Mười Dặm Hoa Đào Quy Về Một Mối

Chương 12: Hiểu lầm lớn



Sau khi băng bó lại lần nữa cho Hàn Tử Dạ, hai người lại tiếp tục nằm trên giường ôm ấp nhau.

Lãnh Nguyệt cẩn thận cố gắng tìm tư thế vừa có thể ngủ ngon, vừa có thể không chạm vào vết thương của hắn.

Hàn Tử Dạ ngược lại chẳng quan tâm vết thương mấy, mặc dù trước đó đã làm hắn đau đớn không nhẹ.

Hắn ôm lấy cô vào lòng, nhẹ cúi người hôn lên đỉnh đầu cô.

Hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ có được ngày này một lần nữa.

Hắn thâm cảm tạ ông trời đã không phụ tấm lòng thành của hẳn.

“Chàng giành đàn bà với ai phải không? Nếu không tại sao người ta lại truy sát chàng như thế?”

Lãnh Nguyệt nhắm mắt lên tiếng.

Cô cũng xem không ít phim cổ trang, nếu một người đàn ông của kiếp này bị một đám người khác truy sát chỉ có hai lý do.

Một là giết gia đình người ta, hai là tranh giành đàn bà.

Nhìn chàng của kiếp trước cô đoán chắc kiếp này chàng cũng không gian ác đâu.

Vì vậy chỉ có thể là nguyên nhân thứ hai.

Cô là người có hiểu biết và kinh nghiệm giường chiếu đấy.

Qua biểu hiện lúc nãy của chàng, cô đoán chắc chàng cũng không phải lần đầu làm chuyện đó với cô.

Nhưng nếu đây cũng không phải lần đầu của nguyên chủ thì cô có tư cách gì bắt đây cũng phải là lân đâu của chàng.

Kiếp trước kiếp này điều là chuyện của hai không gian và thời gian khác nhau rồi.

Cô đang tự hỏi bản thân, nếu kiếp này chàng đã có người mình thương, người chàng cân bảo vệ, thì cô phải làm sao đây? Cô là người chung thủy yêu ai sẽ yêu duy nhất người đó, trừ khi người đó phản bội cô trước.

Có lẽ duyên phận của chàng và cô ở kiếp trước cũng dừng lại ở việc cả hai người đều chết đi.

Sống lại ở kiếp này tất cả đã hoàn toàn thay đổi, chàng đến đây trước nên chàng cũng tìm được người làm chàng quên cô.

Vậy thì cô cũng không muốn trở thành người thứ ba phá hoại hạnh phúc của người khác.

Cô biết kiếp này người nam nhân có thể tam thê bảy thiếp là chuyện bình thường.

Nhưng cô vẫn luôn là tư tưởng của người hiện đại, cho dù đi đến đâu cũng thế.

Cô muốn một đời người chỉ một phu, cô không muốn chia sẻ người đàn ông của cô cho bất cứ người phụ nữ nào khác.

Có lẽ điều đó sẽ khó mà thực hiện được ở kiếp này.

Nhưng cô thà chấp nhận cô độc cả đời cũng không muốn chung chồng với bất kỳ ai.

Có lẽ lúc gặp lại chàng, vì nhớ nhung, vì cô đơn ở kiếp này bấy lâu nên cô mới thiếu suy nghĩ mà làm chuyện đó với chàng.

Nhưng cô không hề hối hận việc mình đã làm, coi như đây là lần cuối chàng thuộc về cô.

Kể từ ngày mai chàng đã là người đàn ông của người khác.

“Phải mà cũng không phải.”

Hàn Tử Dạ lên tiếng.

Hắn đang suy nghĩ không biết phải giải thích cho nàng như thế nào.

Đúng là vì nữ nhân nên hắn mới bị truy sát nhưng không phải tranh giành mà là chàng biết được bí mật của nữ nhân kia.

Nữ nhân kia vì muốn chàng không tiếc lộ ra bí mật của ả nên cố tình phái người truy sát chàng.

Cũng may nhờ lần bị truy sát này hắn mới có thể gặp lại nàng.

Trong cái hoạ cũng còn có may mẫn.

Lãnh Nguyệt cười tự giễu.

Cô không nghe được suy nghĩ của Hàn Tử Dạ, vì vậy cô nghĩ chàng chắc chắn đang không muốn làm cô buồn nên mới nói một câu khó hiểu như vậy.

Lúc chàng bị đám người kia vây quanh, cô đã nghe bọn chúng gọi chàng là vương gia.

Giờ nghĩ lại thật buồn cười, kiếp này chàng lại là vương gia, còn cô là ai chứ, kỹ nữ thanh lâu.

Tất cả các bộ phim cô từng xem, chưa có bộ phim nào có kết thúc kỹ nữ thanh lâu trở thành vương phi cả.

Cô không muốn ôm giấc mộng không có thật rằng đến cô mọi chuyện sẽ khác.

Không có người nam nhân nào chấp nhận một kỹ nữ thanh lâu làm chính thê của mình cả.

Chưa nói đến thân phận cao quý của chàng ở kiếp này.

Duyên đã hết thì không thể níu kéo.

Nếu cô đã chấp nhận thân phận của mình ở kiếp này thì nàng sẽ cố gắng sống tốt.

Nàng đã nhờ thân thể này của nguyên chủ mà sống lại một lần nữa thì nàng không thể chê bai thân phận của nàng ấy, hay phải nói bây giờ là của chính cô được.

Kiếp này có lẽ nàng chỉ có thể đi trêu hoa ghẹo nguyệt chứ không thể nào kết duyên thật sự được với ai, cũng chẳng mơ thề non hẹn biển với nam nhân nào.

Liệu có nam nhân nào thật sự yêu kỹ nữ thanh lâu.

Hàn Tử Dạ không hề biết được tất cả những suy nghĩ của nàng.

Bởi vì hắn cũng đang có suy nghĩ của riêng mình.

Hãn đang rất muốn hỏi nàng, rốt cuộc Khiết Khiết người nàng luôn miệng gọi là ai? Nam nhân đó là người nào mà có thể cho nàng khắc cốt ghi tâm như thế? Đồng thời hắn cũng đang nghi ngờ, liệu có khả năng nàng đã mất đi một phần ký ức nào không? Bởi vì rõ ràng nàng không nhớ đến Hàn Tử Vân.

Trước đây nàng yêu thương con trai như thế nào, cả vương phủ đều biết.

Làm sao có chuyện gặp lại hẳn, nàng lại không hỏi thăm gì đến con trai chứ.

Nghĩ lại câu nói lúc đang làm chuyện đó, nàng hỏi hắn có chấp nhất đây không phải lần đầu của nàng không? Đến bây giờ hắn có thể chắc chắn nàng đã mất một phần trí nhớ.

Bây giờ hắn cân muốn biết thật ra nàng nhỏ được những gì và quên những gì.

Quan trọng hơn tại sao nàng lại ở đây? Tại sao nàng lại lưu lạc chốn thanh lâu.

Tuy lúc nàng đưa hắn vào đây, hắn nhìn như đang hôn mê nhưng thật ra hắn còn cảm giác và nghe được cuộc nói chuyện của nàng và tì nữ thân cận.

Tại sao đi đến đây tìm đại phu vê chữa bệnh cho Vân Nhi lại bị mất tích? Sau đó chỉ có thể để đại phu quay về cùng Lãnh Thu.

Rồi tại sao nàng ở lại một mình lưu lạc chốn thanh lâu.

Tất cả mọi chuyện đều nói lên trong này chắc chắn có uẩn khúc gì đó.

Thậm chí có một khả năng lớn đây có thể là âm mưu của người đó muốn hãm hại cô cũng nên.

Nhưng người đó là ai mới được chứ.

Chẳng lẽ là Quận chúa Phi Dao, vì hắn từ hôn với nàng ấy nên nàng ấy quay sang hãm hại Lãnh Nguyệt.

Rất có thể là như vậy, bởi vì quận chúa Phi Dao theo cái nhìn của hắn, là một người có tâm địa không đơn giản như vẻ ngoài của nàng ta.

Những chuyện này hẳn sẽ điều tra rõ ràng, hắn sẽ tìm ra người đã hãm hại nàng.

Hắn sẽ bắt kẻ đó trả giá gấp mười lân cực khổ nàng phải chịu.

Đường đường là một vương phi lại lưu lạc chốn thanh lâu phải đáng thương đến thế nào chứ? Một người ngại gặp người khác, không thích người khác nhìn chằm chằm vào mình.

Bây giờ lại bị ánh mắt đê hèn phong lưu của các nam nhân nhìn vào thì sẽ khó chịu đến mức nào.

Từ một cô gái hiền ngoan ít nói giờ lại hoạt bát, tinh ranh như thế.

Chắc chắn nàng đã trải qua không ít khó khăn và khổ sở.

Càng nghĩ hắn càng đau lòng.

“Ta nhất định sẽ không tha cho kẻ đã hãm hại nàng.”

Hàn Tử Dạ ánh mắt lạnh lẽo.

Lãnh Nguyệt nghe vậy chỉ mỉm cười.

Nếu cô và chàng đang ở kiếp trước thì có khi cô sẽ cảm động đến bật khóc vì biết được tấm lòng của hẳn đối với nàng.

Tuy nhiên kiếp này làm gì tôn tại Lâm Khải cho chàng trả thù thay cô đây.

Cô biết có những chuyện người nam nhân của kiếp này chỉ nói để lấy lòng nữ nhân thôi.

Cô là kỹ nữ thanh lâu nên cô có thể hiểu.

“Thiếp chỉ hy vọng kiếp này được sống yên bình.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.