Mười Năm Yêu Thầm Người

Chương 31: 31: Chương 30



Mao Tiểu Vũ cuống quýt mở cửa, lập tức trông thấy Vương Tử Văn, nhất thời không thể tin được, ngơ ngơ ngác ngác.
Vương Tử Văn cũng đứng ngoài cửa nhìn cậu chằm chằm, ánh mắt như muốn ăn thịt người tới nơi.

Mao Tiểu Vũ có hơi khó chịu, nhưng không cảm thấy sợ hãi, cẩn thận hỏi, “Học trưởng? Sao anh lại……”
Còn chưa nói hết câu, bóng người trước mặt đã tiến một bước về phía trước, dùng sức đẩy cậu vào phòng, đóng sầm cửa lại.
Mao Tiểu Vũ lúc này mới cảm giác được nguy hiểm, hơi hơi hốt hoảng, còn chưa kịp hỏi gì, đã bị đè trên cửa, sau đó trước mắt tối sầm, môi bị người hung hăng gặm cắn.
Nụ hôn này của Vương Tử Văn không hề giống một nụ hôn, mà như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vào bụng vậy, động tác gặm cắn vô cùng tàn nhẫn.

Mao Tiểu Vũ theo bản năng vừa thấy hắn hôn tới đã hé miệng, sau đó bị người kia nhân cơ hội xâm nhập vào tận sâu trong khoang miệng, đầu lưỡi Vương Tử Văn thậm chí chạm tới tận yết hầu cậu, cảm giác hít thở không thông khiến cậu khó chịu đến cực điểm.

Cậu theo bản năng giãy dụa vài cái, nhưng cả người lại bị ghìm chặt, lưng cũng bị siết đến đau, căn bản không phản kháng được.
Vương Tử Văn không nói câu nào, chỉ điên cuồng liếm mút cậu, mới đầu Mao Tiểu Vũ còn cố chịu, niềm vui mừng tột độ khi thấy đối phương xuất hiện đã hoàn toàn che lấp nỗi sợ hãi khi bị người coi như khúc xương mà gặm cắn, nhưng Vương Tử Văn như bị ma nhập vậy, chỉ hôn thôi vẫn chưa đủ, còn duỗi tay đến ngực cậu, không biết nặng nhẹ dùng sức xoa nắn.

Mao Tiểu Vũ bị hắn niết đến đau, không nhịn được kêu lên một tiếng, người đàn ông cả người hừng hực lửa kia mới run lên, dừng động tác lại, thở hồng hộc trừng cậu.
Mao Tiểu Vũ rốt cuộc cảm giác được sợ hãi.

Trước giờ cậu chưa từng sợ Vương Tử Văn, cho dù hắn cũng cao lớn cũng cường tráng đấy, nhưng mà ở trong mắt cậu, hắn chỗ nào cũng tốt, không những không sợ, mà còn luôn muốn thân cận hắn.
Nhưng giờ phút này rốt cuộc cũng thấy sợ rồi.

Cả người Mao Tiểu Vũ run lên, sợ hãi nhìn hắn, không dám mở miệng nói lung tung.
Trong mắt Vương Tử Văn vẫn còn hằn mấy sợi tơ máu, hốc mắt đỏ bừng, như vừa bị gió lốc thổi qua.

Mao Tiểu Vũ vừa đau lòng vừa mờ mịt, cùng hắn nhìn nhau trong chốc lát, rốt cuộc vẫn không đành lòng, cẩn thận xoa xoa mặt hắn, nhẹ giọng hỏi, “Học trưởng, anh sao thế? Mắt đỏ thế này……có phải là ngủ không đủ giấc không? Hay đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Vương Tử Văn đè bàn tay đang vuốt ve khuôn mặt mình lại, vẫn nhìn cậu chăm chú, một lúc lâu sau mới gọi một tiếng, “Mao Mao.”
Mao Tiểu Vũ chớp chớp mắt, cẩn thận đáp vâng.
Vương Tử Văn lại nhìn cậu chằm chằm, con ngươi hơi hơi run rẩy, Mao Tiểu Vũ nhìn mà lo lắng trong lòng, còn muốn hỏi lại, người kia đã đột nhiên khom lưng, bế cậu lên, đi vài bước tới bên giường, thả cậu lên giường.
Mao Tiểu Vũ hoảng sợ, còn chưa kịp ngồi dậy, người đàn ông bên cạnh đã đột nhiên nhấc chân bước lên giường, cánh tay rắn chắc đè lên ngực cậu, hạ thân thể xuống, nhẹ nhàng đè trên người cậu.
Mao Tiểu Vũ sợ đến lông tơ dựng hết cả lên, ánh mắt Vương Tử Văn quá đáng sợ, lại thêm nụ hôn vừa rồi cùng động tác lúc này, khiến cậu hoài nghi Vương Tử Văn muốn ngược đãi mình.
Cậu sợ không chịu được, nhưng vẫn không dùng hết sức phản kháng, chỉ bất an đảo mắt, run giọng hỏi, “Anh…anh muốn làm gì?”
Vương Tử Văn nhìn cậu chằm chằm, lợi dụng sức mạnh đè cậu trên giường, nhưng lại không có động tác gì khác.
Mao Tiểu Vũ không rõ tâm tư hắn, chỉ biết lúc này người kia áp trên người mình, ngược sáng, tạo thành một bóng đen nhìn cực kỳ đáng sợ.

Đang lúc tay chân luống cuống, đột nhiên lại cảm nhận được giọt nước rơi lên má, từng giọt từng giọt, khiến má cậu dần dần nóng lên.

Mao Tiểu Vũ cả kinh, tức khắc không còn sợ nữa, mà kinh ngạc đến ngây người nhìn Vương Tử Văn hốc mắt đỏ bừng không ngừng rơi lệ, rõ ràng đã bị dọa cho choáng váng.
Cậu vội vàng ôm lấy mặt hắn, sốt ruột nói, “Rốt cuộc anh làm sao thế? Có phải trong nhà……!trong nhà đã xảy ra chuyện gì không? Anh đừng khóc mà, đừng dọa em như thế……”
Nhưng nước mắt người kia lại càng rơi ác hơn, Vương Tử Văn vùi đầu vào vai cậu, tay vòng quanh eo cậu, ôm cả người cậu vào lòng.

Rõ ràng là động tác cưỡng ép, nhưng lại khóc đến rối tinh rối mù, Mao Tiểu Vũ cả người cứng ngắc mặc hắn ôm, không hỏi nữa, nghĩ chắc hẳn đã xảy ra chuyện lớn gì rồi, vụng về vươn tay ôm lại hắn, cuống quýt hôn lên mặt hắn.
“Anh đừng khóc nữa.” Mao Tiểu Vũ hôn đến lung tung lộn xộn, sốt ruột muốn nói gì đó để an ủi hắn, “Không sao đâu, bất kể xảy ra chuyện gì, cố nhịn cho qua là ổn thôi……” Cậu ăn nói vụng về, nói không ra được câu gì hay ho, trong lòng gấp đến đau, như muốn khóc theo hắn tới nơi vậy, “Có em ở đây, em sẽ ở bên anh mà, đừng khóc, cho dù xảy ra chuyện gì em cũng sẽ ở bên anh, sẽ luôn ở bên anh mà……”
Vương Tử Văn rốt cuộc cũng ngẩng đầu, đã khóc đến nước mắt đầy mặt, Mao Tiểu Vũ đau lòng giúp hắn lau đi, nghĩ nghĩ, chủ động hôn hôn môi hắn, lại liếm liếm khóe môi hắn dỗ dành.

Như là bản năng của động vật, muốn dùng cách hôn môi cùng liếm láp để trấn an đối phương vậy.
Vương Tử Văn cảm nhận được hoảng loạn, thương tiếc của cậu, nước mắt dần dần chậm lại, đau đớn đến muốn phát điên trong lòng cũng ngừng, chỉ còn sót lại chút âm ỉ không cách nào nguôi.

Hắn nhìn đôi mắt mềm mại tựa mặt hồ bằng phẳng của Mao Tiểu Vũ, trầm mặc thật lâu, rốt cuộc chua xót hỏi, “Tối hôm đó……!là em à?”
Mao Tiểu Vũ sửng sốt, chưa phản ứng kịp.
Vương Tử Văn lại nhìn cậu thật lâu, như là bỗng nhiên không nói nên lời, vùi đầu trên vai cậu, nghèn nghẹn nói, “Văn Văn……có phải là con gái của anh không?”
Mao Tiểu Vũ đột nhiên chấn động, hai mắt tức khắc mở to.
Vương Tử Văn lại càng thêm dùng sức ôm cậu, “Buổi tiệc đưa tiễn hôm đó……!là em đúng không?”
Mao Tiểu Vũ ngơ ngác nhìn Vương Tử Văn, cả người ngây ngẩn, một câu cũng không nói.
Vương Tử Văn rốt cuộc ngẩng đầu, đột nhiên vươn tay vuốt tóc mái che trước trán cậu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đã ửng hồng của cậu, nói rõ ràng từng chữ một, “Đứa ngốc này, anh đã……!anh đã biết cả rồi.”
Mao Tiểu Vũ vẫn ngơ ngác nhìn hắn, hoàn toàn không ý thức được mắt mình đã dâng đầy nước, “Sao anh……!sao anh biết được?”
Vương Tử Văn không trả lời, thấy từ khóe mắt cậu đột nhiên chảy ra một hàng nước mắt, trong lòng không khỏi đau nhói, cánh tay đang ôm cậu cũng run lên, “Vì sao……không nói cho anh biết? Vì sao vẫn luôn gạt anh?”
Mao Tiểu Vũ từ từ hồi phục tinh thần, chỉ cảm thấy ủy khuất, đau đớn mấy năm nay lập tức bùng lên, khiến cậu không khống chế được vươn tay, dùng hết toàn lực ôm chặt Vương Tử Văn, vùi đầu vào lồng ngực hắn bật khóc nức nở.
Vương Tử Văn thấy cậu khóc thì đau lòng không chịu nổi, mình cũng nhịn không được muốn khóc theo.
Mao Tiểu Vũ khóc không lớn tiếng, một bên nức nở, một bên há miệng cắn lên vai Vương Tử Văn.

Trong lòng cậu không chỉ khó chịu, mà còn đột nhiên dâng lên những hờn dỗi đã bị đè nén suốt bao lâu, cậu cắn càng thêm dùng sức, hít mũi lên án, “Em không liên lạc được với anh……”
Vương Tử Văn để mặc cậu cắn, không biết nên dỗ thế nào, chỉ đành hôn từng cái từng cái lên đỉnh đầu cậu.
“Em gọi suốt một tháng trời cũng không tìm được anh, anh tốt nghiệp xong đi nơi khác quay phim, đến số điện thoại cũng đổi, em căn bản không liên lạc được với anh……”
“Cô ấy……!Bọn họ……bọn họ đều nói em không xứng, nói em…ghê tởm, em không dám……!không dám liên lạc với anh nữa, em sợ……”

“Sau lại có Văn Văn, em liền nghĩ……thôi bỏ đi, tốt xấu gì……tốt xấu gì anh cũng đã cho em một đứa con gái, vậy là đủ rồi……!Con bé có rất nhiều điểm giống anh, em thật sự rất vui……!Con bé thích em, ỷ lại em như vậy, còn gọi em là ba ba nữa, con bé……!con bé sẽ không bao giờ rời xa em……”
Mao Tiểu Vũ nói lung tung lộn xộn, nhưng Vương Tử Văn nghe tim lại như bị kim đâm.

Rốt cuộc hắn không nhịn được nữa, nhắm mắt lại, để nước mắt của mình cũng rơi lên má Mao Tiểu Vũ.
“Em nhìn con bé từng chút một lớn lên, đôi mắt giống anh, nụ cười giống anh, cả cái tật thi thoảng lại mơ màng cũng giống anh nữa……!Anh biết không? Năm con bé lên ba, có một lần thấy bạn nhỏ khác đập bóng cao su, cũng mang bóng ra đập, em……lúc ấy em nhìn thấy thật sự rất muốn khóc……!Nhưng mà em không khóc đâu, em mới không thèm khóc ấy, em không bao giờ khóc……”
Người trong lồng ngực khóc đến mức thở hổn hển, Vương Tử Văn đau lòng lại buồn cười, ôm chặt lấy cậu, vừa khóc vừa cười nói, “Muốn khóc thì cứ khóc đi, sau này em muốn thế nào cũng được, anh sẽ không chê cười em, em xem, anh còn khóc cùng em đây này.”
Mao Tiểu Vũ dần dần bình tĩnh lại, dụi dụi mắt trên xương quai xanh hắn, lại ủy khuất nói, “Rốt cuộc em cũng gặp lại anh, em còn tưởng tốt xấu gì anh cũng phải còn một chút ấn tượng với em, nhưng mà anh……anh lại nói là lần đầu gặp mặt, em đau lòng muốn chết, thật sự là tức chết em mà……”
Vương Tử Văn nghe cậu nói vừa chua xót vừa áy náy, lại có chút dở khóc dở cười, nửa ngày sau mới yếu ớt nói, “Xin lỗi em, vậy……sau này chào hỏi người ta, anh sẽ không nói lần đầu gặp mặt nữa.”
“……Có ích gì đâu, không nhớ được vẫn là không nhớ được.”
Vương Tử Văn áp trán lên trán cậu, cọ cọ, muốn chọc cậu cười, vì thế bày ra vẻ mặt khoa trương nói, “Nhưng mà Lão Vương có cách nào đâu, Lão Vương cũng rất tuyệt vọng đó.”
Mao Tiểu Vũ mím môi trừng hắn một cái, rốt cuộc vẫn nhếch khóe miệng mỉm cười.
Vương Tử Văn lau nước mắt cho cậu, rồi lại lau cho mình, mơ hồ nhớ tới Mao Tiểu Vũ thời niên thiếu, nho nhỏ, trắng trắng, như quả bóng nhỏ nhảy tới nhảy lui, hắn không khỏi thở dài, “Sao lại có người ngốc nghếch như em nhỉ……!Anh có điểm gì tốt đâu, mà đáng để em trả giá nhiều như vậy?”
Mao Tiểu Vũ dần nín khóc, ghé vào ngực hắn, rầu rĩ nói, “Anh chỗ nào cũng tốt.”
Vương Tử Văn ôm cậu, im lặng một lát, đột nhiên nâng cằm cậu lên nhéo nhéo, nhẹ giọng nói, “Ngày hôm đó……anh không có ấn tượng gì, có làm đau em không?”
Mao Tiểu Vũ ngẩn người, phản ứng lại, mặt hơi hơi ửng hồng, “Cũng…cũng được……”
Vương Tử Văn hối hận muốn chết vì cái trí nhớ tàn tạ của mình, chỉ có thể căng da đầu hỏi, “Cái đó……Kỹ thuật của anh cũng ổn chứ hả?”
Mao Tiểu Vũ, “……”
“Anh cảm thấy kỹ thuật của mình không tồi.” Vương Tử Văn ưỡn ngực, chột dạ nói, “Hẳn là……ừm…làm em rất thoải mái, đúng không?”
Mao Tiểu Vũ lườm hắn một cái, cạn lời nói, “Thoải mái cái gì, anh…anh đúng là ngốc chết đi được.”
Vương Tử Văn ngây người, không quá tin tưởng, “Sao thế được, trình độ của anh cũng ổn mà? Mặc dù……khụ…cái lần cùng em đó đúng là lần đầu tiên……!nhưng cũng đã từng xem không ít phim ảnh, lý thuyết nắm rất vững mà……”
Mao Tiểu Vũ không chút khách khí ngắt lời hắn, nghẹn đỏ mặt lên án, “Anh…anh bớt khoác lác đi, đến cả……cả cắm chỗ nào anh cũng còn không biết kìa……”
Vương Tử Văn suýt thì sặc nước miếng, “Không thể nào!”
“Có gì mà không thể chứ.” Mao Tiểu Vũ nghiêm túc oán giận, “Em đã đau muốn chết rồi, anh vẫn còn dền dứ mãi, cứ……uhm…cứ hỏi em rốt cuộc là phía trước hay phía sau, cái động nào mới đúng gì gì đó……!Em…em có biết đâu, anh cũng chẳng hơn gì, vần em suýt chết luôn.”
Vương Tử Văn, “……!Không thể nào, cơ sở lý luận của anh vững chắc lắm mà……”
Mao Tiểu Vũ trừng hắn, nói, “Anh bị ngơ à, lý luận suông thì có ích gì? Đầu óc đã không tốt rồi, kỹ thuật lại còn tệ nữa, em thiếu chút nữa đã bị anh đùa chết rồi đấy.”
Vương Tử Văn lập tức đau lòng, áy náy nói, “Anh sai rồi, xin hãy tha thứ cho sai sót của tên xử nam này đi.”
Mao Tiểu Vũ, “……Quên đi.”
Mao Tiểu Vũ hít một hơi thật sâu, vùi đầu trong lồng ngực hắn, rầu rĩ nói, “Lẽ ra em nên tỉnh táo hơn mới phải, anh rõ ràng là một tên ngốc, thế mà em còn xem anh như nam thần tôn thờ suốt mười năm, đúng là điên thật rồi.”
Vương Tử Văn cười hắc hắc, ôm cậu hướng lên trên, lại hôn hôn môi cậu, “Thế nào, nam thần biến thành tên ngốc, hối hận rồi à?”
Mao Tiểu Vũ ngẩng đầu trừng hắn, gật gật đầu, “Uhm, hối hận từ lâu rồi.”

Vương Tử Văn lầm bầm, nhưng vẫn cười, vươn tay vỗ vỗ đầu cậu, lại nghiêm túc nói, “Hối hận cũng đã muộn, tên ngốc này vất vả lắm mới ôm được bà xã, sẽ không để cậu ấy chạy mất đâu.”
Mao Tiểu Vũ cũng bật cười, ủn ủn lồng ngực hắn, như đang ủn một cây cải trắng vậy, mang theo chút mùi vị làm nũng.

Vương Tử Văn nhìn đến trong lòng mềm nhũn, túm lấy cái đầu nhỏ ủn tới ủn lui của cậu, ghé bên tai cậu hôn một cái, nói, “Lần trước thất bại toàn tập rồi, lần này cho anh cơ hội lập công chuộc tội đi.”
Cả người Mao Tiểu Vũ run lên, không dám ngẩng đầu, cũng không dám gật, chỉ nhìn chằm chằm cơ ngực hắn.
“Anh không nói phét với em đâu, bây giờ kỹ thuật của anh được thật đó.” Vương Tử Văn xoa xoa mặt cậu, bàn tay dần dần đi xuống tới ngực, nhẹ nhàng xoa nắn, “Có muốn thể nghiệm một chút không, thuận tiện sửa lại ấn tượng về lần đầu tiên?”
Ngực Mao Tiểu Vũ bị hắn nắm lấy, có thể rõ ràng cảm nhận hai vật thường ngày vô dụng kia thực không biết cố gắng chầm chậm cứng lên, Vương Tử Văn đang nhìn chằm chằm chúng trông thấy, huýt sáo một cái, cười nói, “Anh phát hiện anh rất là thích cơ thể này của em nha, chỉ cần tùy tiện sờ một chút thôi, chỗ cần cứng liền cứng, chỗ cần mềm liền mềm.

Em xem, nói không chừng kiếp trước anh từng cứu vớt một cái bãi đậu xe, nên sang kiếp này mới có thể thành lão tài xế hạnh phúc nhất trên đời đó.”
Vương Tử Văn miệng tiện, tay cũng tiện luôn, Mao Tiểu Vũ bị hắn sờ đến có hơi không chịu nổi, thở dốc nói, “Anh…anh có thể im miệng được không vậy……”
“Tại sao chứ? Em xem anh vừa nói mấy lời đó xong, chỗ này của em lại càng tươi ngon mọng nước hơn nè.”
Mao Tiểu Vũ cắn chặt răng, khó nhịn trừng hắn một cái, “Tâm tình tốt đẹp thế nào, nghe anh nói xong cũng bị hủy hoại hết rồi.” (nôm na là: thôi ông câm mọe mồm đi, tụt mood vc)
Vương Tử Văn bật cười ha ha, ngón tay dọc theo ngực cậu trượt xuống, tháo thắt lưng tiến vào, nhéo nhéo Tiểu Mao Mao bên trong, cười nói, “Chỗ này của em cũng không nhỏ nha.”
Mao Tiểu Vũ nghẹn ngào không nói ra lời, trong người bắt đầu nóng lên, phỏng chừng quần cũng ướt rồi, thật sự không nỡ nhìn, dứt khoát nhắm mắt lại, mặc Vương Tử Văn đùa nghịch trên cơ thể mình.
Dựa trên ký ức của Vương Tử Văn thì đây mới chính thức là lần đầu tiên chạm vào chỗ này, lần đầu tiên thấy rõ bí mật khác với người bình thường của cậu.

Hắn ngồi dậy, nương theo ánh đèn quan sát bụi rậm nho nhỏ kia, nuốt một ngụm nước miếng, duỗi tay qua, lại có chút không biết nên chạm vào đâu.

Hắn sợ Mao Tiểu Vũ xấu hổ, do dự một hồi vẫn quyết định nắm lấy Tiểu Mao Mao đã hơi cương trước, người dưới thân lập tức run lên, một vệt nước lại trào ra thấm ướt ga trải giường, Vương Tử Văn nhìn mà miệng lưỡi khô khốc, muốn tự hòa hoãn nên đùa một câu, “Em là thần mưa đấy à? Sao nhiều nước vậy?”
Cả người Mao Tiểu Vũ lại khẽ run, nhịn không được phản bác, “Thế anh…anh là thần sấm đấy à? Nói gì mà nhiều vậy……”
Vương Tử Văn ha ha cười hai tiếng, cúi đầu cắn vành tai cậu, nói, “Được được, anh không nói nữa, anh sẽ nghiêm túc chơi bóng.” Hắn áp người mình lên, cố tình cọ cọ chỗ nào đó một chút, cười nói, “Oanh tạc rổ bên trên trước hay rổ bên dưới trước đây?”
Mao Tiểu Vũ giật mình, có chút thẹn quá hóa giận, “Chẳng phải……kỹ thuật của anh tốt lắm à? Còn hỏi em làm gì……”
Vương Tử Văn ủy khuất nói, “Vậy em cũng phải nói cho anh biết cái rổ nào ngứa hơn, cái rổ nào nhiều nước cần thông hơn chứ, anh đương nhiên sẽ nghe theo em rồi.”
Hai mắt Mao Tiểu Vũ đỏ hết cả lên, tức tối muốn xé cái biểu cảm vô lại trên mặt hắn xuống, “Anh không phải là quán quân à? Tự…tự phát huy đi……”
Vương Tử Văn đột nhiên lại thở ngắn than dài nói, “Aizz, em nói xem sao anh lại không có thiên phú chơi bóng bằng hai tay chứ, một trên một dưới, bận ghê ấy.”
Mao Tiểu Vũ ngẩn người, bỗng nhiên hiểu ra, sắc đỏ nhất thời nhiễm cả lên tai, giận dữ nói, “Anh cái đồ biến thái này, câm miệng!”
Vương Tử Văn, “Ha ha ha ha.”
Vì thế lần lượt chơi cả trên cả dưới suốt một đêm, đội cổ động cũng hô hào rất nhiệt tinh, thi thoảng còn đưa tới từng bình nước khoáng trợ uy, Vương Tử Văn đánh đến thần thanh khí sảng, cả người phấn chấn, thiếu chút nữa đánh hỏng cả rổ luôn, cơ bắp toàn thân đều phát huy tác dụng, ngủ rồi vẫn còn chen trong rổ, không nỡ rời đi dù chỉ một giây.
Hôm sau Mao Tiểu Vũ vừa mở mắt ra đã trông thấy Vương Tử Văn đang nhìn mình không chớp mắt, mặt cậu bùm một cái đỏ lên, theo bản năng muốn co người trong lồng ngực hắn, lại động đến thân dưới đau nhói, tức khắc đen mặt.
“Anh…anh cút ra ngoài cho em……”
Vương Tử Văn còn không biết xấu hổ thở dài, “Bao nhiêu năm không được chơi bóng rồi, để anh chơi thêm chút nữa đi.”
“……Còn chơi nữa sẽ hỏng đấy, anh…anh mau ra ngoài đi!”
Vương Tử Văn lại ha ha ha một hồi, cuối cùng cũng ngoan ngoãn lui ra, tay lại không thành thật sờ soạng đôi chút, nói “Hơi sưng lên rồi, aizz, cả hai cái đều không khép lại được, làm thế nào bây giờ?”
Cả người Mao Tiểu Vũ nóng bừng lên, vội vàng vỗ bay tay hắn, rồi lại bị cưỡng chế kéo vào ngực, dịu dàng ôm lấy.
“Mao Mao.” Vương Tử Văn cúi đầu hôn cậu, không trêu chọc cậu nữa, đột nhiên có chút xúc động sáng sớm, dịu dàng nói, “Anh sẽ thương em cả đời.”
Mao Tiểu Vũ có hơi cảm động, đang định đáp lại, người nào đó tay lại tiện, xoa xoa ngực cậu, nói, “Em cũng thương anh mà, chúng ta chơi thêm một lát đi.”

Mao Tiểu Vũ nghiến răng nghiến lợi nói, “Em đã đủ thương anh rồi, sắp mệt chết rồi nè.”
Vương Tử Văn bật cười hắc hắc, dùng ngực đụng đụng phần thịt đã mềm xuống của Mao Tiểu Vũ, cười nói, “Mềm như vậy cũng rất tốt nha, em có thế nào anh đều thích hết.”
Hai mắt Mao Tiểu Vũ sáng lên, rốt cuộc thở dài, mặc hắn lăn lộn.
Sáng sớm vừa mở mắt dậy đã bị ép hoang đường một chặp, rồi lại bị ôm vào phòng tắm hô hào thêm một trận nữa, cuối cùng Mao Tiểu Vũ hoàn toàn nằm bẹp trên giường, nghĩ thầm cũng may hôm nay là thứ bảy, nếu không thật sự sẽ bị làm chết mất, hai mắt cậu lúc này mệt đến không mở ra nổi rồi này.
Vương Tử Văn ôm cậu dỗ dành một lát, đột nhiên nói, “Cục cưng ngoan, nhắm mắt lại đi, anh có món quà muốn tặng em.”
Mao Tiểu Vũ nào dám tin hắn, mở to mắt chớp cũng không dám chớp.

Vương Tử Văn bật cười, cúi đầu hôn hôn cậu, “Ngoan, lần này không lừa em đâu, có quà muốn tặng em thật.”
Mao Tiểu Vũ nửa tin nửa ngờ nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy ngón tay chợt lạnh, theo bản năng nghĩ cái tên này lại phát điên gì nữa đây, mở mắt ra.
Nhưng khi thấy rõ thứ tròn nhỏ bao quanh ngón tay, cậu liền ngây ngẩn cả người.
Vương Tử Văn cả người trần trụi đột nhiên đứng dậy, quỳ một gối xuống đất, chỗ cần lộ hay không cần lộ đều lộ ra hết trơn, lại vẫn thâm tình chân thành nói, “Em nhìn này, anh tắm mình trong ánh nắng mặt trời, dùng trạng thái nguyên thủy nhất quỳ một gối trước mặt em, có phải trông đặc biệt thánh khiết không?”
Mao Tiểu Vũ, “……”
Bầu không khí rõ ràng lãng mạn là thế, sao đến trên người hắn lại như bị thần kinh thế này?
Vương Tử Văn nâng mu bàn tay cậu lên hôn một cái, cười nói, “Tiểu Mao Mao, gả cho anh nhé.”
Mao Tiểu Vũ theo bản năng cảm động, nhưng nhìn đến người anh em còn đang dựng đứng đầy oai vệ của người nào đó, lại có hơi đau trứng.
Vương Tử Văn cười hắc hắc, nhìn ra cậu xấu hổ, cũng không khoe thân nữa, chui vào trong chăn ôm lấy cậu, nắm bàn tay đeo nhẫn của cậu, giơ lên hướng ánh mặt trời, cười nói, “Thích không? Đây là nhẫn cưới của ba mẹ anh, kêu anh sau này tặng cho vợ đó.”
Mao Tiểu Vũ kinh ngạc, lập tức cảm thấy ngón tay có hơi nặng.

Vương Tử Văn dùng bàn tay to của mình bao lấy tay cậu, cười nói, “Hôm qua anh tìm người khắc chữ bên trong đó, em xem thử đi.”
Vương Tử Văn cho cậu xem nhẫn của mình, Mao Tiểu Vũ ghé lại gần nhìn, bên trên có hai chữ Mao Mao rất nhỏ, nhìn đến hai mắt cậu cay cay.

Cậu nhỏ giọng hỏi, “Vậy còn của em thì sao?”
“Em tự xem đi.”
Mao Tiểu Vũ tháo nhẫn, mang theo chờ mong đầy ngập cõi lòng lật xem, sau đó sắc mặt tức khắc đen thui.
Vương Tử Văn còn khoe khoang nháy mắt, “Có thích không?”
Mao Tiểu Vũ hít sâu, rất muốn ném nhẫn vào mặt hắn, “……Rõ ràng là một chuyện rất lãng mạn, anh lại viết Nhị* ngốc làm gì hả? Thế này thì em còn đeo làm sao được!”
*Nhị là số hai, nhưng cũng ám chỉ ngu ngốc, do liên quan đến phần sau nên mình sẽ để nguyên chữ này
Vương Tử Văn bật cười ha ha, nói, “Anh như vậy còn không phải là tự hiểu lấy mình à, em còn không khen anh đi.”
“Khen anh cái gì? Khen anh ngốc ấy hả?”
“Ha ha, vậy khen anh khờ cũng được ~”
Mao Tiểu Vũ cắn môi trừng hắn một lát, rốt cuộc cũng không nỡ giận, buồn bực ôm tên ngốc này, vùi đầu trong ngực hắn híp mắt cười.
Cho dù ngốc nghếch là thế, vẫn rất thích nha.
Làm sao bây giờ, đời này quả thật thua vào tay anh ấy, không cứu được nữa rồi, hắc hắc.

.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Mười Năm Yêu Thầm Người

Chương 31



Mấy ngày kế tiếp với Mao Tiểu Vũ mà nói có thể gói gọn trong bốn chữ: Không – Thể – Quay – Đầu……

Vương Tử Văn quả thật điên rồi, ban ngày thì không khác gì Husky được tháo xích, đi chỗ nào theo tới chỗ đó, không ngừng thè lưỡi nhảy nhót tứ tung, high đến như muốn leo lên mái nhà lật ngói vậy. Buổi tối……càng không cần phải nói, từ Husky một phát biến thành ngựa giống luôn! Mao Tiểu Vũ đêm nào cũng kêu đến xé họng, thật sự bị làm đến không khép nổi chân, phải vịn tường mới ra được khỏi cửa, không một ngày nào tự tắm được cho mình, muốn dùng sữa rửa mặt cũng không nổi.

Quả thật……cảm thấy cái mạng nhỏ này của mình không còn được bao lâu nữa, còn sống đúng là kỳ tích……

Buổi tối trước ngày về nước, Mao Tiểu Vũ thật sự chịu không nổi, hơi thở mỏng manh đẩy đẩy Vương Nhị Ngốc không lúc nào thôi động dục ra, hữu khí vô lực nói, “Anh…… Anh không biết mệt à……”

Cái đuôi to của Vương Tử Văn lại vểnh lên, hắn vỗ vỗ ngực nói, “Rót thêm ba cái rổ nữa cũng không thành vấn đề!”

Mao Tiểu Vũ như muốn sụp đổ nói, “Em xin nghỉ ngơi giữa hiệp có được không……”

Vương Tử Văn ủy khuất hừ hừ, rồi lại áp trên người cậu vui vẻ nói, “Em như vậy là không được đâu, rõ ràng có tận hai chỗ để nhận, sức chịu đựng phải tốt lắm mới phải chứ? Hai chấp một cơ mà.”

Mao Tiểu Vũ muốn khóc luôn rồi, bởi vì khoái cảm gấp đôi người bình thường, nên mỗi lần cao trào mình cũng tiêu hao thể lực gấp đôi người khác đó, được chứ! Đã thế cái tên Vương Tử Văn này lực kéo dài cũng vượt xa tiêu chuẩn người bình thường, Mao Tiểu Vũ cảm thấy cả người mình từ trên xuống dưới đều bị thay một tầng da, bị hắn dùng mấy ngày này dạy dỗ đến mức vừa chạm liền dâm, vừa sờ liền đãng, quả thật sắp hóa thành dâm thú không biết xấu hổ tới nơi.

Đợi đến lúc thanh tỉnh bị xấu hổ cùng giận dữ bao phủ, Mao Tiểu Vũ không thể nhịn được, dùng chút sức ít ỏi còn sót lại nhích về phía trước, mạnh mẽ đẩy người nào đó ra, nói, “Anh để em nghỉ ngơi một chút đi, em thật sự không chịu nổi……”

Vương Tử Văn mới không tin, tuy mỗi ngày đều là mình cầu hoan, nhưng cuối cùng ẻm còn không phải cũng rất thích à. Người kêu chẳng lẽ không phải Mao Tiểu Vũ. Vì thế hắn khinh thường nhướn mày, nhìn cậu cố giữ chút lý trí không chút quan trọng nhích về phía trước, dứt khoát vươn tay ấn vào nơi nào đó trên nhụy hoa, quen thuộc vân vê, lập tức khiến người dưới thân kêu to hai tiếng, nằm liệt trên giường.

Vương Tử Văn cười hắc hắc, lại lần nữa áp người lên, cảm nhận miệng nhỏ bên dưới bị kích thích đến không ngừng co rút, đương nhiên không chút khách khí lập tức ba bước lên rổ, một phát tiến vào.

“Ai u, mềm thật đấy, Mao Mao, em sờ thử xem, vừa nóng vừa mềm, sờ thích cực luôn á.”

Mao Tiểu Vũ bị hắn nắm tay kéo qua, bị trêu chọc đến run lên bần bật. Vương Tử Văn vừa dỗ dành vừa tăng lớn lực độ khai khẩn, bỗng nhiên nổi lên tâm trêu đùa, dùng sức thúc vào chỗ mẫn cảm nào đó hôm qua mới phát hiện được. Mao Tiểu Vũ nhịn không được để bật ra một tiếng ‘a~’ nhỏ, Vương Tử Văn cười hắc hắc, lại thúc vào một chỗ khác, tiếng kêu của Mao Tiểu Vũ đột nhiên cất cao, một tiếng ‘a~’ này kêu đến khiến người tê dại từ đầu tới chân.

Vương Tử Văn tìm được lạc thú, trái chọc chọc một chút, phải thúc thúc một tẹo, đẩy bên trên một cái, húc một dưới một hồi, dần dần nắm giữ được tiết tấu kêu gào của cậu, bỗng nhiên nở nụ cười đáng khinh, nói, “Mao Mao, chúng ta chơi một trò chơi đi.”

Mao Tiểu Vũ đã bị hắn làm đến thần trí không rõ, mơ mơ màng màng uhm một tiếng.

Vương Tử Văn hít sâu, tìm được góc độ, hưng phấn bừng bừng thúc vào.

Mao Tiểu Vũ nhịn không được lại a~ một tiếng, còn không chờ cậu lấy lại hơi, lại bị đụng vào một chỗ khác, kêu càng thêm quyến rũ. Cứ như vậy bảy lần, Mao Tiểu Vũ cũng kêu đủ bảy tiếng ‘a a a’, sau đó cả người bị ôm lấy, Vương Tử Văn hứng thú dạt dào chọt chọt mặt cậu, cười nói, “Cục cưng, anh ghi âm lại nè, em nghe thử xem.”

Mao Tiểu Vũ đột nhiên tỉnh táo lại, thấp thỏm hỏi, “Ghi……ghi âm làm gì?”

Vương Tử Văn biết cậu không có cảm giác an toàn, liền nói, “Lát nữa sẽ xóa, em nghe thử trước đã.”

Mao Tiểu Vũ cũng không biết tiếng kêu rên của mình thì có gì hay mà nghe, nhưng thấy Vương Tử Văn cao hứng, vẫn tùy ý hắn, mặt mày co quắp đỏ bừng nghe.

Sau đó nghe được bảy tiếng kêu đứt quãng, không có gì mới mẻ, chỉ là thật sự rất dâm, mình thế mà lại có thể kêu đến ướt át như vậy, thật sự không còn mặt mũi nào gặp người nữa. Vương Tử Văn bật cười ha ha, nói, “Nghe lại đi, chưa nghe ra à?”

Mao Tiểu Vũ không nhịn được nữa, buồn bực nói, “Còn chưa nghe xong hở……”

Vương Tử Văn lắc lắc người cậu, nhắc nhở, “Em nghe thử giai điệu xem, đừng chỉ nghe mỗi tiếng kêu dâm như thế.”

“……Anh mới kêu dâm ấy!”

Vương Tử Văn bật cười, cúi đầu hôn hôn cậu, “Anh chính là thích em dâm như vậy đấy, phải kêu như thế mới dễ nghe nha.”

Mấy ngày nay Mao Tiểu Vũ nghe hắn nói đã thành quen, tuy rất ngượng, nhưng không thể không thừa nhận nghe xong càng có cảm giác hơn _(:3″ ∠)_

Vì thế lại không chút lập trường nghe mình kêu thêm vài lần.

Nghe nửa ngày, Mao Tiểu Vũ đột nhiên hiểu ra, lập tức nghiêng đầu lườm Vương Tử Văn, quả thật muốn phát điên.

Vương Tử Văn nói, “Nghe ra rồi đúng không? Anh thử nghiệm nhiều lần lắm mới được đó, phải dùng đến chỉ số IQ 180 của mình mới xác định được đúng vị trí! Đâm chỗ này em sẽ kêu như vậy, chọc chỗ đó em sẽ kêu thế kia, gom mấy tiếng kêu này lại với nhau, nghe thử xem, ai da, anh đúng là thiên tài mà.”

Mao Tiểu Vũ mặt như tro tàn nghe bảy tiếng kêu của mình hợp thành một giai điệu cực kỳ tao lãng: “A a (twinkle) a a (twinkle) a a (little) a (star) ~ ~”, lập tức cảm thấy tồn tại trên đời là cỡ nào khổ sở, vẫn nên chết đi thì hơn……

Vương Tử Văn còn đang nháy mắt khoe mẽ, “Nào nào, để anh soạn tiếp câu sau nhé?”

Mao Tiểu Vũ, “……”

Mẹ nó……chỉ số IQ 180 là để dùng làm cái này à, anh còn cần mặt mũi nữa không vậy?

Mao Tiểu Vũ trợn mắt lườm hắn, rốt cuộc không thể nhịn nổi nữa, nhấc chân dùng hết toàn lực đạp cái tên đê tiện nào đó xuống giường.

Vì thế đêm cuối cùng ở Mỹ, Vương Tử Văn đáng thương hề hề cuộn mình trên sàn nhà, đến cuối cùng cũng không thể hoàn thành chí nguyện to lớn tốt đẹp soạn hết khúc nhạc thiếu nhi kia của mình.

Mãi cho đến khi lên máy bay Mao Tiểu Vũ vẫn chưa nguôi giận, cậu là thẹn quá hóa giận, cảm thấy quá mức mất mặt, quẫn bách, không biết phải đối diện với cái tên phiền phức kia thế nào, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.

Vương Tử Văn theo sau mông cậu ríu rít một đường, rốt cuộc cũng dỗ được người, tiện hề hề ôm Mao Tiểu Vũ nói chuyện phiếm trong khoang hạng nhất.

Khoang hạng nhất có wifi, Mao Tiểu Vũ đang lướt tin tức về Đào Y Na, nhìn một hồi thấy không có gì bất thường mới yên tâm, lại tiện tay lướt xem động thái trong giới. Vương Tử Văn cũng thò đầu lại gần xem, thi thoảng bình luận hai câu. Tới khi lướt đến ‘tin ảnh mới nhất’, Mao Tiểu Vũ mới dừng động tác, nghiêng đầu nhìn Vương Tử Văn, kinh ngạc hỏi, “Phim ‘Thiết hải’ đủ vốn rồi à? Vậy có phải chuẩn bị khởi quay không?”

Vương Tử Văn gật gật đầu, kéo chăn đắp lên người hai người, “Mùng 6 tháng sau sẽ khởi động máy, lần này về anh phải thông báo cho toàn bộ diễn viên cùng nhân viên công tác để chuẩn bị.”

Mao Tiểu Vũ thoáng ngây người, không biết nghĩ đến cái gì mà lại cười cười, rúc vào lồng ngực Vương Tử Văn cọ cọ bả vai hắn, như con sóc nhỏ đang làm nũng, nhìn đến đầu tim Vương Tử Văn run lên, vội vàng ôm lấy cậu hôn hôn, “Sao thế?”

Mao Tiểu Vũ chớp chớp đôi mắt to, cười khanh khách nói, “Anh biết không? Trước kia em đều dựa vào việc lướt bảng tin như thế này để biết tin tức của anh đó, đọc được tin gì mới sẽ vội vàng chạy đi tìm kiếm tin tức liên quan, tìm đến khi không thấy tin gì mới nữa mới thôi.”

Vương Tử Văn nghe thấy không khỏi đau lòng, nhẹ nhàng xoa đầu Mao Tiểu Vũ, dịu dàng nói, “Sau này tin tức về anh, em sẽ là người biết đầu tiên, không cần phải lướt bảng tin nữa.”

Mao Tiểu Vũ ngây ngốc cười một cái, dùng trán cọ cọ sườn mặt hắn, mềm mại nói, “Em biết mà, chính là vì nghĩ đến chuyện này nên mới cười đó, cảm thấy……rất khó tin, đồng thời cũng rất cao hứng, hắc hắc.”

Vương Tử Văn nhìn nụ cười nhẹ của cậu một lúc lâu, rốt cuộc không nhịn được, cúi đầu hôn lên môi cậu, than, “Aizz……Đứa ngốc này.”

Hai người lại ôn tồn một hồi, Vương Tử Văn thuận miệng hỏi, “Tô Chu làm gì mà nghỉ phép lâu như vậy? Phải đến hai ba tháng rồi không nhận thông cáo mới đúng không? Đang làm gì thế? Tu tiên à?”

Mao Tiểu Vũ hâm mộ nói, “Không phải đâu, cậu ấy theo Đoàn tổng đi gặp gia trưởng đó, Đoàn Lăng là Hoa kiều mà, hai người họ cùng nhau qua Mỹ, mới vừa về một thời gian thôi.” Nghĩ nghĩ, lại hạ giọng nói, “Còn nữa, anh đừng nói cho ai biết nhé, hơn một tháng trước hai người họ đến Nam Cực hưởng tuần trăng mật, kết quả gặp phải sóng thần, thiếu chút nữa tạo thành họa lớn rồi đó, Đoàn tổng không muốn làm lớn chuyện lên, nên không công bố ra ngoài, chỉ mấy người thân cận bọn em biết thôi.”

Vương Tử Văn à một tiếng, nhưng kỳ thực cũng không quá để ý, chỉ thầm nghĩ, người ta hết hưởng tuần trăng mật, show đăng ký kết hôn rồi còn đi gặp gia trưởng nữa, mình so với họ đúng là quá keo kiệt rồi.

Đến một câu tỏ tình chính thống cũng không có, mệt Mao Tiểu Vũ còn không ngại, chỉ biết ngây ngô thích mình…… Aizz, như vậy là không được.

Vương Tử Văn nghĩ nghĩ, nói, “Chúng ta cũng đi gặp gia trưởng đi.”

Mao Tiểu Vũ sửng sốt, lập tức luống cuống, “Không…không cần phải vậy chứ……”

Kết quả câu tiếp theo của Vương Tử Văn càng khiến Mao Tiểu Vũ kinh ngạc hơn, “Cả nhà anh đều biết em rồi, ngày anh biết em là Mao Mao, anh đã come out với mọi người trong nhà.”

Mao Tiểu Vũ trợn mắt há hốc mồm, ngơ ngác hồi lâu mới cuống quýt hỏi, “Vậy…… anh có bị đánh không?”

Vương Tử Văn bật cười, “Anh đã lớn thế này rồi, còn đánh gì nữa chứ.”

Mao Tiểu Vũ vẫn đứng ngồi không yên, bứt rứt hỏi, “Vậy…vậy phải làm sao bây giờ? Em phải đi gặp à? Gặp rồi nói thế nào? Còn Văn Văn nữa thì sao? Đúng rồi, mọi người có biết…… tình trạng thân thể em không?”

Vương Tử Văn nghĩ nghĩ, nói, “Cái này thì không, hồi đó anh cũng chưa biết mà, có điều đều nghe em hết, em có muốn nói cho mọi người biết không? Không muốn thì thôi, Văn Văn cứ nói là con của em cùng vợ trước cũng được, ba mẹ anh không để ý đâu.”

Mao Tiểu Vũ có hơi không tin, lúng ta lúng túng nói, “Không thiệt thòi cho anh chứ?”

“Đương nhiên không rồi.” Vương Tử Văn chớp chớp mắt, cười nói, “Em chưa từng gặp người nhà anh thôi, gặp rồi sẽ biết, trên cơ bản đều……đều không khác anh là mấy…… à, ngoại trừ anh cả anh.”

Lúc sau Vương Tử Văn còn nói gì đó nữa nhưng Mao Tiểu Vũ đều không nghe vào, cả đầu cậu lúc này chỉ còn ba chữ ‘gặp gia trưởng’ thôi, trong lòng sốt ruột muốn chết, lúc xuống máy bay thiếu chút nữa cùng tay cùng chân, đi đường cũng không nổi.

Về đến Bắc Kinh đã là mười hai giờ đêm, Mao Văn Văn vẫn ở lại nhà bảo mẫu, tối mai Mao Tiểu Vũ mới có thể qua đón. Dẫu sao trong nhà cũng không có ai, nhà Vương Tử Văn lại gần sân bay hơn, hai người liền quyết định tới nhà hắn ngủ.

Ra đường bắt xe, Vương Tử Văn nói, “Đúng rồi, chọn thời gian thích hợp, em với Văn Văn chuyển qua sống với anh đi.”

Mao Tiểu Vũ ngẩn người, có hơi do dự, “Em sợ Văn Văn lạ giường, chuyển nhà sẽ không quen……”

“Lạ giường cái gì, sợ lạ giường thì chuyển cả giường qua.” Vương Tử Văn ngáp một cái, nói tiếp, “Vợ con anh sao có thể ở cái chỗ quỷ quái kia được, cuối tuần này dọn qua đi, tranh thủ làm xong trước khi phim khởi động máy.”

Mao Tiểu Vũ trầm mặc, không dám nói gì.

Sở dĩ cậu phải sống ở khu nhà cũ không khá hơn hầm ngầm bao nhiêu, còn không phải bởi vì tiền kiếm được mỗi tháng đều phải cống cho cái tên cặn bã kia à, cái gì có thể tiết kiệm được thì đều cố gắng tiết kiệm. Dọn qua ở cùng Vương Tử Văn cậu đương nhiên rất vui, cũng tốt cho sự trưởng thành của Văn Văn, nhưng mà……nên nói cho anh ấy biết chuyện tên cặn bã kia thế nào đây?

Nói thì đương nhiên phải nói rồi, lúc trước là vì cậu không dám liên lạc với Vương Tử Văn, thầm nghĩ yên lặng yêu hắn cả đời là được, thế nên mới nhẫn nhịn để tên chết tiệt kia vòi tiền, một phần là để bảo vệ danh dự của Vương Tử Văn, một phần là để bảo vệ chính mình. Nhưng bây giờ hai người đã ở bên nhau rồi, Vương Tử Văn cũng đã chấp nhận hết những bí mật của cậu, loại chuyện này đương nhiên không cần phải giấu giếm nữa làm gì. Vì thế cậu rối rắm tìm từ nửa ngày, rốt cuộc mở miệng nói, “Cái đó…… Học trưởng, em có chuyện này muốn nói với anh.”

Vương Tử Văn lờ mờ đoán được cậu muốn nói gì, giả ngu hỏi, “Ồ? Chuyện gì thế?”

“Cái đó…… Thật ra có người……mỗi tháng đều vòi một số tiền lớn từ em……”

Mao Tiểu Vũ cẩn thận, thấp thỏm nói hết ngọn nguồn mọi chuyện, lại sợ Vương Tử Văn hiểu nhầm, nhấn mạnh, “Không phải em muốn anh giúp em trả tiền đâu, chỉ là em nghĩ…… nghĩ anh có bản lĩnh hơn em, nếu đã biết đến uy hiếp này, có thể nghĩ cách gì đó để hắn ta không còn kiêu ngạo được nữa không, trong tay hắn ta có vài thứ rất bất lợi với anh……”

Vương Tử Văn diễn kịch đến vất vả, khoa trương trợn mắt ố á hồi lâu, phát huy một cách hoàn mỹ diễn xuất thiên bẩm của mình, tức giận nói, “Cái tên chết tiệt này, dám làm trò trên đầu chúng ta à, em chờ một chút, bây giờ anh sẽ tìm người điều tra cụ thể về hắn!’

Mao Tiểu Vũ gật gật đầu, nói, “Hắn ta ở đâu em không biết, em chỉ biết tên hắn thôi, cùng với tên lớp hồi cấp ba, số điện thoại của hắn cũng thường xuyên thay đổi, không biết có giúp được anh không……”

Vương Tử Văn xua xua tay, làm bộ làm tịch mở máy gọi. Mao Tiểu Vũ khẩn trương nhìn hắn, nghe thấy hắn nói với người nào đó vài câu, sau đó đột nhiên ah lên một tiếng, có vẻ hết sức kinh ngạc, Mao Tiểu Vũ trông thấy càng thêm khẩn trương, hô hấp cũng không thông thuận.

Vương Tử Văn cúp máy, sắc mặt phức tạp nói, “Vừa rồi em nói hắn đã lâu rồi không gọi điện thúc giục em đúng không?”

“Đúng vậy, lần gần nhất là hai ngày trước khi anh qua Mỹ ấy, còn kêu em cuối tuần phải đưa tiền nữa, mà đến bây giờ vẫn chưa thấy gọi lại thúc giục, cũng không biết làm sao nữa……”

Vương Tử Văn như là không biết nên bày ra vẻ mặt gì, à một tiếng, do dự nói, “Người bạn làm ở cục cảnh sát của anh vừa rồi tra thử thông tin về hắn ta, phát hiện người này một tuần trước bị tai nạn xe, bây giờ não tê liệt, không thể động đậy, cũng không thể nói chuyện được nữa rồi.”

Mao Tiểu Vũ kinh ngạc đến ngây người, “Sao……thật vậy à?”

Vương Tử Văn gật gật đầu, nói, “Người bạn kia của anh vừa lúc phụ trách vụ tai nạn giao thông này, có ảnh chụp hiện trường đấy, em nhìn thử xem có phải người này không?”

Mao Tiểu Vũ vội vàng lấy qua nhìn, có một bức vừa vặn chụp Chân Kiếm được nâng lên cáng, cả người huyết nhục mơ hồ, bức ảnh kia thật sự quá máu me, cậu sợ tới mức lập tức ném về, run giọng nói, “Là…là hắn ta……”

Vương Tử Văn than một tiếng, nói, “Đã thảm như vậy rồi, chắc thôi không truy cứu nữa nhỉ? Tiền em đưa cho hắn mấy năm nay xem như cho hắn làm phí chữa bệnh đi, sau này em ở cùng anh, cũng không cần phải lo lắng chuyện tiền nong nữa.”

Mao Tiểu Vũ vội vàng gật đầu, “Không truy cứu, không truy cứu nữa, này cũng quá… quá thảm rồi.”

Vương Tử Văn ừ một tiếng, bày ra bộ dạng khoan dung tựa biển. Mao Tiểu Vũ lại cảm thấy Vương Tử Văn thật là lương thiện, mới vừa rồi còn tức giận như vậy, thấy được tình cảnh đáng thương của Chân Kiếm, vẫn quyết định buông tha cho gã.

Cậu nghĩ, aizz, quả nhiên là người mình thích, thật sự tốt quá mà.

Cậu nghĩ đến nghiêm túc, đương nhiên không thấy ở góc độ ánh sáng không chiếu tới, khóe miệng Vương Tử Văn nhếch lên, tạo thành một nụ cười lạnh trào phúng.

Hắn không định nói gì cho Mao Tiểu Vũ biết, hắn hiểu rất rõ bản thân, hắn không được tốt đẹp, cũng chẳng quang minh lỗi lạc như trong tưởng tượng của cậu. Nhưng hắn tình nguyện vì người này vĩnh viễn duy trì bộ dáng cậu sùng bái, nếu Mao Tiểu Vũ thích thấy bộ dáng quang minh lỗi lạc đứng trên thần đàn cao cao của mình, hắn sẽ đứng ở đó, sẽ vĩnh viễn để cậu thấy được dáng vẻ sáng sủa của mình.

Cho dù là giả, chỉ cần cậu vui, hắn cũng nguyện ý dỗ dành cậu như vậy cả đời.

Tới dưới nhà Vương Tử Văn, hai người tay nắm tay vui vẻ lên lầu, Mao Tiểu Vũ dùng đầu ngón chân cũng đoán được kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, trong lòng đương nhiên vô cùng khẩn trương.

Kết quả còn chưa khẩn trương được bao lâu, đã bị cưỡng ép bình tĩnh lại.

Vương Tử Văn lục lọi trong túi áo nửa ngày, rốt cuộc bỏ cuộc nói, “Thôi xong, anh để quên chìa khóa ở công ty rồi.”

Mao Tiểu Vũ đành nói, “Không sao, vậy sang nhà em đi, mai anh đi lấy chìa khóa sau cũng được.”

Vương Tử Văn lắc đầu, kéo tay cậu xuống lầu, nói, “Anh cả anh ở tòa đối diện, anh để chìa khóa dự phòng chỗ anh ấy, qua đó lấy là được.”

Mao Tiểu Vũ do dự nói, “Đã trễ thế này, chắc anh ấy ngủ rồi nhỉ? Vẫn là đừng quấy rầy thì hơn……”

“Chưa ngủ đâu, mới nãy lúc lên lầu anh có liếc mắt nhìn rồi, đèn nhà anh ấy vẫn sáng.”

Vì thế hai người liền qua tòa đối diện, tìm được nhà anh cả Vương Tiêu của Vương Tử Văn, vừa ấn chuông cửa, đột nhiên nghe được bên trong truyền đến tiếng quát tháo của đàn ông, “Anh con mẹ nó làm cái gì đấy! Bỏ tôi ra!”

Mao Tiểu Vũ sửng sốt, mơ hồ cảm thấy giọng nói này rất quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra được là ai.

Vương Tử Văn lại huýt sáo một cái, cười nói, “Xem ra tới không đúng lúc rồi, bên trong đang bận thì phải.”

Mao Tiểu Vũ ngẩn người, nhìn nhìn Vương Tử Văn, lại nhìn nhìn cửa nhà, bừng tỉnh hỏi, “Chẳng lẽ anh của anh cũng là……”

Vương Tử Văn nhún vai, cười nói, “Chẳng phải anh đã nói rồi à, em chưa gặp người nhà anh thôi, gặp rồi sẽ biết, đều không phải người bình thường đâu.” Nói xong hắn nhấn chuông, lại vươn tay đập cửa, gọi, “Anh cả, là em đây, mở cửa đi.”

Tiếng kêu bên trong ngừng một chút, sau đó lại vang lên tiếng đập mạnh, có điều cửa rất nhanh đã được mở ra, người mở cửa chính là Vương Tiêu, chẳng qua trên vai có khiêng một người, hình như đang hôn mê, không hề nhúc nhích hướng mông về phía họ, không nhìn được mặt.

Vương Tiêu vẫn mang bộ mặt người chết, tức giận nói, “Hơn nửa đêm rồi còn làm gì thế? Không phải chú qua Mỹ rồi à?” Đang nói bỗng dừng lại, đánh giá Mao Tiểu Vũ từ trên xuống dưới một lần, không nói nữa.

Mao Tiểu Vũ bị anh nhìn đến co rụt người, trốn ra sau lưng Vương Tử Văn, Vương Tử Văn cười cười, nắm lấy tay cậu nói, “Chìa khóa của em bỏ quên ở công ty rồi, anh đưa chìa dự phòng cho em, em lập tức biến liền.”

Vương Tiêu chậc một tiếng, rất không kiên nhẫn khiêng người vào phòng, Vương Tử Văn thấy anh ném người trên vai lên giường, rất nhanh đã quay trở lại, vứt chìa khóa cho họ, nói, “Đây, mau đi đi.”

Dứt lời hết sức lãnh khốc vô tình đóng sầm cửa lại.

Vương Tử Văn vội vàng giữ cửa, nhắc nhở, “Anh, anh đừng có làm chuyện gì trái pháp luật đấy nhé.”

Vương Tiêu hừ lạnh một tiếng, miễn cưỡng giải thích, “Gặp được ở quán bar, hai bên đều vừa mắt nhau, nên hẹn một đêm.”

Vương Tử Văn thấy người nọ còn hôn mê trên giường thì không tin cho lắm, Vương Tiêu ngại hắn phiền, vung tay vỗ bay cái tay đang giữ cửa của hắn, bỏ lại một câu, “Anh chú nhìn giống 0 chỗ nào chứ? Tên nhóc kia mắt mũi rõ ràng có vấn đề rồi, để anh cho cậu ta một bài học.”

Dứt lời không muốn nói lời vô nghĩa nữa, sầm một tiếng đóng cửa lại.

Vương Tử Văn nhún nhún vai, muốn quản cũng không nổi, quay đầu kéo tay Mao Tiểu Vũ, nói, “Sao lại có người nghĩ anh cả anh là 0 thế không biết? Tự tin thái quá rồi đấy.”

Mao Tiểu Vũ lại vẫn không nhúc nhích, cau mày, hình như do dự gì đó.

Vương Tử Văn kéo kéo cậu, hỏi, “Làm sao thế?”

Mao Tiểu Vũ nuốt một ngụm nước miếng, rối rắm hồi lâu mới nói, “Sao em cứ cảm thấy…… giọng người vừa rồi hơi giống…… hơi giống Lương Sảng nhỉ……”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.