Bầu không khí hoàn toàn tĩnh lặng.
Lăng Họa nhìn thấy Cù Khê Ngưng ngồi xuống đối diện mình, bên cạnh Tạ Hựu Thức, đành vờ vịt nhe răng cười theo thói quen.
Hay lắm, ban nãy cô không chỉ lá cải về sếp mình mà còn cười cợt sếp, có lẽ lần này cô thất nghiệp thật chăng?
“Chase…” Mặc dù đói meo cả bụng nhưng cô cảm thấy ngay cả một cái pizza ngon lành như thế cũng không thể ăn tiếp được nữa: “Hay là… tôi về trước?”.
“Cô Tiểu Hoa đừng đi.” Tạ Hựu Thức liếm ngón tay nhỏ xíu của mình, nháy mắt tỏ ra dễ thương với cô: “Cô đừng đi mà”.
Cù Khê Ngưng nhìn cô, vô cảm cầm một miếng pizza lên: “Cô đợi nó ngủ rồi hẵng về”.
“Yeah!” Tạ Hựu Thức vui sướng vỗ tay.
“Con muốn gọi video call cho bố mẹ không?” Lúc này Cù Khê Ngưng rút di động ra, hỏi thằng bé.
“Muốn ạ, con muốn!” Tạ Hựu Thức trả lời rất nhanh, lập tức bỏ cốc nước cam xuống, cầm khăn ăn lau miệng rồi chìa tay về phía anh: “Chú đưa con đi”.
Anh cúi xuống nhẹ nhàng ấn vài cái lên màn hình rồi đưa cho Tạ Hựu Thức. Ánh sáng trong phòng hắt lên khuôn mặt anh, làm mềm đi vài phần cứng rắn thường ngày. Cũng có thể đây là lần đầu tiên cô bắt gặp anh khi không làm việc mà đang đối mặt với việc tư. Cô cảm thấy rất mới mẻ… nhất là khi đối mặt với một đứa trẻ.
Haizz, thật không ngờ, anh tình nguyện để cho cô chứng kiến khía cạnh này của mình sao?
Tiếng nhạc báo cuộc gọi video của Wechat nhanh chóng vang lên. Chuông đổ một lúc thì đầu kia bắt máy, vọng ra tiếng một người đàn ông: “A lô?”.
“Bố!” Tạ Hựu Thức kêu to lên một tiếng, cười tít cả mắt lại: “Mẹ đâu ạ?”.
“Mẹ đang ở ngoài ban công, vào ngay đây.” Giọng của người đàn ông đó quả thực rất hay, vừa trầm vừa gợi cảm. Không hiểu vì sao, còn hơi quen thuộc nữa. Lăng Họa cứ có cảm giác mình đã nghe giọng nói này ở đâu rồi.
“Hựu Hựu.” Rất nhanh, có một giọng nữ vọng vào: “Con có nghe lời chú Chase không đó?”.
“Nghe ạ!” Tạ Hựu Thức nghiêng đầu: “Còn có cô Tiểu Hoa, cô Tiểu Hoa xinh cực”.
Được cậu nhóc tinh quái đó khen hết lần này đến lần khác, Lăng Họa vừa đắc ý vừa vui sướng, nhưng khi đối mặt với ánh mắt Cù Khê Ngưng nhìn qua, cô lại không dám thể hiện quá lộ liễu, đành cố gắng kiềm chế cảm xúc, thật sự nhịn đến phát rồ.
“Cô Tiểu Hoa là ai vậy?” Cô gái kia hỏi.
Tạ Hựu Thức nghiêng đầu nhìn Cù Khê Ngưng ngồi bên cạnh, nhưng anh chỉ yên lặng ăn pizza, dường như không hề có ý giúp nó trả lời. Thế là nó đành nhìn Lăng Họa với vẻ cầu cứu.
“Là thư…”
Cô muốn trả lời ngay là thư ký, nhưng còn chưa kịp nói xong đã nghe thấy người đàn ông ở đầu kia bất thình lình hỏi: “Chase, chẳng phải trước nay cậu không bao giờ đưa con gái về nhà sao?”.
… Cô ngượng ngập khựng lại.
Ánh mắt anh và cô nhẹ nhàng va phải nhau rồi tách ra. Anh lạnh nhạt đáp: “Cậu quản hơi rộng rồi đấy. Thảnh thơi như vậy chi bằng về sớm một hôm đi”.
“Ngày mai bọn em về rồi.” Cô gái dịu dàng trả lời: “Chase, lần này thật sự làm phiền anh quá. Anh bận rộn như vậy mà còn bắt anh lo cho Hựu Hựu một đêm. Quả thật là vì vợ chồng Lão Khúc chăm nó mấy hôm nay quả thực không chăm nổi nữa, cộng thêm Hựu Hựu thì họ phải chăm ba đứa con nít mà…”.
“Bọn em đi ít vài hôm chẳng phải là được sao?”
“Cậu không có vợ thì không cho phép mình và vợ đi du lịch nghỉ dưỡng à?” Người đàn ông đầu kia lập tức lạnh lùng oán hận.
Cù Khê Ngưng không nói gì, thẳng thừng giơ tay ấn nút tắt video call.
“Á!” Tạ Hựu Thức còn chưa nói được với bố mẹ quá mười câu, tròn mắt nhìn chiếc điện thoại trong tay.
“Chiều mai chú đưa con về nhà là con có thể gặp họ rồi.” Anh lấy lại di động: “Là đàn ông thì đừng có dính người như thế”.
Tạ Hựu Thức ấm ức bĩu môi, liếc nhìn anh, nhưng không dám cãi lại.
Lăng Họa chứng kiến toàn bộ sự việc lập tức đặt một miếng pizza vào đĩa của Tạ Hựu Thức mang tính chất an ủi rồi nháy mắt với thằng bé.
Người đàn ông này thật sự quá đáng sợ rồi… Đối mặt với con trẻ mà cũng có thể tàn nhẫn tuyệt tình như gió thu càn quét lá rụng đến vậy…
***
Buổi tối, cùng Tạ Hựu Thức đọc hết câu chuyện cổ tích, giúp nó tắm rửa xong xuôi, đưa nó vào phòng của khách ngủ, đến tận khi nó say giấc rồi cô mới đi ra.
Thật ra cô vốn không phải là người giỏi chăm trẻ con. Cả nhà cô chẳng có lấy đứa trẻ con nào, bình thường cô cũng ít tiếp xúc với con nít, chỉ thi thoảng tới nước A thăm gia đình Chúc Tịnh mới chơi cùng con trai cô ấy, cũng vì thế mà cô không quá lạ lẫm khi đối mặt với một đứa trẻ.
“Ngủ rồi à?” Đi ra phòng khách, cô phát hiện Cù Khê Ngưng đang ngồi trên sofa xem ti vi.
“Ừm.” Cô vặn vẹo đôi vai nhức mỏi: “Hựu Hựu rất ngoan, không nghịch ngợm, chỉ một lát là ngủ ngay”.
“Nếu là một đứa nhóc hư và nghịch, tôi chắc chắn sẽ không đồng ý đón qua đây một hôm.”
Cô đứng bên cạnh sofa, ngẫm nghĩ rồi nói: “Chase, chuyện của Alba hôm nay, tôi muốn cảm ơn anh lần nữa”.
Anh nghịch chiếc điều khiển ti vi trong tay, thờ ơ đáp: “Vậy thì ngày mai cô tiếp tục báo ơn đi”.
“Hả?” Cô ngây ngốc, còn tưởng phải chăng mình nghe nhầm.
“Ngày mai đợi nó tỉnh dậy tôi sẽ đưa nó qua, chiều mai bố mẹ nó mới quay về thành phố T.”
“Đưa qua đâu cơ?”
“Nhà cô.”
“…”
Xin hỏi cô có thể nói “Không” được không?
***
Sáng thứ Bảy, hơn tám giờ Lăng Họa đã ngủ dậy, trong lòng có tâm sự ngủ không ngon giấc, chỉ đợi Cù Khê Ngưng dẫn Tạ Hựu Thức qua.
Hơn chín giờ, Cù Khê Ngưng nhắn tin tới, cô chạy xuống nhà, mặt mày ngơ ngác.
Cô những tưởng chỉ có xe và Tạ Hựu Thức, ai ngờ đến bóng dáng của chiếc xe cũng không nhìn thấy… Chỉ có Tạ Hựu Thúc và… một Cù Khê Ngưng đội mũ, mặc bộ đồ thể thao màu xám.
Lẽ nào cô vẫn đang nằm mơ?
“Cô Tiểu Hoa!” Tạ Hựu Thúc nhảy nhót qua nắm lấy tay cô: “Chú Chase nói hôm nay chú ấy không phải đi làm, nên ba chúng ta đi chơi nhé!”.
Lăng Họa nhìn Cù Khê Ngưng chằm chằm: “… Hôm nay không cần tới Berker Palace ư? Anh cùng Alba và KK còn một ngày họp”.
“Gene và mọi người sẽ truyền đạt ý của tôi, điều khiển từ xa là được rồi.” Anh thản nhiên đút hai tay vào túi, quay người đi: “Tới công viên thôi”.
Cô gần như không có lấy một cơ hội phản bác, cứ thế bị Tạ Hựu Thức nắm tay đi về phía trước.
“Hai chú cháu qua đây bằng cách nào vậy?” Cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé, nhìn Cù Khê Ngưng phía trước, người mà dù đội mũ vẫn được người ta ngoái đầu lại nhìn với tần suất cực cao, hơn nữa những lần ngoái lại ấy có lẽ đều không phải vì nhận ra anh là ai.
Kiểu ăn mặc này của anh thậm chí khiến cô cảm thấy như được gặp lại mấy cậu bạn trai được chào đón nhất trong trường hồi đại học, vừa cao ráo vừa điển trai, tươi trẻ nhiệt huyết, lại có phần lạnh lùng, xa cách.
Tạ Hựu Thức cười tít mắt nói: “Chú Chase chạy bộ xong, dẫn con ra ngoài ăn sáng rồi đưa qua đây”.
Ngay gần nhà cô có một công viên, môi trường trong lành, bình thường cũng không đông người, bên trong có hồ, có thảm cỏ rộng rãi, còn có xe đạp để chạy.
Vừa vào công viên, Tạ Hựu Thức liền hưng phấn co cẳng chạy. Lăng Họa mua cho thằng bé đồ chơi thổi bong bóng rồi lại mua bóng cho nó. Thằng bé cười không khép miệng lại được.
“Cầm lấy.” Lúc này Cù Khê Ngưng bước qua, đưa cho cô một con diều không biết đã mua từ lúc nào, tới ngồi nghỉ bên một chiếc ghế gỗ, rõ ràng không có ý chơi chung.
Cô vốn dĩ còn kích động trong lòng, những tưởng anh đột xuất có ý tốt muốn giúp cô cùng trông Tạ Hựu Thức, ai ngờ thật ra người ta chỉ qua “xem” cô trông trẻ thế nào mà thôi.
Khóe miệng Lăng Họa giật giật, đành chấp nhận số phận đứng lắp diều rồi cùng thằng bé chạy thả diều trên bãi cỏ.
Hai người vừa chạy vừa đuổi vừa hò hét, toàn bộ tính khí trẻ con trong lòng cô đều được phơi bày hết ra ngoài. Cô cũng vui quên hết thảy, phải tới khi thực sự không chạy nổi nữa mới bắt đầu từ từ hạ diều xuống.
“Hựu Hựu, có mệt không?” Cô thở hồng hộc hỏi Tạ Hựu Thức đang ngồi rạp trên bãi cỏ.
“Con đói…” Tạ Hựu Thức ôm bụng.
“Lát nữa cô Tiểu Hoa đi mua gì cho con ăn nhé.”
Cô vừa nói xong câu ấy thì nhìn thấy một đôi chân xuất hiện trong tầm mắt. Ngước lên thì người đó là Cù Khê Ngưng, trong tay anh còn xách một chiếc túi. Nhưng vừa nhìn thấy mặt cô, anh bỗng bụm miệng phì cười, sau đó nhanh chóng làm mặt lạnh quay đi chỗ khác.
… Trời ơi, anh vừa cười đấy ư?
Lúc này Cù Khê Ngưng kéo Tạ Hựu Thức dậy, dẫn nó vừa đi về phía ghế gỗ, vừa cúi đầu thì thầm mấy câu gì đó vào tai nó.
Tạ Hựu Thức quay đầu lại nhìn cô, ôm bụng phá lên cười: “Mặt của cô Tiểu Hoa giống một quả táo đỏ!”.
Lăng Họa khẩn trương lôi di động ra soi gương… Trời ơi, quả nhiên là đỏ không tưởng, đỏ như sắp rỏ máu tới nơi, tóc tai cũng dính bê bết lên má, hoàn toàn mất hết hình tượng, thật xấu hổ. Cô đành buộc cao tóc lên, lấy khăn giấy ra lau tạm lớp mồ hôi trên mặt.
Khi tới ghế gỗ, Cù Khê Ngưng rút từ trong túi ra những hộp cơm rất đẹp, đặt làm riêng cho trẻ nhỏ cùng các loại nước ngọt và thìa dĩa, đưa cho Tạ Hựu Thức và cô.
Cô kinh ngạc nhìn anh, nhưng đối phương không để tâm tới ánh mắt của cô.
Ăn trưa xong, cô dẫn Tạ Hựu Thức đi vệ sinh. Lúc ra đã nhìn thấy Cù Khê Ngưng đứng trước hàng kem.
“Ôi! Con muốn ăn kem!” Tạ Hựu Thức lao tới bên cạnh Cù Khê Ngưng: “Con ăn vị xoài!”.
“Được, một cây kem xoài.” Nhân viên bán kem cười tít mắt nhìn họ: “Thưa anh, vợ anh muốn ăn vị gì?”.
…
Trong giây lát như có hàng ngàn con ngựa phi nước đại trong lòng cô. Cô không dám nhìn biểu cảm trên khuôn mặt Cù Khê Ngưng, mà thẳng thừng xua tay với cô bán hàng: “Tôi không lấy đâu, cảm ơn cô”.
“Lấy thêm cho tôi một que kem dâu tây.” Cù Khê Ngưng cũng làm như không nghe thấy câu nói ấy, lấy tiền ra trả cho cô bán hàng.
Một lát sau, cô ấy đưa cho anh hai que kem. Anh đưa vị xoài cho Tạ Hựu Thức còn đưa cây kem dâu tây tới trước mặt cô.
Cô nhìn tay anh, ngạc nhiên: “Anh không ăn sao?”.
Cô còn tưởng anh mua cho anh chứ.
“Tôi không ăn kem.” Anh lạnh nhạt đáp.
Lăng Họa đành đưa tay đón lấy cây kem “nóng bỏng” ấy, cắn một miếng, lớp kem mát lạnh tan ngay trong miệng, nhưng cô cảm thấy cả miệng và mặt mình đều nóng bừng.
Cô thích ăn nhất là kem dâu tây, dù có bao nhiêu sự lựa chọn, cô vẫn chỉ chọn vị dâu tây, từ nhỏ đến lớn đều như vậy.
Ra khỏi công viên, xe của tài xế đã đỗ trước cửa. Sau khi lên xe, Tạ Hựu Thức nằm bò ra chân cô, nói chuyện với cô. Nhưng có thể vì buổi sáng chơi quá mệt, nói mãi nói mãi thằng nhóc cũng thiếp đi lúc nào không biết.
Trong xe yên tĩnh không một tiếng động, điều hòa được mở mát lạnh, cô cũng cảm thấy cơn buồn ngủ ập tới. Nhưng vì một ai đó ngồi ở đằng trước, cô không dám ngủ. Cũng may quãng đường tới nhà Tạ Hựu Thức không xa, chẳng mấy chốc xe đã đi tới một khu căn hộ cao cấp yên bình. Ba người họ cùng xuống xe. Cù Khê Ngưng đi trước, dẫn họ tòa tòa nhà đầu tiên.
Ấn chuông cửa, cánh cửa lớn nhanh chóng bật mở, họ đi thang máy một mạch lên tầng 20.
Cô vốn tưởng rằng việc hôm nay Cù Khê Ngưng đích thân cùng họ tới công viên chơi, đặt cơm trưa rồi mua kem đã đủ kích thích rồi. Nhưng không ngờ, quả bom cỡ nặng hoàn toàn khiến cô bùng nổ vẫn còn ở phút chót.
Tới cửa căn nhà đầu tiên, Cù Khê Ngưng nhẹ nhàng bấm chuông.
“Bố ơi! Mẹ ơi! Mau ra mở cửa!” Tạ Hựu Thức còn gõ thêm.
Chẳng mấy chốc cánh cửa được mở ra. Tạ Hựu Thức lập tức lao vào trong như tên bắn, lao vào lòng một người phụ nữ khá trẻ và dịu dàng: “Mẹ, con nhớ mẹ lắm!”.
Người phụ nữ rất đẹp, quả nhiên là gen trội mạnh mẽ.
“Ai cho con vừa về đã nhào vào lòng mẹ như thế hả?”
Một giây sau, một người đàn ông cao gầy từ trong nhà đi ra. Giọng nam giới lành lạnh lại dễ nghe. Thế nhưng đến khi anh ấy lại gần, Lăng Họa chợt mắt tròn mắt dẹt, há hốc miệng: “Á!!!”.
Tiếng hét của cô quả thực hơi lớn, ba người trong nhà và cả Cù Khê Ngưng đều đồng thời nhìn về phía cô.
Còn cô thì cứ đứng đờ ra đó nhìn người đàn ông trong nhà, đến nói năng cũng không còn gãy gọn: “D… Djay, Tạ… Tạ Tu Dực?!”.
~Hết chương 9~
*Lời tác giả: E rằng hôm nay khu bình luận sẽ bùng nổ… Đại đế, thật sự xin lỗi, bà xã tương lai của anh hình như lại là fan não tàn của bạn anh thì phải. Thành thật xin lỗi, hình như còn rất nhiều độc giả của tôi là fan não tàn của bạn anh nữa. Bạn anh lợi hại vậy sao? Sao tôi chẳng có hứng thú gì anh ta vậy nhỉ.
*Lời dịch giả: Cảm thấy tình yêu tác giả dành cho Djay giống như tôi dành cho ông Lu vậy, không khinh bỉ không chịu được =))