Màn đêm buông xuống như lớp mực dày không thể hoà tan được, trong khi đó ánh trăng bàng bạc như màu áo tang màu trắng của một goá phụ.
Nghiêm Thấm dựa vào hàng rào gỗ ở sân sau, gió thổi nhè nhẹ, lay động đến làn váy trắng của cô. Gương mặt trẻ trung nhỏ nhắn, thanh tú ngọt ngào động lòng người. Nhưng việc cô làm trong điện thoại cùng với sự thanh thuần sạch sẽ thật không có một chút nào liên quan tới nhau. . ngôn tình hoàn
“Bảo bối, có nhớ anh không?” Đầu di động bên kia truyền ra một giọng nam dâm đãng.
Giọng nói của Nghiêm Thấm tràn ra đầy ngọt ngào, như có như không đùa nghịch mái tóc của mình: “Có nhớ.”
Chỉ là hai từ đơn giản, thành công khiến người đàn ông bên đầu kia hô hấp dồn dập: “Nói cho anh biết, anh đang nghĩ gì, nơi nào của anh đang nhớ em?”
Ánh mắt Nghiêm Thấm hờ hững, nhưng thanh âm phát ra quyến rũ, yêu kiều: “Đáng ghét.”
“Hiện tại em đang mặc gì?”
Nghiêm Thấm hơi ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng trên bầu trời, ánh trăng nhè nhẹ tản mác trên vai cô, vẫn còn chút rực rỡ: “Không mặc gì.”
Người đàn ông khó khăn nuốt nước miếng: “Lại đây, đến bên anh, để anh yêu thương em thật tốt.”
Nghiêm Thấm nhẹ giọng thẹn thùng: “Vậy anh nhẹ nhàng một chút, người ta sợ.”
Tiếng thở dốc trong di động càng ngày càng nặng nề: “Bảo bối, thả lỏng nào, đưa tay cho anh…đôi chân của em thực mềm lại nhỏ.
Nghiêm Thấm rất phối hợp tại thời điểm hạ đẳng đưa ra hàng loạt động tác mà bên kia yêu cầu.
Người đàn ông bên kia dường như đang chìm vào cõi thần tiên của riêng anh ta, đắm sâu trong dục vọng.
“…”
Động tĩnh trong di động quá lớn, Nghiêm Thấm đưa điện thoại ra xa, không muốn làm dơ bẩn lỗ tai của cô.
Chờ cho đến khi âm thanh trong máy dần dần bình tĩnh lại, Nghiêm Thấm thu về được một khoản tiền. Rút tiền xong xuôi, cô liền tắt điện thoại dùng để “làm việc” lại.
Cô có một gương mặt xinh đẹp, phù hợp với cả trang điểm nhẹ và đậm, lại được ông trời ưu ái ban cho một giọng nói nhẹ nhàng độc đáo, nên ngay cả khi cô không lộ mặt, cô cũng có thể thoả mãn lỗ tai của một số người.
“Cạch” Là tiếng giày đạp lên nhánh cây khô trên mặt đất.
Nghiêm Thấm xoay người, lập tức liền thấy một thanh niên mặc áo sơmi trắng sạch sẽ.
Không biết anh đã ở đây từ lúc nào, một đôi mắt ngọc sáng ngời nhưng nhìn không thấu, con ngươi đen lạnh lùng như gỗ mun nhìn chằm chằm cô, khẽ cau màu.
Cô đến Thẩm gia đã được nửa năm, từ trước đến nay vẫn luôn thanh thuần, ngoan ngoãn, nhưng tối nay, cô đứng dưới ánh trăng như một con hồ ly bé nhỏ mang theo sự quyến rũ, lén lút hớp hồn chọc phá người khác.
Nghiêm Thấm ngừng lại một lúc, không có một chút ngại ngùng, ngược lại e lệ đứng đó nhẹ giọng mềm mại nói với anh: “Anh Dịch An, buổi tối tốt lành.”
Thẩm Dịch An là một học sinh hoàn hảo trong mắt tất cả thầy cô và cha mẹ, ngoại hình ổn, thành tích khá, dáng người tuấn tú, đi đứng phong nhã, cao siêu xuất chúng. 17 năm qua chưa từng phạm lỗi bao giờ. Là hình mẫu của vạn người.
Anh không đáp lại lời chào của cô.
Nghiêm Thấm từng bước đến gần anh, ánh mắt loé vô số tia giảo hoạt mà thăm dò: “Anh Dịch An, vừa rồi anh nghe được cái gì sao?”
Thẩm Dịch An lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách với cô, nhìn cô chằm chằm không chớp khoảng hai, ba giây: “Không có.”
Rồi lạnh nhạt xoay người bỏ đi.
Nghiêm Thấm đứng đó, nhìn bóng lưng cao gầy của anh từ phía sau, cô chắc chắn rằng phân nửa anh đã nghe thấy hết.
Trong một mảnh bùn nhơ nhớp bẩn thỉu, có một ánh trăng sáng trong sạch và lạnh lẽo, thật sự là… muốn cùng người ta kéo ánh trăng sáng này xuống bùn, cùng cô sa đoạ, trác táng đến lúc bốc mùi tanh tưởi mới thôi.
Ai dám, anh là hy vọng và tương lai của Thẩm gia.
Ngay sau khi Thẩm Dịch An rời đi, Nghiêm Thấm duỗi tay ra sau lưng, ôm bả vai, cố gắng ép sát cơ thể lại.
Lòng bàn tay Nghiêm Thấm cuộn lại, khẩn trương nắm chặt bàn tay, thân thể cứng đờ, nhưng ngữ điệu thốt ra lại bình thản: “Chú Thẩm, con trai chú vừa đi, chú không sợ anh nhìn thấy sao?”