên bị vị phật lớn này gọi lại, thân thể Thẩm Phong Vấn cứng đờ, quay đầu nói: “A? Ngài còn có việc gì sao?”
“Thân phận của tôi, đừng tiết lộ cho người khác.”

Quý Dư Chu tin tưởng vào ánh mắt và cảm giác của Giang Tầm Dục, người có thể hòa hợp với cậu sẽ không phải kiểu người nịnh nọt, nhưng hắn vẫn phải giữ thái độ thận trọng đề phòng, e rằng sau ngày hôm nay, nếu đứa nhỏ kia biết thân phận của Giang Tầm Dục trong lòng sẽ có khúc mắc.

Thẩm Phong Vân nhanh chóng hiểu được ý của Quý Dư Chu, cũng có thể mơ hồ đoán được sự lo lắng của Quý Dư Chu, vì vậy ông vội vàng gật đầu: “Ngài yên tâm, ngài yên tâm.”

“Ừm,” Quý Dư Chu mỉm cười, ngữ khí ôn hòa, “Cảm ơn.”

*

Truyện chỉ được đăng tải trên ‘quát-bát’ Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Thời gian họp phụ huynh học sinh không ngắn, khi Quý Dư Chu rời đi thì trời cũng đã nhá nhem tối.
Năm ngoái, bởi vì nhóm hải tặc thường xuyên có hành động, Quý Dư Chu đã đến những tinh cầu hoang vu để theo dõi tung tích của hải tặc, công tác thị sát lãnh thổ chỉ mới thực hiện được một nửa. Kể từ lần đánh lén trước, quân đoàn đã phá hủy một hang ổ hải tặc nhỏ, bọn hải tặc cũng mai danh ẩn tích trong một thời gian ngắn, lần nữa biến mất.

Hiện tại vấn đề hải tặc tạm thời được giải quyết, việc thị sát sẽ được đưa vào chương trình nghị sự.

Quý Dư Chu vừa lúc muốn nhân cơ hội này để cho Giang Tầm Dục một chút thời gian để bình tĩnh.

Có lẽ là mối quan hệ lúc trước giữa hai người quá thân thiết đã khiến cho Giang Tầm Dục nảy sinh ảo tưởng về tình yêu.

Về đến nhà, người máy quản gia đã chuẩn bị xong bữa tối thịnh soạn, Quý Dư Chu gọi Giang Tầm Dục xuống ăn cơm, còn mình thì ngồi vào bàn ăn, thần sắc có mấy phần nghiêm túc.
Giang Tầm Dục bé ngoan làm tốt, Quý Dư Chu hỏi: “Ngày mai khai giảng?”

“Vâng.” Giang Tầm Dục gật đầu, cho dù đã lâu như vậy, cậu vẫn duy trì thói quen chờ Quý Dư Chu động đũa rồi mới bắt đầu ăn.

Quý Dư Chu gắp tượng trưng một ít rau vào bát của mình: “Gần đây vết thương còn đau không?”

Giang Tầm Dục cũng động đũa, nuốt một ngụm thức ăn nói: “Đã không sao rồi, cảm ơn Quý tiên sinh đã quan tâm.”

Truyện chỉ được đăng tải trên ‘quát-bát’ Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

Quý Dư Chu chống tay trái lên bàn ăn, vô thức gõ chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền vào mặt bàn, nhưng giọng điệu rất bình tĩnh, khiến người ta không nghe ra được chút cảm xúc nào: “Tôi phải đi công tác một thời gian, ngày mai sẽ đi.”

Lúc đó Giang Tầm Dục đang múc cháo, cái thìa trong tay dừng lại, cháo bên trong tràn ra ngoài một chút, cậu kiềm chế lại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Cậu thử thăm dò, cẩn thận từng ly từng tí, ngập ngừng hỏi, “Ngài…đại khái sẽ đi bao lâu?”

Sự che giấu của Giang Tầm Dục không thể thoát khỏi đôi mắt của Quý Dư Chu, Quý Dư Chu cụp mắt xuống, ngữ khí theo bản năng mà chậm lại: “…Tôi sẽ cố gắng về sớm một chút.”

Giang Tầm Dục cắn môi dưới: “Không sao, tôi, tôi có thể tự lo được…nhất định sẽ chăm chỉ học tập, sẽ không để ngài thất vọng.”

Sau một lúc im lặng, nội tâm Quý Dư Chu cứng rắn lại, chỉ nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, không nói lời nào an ủi.

Ăn tối xong, Giang Tầm Dục im lặng trở về phòng, để lại Quý Dư Chu một mình ở phòng khách.

Hiếm khi hắn không vào phòng làm việc, an vị ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách với tách cà phê đen đắng chát trên tay.

Hắn đang nghĩ đến đứa nhỏ.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên ‘quát-bát’ Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
Sáng sớm hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, Quý Dư Chu lên xe.

Do dự hết lần này đến lần khác, hắn vẫn không đánh thức Giang Tầm Dục còn đang ngủ say, vì sợ ảnh hưởng đến đứa nhỏ nghỉ ngơi, cũng sợ…chính mình không nỡ.

Chiếc xe màu đen với dáng vẻ rất bình thường chậm rãi lái ra khỏi sân, trên lầu, một cánh cửa sổ lặng lẽ mở ra khe hở.

Giang Tầm Dục mặc bộ đồ ngủ đứng bên cửa sổ, trên mặt không có chút nào buồn ngủ, nhưng đáy mắt lại có quầng thâm đen rụi.

Cậu đã sớm đoán được Quý Dư Chu sẽ không gọi mình, vì vậy cậu đã thức cả đêm chỉ để nhìn bóng lưng Quý Dư Chu rời đi.

Giang Tầm Dục chỉ lặng lẽ đứng, nhìn người đàn ông mặc quân phục màu trắng, dáng người cao ráo, nghiêm nghị khiến cậu không thể rời mắt.

Phát hiện Giang Tầm Dục cả đêm không ngủ, Tiểu C cũng từ trạng thái vừa ngủ vừa sạc pin tỉnh lại, bay đến bên cạnh Giang Tầm Dục, còn buồn ngủ nhìn chằm chằm cửa sổ đang mở: “Làm sao vậy, Tiểu Tầm Dục, sao cậu vẫn chưa ngủ?”
Giang Tầm Dục lắc đầu: “Không sao.”

Cậu lặng lẽ đóng cửa sổ, quay lại giường và ngồi xuống.

Tiểu C bay tới trước mặt cậu, tròn xoe mắt nhìn cậu chằm chằm: “Sắp khai giảng nên cậu hồi hộp sao? Có khó khăn gì cậu có thể nói với tôi!”

“……Không phải.”

Giang Tầm Dục trầm mặc một lúc, sau đó thấp giọng nói: “Quý tiên sinh đi rồi.”

“Ồ!” Tiểu C bỗng nhiên tỉnh ngộ, ánh sáng màu xanh trên đầu lóe lên, “Nếu cậu muốn tiễn Quý tiên sinh thì cứ nói thẳng đi, nếu cậu nói cho hắn biết, hắn nhất định sẽ cho phép cậu tiễn hắn!”

“Có thật không?”

“Dĩ nhiên rồi!” Tiểu C nghiêm túc, “Hắn nhất định là sợ đánh thức cậu nên mới không gọi cậu!”

Tiểu C nghiêm túc nhìn Giang Tầm Dục: “Tôi lấy cơ cách (*) của mình ra đảm bảo! Tôi ở đây nhiều năm như vậy rồi, cậu là người đầu tiên đến đây ở, còn khiến cho Quý tiên sinh thay đổi nhiều như vậy…cách hắn đối xử cậu nhất định là khác với người khác!”
(*) Con người thì có nhân cách, Tiểu C là người máy nên có cơ cách :>>>

Truyện chỉ được đăng tải trên ‘quát-bát’ Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.

“…Sẽ không.” Nghe lời an ủi của Tiểu C, đáy lòng Giang Tầm Dục cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nhưng giọng nói vẫn trầm xuống.

Quý tiên sinh rất ôn nhu, ân cần và lịch thiệp, nhưng sự xa cách đã khắc sâu trong xương.

Giang Tầm Dục không đủ tự tin để phá bỏ xiềng xích mà người đàn ông gần như hoàn hảo này đã đóng băng ở trong lòng.

Cậu thở dài một hơi rồi đột ngột ngã xuống giường, lấy chăn bông che mặt, buộc bản thân ngừng suy nghĩ nhiều nữa.

Cậu đã thấy đủ, chỉ cần Quý tiên sinh chấp nhận để mình ở lại bên cạnh hắn là cậu đã mãn nguyện rồi.

Bất kể hắn có yêu cầu cậu làm chuyện gì, cậu đều có thể làm được.
Bởi vì hắn là ánh sáng của cậu.

Đã nhìn thấy ánh sáng, cậu sẽ không có cách nào ngủ yên trong bóng tối được nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.