Mười Năm Yêu Thầm Người

Chương 27: 27: Chương 26



Đường Anh hết sức lo lắng chạy tới nhà Mao Tiểu Vũ, tuy còn chưa xác định được là có chuyện gì, nhưng giọng điệu của Mao Tiểu Vũ quá dọa người, không khỏi khiến y lo lắng.

Đường Anh vẫn luôn cảm thấy Mao Tiểu Vũ rất ngốc, bây giờ đối với cậu lại chỉ còn đau lòng, y nghĩ không ra, một người vì sao có thể xui xẻo đến như vậy được chứ?
Thật ra ban đầu Đường Anh tiếp cận Mao Tiểu Vũ, chính là bởi vì theo bản năng cảm thấy cậu rất có thể là đồng loại, sau khi tiếp xúc lại càng thêm khẳng định, nhưng thi thoảng cũng sẽ nghi hoặc: những lúc Mao Tiểu Vũ im lặng không nói lời nào, khí chất đặc biệt tốt, tốt đến mức khó phân biệt nam nữ, không phải ý nói diện mạo của cậu nữ khí, ngược lại Mao Tiểu Vũ có vẻ ngoài đặc trưng của anh trai nhà bên, nhưng lạ là ở chỗ, khí chất của cậu không chỉ thu hút con gái, mà còn thu hút rất nhiều tên con trai thích con gái nữa.
Mới đầu Đường Anh chỉ có thể thầm than người ta có bộ gen tốt, yên lặng ngồi một chỗ cũng có thể khiến một đám trai thẳng ngo ngoe rục rịch, nhưng sau đó lại phát hiện bản thân Mao Tiểu Vũ rất sợ bị con trai đụng chạm, đặc biệt là mấy người cao lớn, cơ bắp đầy mình mà trong mắt Đường Anh là cực kỳ quyến rũ.

Mấy anh đẹp giai công khí ngời ngời như thế, có 0 nào mà không thích cơ chứ, cố tình Mao Tiểu Vũ lại né xa ba thước, chỉ thích chơi cùng mấy đứa bốc đầy mùi thụ như mình thôi.

Tên nhóc Mao Tiểu Vũ này từ thân thể đến diện mạo đều rành rành là bên bị đè, thế mà lại liều mạng trốn tránh mấy người vừa thấy đã biết là công, kỹ thuật đè siêu tốt, này chẳng phải tự tìm đường chết à? Cả ngày ở cùng một đám con gái cùng thụ như mình, đúng là không có tiền đồ mà.
Vì thế Đường Anh càng để tâm tới Mao Tiểu Vũ hơn, lâu dần chuyển thành thưởng thức, tuy gan của Mao Tiểu Vũ không lớn, nhưng quả thật rất dịu dàng, biết săn sóc, con trai mà có thể khéo chiều lòng người như vậy đúng là không nhiều, lại rất có chí tiến thủ, thành tích học tập luôn xếp trong mấy thứ hạng đầu, cũng không giấu giếm phương pháp học tập, vở ghi chép hay bí quyết ôn thi gì cũng đều lấy ra, chia sẻ với mọi người.

Gặp được một tên nhóc xinh đẹp, tính tình tốt, tâm tư lại thiện lương như thế, Đường Anh lập tức chủ động kéo vào vòng khuê mật của mình, tuy trải qua một quãng thời gian, hai người cũng dần quen thuộc, nhưng Đường Anh biết, có thể thật sự tiến vào lòng Mao Tiểu Vũ, vẫn là bởi vì chuyện bà nội cậu qua đời này.
Năm đó cùng tới thủ đô học đại học, Đường Anh biết Mao Tiểu Vũ không yên tâm khi để bà nội ở nhà một mình, liền nhờ cha mẹ mình lúc không có việc gì sẽ qua nhà thăm hỏi một chút, cũng chính vì thế cha mẹ Đường Anh mới phát hiện bà nội cậu tắc mạch máu não, qua đời trong nhà, nếu không chờ đến kỳ nghỉ Mao Tiểu Vũ về nhà, có khi thi thể đã hư thối từ bao giờ mà không ai biết rồi.
Lúc Đường Anh gọi điện báo tin dữ cho Mao Tiểu Vũ, không biết cậu đang ở đâu, lần đầu tiên nghe thấy giọng cậu khi nhận điện thoại vui vẻ như thế, tiếng Alo mang theo hạnh phúc khó diễn tả thành lời, khiến y không đành lòng nói tin tức tàn nhẫn ấy cho cậu biết.
Sau đó y gặp lại Mao Tiểu Vũ ở nhà ga, yên lặng theo cậu bạn thất hồn lạc phách này tới bệnh viện, nhà xác, rồi nhà tang lễ, cả quá trình không hề nói một tiếng cảm ơn nào với y, nhưng Đường Anh biết, nếu kêu người này chết vì mình, có lẽ cậu cũng không nhíu mày lấy một cái.
Nhưng y không thể nào ngờ, cái người y vẫn tưởng là đồng loại ấy, hóa ra lại hoàn toàn khác với mình.
Y biết Mao Tiểu Vũ là người song tính chính là từ những tiếng nhục mạ qua điện thoại của cô gái kia, y kinh hãi nghe những lời nói ác độc cay nghiệt ấy, mờ mịt hồi lâu, khó tin hỏi lại, lại khiến Mao Tiểu Vũ vốn đã chìm trong đau khổ đột ngột sụp đổ.

Cậu co rụt người trong góc tường, điên cuồng gào thét, Đường Anh bị dọa ngây người, vội vàng ôm lấy cậu an ủi, từ trong những tiếng kêu đứt quãng của cậu rốt cuộc cũng biết nguyên nhân vì sao cậu sợ bị con trai đụng chạm như thế, biết cậu đã yêu thầm một người năm năm, cầu mà không được.

Y chỉ nghe thôi cũng thấy thống khổ trong lòng, ôm Mao Tiểu Vũ khóc cả một đêm, nhưng chỉ có mình y khóc thôi, Mao Tiểu Vũ lại không rơi dù chỉ một giọt nước mắt, cậu chỉ như lên cơn thần kinh kêu gào một lát, lại đờ ra một lát, cứ phát điên như vậy suốt đêm.
Đường Anh không dám lại kích thích cậu, cứ như vậy cẩn thận ở bên cậu.

Y muốn rút điện thoại Mao Tiểu Vũ đang cầm ra, ném xuống đất, nhưng lại bị đối phương tàn nhẫn đoạt lại.

Lúc đó y cũng rất khiếp sợ, Mao Tiểu Vũ trong ấn tượng của y nhát gan muốn chết, đoạn thời gian đó lại không biết chấp niệm cái gì, cho dù bị cô gái kia mắng đến mình đầy thương tích, vẫn kiên trì mỗi ngày gọi điện qua, cầu xin cô ta để mình nói với Vương Tử Văn một câu, nhưng cậu cầu xin lâu như thế, cuối cùng lại chỉ chờ được đầu dây bên kia truyền tới một câu: “Số máy quý khách vừa gọi không tồn tại.”
Ngày hôm ấy Đường Anh không dám đi đâu, vẫn luôn ở bên nhìn Mao Tiểu Vũ ngây người.

Mao Tiểu Vũ mở to mắt ngây người từ hừng đông tới đêm khuya, cuối cùng hỏi y một câu, “Đường Anh, tớ tồn tại có phải là một sai lầm không?”
Đường Anh hoảng sợ, không ngừng khuyên nhủ cậu, cụ thể nói những gì y đã không còn nhớ rõ nữa rồi, tóm lại biểu hiện rất kinh hoảng, này dường như đã khiến thần trí Mao Tiểu Vũ tỉnh táo lại được một chút, cậu nhìn y hồi lâu, đột nhiên cười nói một câu, “Cậu không hy vọng tớ chết đúng không?”
Đường Anh liều mạng gật đầu, Mao Tiểu Vũ nghiêng đầu, dựa vào vai y, nhắm mắt lại, khẽ cười cười, “Nếu cậu không hy vọng, vậy tớ sẽ tiếp tục tồn tại.”
Mấy ngày liền Đường Anh không dám rời khỏi cậu nửa bước, mãi đến khi cậu nhiều lần cam đoan không làm chuyện ngu ngốc, y mới do dự trở về nhà.
Kết quả lúc quay lại mọi chuyện đã thay đổi.
Ra mở cửa là một người đàn ông xa lạ, chính là kiểu được Đường Anh xếp vào hàng cường công, cũng là kiểu mà Mao Tiểu Vũ sợ nhất, không biết sao lại dám để cậu ta vào nhà nữa.

Đường Anh theo bản năng dựng thẳng lông mày, như gà mẹ bảo vệ con túm người đàn ông kia ra ngoài, hô to, “Anh là ai! Ai cho anh vào đây!”
Hiềm nỗi người kia quá cường tráng, vài cái đã tránh thoát được khỏi tay y, khó chịu nhíu chặt mày trừng y, một bộ muốn động thủ nhưng còn đang do dự gì đó.

Vẫn là Mao Tiểu Vũ nghe được động tĩnh chạy tới, thấy hai người chuẩn bị lao vào đánh nhau thì hoảng sợ, vội vàng hô lên với người đàn ông kia, “Lương Sảng, đừng đánh cậu ấy, cậu ấy là bạn của tôi!”
Đường Anh đã từng nghe Mao Tiểu Vũ than phiền về cái người tên Lương Sảng này vài lần, nói là hai năm đại học vẫn luôn quấn lấy cậu, khiến cậu hết sức đau đầu, có điều bây giờ thấy người thật quả thật kinh ngạc mười phần, đẹp trai, dáng ngon thế này thì còn đau đầu cái mẹ gì chứ! Làm một nháy cũng đáng à!
Có điều nghĩ lại cũng đúng, đàn ông được y xếp vào hàng ngon nghẻ chất lượng cao, Mao Tiểu Vũ đều sợ muốn chết, khó trách cậu tránh như tránh tà.
Thật ra Đường Anh khá thích Lương Sảng, người này vừa nhìn đã biết tính tình không tốt, cố tình lại rất kiên nhẫn với Mao Tiểu Vũ, hơn nữa có vẻ như đã biết bí mật của cậu, mà vẫn thật lòng với cậu như vậy, y rất hy vọng hai người này có thể đến với nhau.
Thế nên mắt thấy tinh thần Mao Tiểu Vũ dần tốt lên, Đường Anh cũng rất vui vẻ, thi thoảng lại đùa giỡn hỏi cậu có phải đã động lòng với Lương Sảng không, những lúc ấy Mao Tiểu Vũ chỉ ngơ ngác, hình như không biết mình nên gật hay lắc đầu.

Kỳ thực Đường Anh cảm thấy Mao Tiểu Vũ với Lương Sảng đa phần là cảm kích, Lương Sảng cũng giống như y, là người kéo cậu lên từ vực sâu tuyệt vọng, cậu rất muốn báo đáp lại đối phương, nhưng mà Lương Sảng thích cậu, nên tính chất không còn giống như vậy nữa.
Nếu như báo đáp Đường Anh, là tình bạn chân thành tha thiết, thậm chí cả tính mạng, vậy thì để báo đáp Lương Sảng, cần dùng cái gì đây?
Đường Anh nghĩ Mao Tiểu Vũ nhất định là đang rối rắm vì chuyện này, nhưng mà y thấy không sao hết, Lương Sảng nhìn sao cũng là một người đàn ông rất tốt, y không tin thời gian lâu dần, Mao Tiểu Vũ có thể thật sự không động lòng với cậu ta dù chỉ một chút.
Chỉ là cần chút thời gian mà thôi.
Nhưng hai chữ thời gian này, vốn chính là thứ xa xỉ nhất trên đời, cũng là thứ tra tấn người ta nhất.
“Lương Sảng……đi rồi à?” Lúc Đường Anh chạy tới nhà Mao Tiểu Vũ, thấy sắc mặt tái nhợt của cậu, thật cẩn thận hỏi.
Mao Tiểu Vũ ngơ ngác ừ một tiếng, bỗng túm lấy tay Đường Anh, run rẩy đặt lên bụng mình, “Đường…Đường Anh……!Cậu nói xem liệu tớ……liệu tớ có thể mang thai không?”
Đường Anh nghe vậy cả kinh, khó tin nói, “Lương Sảng được phết nhỉ, mới một tuần đã có thể khiến cậu mang thai à?”
Mao Tiểu Vũ ho khan một tiếng, cúi đầu nói, “Không phải cậu ấy……!Cậu ấy vẫn luôn săn sóc tớ, chưa làm gì tớ cả.”
Đường Anh lại càng kinh ngạc hơn, miệng mở thật to, cũng lắp bắp theo, “Vậy…vậy là ai?”
Mai Tiểu Vũ nhíu mày, không trả lời, nửa ngày mới lặp lại một câu, “Tớ thật sự có thể mang thai sao?”
Đường Anh ngậm miệng lại, cẩn thận suy nghĩ theo hướng khoa học, cuối cùng cực kỳ cẩn thận gật gật đầu, “Về mặt lý thuyết……!thì quả thật có thể.”
Mặt Mao Tiểu Vũ càng thêm trắng bệch, trong mắt lại không có chút hoảng loạn nào, chỉ một mảnh đờ đẫn.
Đường Anh không dám nói lung tung, chờ cậu suy nghĩ cẩn thận, thật lâu sau Mao Tiểu Vũ mới run giọng nói, “Có cách gì……có thể kiểm tra được không? Tớ cảm thấy hình như tớ có thai rồi……”
Đường Anh vội vàng an ủi vài câu, rồi đứng lên, nói, “Cậu chờ một chút, tớ…tớ đi mua mấy que thử thai về thử xem sao, cậu đừng hoảng hốt nhé, tớ sẽ quay lại ngay.”
Mao Tiểu Vũ không nói gì, tựa vào đầu giường mở to mắt, Đường Anh không dám nhiều lời, vội vàng chạy ra cửa, mua xong lại vội vã trở về.

Hai người cau mày nghiên cứu mấy cái que nửa ngày mới miễn cưỡng hiểu cách dùng.

Mao Tiểu Vũ cầm theo đồ đi vào toilet, xong xuôi trở ra, hai người đều mở to mắt, không chớp nhìn chằm chằm ô vuông kia.
Cho tới khi vạch đỏ thứ hai dần hiện lên rõ nét, Mao Tiểu Vũ cùng Đường Anh đều ngẩn người.
“Không thì……thử thêm cái nữa xem sao? Biết đâu cái này hỏng hay có vấn đề gì……”
Mao Tiểu Vũ không đợi y nói xong đã bóc một que khác, vội vàng chạy vào toilet.
Nhưng vạch đỏ đáng chết kia vẫn hiện lên như trước, hai vạch rõ nét nằm song song trên que thử.

Mao Tiểu Vũ bóc hết cả ba que Đường Anh mua về, đem đi thử, kết quả đều giống nhau, rốt cuộc cũng phải chấp nhận, ngơ ngác ngồi trên giường.
Đường Anh cũng không dám hỏi đứa nhỏ này rốt cuộc là của ai, nghĩ đến tính tình Lương Sảng, liền cẩn thận nói, “Không sao đâu, chú út tớ có một bệnh viện tư nhân ở Bắc Kinh, tớ đi cùng cậu, chúng ta phá đi.

Đúng lúc Lương Sảng không ở đây, chúng ta phá bỏ trước khi cậu ta về, cậu ta sẽ không biết được……”
Mao Tiểu Vũ ngẩn người nhìn trời, hồi lâu mới nói, “Không……!Không thể lừa cậu ấy như vậy được, tớ không muốn lừa cậu ấy……”
Đường Anh cũng biết như vậy không tốt, nhưng lại sợ Mao Tiểu Vũ chịu kích thích, nên do dự nói, “Vậy……!vậy nói cho cậu ta biết cũng được, cậu ta đã không để ý cậu là người song tính, còn có thể để ý chuyện cậu sảy mất một đứa con sao? Chẳng phải cậu nói trước kia cậu ta cũng rất chơi bời à, nếu đàn ông cũng có thể mang thai, nói không chừng con cậu ta đã có mấy đứa đi mua được nước tương rồi ấy chứ, dựa vào cái gì mà yêu cầu cậu……”
Mao Tiểu Vũ còn đang ngẩn người, qua thêm một lúc, đột nhiên nói một câu, “Đường Anh, đây là của Vương Tử Văn.”
Đường Anh bị dọa ngây người, khiếp sợ trừng cậu, “……!Ai cơ?”
“Vương Tử Văn……học trưởng, là của học trưởng……” Mao Tiểu Vũ lẩm bẩm hồi lâu, khuôn mặt vẫn luôn thẫn thờ đột nhiên tan ra, khóe mắt cũng dẫn theo một tia nhu hòa, “Tớ……tớ mang thai con của anh ấy……”
Đường Anh còn chưa kịp tỉnh lại từ trong khiếp sợ, Mao Tiểu Vũ đã nắm chặt lấy tay y, con ngươi không ngừng rung động, khóe miệng từng chút cong lên, “Tớ mang thai con của anh ấy, tớ mang thai con của anh ấy đó……”
Đường Anh không biết tâm tình mình lúc ấy là gì, khổ sở, đau lòng thay cho cậu sao, rõ ràng người này đang cười, sao lại khiến y cảm thấy muốn khóc như vậy chứ.
Đường Anh để mặc cậu vui vẻ hồi lâu, nắm ngược lại tay cậu, nhỏ giọng nói, “Tiểu Vũ, cậu bĩnh tĩnh chút đã, đừng ngớ ngẩn nữa.”
Mao Tiểu Vũ vẫn đang cười, nhưng con ngươi lại run run, ánh mắt cũng như sâu hơn rất nhiều, rõ ràng ngoài cười nhưng trong không cười.
“Vương Tử Văn đến cậu là ai còn không biết, cậu cũng không có cách nào liên lạc với anh ta, anh ta là một người nổi tiếng như thế, căn bản không thể nào……!không thể nào ở bên cậu được, cậu định một mình nuôi con chắc? Cậu……Cậu thật sự chỉ còn lại có một mình thôi đấy, đến cậu còn đang khiến tớ lo lắng thế này, còn muốn nuôi thêm một đứa nhỏ……Vất vả biết chừng nào……”
“Cậu thấy đó, Lương Sảng đối xử rất tốt với cậu, đúng không? Chẳng phải cậu nói hai người đã hứa hẹn với nhau, cậu ta qua Mỹ phát triển trước, sau khi tốt nghiệp cậu sẽ qua đó tìm cậu ta à? Chẳng phải cậu nói……!cậu rất thích nhìn Vương Tử Văn chơi bóng rổ sao? Lương Sảng cũng chơi bóng rổ đó, cậu ta còn chuẩn bị chơi cho NBA kìa, như vậy chẳng phải đã hoàn thành được kỳ vọng của hai người năm đó à? Đổi một người khác không được sao? Lương Sảng cũng đâu kém chút nào, cậu đừng……đừng mãi treo cổ trên một thân cây như thế chứ!”
Đường Anh cứ nói không ngừng, thật cẩn thận khuyên nhủ cậu.

Y nói hơn nửa ngày, Mao Tiểu Vũ cũng chỉ cười cười lắng nghe, nghe xong cũng không nói gì, chỉ trầm mặc, hồi lâu mới ngẩng đầu, chậm rãi vuốt bụng, lẩm bẩm, “Lương Sảng rất tốt, tớ biết.”
“Thế sao cậu còn……”
“Cậu ấy rất tốt, điểm nào cũng tốt, nhưng mà……!Người tớ thích lại là Vương Tử Văn……”
“Người tớ thích là anh ấy, cậu có hiểu không?” Mao Tiểu Vũ dựa đầu vào vách tường, chầm chậm nhắm mắt lại, nụ cười dần tiêu tán, hàng mi run run thấm đầy bọt nước.
“Tớ cũng cảm thấy khó chịu lắm chứ, vì sao cứ mãi thích anh ấy? Người cao không thể với, vĩnh viễn không nhớ được tớ như thế, vì sao……tớ lại cứ thích anh ấy đây?”
“Nhưng mà cậu có biết không? Anh ấy thật sự là một người rất tốt, rất tốt, chỉ là……!anh ấy bay nhanh quá, bay cao quá, tớ không thể chạm tới được.

Nhưng hồi đó……lúc anh ấy còn chưa ưu tú thế này, chúng tớ từng có một năm ở bên nhau, một năm ấy thật sự rất vui vẻ.

Cậu vẫn luôn nói tớ cần gì phải thích anh ấy thích đến thống khổ như vậy? Nhưng mà……!lúc tớ thích anh ấy, tớ thật sự rất hạnh phúc, anh ấy đối xử với tớ rất tốt, trong lòng anh ấy cũng có tớ, anh ấy đồng ý làm bạn với một đứa xấu xí, kém cỏi như tớ, đồng ý tiếp nhận tớ……”
“Là do tớ quá vô dụng, không cách nào tới gần anh ấy, anh ấy trưởng thành quá nhanh, tớ không theo kịp.”
“Đường Anh……!Cậu nói xem, nếu như tớ cố gắng, liệu có thể tiến vào giới giải trí, liệu có thể bắt kịp anh ấy, đứng cùng một chỗ với anh ấy không? Nếu như tớ lại cố gắng thêm chút nữa, có phải có thể khiến anh ấy nhìn đến tớ không……”
Đường Anh nghe mà khó chịu trong lòng, nhịn không được nói, “Rõ ràng cậu có thể không cần vất vả như vậy mà, cậu chấp niệm sâu quá rồi đấy, thử đổi sang một người khác xem, biết đâu cậu cũng sẽ thích người đó thì sao!”
Mao Tiểu Vũ nhắm hai mắt lại, nước mắt bị cậu nuốt ngược vào trong, cho tới khi vẻ tái nhợt trên mặt dần biến mất, cậu mới rốt cuộc mở mắt ra, nhìn về phía Đường Anh, khẽ cười nói, “Cảm giác thích một người, phấn đấu quên mình vì người đó này, tớ không cách nào dành cho Lương Sảng được, thế nên không muốn chậm trễ cậu ấy.

Cậu ấy tốt như thế, hẳn là xứng đáng có được một người toàn tâm toàn ý vì mình, không phải sao?”

Đường Anh không biết nên nói gì, lời y muốn nói quá nhiều, nhưng đối diện cặp mắt trong vắt quyết tuyệt kia của Mao Tiểu Vũ, dường như mỗi một chữ đều trở nên mờ nhạt, nói không nên lời.
“Lương Sảng không liên lạc được với tớ, chắc hẳn sẽ tìm tới cậu, cậu giúp tớ chuyển một bức thư cho cậu ấy.” Mao Tiểu Vũ đứng dậy, những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu đột ngột biến mất hết, trên mặt cậu là vẻ bình tĩnh trước nay chưa từng có, “Bảo cậu ấy đừng tìm tớ nữa, chúng tớ có lẽ……đến bạn bè cũng không làm được nữa rồi.”
Ngày đó Đường Anh nhìn Mao Tiểu Vũ nghiêm túc viết một bức thư thật dài, nội dung bức thư y không xem, cũng không đành lòng xem, chỉ có thể cẩn thận cất giữ, sau đó giúp Mao Tiểu Vũ thu dọn nhà cửa, sắp xếp hành lý, cùng cậu ra khỏi nhà.
Lúc gặp lại Lương Sảng đã là hai tháng sau, vẻ mặt người kia gấp gáp, hai mắt đỏ bừng, rống Đường Anh nửa ngày, y lại chỉ đưa cho cậu ta một bức thư, không nói thêm gì nữa.

Lương Sảng run tay đọc xong, dưới cơn thịnh nộ đem thư xé nát, chỉ để lại một câu tàn nhẫn, “Bạn bè cái c*t ấy, mẹ nó chứ! Cậu ấy tưởng trốn được chắc! Tôi sẽ tìm cả đời, tôi không tin tìm cả đời cũng không thấy!”
Nói xong, cậu ta đạp cửa rời đi, sau đó, Đường Anh không còn trông thấy cậu ta nữa.
“Hình như Lương Sảng quay lại Mỹ rồi.” Đường Anh mang cơm vào cho Mao Tiểu Vũ, ngồi xuống kế bên cậu, nói, “Ừm……!chắc là đã từ bỏ.”
Mao Tiểu Vũ ngồi trên giường bệnh trong bệnh viện, xoa xoa phần bụng hơi phồng lên, trầm mặc nửa ngày mới nói, “Đứa nhỏ này tớ sẽ không bỏ đâu, cho dù cậu ấy chấp nhận được, tớ cũng không muốn ủy khuất cậu ấy như thế, thời gian lâu dần, cậu ấy rồi sẽ quên tớ thôi.”
Đường Anh thuận tay cũng xoa xoa bụng cậu, gắng gượng nở ra một nụ cười, “Sáu tháng, đã biết đã rồi nè, hắc, đáng yêu thật đấy.”
Mao Tiểu Vũ chọt chọt chỗ vừa bị đá, cũng mỉm cười theo, “Vừa rồi tớ xem tin tức, Vương Tử Văn đã được làm đạo diễn phim điện ảnh rồi đấy, chắc chẳng mấy là có thể lên làm tổng đạo diễn đâu.”
Đường Anh nhìn cậu, thở dài, “Xem có cái tin thôi cũng khiến cậu vui vẻ như vậy à?”
Mao Tiểu Vũ cười cười, đáp, “Tớ toàn xem tin tức mà, quen rồi.”
Đường Anh cũng đã quen nhìn cậu như vậy, tuy vẫn không thể hiểu được, người này thà làm ba đơn thân một mình nuôi nấng đứa nhỏ, cũng muốn từ bỏ con đường mà theo y nhẹ nhàng, hạnh phúc hơn rất nhiều.

Có điều thứ như hạnh phúc, không phải người trong cuộc, căn bản không thể cảm nhận được.
“Đúng rồi, đã đặt tên cho đứa nhỏ chưa? Không phải vừa nãy đã kiểm tra ra là con gái rồi à?”
Mao Tiểu Vũ gật gật đầu, cười nói, “Lấy họ của tớ, chọn một chữ trong tên Vương Tử Văn làm tên, cậu thấy có được không?”
“Được đó, chọn chữ nào? Để tớ nghĩ thử xem, Mao Vương……!khụ…!Mao Tử……!Khụ khụ, cái tên rách nát gì không biết……”
Mao Tiểu Vũ bật cười, cúi đầu nhìn bụng mình nói, “Vậy gọi là Mao Văn đi.”
Đường Anh không quá đồng ý, “Con gái mà, gọi là Văn thì khó nghe quá.

Đúng rồi, lấy chữ Văn có bộ vũ thì sao? Hợp với con gái hơn đúng không?”
Mao Tiểu Vũ chớp chớp mắt, vui vẻ nói, “Được đó, Mao Văn……!Hay là để điệp từ đi, hai chữ nghe cứ kỳ kỳ ấy.”
Đường Anh nhẩm theo, “Mao Văn Văn……!Được, dễ nghe đấy.”
Mao Tiểu Vũ lại cảm thấy đứa nhỏ đạp một cái, không khỏi chọt chọt cái chân kia, cười nói, “Văn Văn, Mao Văn Văn……!Con mau lớn lên nha, ba sẽ nuôi nấng con thật tốt……”
Đứa nhỏ trong bụng như là nghe được lời cậu nói, lại đạp vào chỗ cậu đang đặt tay thêm cái nữa, Mao Tiểu Vũ cùng Đường Anh đều cười ha ha, vừa chọc bụng chơi, vừa gọi Văn Văn, Văn Văn, thoạt nhìn hết sức hạnh phúc.
Những ngày tháng sau đó trôi qua thật nhanh, cũng thật chậm, con gái vèo một cái đã sinh ra, lại vèo một cái trưởng thành.

Đường Anh vẫn cảm thấy cuộc sống của Mao Tiểu Vũ quá vất vả, nhưng Mao Tiểu Vũ lại không cảm thấy thế, cậu nhìn khuôn mặt càng ngày càng giống Vương Tử Văn của Mao Văn Văn, chỉ thấy trong lòng thực ấm áp, vui vẻ.

Cậu thật lòng mong Vương Tử Văn được tốt đẹp, người kia giống như ngọn hải đăng trong sinh mệnh của cậu, hắn dẫn dắt cậu vào được một trường đại học tốt, cũng vì hắn mà cậu tiến vào giới giải trí, từng bước trở thành một người đại diện có thể đảm đương một phía.

Hắn luôn là động lực để Mao Tiểu Vũ gắng hết sức trở thành một người ngày càng tốt hơn.

Cho dù hai người chưa từng ở bên nhau, nhưng sức mạnh Vương Tử Văn mang đến cho cậu, không một ai có thể so sánh.
“Thế nên cậu tình nguyện ở một mình năm năm, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện tìm tôi, có phải vậy không?”
Đột nhiên tỉnh lại từ trong hồi ức, Mao Tiểu Vũ ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đối diện nghiến răng nghiến lợi rồi lại để lộ ra bộ dáng thất bại, “Anh ta tốt như vậy cơ à, đáng để cậu chịu nhiều khổ sở như vậy vì anh ta? Tôi kém hơn anh ta chỗ nào, mà cậu lại chướng mắt tôi như thế?”
Mao Tiểu Vũ hít một hơi, bất đắc dĩ cười khổ, “Vậy tôi có chỗ nào tốt, đáng để cậu thương nhớ suốt bảy năm trời?”
Lương Sảng cắn chặt răng, tay đỡ trán gục đầu xuống, tự giễu cười một tiếng.

“Lương Sảng, tôi rất cảm ơn cậu, thật đó, cậu và Đường Anh là những người bạn ít ỏi tôi có trên đời này, nhưng……!nhưng cũng chỉ là bạn mà thôi, tôi không cách nào tự lừa dối mình, cũng không muốn lừa dối cậu……”
Lương Sảng đỏ mắt ngẩng đầu, như phẫn hận trừng cậu, nửa ngày sau lại cúi xuống, rầu rĩ nói, “Không phải cậu không thích tôi.”
“……”
“Chỉ là chúng ta gặp được nhau quá muộn.” Lương Sảng nhắm mắt lại, nhớ đến nụ cười ngây ngô, đơn thuần của Mao Tiểu Vũ trong ký ức, rốt cuộc nghiêm nghị nói, “Nếu như cậu gặp tôi trước, có lẽ tất cả đã khác rồi.”
Mao Tiểu Vũ không nhiều lời, chỉ trầm mặc.
Lương Sảng ngây người hồi lâu, chầm chậm đứng lên, hình như muốn khom lưng ôm cậu một cái, rốt cuộc vẫn từ bỏ.
“Nếu như anh ta đối xử không tốt với cậu, nhớ đến tìm tôi đấy.” Lương Sảng lại xụ mặt, biểu cảm rõ ràng rất lạnh nhạt, ngữ khí lại không tự chủ được thả chậm, “Tôi không mong đợi cậu thích tôi, nhưng cho dù là bạn bè, những lúc khó khăn cũng đừng chỉ nhớ đến mỗi Đường Anh, cậu còn có tôi mà, hiểu không?”
Mao Tiểu Vũ ngây người chốc lát, có hơi không tin nổi, hai mắt đột nhiên sáng lên, “Chúng ta có thể……làm bạn sao?”
Lương Sảng nhìn cậu một lát, không biết diễn tả thế nào cười lạnh một tiếng, “Tôi không thích cậu nữa, cậu vui tới vậy à?”
Mao Tiểu Vũ mím môi không lên tiếng.

Lương Sảng bỗng nhiên vươn tay chọc chọc môi câu, căm hận nói, “Bớt dùng cái miệng này quyến rũ tôi đi, đương yên đương lành mím cái gì mà mím, muốn tôi hôn cậu hả?”
“Không…!không có mà……”
Lương Sảng hừ một tiếng, rút tay lại, lui về sau một bước, nói, “……Nhóc ngốc.”
Mao Tiểu Vũ co rụt người đứng dậy theo, tay chân như không biết để đâu, có chút thất thố.
Lương Sảng yên lặng nhìn cậu một lúc lâu, rốt cuộc xoay người, để lại một câu, “Đồ ngốc, chúc cậu hạnh phúc.”
Dứt lời không quay đầu lại, sống lưng thẳng tắp chầm chậm rời đi.
Mao Tiểu Vũ nhìn theo bóng cậu ta, như là nhìn thấy rất lâu trước đây, người nọ buông mình rời đi, rồi lại quay đầu, lưu luyến không rời nói Cậu nhất định phải chờ tôi trở lại đấy, nhưng chờ tôi trở lại cuối cùng biến thành chúc cậu hạnh phúc, bảy năm trôi qua, cậu chung quy vẫn cô phụ tấm chân tình của Lương Sảng.
Có điều cậu không hối hận, chính cậu chờ đợi một người suốt mười năm ròng, cho dù chịu bao nhiêu đau đớn, khổ sở, cũng chưa từng hối hận bao giờ, cái người khiến cậu chờ đợi mười năm ấy, vẫn luôn là ánh dương trong vắt, thuần túy nhất nơi đáy lòng cậu.
“Aizz, quả nhiên em ở đây, Na Na mới vừa nói với anh có người tìm em……”
Mao Tiểu Vũ cảm thấy bóng dáng cao lớn ngược sáng mà đến này tựa như một giấc mộng, khiến cậu khó mà tin nổi, cậu đột nhiên không kiềm chế được đứng lên, bổ nhào về phía hắn, dùng toàn lực ôm chặt lấy cơ thể ấm áp của người kia.

Người tới thoáng kinh ngạc, nhưng không đẩy cậu ra, ngược lại cười cười, dịu dàng xoa đầu cậu, dỗ dành, “Sao thế? Nhớ anh à?”
Mao Tiểu Vũ hít hít mũi, nhỏ giọng vâng một tiếng.
Vương Tử Văn xoa nắn vành tai cậu, ghé bên tai cậu nói, “Nơi này người đến người đi, em muốn lên báo hả?”
Mao Tiểu Vũ trầm mặc giây lát, thấp giọng hỏi, “Sao anh tìm được chỗ này?”
Vương Tử Văn cười đáp, “Dựa vào ý niệm.”
“……Hả?”
Vương Tử Văn giơ một tay lên trời, thâm trầm nói, “Anh khẩn cầu với trời cao, lớn tiếng hỏi, Phụ hoàng! Ái phi của con đang ở đâu!, sau đó trời cao đánh một tia sét, anh liền tìm thấy em ~”
Mao Tiểu Vũ, “……”
Vương Tử Văn bật cười ha ha, áp trán lên trán cậu, nói, “Sao thế? Ai tìm em mà sắc mặt tệ như vậy?”
Mao Tiểu Vũ ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt dịu dàng mình đã nhung nhớ suốt mười năm, nghiêm túc hỏi, “Học trưởng, anh sẽ mãi thích em sao?”
Vương Tử Văn sửng sốt, híp mắt cười nói, “Đương nhiên rồi.”
“……Thật ạ?”
Vương Tử Văn nghiêm túc nói, “Em phải biết, thiên tử từ trước đến nay nói một không hai, nhất ngôn cửu đỉnh.”
Mao Tiểu Vũ, “……Anh bệnh nặng lắm rồi đấy.”
Vương Tử Văn cười ha ha, ôm cậu vào lòng, nói, “Chỉ phát bệnh trước mặt em thôi, em chính là nguyên nhân mắc bệnh của anh.”
Mao Tiểu Vũ hít một hơi thật sâu, dùng sức ôm lại hắn, rúc trong lồng ngực hắn, rốt cuộc cũng bật cười..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Mười Năm Yêu Thầm Người

Chương 27



“Đúng rồi.” Vương Tử Văn vỗ vỗ đầu Mao Tiểu Vũ, hỏi, “Em không phát hiện điện thoại rơi mất à?”

Mao Tiểu Vũ chán nản gật đầu, đột nhiên phản ứng lại, “Sao anh biết?”

Vương Tử Văn cười nói, “Tối qua anh nhặt được dưới lầu nhà em, nè, có phải cái này không?”

Mao Tiểu Vũ vội vàng nhận lấy, mừng rỡ nói, “Tốt quá, mai em đi công tác rồi, nếu mất điện thoại thì phiền phức lắm.” Mao Tiểu Vũ nhìn nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý tới, nhanh chóng hôn một cái lên má hắn, “Cảm ơn học trưởng!’

Vương Tử Văn bật cười vui vẻ, sờ sờ chỗ vừa được hôn, cũng hôn trả lại một cái, cười nói, “Chỉ hôn một cái thôi à? Cảm ơn như vậy cũng hơi bèo đó.”

Mao Tiểu Vũ ngơ ngác, cái hiểu cái không, ngượng ngùng hỏi, “Vậy anh muốn gì……”

Vương Tử Văn kéo tay cậu ngồi xuống, hỏi, “Mai em đi công tác à?”

Mao Tiểu Vũ ngoan ngoãn gật đầu, “Đàm phán một suất tham dự chương trình cho Na Na, phải qua Mỹ.”

Vương Tử Văn nhíu mày, “Qua Mỹ? Đi bao lâu?”

“Chắc cũng phải bốn năm ngày, em sẽ cố gắng về sớm một chút.” Mao Tiểu Vũ trộm cào một cái trong lòng bàn tay hắn, nhỏ giọng nói, “Anh phải chờ em về đó.”

Vương Tử Văn híp mắt cười, nắm móng vuốt nhỏ của cậu trong tay, chơi đùa một lát, nói, “Vậy…… Tối nay tới nhà anh đi, được không?”

Mao Tiểu Vũ ngẩn người, ngón tay tức khắc dừng lại.

Vương Tử Văn vuốt ve ngón tay kia, cười nói, “Chỉ hôn một chút sao đủ được, còn phải làm chút chuyện khác nữa nha.”

Mao Tiểu Vũ lập tức luống cuống, tay cũng hơi rụt lại một chút, Vương Tử Văn cười cười, ghé sát bên tai cậu đùa, “Sao thế? Có phải đang nghĩ mấy thứ đen tối không đó?”

“……Không có đâu.”

Vương Tử Văn cố tình thổi một hơi vào tai cậu, khiến mặt cậu đỏ bừng, rồi mới ôn tồn giải thích, “Chắc em bay chuyến sớm qua Mỹ đúng không? Buổi sáng nhất định không kịp lo cho Văn Văn, đưa qua chỗ bảo mẫu chẳng phải sẽ yên tâm hơn à?”

Mao Tiểu Vũ bị hắn thổi đến mềm nhũn cả người, ấp úng nửa ngày cũng không nặn ra được một chữ.

Vương Tử Văn cười nói tiếp, “Thế nên tới nhà anh đi, anh hầu hạ em.”

Mao Tiểu Vũ nuốt một ngụm nước miệng, rốt cuộc hỏi, “Hầu…hầu hạ……gì?”

Vương Tử Văn cúi đầu chụt một cái lên khóe môi cậu, cười đáp, “Em đến rồi khắc biết.”

Vì thế cả ngày Mao Tiểu Vũ đều trôi qua trong mơ màng, giống hệt năm đó lúc nghe Vương Tử Văn nói ‘Anh chờ em dưới giá bóng rổ, tan tiết tự học buổi tối tới tìm anh nhé’, căn bản không cách nào tập trung tinh thần, mông dán trên ghế nhưng đầu óc đã sớm bay tới tận đẩu tận đâu rồi.

Chờ mãi mới tới lúc tan tầm, Mao Tiểu Vũ chạy vội xuống lầu, quả nhiên trông thấy xe của Vương Tử Văn đậu ở đó, hắn thì đeo kính râm đứng bên cạnh xe, đang cúi đầu xem điện thoại. Mao Tiểu Vũ nhìn hình ảnh này, không biết sao lại cảm thấy ấm áp, gọi một tiếng ‘học trưởng’ từ xa, sau đó thấy Vương Tử Văn ngẩng đầu thì mỉm cười, chạy về phía hắn.

“Anh chờ lâu chưa?”

Mặt Mao Tiểu Vũ đỏ hây hây, Vương Tử Văn nhìn đến giật mình, nhẹ giọng nói, “Em như thế này…… giống năm đó thật đấy.”

Mao Tiểu Vũ chớp chớp mắt, hiểu được ý hắn, cũng cười nói, “Bộ dạng anh đứng chờ em, cũng y chang năm đó.”

Vương Tử Văn khẽ hít một hơi, cảm thấy hai chữ ‘năm đó’ này thật khiến người ta đau lòng, đồng thời nơi nào đó dưới đáy lòng cũng trở nên mềm mại. Hắn vươn tay ôm Mao Tiểu Vũ, cảm nhận trong chốc lát mới buông ra, mở cửa xe nói, “Vào đi, anh đưa em tới ‘sân vận động’.”

Mao Tiểu Vũ bật cười, chui vào xe, ngẩng đầu nhìn người đứng ngoài cửa, hỏi, “Anh muốn dẫn em đi chơi bóng rổ à?”

Vương Tử Văn nhìn nhìn cậu, đột nhiên lộ ra nụ cười xấu xa, “Ừm, xem như là vậy.”

Mao Tiểu Vũ, “???”

Vương Tử Văn cúi xuống hôn cậu một cái, thì thầm bên tai cậu, “Hai cái rổ một trước một sau, nên chơi cái nào trước đây ta?”

Mao Tiểu Vũ ngẩn người nửa ngày mới hiểu được, màu đỏ trên mặt tức khắc lan tới tận cổ, trừng mắt không thể tin nổi, “Anh……Sao anh lại trở nên lưu manh như thế chứ……”

Vương Tử Văn bật cười ha ha, vòng qua bên kia ngồi lên ghế lái, nghiêng người cài dây an toàn cho cậu, nói, “Vẫn vậy mà, em nghĩ anh tốt quá thì có, anh chỉ là một người thô thiển thôi.”

Mao Tiểu Vũ mím môi, lại bật mode fan não tàn, nhỏ giọng nói, “Anh có thô thiển hơn nữa cũng vẫn rất tốt, rất tốt.”

Tay Vương Tử Văn thoáng ngừng lại, ngồi thẳng người, nhìn vào đôi mắt đen láy của Mao Tiểu Vũ hồi lâu, mới dịu dàng nói, “Sau này tất cả những gì tốt đẹp nhất của anh, đều chỉ dành cho duy nhất một người là em thôi.’

Vương Tử Văn vốn là một người ấm áp, lời ngon tiếng ngọt luôn thường trực trên môi, lúc này lại ôm tâm tư muốn làm Mao Tiểu Vũ vui vẻ, dọc đường chọc người nào đó đến vừa cười lại thẹn. Lúc Mao Tiểu Vũ thẹn thùng cực kỳ xinh đẹp, cậu sẽ nở nụ cười e lệ, đôi mắt hơi híp, hàm răng trên nhẹ cắn môi dưới, lớp da trên sống mũi hơi hơi nhăn lại, tựa như động vật nhỏ vậy, khiến Lão Vương kế bên nhìn mà tâm thần nhộn nhạo, nhiều lần muốn dừng xe túm người qua hung hăng hôn một trận.

Vất vả lắm mới nhịn được tới nhà, vừa bước qua cửa Vương Tử Văn đã kéo người vào lòng, đặt lên tường hôn sâu. Đây là lần đầu tiên hắn hôn Mao Tiểu Vũ như thế, trước kia đều chỉ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lần này lại mang theo hơi thở tình sắc, đầu lưỡi quét một vòng khoang miệng cậu, cuốn lấy đầu lưỡi e thẹn của cậu, kéo sang miệng mình liếm mút. Hai người hôn rất sâu, tiếng nước rõ ràng đến khiến người choáng váng. Mao Tiểu Vũ chưa từng nhận được nụ hôn nào nóng bỏng như vậy, cảm giác đầu lưỡi đối phương xâm lấn, hung hăng càn quấy trong khoang miệng mình còn sắc tình hơn cả làm tình thật sự. Cậu bị hôn đến không thở nổi, hai chân mềm nhũn, nước mắt cũng bị ép rỉ ra, cuối cùng thật sự không chịu nổi nữa, xụi lơ trong lồng ngực Vương Tử Văn, run giọng cầu xin, “Đừng, đủ……ưm a… đủ rồi…… Học trưởng, hức…… dừng… dừng một chút……”

Vương Tử Văn lại vẫn giam chặt cậu trong lòng mình, tiếng van nài khàn đục như tiếp thêm thuốc kích tình cho hắn, khiến hắn càng không thể kiềm chế, bàn tay theo dòng nước bọt trào ra khỏi khoang miệng chầm chậm trượt xuống, đến phần ngực hơi hơi phồng lên, dùng sức bóp chặt. Mao Tiểu Vũ giật thót người, vội vàng lui về phía sau, ấp úng lẩm bẩm, “Không…… Đừng…đừng chạm vào…… Ah!”

Bàn tay kia lại càng thêm quá phận, hết xoa lại nắn bầu ngực cậu. Vương Tử Văn vẫn đang hôn cậu, giọng nam trầm thấp truyền ra từ chính miệng cậu, cảm giác quẫn bách khiến cậu như muốn ngất đi tới nơi, “Chỗ này mỗi ngày đều bị buộc chặt thế này, không đau hả?”

Mao Tiểu Vũ hé đôi mắt ướt át ra, nơm nớp lo sợ nói, “Không sao…… Uhm…không cần sờ……”

“Không cần thật à?” Vương Tử Văn buông đầu lưỡi của cậu ra, cúi đầu, nhẹ nhàng gặm cắn xương quai xanh xinh đẹp. Miệng hắn hết liếm lại cắn, cộng thêm động tác trên tay, Mao Tiểu Vũ rốt cuộc không chống đỡ được, cả người mềm nhũn treo trên người hắn. Vương Tử Văn dùng một tay đỡ lấy cậu, tay kia xoa nắn ngực cậu, lại cắn cắn hầu kết cậu, cười nói, “Mới sờ ngực thôi đã không chịu được rồi? Thân thể này của em cũng mẫn cảm quá rồi đấy.”

Mao Tiểu Vũ đỏ bừng mặt, cảm thấy bên dưới lại bắt đầu không thể khống chế chảy ra thứ chất lỏng nào đó, cậu vội vàng kẹp chặt chân, khó khăn nói, “Em……em quả thật… quả thật rất mẫn cảm……”

Vương Tử Văn vừa tháo nịt ngực của cậu, vừa ‘Hửm?’ một tiếng.

“Cơ thể em…… Có lẽ là vì cấu tạo cơ thể……”

Động tác của Vương Tử Văn thoáng ngừng lại, bỗng nhiên sửng sốt, ngạc nhiên nói, “Vậy hôm đi xem biểu diễn, nước chảy ra là……”

Cả người Mao Tiểu Vũ run lên, hốc mắt cũng đỏ ửng.

“Anh còn tưởng nước từ Tiểu Mao chứ, hóa ra là……” Vương Tử Văn bỗng nhiên cũng đỏ mặt theo, khụ một tiếng, nói tiếp, “Thôi rồi, anh phải đi tìm hiểu mấy loại thuốc bồi bổ thôi, chứ chỉ dựa vào sức lực vốn có không theo nổi em thì phải làm sao?”

Mao Tiểu Vũ bị hắn nói đến cả người nóng bừng, dúi đầu vào lồng ngực hắn, buồn bực nói, “Anh đừng trêu em nữa mà……”

Vương Tử Văn bật cười, bế cậu lên, hôn hôn trán cậu, nói, “Chọc em thôi, hôm nay dừng ở đây, mai em phải ngồi máy bay, nghỉ ngơi đi thì hơn.”

Mao Tiểu Vũ có chút khó tin, ôm cổ hắn, cả người vẫn còn hơi run rẩy. Vương Tử Văn ôm cậu tới phòng ngủ, cẩn thận đặt lên giường, sau đó áp người lên, cúi đầu hôn hôn mi mắt cậu, cười hỏi, “Muốn ăn gì? Anh nấu cho em.”

Mao Tiểu Vũ căn bản không nghe được hắn nói gì, chỉ cảm thấy cả người đều như tan thành nước, trong cơ thể như có dòng nước không ngừng uống lượn, cậu nhịn đến khổ sở, chỉ sợ vừa mở miệng đã bại lộ, chỉ phải cắn răng cố không kêu lên thành tiếng. Vương Tử Văn nói một hồi cảm thấy không thích hợp, đột nhiên trông thấy cậu liều mạng kẹp chặt chân, không khỏi bật cười, xấu xa vươn tay, đặt lên phân thân đã sớm phồng lên của cậu, trêu chọc, “Cương rồi à?”

Vừa bị hắn chạm vào, Mao Tiểu Vũ đã nhịn không được rên lên một tiếng, chỗ nào đó cũng như vỡ đê, d*m thủy ồ ạt trào ra. Mao Tiểu Vũ sợ đến cứng đờ người, Vương Tử Văn cũng ngẩn người, mở to mắt nhìn phần đùi đột nhiên ẩm ướt, nhất thời trợn mắt há hốc mồm.

Hôm nay Mao Tiểu Vũ mặc một chiếc quần màu vàng nhạt, vừa ướt một cái là phát hiện được ngay, dễ dàng trông thấy mảng lớn trên đùi trở nên sậm màu, Vương Tử Văn mở to mắt nhìn trong chốc lát, phát hiện cơ mặt Mao Tiểu Vũ cứng ngắc, mới phục hồi tinh thần, vội vàng xoa xoa mặt cậu, dỗ dành, “Ngoan nào, chỉ là phản ứng của cơ thể thôi mà, đừng sợ.”

Mao Tiểu Vũ lại có chút tuyệt vọng, cảm thấy mình đúng là quá dâm đãng, trước kia mấy người đó mắng mình biến thái, đê tiện gì gì đó cũng chẳng sai. Cậu càng nghĩ càng khó chịu, nhắm mắt cắn chặt răng, cơ thể từ từ run rẩy. Vương Tử Văn đoán được cậu đang nghĩ gì, thở dài, bỗng nhiên ôm cậu lật người lại, để cậu áp trên người mình, sau đó nâng chân lên, chen vào giữa hai đùi cậu.

“Nhóc ngốc này, lại đang suy nghĩ linh tinh gì thế hả?” Vương Tử Văn ngẩng đầu, hôn hôn miệng cậu, “Cơ thể em không giống người khác, đương nhiên phản ứng cũng sẽ khác người bình thường rồi, có gì mà phải ngượng chứ? Đây là chuyện rất bình thường mà.”

Mao Tiểu Vũ mở mắt ra, sợ hãi nhìn hắn. Vương Tử Văn cảm thấy đôi mắt này của cậu đáng yêu muốn chết, ngẩng đầu lại hôn hôn thêm chút nữa, sau đó vươn tay chọc chọc ngực cậu, cười nói, “Em xem, bên trên của em cứng, bên dưới lại mềm, định luật bảo toàn đó, thượng đế cũng cơ trí thật.”

Mao Tiểu Vũ, “……”

Vương Tử Văn lại chỉ chỉ ngực mình, dùng ngực huých huých cậu, “Thật ra em không cần phải mang nịt ngực đâu, không nhìn kỹ, người khác cũng chỉ nghĩ em tập thể hình, cơ ngực phát triển thôi, em nhìn cơ ngực của anh mà xem, chẳng phải cũng xêm xêm em à.”

Mao Tiểu Vũ nhịn không được vui vẻ dâng lên trong lòng, nhỏ giọng nói, “Anh là do chơi bóng mà có, sao giống được.”

“Có gì mà không giống chứ, không phải đều vừa to vừa cứng à?”

“…… Nhưng lúc bình thường em có cứng đâu.”

Vương Tử Văn thấp giọng cười, vươn tay xoa nắn ngực cậu, có chút đau lòng, nói, “Đừng thít chặt như thế, em không xót nhưng anh xót đấy, em xem đều bị thít đến đỏ lên rồi này, nhỡ sau này thành bệnh thì sao?”

Mao Tiểu Vũ chớp chớp mắt, ghé trên người hắn, dần dần bình tĩnh lại, ôm cổ hắn cười một cái, “Vậy……nghe anh.”

Vương Tử Văn luồn tay vào tóc Mao Tiểu Vũ, thấy người cậu không còn run nữa mới yên tâm, nói, “Bữa tối muốn ăn gì? Cứ tùy tiện chọn, tay nghề của anh tốt lắm đó.”

Mao Tiểu Vũ thoáng ngạc nhiên, “Anh còn biết nấu cơm à?”

“Người cô đơn lâu ngày, cũng phải tìm cách giải quyết vấn đề ăn uống thôi, hơn nữa nấu cơm rất thú vị, chỉ cần nghiên cứu một chút là có thể làm ra những món ăn ngon.”

Mao Tiểu Vũ lăn từ trên người hắn xuống, nghiêng người rúc vào lòng hắn, rầu rĩ nói “Trước giờ đều là em nấu cho Văn Văn ăn, chưa từng có ai nấu cho em ăn hết.”

Vương Tử Văn hôn lên trán cậu, cười nói, “Sau này anh sẽ nấu cho em ăn.”

Mao Tiểu Vũ nghe vậy lại vui vẻ, “Cũng không thể để anh nấu suốt được, ai rảnh thì nấu, như vậy có được không?”

Vương Tử Văn nhìn cậu cười đến mi mắt cong cong, cả trái tim đều như muốn tan ra, nhịn không được lại cúi đầu hôn thêm chút nữa, cười nói, “Được, nghe em.”

Hai người làm ổ trên giường tâm tình một hồi, Vương Tử Văn đột nhiên nhớ ra chuyện gì, nói, “Đúng rồi, anh nhớ lúc trước em từng nói em sống cùng bà nội, bà nội em vẫn ở quê à? Đón bà lên đây đi, ở Bắc Kinh anh còn một căn thông tầng, rất hợp cho người già sinh sống……”

Còn chưa nói xong, người trong lồng ngực đột nhiên run lên, trầm mặc không đáp. Vương Tử Văn lập tức ngậm miệng, ẩn ẩn đoán được gì đó, trong lòng nhói lên, không dám nói tiếp nữa. Mao Tiểu Vũ ngẩn người hơn nửa ngày, hơi co người lại một chút, lẩm bẩm, “Bà nội……đã qua đời lâu rồi.”

Vương Tử Văn thầm mắng mình lắm miệng, không biết nên nói gì mới tốt, chỉ có thể ôm chặt người kia, an ủi, “Đừng buồn, em còn có anh, sau này anh sẽ thay bà nội chăm sóc thật tốt cho em.”

Mao Tiểu Vũ nhớ đến tâm tình thống khổ năm đó, nhớ đến khi biết mình có thai, tâm trạng bỗng nhiên vô cùng phức tạp, cậu nhìn ánh mắt dịu dàng của Vương Tử Văn, thoáng do dự, nhịn không được nói, “Học trưởng, thật ra…… thật ra Văn……”

Còn chưa nói dứt câu, đã bị tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang. Vương Tử Văn cúi đầu nhìn di động, nói, “Là điện thoại của Đỗ tổng, chắc muốn nói về chuyện đầu tư đấy, em chờ anh một chút nhé.”

Mao Tiểu Vũ nhìn theo hắn xoay người xuống giường, nghĩ đến chuyện vừa rồi chưa nói xong, trong lòng hơi hơi rối rắm. Không biết Vương Tử Văn chấp nhận mình, có phải cũng sẽ chấp nhận được chuyện Mao Văn Văn không, dẫu sao quen một người bạn trai không nghiêm trọng bằng đột nhiên biết mình làm cha, cậu cảm thấy chuyện này vẫn nên để từ từ rồi nói thì hơn, kiểu gì cũng phải cùng Vương Tử Văn tiêu hóa mới được, nhưng ngày mai mình lại phải đi công tác rồi, ngộ nhỡ Vương Tử Văn nghe không rõ, mình lại không ở bên cạnh, ai biết có xảy ra biến cố gì không……

Mao Tiểu Vũ thật sự không dám tin tưởng, liền nghĩ, cứ để đến khi đi công tác về rồi nói sau vậy, chí ít cũng có thời gian giải thích rõ ràng một chút……

Quyết định như vậy rồi, cậu ngược lại thở phào nhẹ nhõm, chờ Vương Tử Văn nghe điện thoại xong quay lại, Mao Tiểu Vũ đã bò dậy khỏi giường, nói, “Để em giúp anh một tay, em muốn ăn đồ Tây, có được không?”

Vương Tử Văn kéo cậu lại gần, cười nói, “Đương nhiên là được, chờ xem anh thể hiện tài năng nè.”

Vì thế hai người vừa nói vừa cười cùng nhau nấu cơm, giống như một cặp đôi bình thường đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, hận không thể dính lấy nhau từng giây từng phút, lúc nấu cơm cũng phải anh cho em nếm một ngụm, em cho anh cắn một miếng, cả gian bếp đều bị bao phủ bởi bầu không khí ngọt ngấy của hai người.

Vương Tử Văn quả nhiên không nói khoác, mì Ý cùng pizza hắn làm ra tỏa hương thơm ngát, Mao Tiểu Vũ ăn no tới tận cổ, xoa xoa bụng cười nói, “Lâu lắm rồi em không ăn no như vậy đấy.”

Vương Tử Văn vừa thu dọn bát đũa, vừa chọt chọt bụng nhỏ của cậu, cười nói, “Y như có thai vậy, xin hỏi mấy tháng rồi?”

Nụ cười trên mặt Mao Tiểu Vũ thoáng dao động, không đáp lời. Vương Tử Văn đột nhiên dừng tay, nhìn nhìn cậu, hỏi, “Tiểu Vũ…cơ thể em như vậy…… uhm, có thể có thai không?”

Mao Tiểu Vũ mím môi, lúng ta lúng túng gật đầu, “Có thể……”

Vương Tử Văn buông bát đũa đang cầm trong tay xuống, ngồi xổm trước mặt xoa xoa bụng cậu, nói, “Nếu vậy……sinh cho anh một đứa nhé?”

Mao Tiểu Vũ mở to mắt, môi khẽ run. Vương Tử Văn lại nghiêm túc nói tiếp, “Anh rất thích con gái, sinh cho anh một đứa con gái nha.”

Mao Tiểu Vũ ấp úng nửa ngày mới nói, “Uhm…vâng……vâng… được……”

Kỳ thật Vương Tử Văn đang thử cậu, nhưng nói đến đây rồi mà Mao Tiểu Vũ vẫn không nói gì, chỉ đành từ bỏ, lại đứng dậy, “Qua đây giúp anh dọn dẹp đi, vừa ăn no xong đừng ngồi một chỗ, không tiêu hóa được đâu.”

“Ừm……” Mao Tiểu Vũ đứng lên, nhặt hai cái đĩa, cẩn thận nói, “Chờ em về…… Ý em là, chờ em đi công tác về, em sẽ……”

“Hửm? Gì cơ?”

“…… Không có gì.” Mao Tiểu Vũ vẫn không đủ can đảm, vẫn sợ mình vừa đi sẽ có biến cố gì đó xảy ra, không yên tâm, liền nói, “Dù sao, chờ em về rồi nói sau.”

Vương Tử Văn nhướn mày, cũng không nghĩ nhiều. Hai người cùng nhau rửa bát đũa, thu dọn xong, liền dạo một vòng quanh nhà Vương Tử Văn.

Mao Tiểu Vũ nhìn thấy một cái hộp nhỏ trên kệ sách, cảm thấy rất tinh xảo, nhịn không được nói, “Cái hộp này đẹp thật đấy, em có thể xem không?”

Vương Tử Văn nhìn cậu, bỗng nhiên đỏ mặt, nhưng vẫn gật đầu, “Xem đi.”

Mao Tiểu Vũ nhấc hộp lên, mở nắp ra, đột nhiên sửng sốt, sau đó đầu ngón tay hơi hơi phát run.

Vương Tử Văn cười cười, lấy từ trong hộp ra một cuốn băng vải, nói, “Cái này, là một lần anh bị thương, em chạy qua hai con phố mua về giúp anh, thuốc đỏ năm đó dùng hết rồi, chỉ còn giữ lại được chút băng vải này thôi.”

Mao Tiểu Vũ mở to mắt, không nói gì, Vương Tử Văn lại cầm lên một cái bao đầu gối, nói, “Đây là quà em tặng anh, còn nhớ không? Ngày đó bọn anh giành được giải quán quân thành phố, em lựa cả ngày mới được đó.”

“Ồ, còn cái này nữa, đây là cục tẩy em vứt bỏ, quả bóng của anh không cẩn thận dính phải kẹo cao su, em dùng cục tẩy này tẩy hơn nửa ngày mới hết.”

“Cái này em còn nhớ không? Có một lần sân vận động cúp điện, em mua cái đèn pin này, đứng bên cạnh soi cho anh tập cả buổi tối, sau đó tặng nó cho anh, anh liền giữ lại.”

Vương Tử Văn kể ra từng chuyện, cuối cùng cầm lên một cuốn sổ nhỏ, mở ra, giọng nói mang theo chút cảm khái, “Cuốn sổ này……bị anh lật giở đến sắp nát rồi.”

Mao Tiểu Vũ vẫn trầm mặc, nhưng đầu ngón tay lại không ngừng run lên khe khẽ, thật lâu sau, cậu mới cúi đầu, hỏi, “Những thứ này…… Anh đều giữ lại à?”

Vương Tử Văn nói, “Đương nhiên, tất cả những thứ em tặng cho anh, anh đều cất giữ rất cẩn thận.”

Mao Tiểu Vũ rốt cuộc ngẩng đầu, khóe mắt hơi hơi ẩm ướt, nhưng vẫn cố kiềm nén, “Những chuyện này anh đều nhớ rõ ràng, nhưng sao…… sao khi đó lại không nhớ được tên em……”

Vương Tử Văn thu lại nụ cười, có chút ủ rũ trong lòng, “Thật ra……sau vụ tai nạn giao thông đó, trí nhớ của anh đã bị suy giảm.”

Mao Tiểu Vũ sửng sốt, chớp chớp mắt.

“Những người quá hai ba tháng không liên hệ, lại không để lại ấn tượng sâu sắc gì, anh đều không nhớ được.” Vương Tử Văn gãi gãi đầu, như có chút khốn đốn, “Rất xin lỗi em, anh không cố ý đâu, chỉ là thật sự không nhớ được……”

Mao Tiểu Vũ ngẩn người nửa ngày, lại cúi đầu nhìn những thứ lung tung hỗn loạn trong hộp, nghẹn ngào nói, “Vậy những thứ này……sao anh còn nhớ được……”

Vương Tử Văn nâng mi mắt lên, vươn tay nắm lấy tay cậu, “Chuyện liên quan đến em, liên quan đều Mao Mao, cho dù chết, anh cũng sẽ không quên.”

Mao Tiểu Vũ cảm thấy ngực như bị thứ gì đó đập mạnh vào, cậu không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm những thứ đặt trong hộp kia, lại nhớ đến thứ mình cất giữ trong ngăn kéo nhà, dường như thấy được sợi dây liên kết vô hình, trong lòng dần nóng lên, không nhịn được nắm ngược lại tay Vương Tử Văn, dùng toàn bộ sức lực nắm chặt.

Tối hôm ấy, Vương Tử Văn ôm Mao Tiểu Vũ ngủ, hắn sợ cơ thể cậu không thoải mái, nên chỉ ôm ôm hôn hôn một chút thôi, không làm ra mấy việc đòi hòi thể lực gì. Hôm sau lại hầu hạ người rời giường, tinh thần phấn chấn đưa người ra sân bay, nửa đường đột nhiên nhận được điện thoại của Đào Y Na, nói cũng muốn tới sân bay tiễn Mao Tiểu Vũ, hai người liền hẹn thời gian, sau đó cúp máy, cười nói, “Na Na nhớ em lắm đó.”

Mao Tiểu Vũ nghe vậy hơi ngượng ngùng, “Na Na là một cô gái tốt.”

“Đó là do em đối xử tốt với con bé.” Vương Tử Văn nghiêng đầu liếc cậu một cái, hừ một tiếng, nói, “Đừng với ai cũng đối xử tốt như thế, anh sẽ ghen đấy.”

Mao Tiểu Vũ nghiêng đầu, cười nói, “Ghen thì anh định làm gì?”

“Anh à……” Vương Tử Văn quan sát tình hình giao thông, dành ra một bàn tay chọt chọt ngực cậu, “Anh sẽ chơi bóng rổ với em.”

Mao Tiểu Vũ ngẩn người, tức khắc đỏ mặt, lườm hắn một cái, “Bóng rổ cũng bị anh chơi hỏng mất thôi……”

Vương Tử Văn nghiêm túc sửa lại, “Không phải, là rổ bị anh chơi hỏng mới đúng.”

Mao Tiểu Vũ, “……Aizz, anh phiền quá đó.”

Vương Tử Văn một bên lái xe, một bên ‘lái xe’, thiếu chút nữa đã chọc cho Mao Tiểu Vũ mềm nhũn cả người, chờ tới sân bay, từ xa trông thấy Đào Y Na, cuối cùng mới chịu tém lại một chút, kéo tay Mao Tiểu Vũ đi qua đó. Đào Y Na lại bị ngược đến mình đầy thương tích, trợn mắt nói, “Đủ rồi đó, chó cũng có tôn nghiêm của chó nha.”

Vương Tử Văn ca thán, “Ôi chao, em gái đáng thương của anh.”

Đào Y Na, “……Anh cút đi cho em.”

Mao Tiểu Vũ tuy có hơi ngượng, nhưng vẫn để mặc hắn dắt tay mình đi, cho tới cửa an ninh mới lưu luyến không rời tách ra.

Đào Y Na đứng kế bên nhìn hai người bịn rịn chia tay như thể Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài, không ngừng trợn mắt, đến mức con ngươi cũng như muốn rớt ra ngoài luôn. Chờ tiễn người đi rồi, Vương Tử Văn vẫn còn thở ngắn than dài, Đào Y Na không chút khách khí đạp hắn một cái, tức giận nói, “Cũng chỉ là có bà xã thôi mà, có gì đáng để khoa khoang chứ!”

Vương Tử Văn đau lòng xoa xoa đầu chó của em gái, nói, “Yên tâm, vi huynh sẽ tìm cho em một nhóc cún sữa, em không cần lo đâu.”

Đào Y Na ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, cái tên chết tiệt này mà cũng tìm được vợ, ông trời đúng là không có mắt mà!

Vương Tử Văn còn muốn tiếp tục trêu cô, di động đột nhiên lại đổ chuông, hắn cúi đầu nhìn lướt qua thông báo hiển thị trên màn hình, tức khắc giật mình, hô hấp ngừng lại.

Đào Y Na không biết hắn lại chuẩn bị gây ra chuyện gì, trừng mắt đề phòng, lại thấy anh họ cô nhận điện thoại vâng vâng dạ dạ một lát, đột nhiên như nghe được tin chấn động, thét dài một tiếng, hai mắt phiếm ánh xanh, bắt đầu phát điên.

Đào Y Na đứng cách xa hắn ba mét, trừng mắt nhìn cho tới khi hắn cúp điện thoại, từ xa hô lên một câu, “Anh làm sao thế?”

Vương Tử Văn giang hai tay, hận không thể dập đầu xuống đất, “Má ôi, niềm vui lớn!”

Đào Y Na lại lui thêm một mét về phía sau, cảnh giác hỏi, “Niềm vui gì?”

Vương Tử Văn vui rạo rực quay tại chỗ hai vòng, vừa quay vừa hô, “Niềm vui được làm cha!”

Đào Y Na, “……”

……Mẹ nó, đúng là có bệnh.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.