Mục Tiêu Của Tôi, Định Mệnh Của Tôi

Chương 14: Anh... Muốn tán tôi sao?



Sau khi nốt nhạc cuối cùng của bài hát cuối cùng vang lên, tất cả mọi người đều đồng thanh kêu hát tiếp.

Lăng Họa ngồi im trên ghế, hoàn toàn tách biệt với đám đông đang reo hò nhiệt tình sau lưng mình. Mắt cô nhìn lên Tạ Tu Dực trên sân khấu nhưng não bộ thì vẫn đứng sững.

Tạ Tu Dực rạng rỡ chói sáng, dường như đang cầm micro nói với fan điều gì đó. Nhưng cô không nghe được một chữ nào. Lúc này, dường như vạn vật trên thế gian chỉ còn người đàn ông bên cạnh là có sự tồn tại mãnh liệt nhất.

Nhưng cô không nhìn anh thêm lần nào nữa.

Một lát sau, Tạ Tu Dực thực sự không chối từ được yêu cầu của fan, cuối cùng lại hát thêm một bài rồi mới chính thức chào cảm ơn. Tất cả ánh đèn tối đi, bấy giờ mọi người mới bịn rịn đứng dậy ra về.

Cô cùng dòng người bắt đầu đi ra ngoài, Cù Khê Ngưng đi trước mặt cô.

“Lăng Họa.” Phía sau có người nhẹ nhàng vỗ vai cô.

Cô quay đầu, nhìn thấy Kha Giảo đội mũ lưỡi trai đang nháy mắt với cô: “Bye bye, lần sau rảnh lại tới nhà chúng tôi chơi nhé”.

“Vâng, nhất định ạ!” Cô mỉm cười chào tạm biệt Kha Giảo.

“Cô Tiểu Hoa!” Tạ Hựu Thức được Kha Giảo nắm tay lúc này bỗng níu lấy vạt áo cô, chớp mắt: “Cô Tiểu Hoa, con có chuyện muốn nói với cô”.

“Sao vậy?” Người ở khu ghế VIP gần như đã về hết cả, có lẽ không còn ai chú ý tới họ nữa. Cô dứt khoát ngồi xuống, xoa đầu Tạ Hựu Thức: “Hựu Hựu, con muốn nói gì?”.

Tạ Hựu Thức đảo đảo đôi đồng tử, ngước lên nhìn mẹ rồi ghé sát khuôn mặt nhỏ vào tai cô, thì thầm nói chỉ để hai người họ nghe thấy: “Con vừa nhìn thấy chú Chase hôn cô rồi”.

Khuôn mặt Lăng Họa bỗng chốc tái mét.

Có lẽ đã im lặng vài giây, cô nhìn Tạ Hựu Thức như nhìn khuôn mặt của một thiên thần nhỏ, hít thở sâu rồi cũng thì thầm vào tai thằng bé: “Hựu Hựu, ban nãy chú Chase chỉ đùa với cô Tiểu Hoa thôi, không phải hôn thật đâu”.

“Thật không ạ?” Tạ Hựu Thức nhìn cô chăm chú bằng đôi mắt xinh xắn.

“Thật mà.” Cô thơm một cái lên má nó: “Nhưng đây là bí mật giữa con và cô Tiểu Hoa, con sẽ giữ bí mật cho cô chứ?”.

“Đương nhiên ạ.” Thằng bé vỗ mạnh lên ngực mình, rồi đặt ngón tay lên môi: “Suỵt”.

Kha Giảo đứng nhìn mà không hiểu chuyện gì, hoàn toàn không biết cậu con trai của mình rốt cuộc đã nói những gì, đành dắt cậu bé với khuôn mặt ra vẻ thần bí ấy đi.

Khi ra khỏi sân khấu, tới khu đỗ xe VIP, Lăng Họa nghĩ một lát, cuối cùng lên tiếng gọi giật Cù Khê Ngưng gần đi về phía ô tô của mình lại: “Chase”.

Anh quay đầu.

Cô rảo bước tới trước mặt anh.

“Anh…” Cô ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt anh: “… muốn tán tôi sao?”.

Đầu mày anh hơi động đậy, sau đó cô nhìn thấy anh bày ra một biểu cảm rất sâu xa, không thể nói là tức giận hay kinh ngạc, tóm lại là khiến đối phương rất khó đoán.

“Cô muốn nghe được câu trả lời thế nào.” Anh rướn môi.

Cô ngập ngừng giây lát: “Tôi không muốn nghe câu trả lời nào cả”.

Cù Khê Ngưng nghe xong lời cô nói bèn nhìn cô một lúc.

Sau đó, chưa đợi cô phản ứng lại, anh khẽ cúi người, ghé sát mặt vào tai cô, nói bằng chất giọng trầm mà quyến rũ: “Vậy thì, chúc ngủ ngon”.

Giọng nói ấy có thể xuyên qua màng nhĩ người ta, khi khuôn mặt cô dần dần nóng bừng lên trong bóng tối thì anh đã lên xe lao vút đi từ lâu.

***

Chậm chạp về đến nhà, cô vứt túi xách xuống, ngã lăn ra giường.

Vùi mặt vào trong chăn, cô nhắm mắt lại bỗng phát hiện mình không còn nhớ quá rõ tối nay Tạ Tu Dực đã hát những bài nào nữa.

Cô lật người, rút di động ra, mở app nghe nhạc lên, thẳng thừng gõ tên ca khúc cuối cùng anh ấy hát.

Tiếng nhạc vọng ra qua loa điện thoại, cô mở mắt, im lặng nhìn trần nhà.

Sau ba lần phát đi phát lại bài này, cô lật người, một lần nữa thu mình trong chăn.

Cô biết rất rõ, chỉ một chiếc đinh ốc lỏng lẻo cũng có thể khiến cả chiếc máy bay rơi tan nát trong khoảnh khắc. Thế nên dù gan to, cô cũng không dám động tới chiếc đinh ốc đó, thậm chí đến chạm vào cũng không.

Nhưng phải làm sao đây?

Bây giờ nghe bài hát mà trước kia chỉ cần nhạc vang lên cô sẽ chìm vào hồi ức này thì trong đầu chỉ ngập tràn hình ảnh nụ hôn ấy.

***

Buổi sáng thức dậy, tin nhắn và email của Cù Khê Ngưng vẫn chất đầy như mọi khi. Cô vừa xử lý vừa vội tới Berker Palace. Anh vẫn không ngừng gửi một loạt công việc tới, cường độ công việc của cô không hề thay đổi chút nào sau tình huống tối qua.

Xem ra người rối loạn tinh thần, bất bình thường chỉ có mình cô mà thôi.

Tới trước cửa phòng làm việc của anh, cô điều chỉnh lại nhịp thở, muốn gõ cửa đi vào bỗng phát hiện cánh cửa không đóng chặt. Tiếng trò chuyện của Cù Khê Ngưng và Mục Tịnh từ trong vọng ra.

“Em đã gửi CV của cô ấy qua đó rồi, tiếp theo đây sẽ khẩn trương sắp xếp phỏng vấn, mà cũng chỉ là hình thức thôi.”

“Ừm.”

“P có lẽ sẽ dứt khoát chọn cô ấy. Lúc trước khi em và P nói chuyện, P đã thể hiện rõ thái độ hứng thú với cô ấy, thế nên rất có thể sẽ vì tìm kiếm kích thích mà bất chấp mạo hiểm.”

“Ừm.”

“Anh cảm thấy liệu cô ấy có đồng ý không?”

Cô nghe không hiểu đoạn hội thoại này lắm, nhưng nói tới đây, Cù Khê Ngưng dứt khoát từ trả lời một chữ đơn điệu biến thành im lặng hoàn toàn.

Tài liệu cô đang cầm anh đang cần gấp nên cô cũng không đợi thêm mà thẳng thừng gõ cửa.

Bước vào phòng, cô nhìn thấy Cù Khê Ngưng đang ngồi trên sofa. Mục Tịnh đứng trước mặt anh. Vừa thấy cô vào, Mục Tịnh bèn lẳng lặng nhét tập tài liệu trong tay vào kẹp tài liệu, mặt không cảm xúc.

“Chase, tài liệu anh cần.” Cô đưa tài liệu cho Cù Khê Ngưng rồi nhanh chóng quay đi.

Anh đón lấy, cúi xuống xem: “Cô giúp Gene cùng sắp xếp buổi tiệc trao thưởng và tuyên dương tối thứ Sáu này. Gene sẽ nói cụ thể cho cô biết cần phải làm những gì”.

“Vâng.” Cô đồng ý sau thì lập tức quay người rời đi, không ở lại thêm một giây nào.

Mục Tịnh hết nhìn Cù Khê Ngưng lại nhìn cô, ánh mắt hơi sáng lên rồi cũng cùng cô đi ra ngoài.

Ra khỏi văn phòng, cô đi vào phòng họp nhỏ, Mục Tịnh mang theo laptop đi theo sau.

Đóng cửa lại, Mục Tịnh không ngồi xuống mà đứng nhìn cô, lên tiếng: “Cô và Chase đã xảy ra chuyện gì?”.

Lăng Họa không khỏi giật mình vì khả năng nhạy bén và sức quan sát tinh anh của anh ta, sững người giây lát nhưng không lên tiếng phủ nhận.

Mục Tịnh bật cười: “Tôi cảnh cáo cô, đừng có gây thêm rắc rối cho anh ấy, và đừng có nảy sinh những ý nghĩ không đâu. Cô không hiểu gì về anh ấy đâu, tôi khuyên cô nên biết tự lượng sức mình”.

Cô nghe xong, không giận dữ mà chỉ nghiêng đầu: “Mục Tịnh, anh thích đàn ông à, không, anh thích Chase?”.

Cô vận dụng suy nghĩ của GAGA, rất hài lòng khi thấy gương mặt Mục Tịnh xám ngoét lại.

“Nhưng chuyện mà anh lo lắng hiện tại chưa xảy ra.” Cô vẫy tay ra hiệu cho anh ngồi xuống: “Sau này cũng sẽ không xảy ra”.

Mục Tịnh nhìn cô vẻ thăm dò một lúc, lát sau kéo ghế ngồi xuống.

“Tối thứ Sáu này sẽ tổ chức bữa tiệc tuyên dương và trao thưởng tại Berker Palace, việc chuẩn bị bố trí hội trường đã xong xuôi. Cô phụ trách kiểm tra lượng khách đến và sắp xếp chỗ ngồi. Chú ý, ngoài năm vị được tuyên dương trao thưởng ra, còn có đại diện của vài gia tộc có quan hệ hợp tác với Berker Palace có mặt.” Anh ta mở laptop lên, gửi tài liệu cho cô: “Mỗi một gia tộc đều cực kỳ quan trọng, mà ngay cả Berker Palace cũng không được làm họ phật lòng”.

Cô lướt nhanh một lượt tên các vị khách quý, bỗng nhiên chú ý tới một cái tên.

“Có danh sách nào viết đầy đủ tên họ của họ không?” Cô nhìn thấy một người tên là XY Lu, bèn hỏi Mục Tịnh.

“Không có, vì đồng thời liên quan đến công việc điều khiển của các bộ phận khác, để tránh rò rỉ thông tin, họ chỉ dùng tên viết tắt.”

“Thôi được rồi.” Cô gật đầu, một lần nữa nhìn kỹ cái tên ấy.

Không thể nào, cho dù đúng toàn bộ tên viết tắt cũng không thể là người ấy. Đây là buổi tiệc nội bộ của Berker Palace, không liên quan chút nào đến lĩnh vực mà người ấy theo đuổi, cô thật sự suy nghĩ quá nhiều rồi.

“Tôi đã giúp Chase đặt áo sơ mi và vest cho buổi tiệc, cô đến địa chỉ này lấy về cho anh ấy.” Mục Tịnh đưa cho cô một mảnh giấy, trước khi đi còn sầm mặt nói: “Hãy chú ý khoảng cách giữa hai người”.

Cô tới tiệm cắt may quần áo nổi tiếng nhất thành phố theo địa chỉ mà Mục Tịnh để lại, bước vào và báo với nhân viên tên của Mục Tịnh.

Rất nhanh, nhân viên đưa cho cô một chiếc sơ mi trắng và một bộ vest đen được cắt may tinh xảo: “Thưa chị, mời chị kiểm tra lại xem quần áo có vấn đề gì không”.

“Vâng, cảm ơn cô.” Cô cầm quần áo lên, tỉ mỉ xem xét xem có chỗ nào bung chỉ hay sai sót không.

“Đúng rồi, xin hỏi chị có phải chị Lăng không ạ?” Lúc này người nhân viên bỗng lên tiếng hỏi.

“Vâng.” Cô ngẩng đầu lên: “Sao vậy?”.

“À, là thế này.” Người nhân viên ra hiệu cho cô đợi một lát rồi quay người đi mở tủ, lấy ra một chiếc hộp màu trắng, đưa cho cô: “Có một anh nhờ chúng tôi, nói là khi nào chị đến thì gửi chị thứ này, trong hộp là chiếc váy cửa hàng chúng tôi may”.

Lăng Họa ngây người, đón lấy chiếc hộp và hỏi: “Người ấy tên là gì?”.

“Anh ấy không tiết lộ tên họ, chỉ chọn kiểu váy trong catalogue của chúng tôi rồi thanh toán từ xa sau đó nhờ chúng tôi gửi chị.”

Cô nhìn người nhân viên với nét mặt hơi nghi hoặc, nhưng lát nữa phải về Berker Palace họp, cô đành gác lại chuyện này sang một bên. Kiểm tra xong quần áo cho Cù Khê Ngưng, cô quay về.

Dọc đường, cô vẫn không nén nổi tò mò, bắt đầu mở hộp.

Vừa mở ra, ánh mắt cô lập tức bị thu hút. Chiếc váy màu đen tuyền, còn thêu ren hai bên và những hoa văn cực tinh xảo, vừa nhìn là biết không hề rẻ. Chiếc váy còn thiết kế hở lưng một khoảng lớn. Cô cầm lên tỉ mỉ ngắm nghía, kinh ngạc phát hiện kích cỡ của nó hoàn toàn vừa vặn với người mình.

Cô không thể không thừa nhận người chọn váy có mắt thẩm mỹ cực tốt, mà cô cũng đoán ra người này là ai rồi.

Nhưng cô thật lòng mong mình đoán nhầm.

Tới Berker Palace, cô xem thời gian biểu của Cù Khê Ngưng, biết anh đang họp, định âm thầm vào phòng để quần áo của anh lên mặt bàn, tránh phải đối mặt với anh.

Nhưng cô vừa tự cho là mình thông minh đẩy cửa bước vào thì thấy anh đang đứng bên cửa sổ, điện thoại trong phòng bật chế độ loa ngoài và anh đang nói chuyện.

… Người này quả thật không bao giờ thực hiện theo đúng lịch trình.

Lăng Họa ngượng ngập đứng bên cửa. Cù Khê Ngưng nghe thấy tiếng bèn quay qua nhìn cô. Cái nhìn ấy buộc cô phải bước vào.

Thế là cô cúi đầu, bấm bụng đi tới trước bàn làm việc của anh với tốc độ nhanh nhất rồi đặt chiếc túi trong tay lên mặt bàn.

Một giây sau, cô liền cảm giác có người lại gần từ sau lưng.

Quay người lại, Cù Khê Ngưng ban nãy còn ở bên cửa sổ lúc này đã đi tới trước mặt cô, hai cánh tay anh chống hai bên người cô, khóa chặt cô lại, không sao nhúc nhích được.

Hơi thở của cô lập tức hỗn loạn.

Gương mặt điển trai đó gần trong gang tấc, anh như chèn ép, bao bọc lấy cô. Cô nhìn vào con ngươi đen láy của anh, trong tư thế mờ ám này, chỉ còn cách cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể.

“Nhìn thấy chiếc váy chưa?” Mặc kệ tiếng thảo luận ở đầu kia điện thoại, anh thấp giọng hỏi.

… Chiếc váy này đúng là do anh chọn thật.

Cô cắn chặt răng: “Làm sao anh biết size của tôi?”.

Mấy thứ như số đo ba vòng nếu cô không đích thân nói cho đối phương thì gần như không ai có thể đoán chuẩn, hơn nữa mấy thông tin riêng tư kiểu này cũng không thể xuất hiện trên lí lịch của cô.

Cù Khê Ngưng rướn môi cười: “Nhìn là biết”.

… Lăng Họa không nhịn được, suýt nữa thì chửi thề.

“Mặc nó tham gia buổi tiệc tối thứ Sáu.”

“Vì sao?”

Anh chưa trả lời, đầu kia điện thoại đã vọng tới tiếng hỏi của người tham gia buổi họp: “Chase, anh có đồng ý quyết sách này không?”.

“Tôi nói rồi, điều lệ này nhiều nhất chỉ có thể duy trì trong vòng năm năm, mong các anh lựa chọn đồng ý hoặc soạn lại một dự thảo điều lệ mới.” Ánh mắt anh khóa chặt trên người cô, nhanh chóng trả lời họ rồi ghé sát miệng vào tai cô:

“Dù sao thì quần lót của cô và nó cũng cực kỳ hợp nhau, không phải sao?”

~Hết chương 14~

*Lời tác giả: Đại đế xã hội đen của tôi, nhìn là biết được ba vòng…

Chiếc quần lót các bạn tò mò mười mấy chương cuối cùng cũng được tiết lộ, ai đã đoán đúng là màu đen??

Tôi hồi hộp lắm rồi. Đàn ông tặng quần áo cho phụ nữ hầu như đều vì muốn tự tay cởi quần áo cho cô ấy, không biết Tiểu Họa có thẳng tay tặng anh ấy một cái tát không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.