Ngu Trì Cảnh không nói chuyện, Đào Viễn lại tự cảm thán: “Mặc dù trước kia nhìn xa đã thấy đẹp rồi, không ngờ bây giờ được nhìn gần, mẹ nó đẹp thật đấy.”
Ngu Trì Cảnh bỗng thấy đắc ý khó hiểu nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ nói một câu: “Cho cậu ấy vào.”
“Ồ ồ.” – Đào Viễn vội vàng tránh sang một bên, cười với Thời Hoài: “Xin lỗi nha chị dâu, lỗi tui lỗi tui.”
Thời Hoài ngơ ngác nhìn anh, hai bên tai bị tiếng gọi ‘chị dâu’ làm cho đỏ bừng. Ngu Trì Cảnh đi qua, nói “Đừng gọi linh tinh”, rồi kéo Thời Hoài vào phòng, đóng cửa lại.
Hắn quay lưng về phía Thời Hoài, không nhìn thấy cậu cúi đầu, màu đỏ trên tai nhạt dần.
“Ngồi lên giường tôi.”
Ngu Trì Cảnh chỉ chỉ giường mình, chờ Thời Hoài ngồi xuống hắn cũng ngồi cùng cậu, cồn và thuốc mỡ đã đặt sẵn trên giường, hắn thuần thục mở lọ cồn sát khuẩn cho Thời Hoài, đông tác vẫn rất cẩn thận, cúi lưng rất gần tay cậu, theo bản năng thổi thổi nhẹ nhàng như đang bôi thuốc cho trẻ con.
Đào Viễn vẫn còn đang ồn ào: “Không cho gọi chị dâu thì bọn này gọi là gì? Dù sao sau này người ta cũng thường xuyên đến mà, phải có tên riêng chứ.”
Thời Hoài ngước mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Tớ tên Thời Hoài.”
“Ừ, anh biết mà.” – Đào Viễn cười cười: “Để tỏ vẻ thân mật, chúng ta cần đặt cho nhau biệt danh đặc biệt một tí, ví dụ như bọn này gọi Ngu Trì Cảnh là anh Ngu, đại ca Ngu.”
Thời Hoài chớp mắt.
Biệt danh đặc biệt? Tỏ vẻ thân mật?
Cậu yên lặng nhớ kỹ, sau đó lén nhìn Ngu Trì Cảnh, trong miệng vô thức nỉ non: “Anh Ngu.”
Ngu Trì Cảnh ngẩn người, ngẩng đầu nhìn cậu, nhíu mày nói: “Đừng học cái xấu.”
Thời Hoài gật gật đầu: “A, ừ.”
Đào Viễn không để ý đến hai người, vỗ vỗ giường Trần Chấn Thao.
“Ê, lão tam, mày nói gì đi.”
Trần Chấn Thao đang chống cằm nhìn Ngu Trì Cảnh bôi thuốc cho người ta, trong lòng thầm chửi quả nhiên Ngu Trì Cảnh đối xử với vợ không giống người thường, cái đồ đội vợ lên đầu. Nghe thấy Đào Viễn hỏi mình, anh nghiêm túc mà nhìn thoáng qua Thời Hoài, suy nghĩ một hồi, hỏi: “Mày có thấy chị dâu trông giống hồ ly không?”
“Ê mày có ý gì đấy? Mày nói thế nghe không thoải mái đâu.”
“Mẹ mày lại nghĩ lung tung rồi đấy, ý tao là đẹp giống hồ ly, má mày nghĩ cái gì thế hả?”
“À.” – Đào Viễn lại nhìn thoáng qua, gật đầu: “Đúng thật, giống. Thế bọn mình gọi…”
“Bé hồ ly!”
“Bé hồ ly!”
Đào Viễn và Trần Chấn Thao trăm miệng một lời hô lên, cả Ngu Trì Cảnh lẫn Thời Hoài đều nhìn sang, không hiểu gì cả. Đào Viễn làm bộ nghiêm túc: “Đại ca Ngủ, bọn này thương lượng xong rồi, gọi là bé hồ ly.”
Ngu Trì Cảnh cau mày, chưa kịp nói gì, Đào Viễn đã nhảy phắt sang thò mặt vào gần Thời Hoài: “Chị dâu thấy được không?”
Thời Hoài hơi sửng sốt, sau đó ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Ngu Trì Cảnh đá đá chân anh: “Đừng đứng gần.”
“Rồi.” – Đào Viễn làm động tác OK, nhanh chân lùi bước: “Hiểu, hiểu mà.”
Ngu Trì Cảnh không để ý đến anh, cúi đầu nghiêm túc bôi thuốc cho Thời Hoài. Màu hồng lại hiện lên trên tai Thời Hoài, dần dần lan đến trên mặt. Ngu Trì Cảnh bôi thuốc xong, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cả khuôn mặt đỏ bừng của cậu, đáng yêu vô cùng.
“Làm sao vậy? Mặt đỏ thế này.”
“Hả? Không, không sao…”
Thời Hoài thu tay về, đứng dậy, hoảng loạn nói với Ngu Trì Cảnh: “Xong rồi, tớ về, về trước đây, tạm biệt.”
Ngu Trì Cảnh gật đầu: “Ừ.”
Đào Viễn cũng góp vui: “Bái bai bé hồ ly nha, mai lại đến nha?”
Thời Hoài vẫy vẫy tay, rồi mở cửa đi ra ngoài.
Ngu Trì Cảnh cất thuốc, vào phòng tắm tắm rửa, xong xuôi hắn nằm trên giường định ngủ, Đào Viễn ở bên kia lại nói: “Chắc là bé hồ ly cũng ngủ rồi, chúc đại ca Ngu có thể gặp bé hồ ly trong mơ”, Ngu Trì Cảnh ngồi phắt dậy, đi giày ra ngoài.
“Ơ, anh Ngu, muộn thế này rồi còn đi đâu?”
“Có việc.”
Ngu Trì Cảnh mở cửa ra ngoài, xuống cầu thang hắn quay người nhìn sang phía phòng 305, quả nhiên nhìn thấy một người vóc dáng nhỏ bé đang đứng cúi đầu ngoài cửa.
Hắn nhíu mày, nhín kỹ, đúng là Thời Hoài, hai hàng lông mày của hắn nhíu càng sâu.
“Thời Hoài, đứng ngoài cửa làm gì?”
Thời Hoài giật mình, quay lại nhìn hắn, hai mắt ngập nước, không biết cậu có khóc không, nhưng cậu không nói lời nào, chỉ đứng yên nhìn hắn.
Cơn giận trong lòng hắn càng tăng lên, đi đến kéo Thời Hoài vào lòng, giơ tay gõ cửa. Người trong phòng chửi bậy vài câu, lại là câu chửi đê tiện hắn đã nghe rất nhiều lần.
Hắn nhịn cảm xúc muốn đá cửa xuống, hơi cao giọng nói: “Mở cửa, tao là Ngu Trì Cảnh.”
Bên trong đang chửi bới ồn ào đột nhiên nhỏ tiếng lại, có người ra mở cửa, nhìn thấy đúng là hắn, lập tức im miệng.
Hắn kéo Thời Hoài vào, ánh mắt lạnh băng liếc một vòng, không ai dám nói một lời, cũng không dám nhìn hắn. Hắn nghiêng đầu, cúi người hỏi Thời Hoài: “Giường nào của cậu?”
Thời Hoài sợ hãi chỉ chiếc giường chất đầy đồ vật.
Ánh mắt Ngu Trì Cảnh càng thêm lạnh, giống như sẽ phóng ra tia băng, vài người vội vàng dọn đồ trên giường Thời Hoài đi, nhưng chăn gối của Thời Hoài vẫn rất bừa bộn.
Ngu Trì Cảnh cười lạnh.
“Vui lắm à?”
Không ai trả lời hắn.
“Khuya rồi, tao không đánh, nhưng không có nghĩa là tao không muốn đánh. Nếu lần sau…”
Hắn không nói hết, chỉ tạm dừng, rồi nói tiếp: “Tao không quan tâm có khuya hay không.”
Ngu Trì Cảnh hất hàm.
“Bây giờ, xin lỗi, từng đứa một.”
Vài người hiện lên vẻ kinh ngạc nhìn hắn, lại bị ánh mắt nguy hiểm của hắn bức cho không dám oán giận nửa lời.
Trong tầm nhìn của Thời Hoài, cậu chỉ thấy biểu tình của Ngu Trì Cảnh lạnh hơn thường ngày. Cậu không nhìn thấy ánh mắt của Ngu Trì Cảnh, nếu không chắc chắn sẽ bị dọa sợ.
“Xin lỗi.”
“… Xin lỗi.”
Từng người đi đến trước mặt Thời Hoài xin lỗi, Thời Hoài muốn nói gì đó, Ngu Trì Cảnh nắm chặt cổ tay cậu ra hiệu cậu không cần mở miệng, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng nhìn những người kia xin lỗi mình.
Có người nhìn cậu bằng ánh mắt ác ý, bị Ngu Trì Cảnh tát một cái đập mặt vào thang giường, nhìn có vẻ hắn không đánh mạnh lắm nhưng người kia lại che mũi, máu đỏ chậm rãi chảy ra từ kẽ tay.
Ngu Trì Cảnh lạnh giọng.
“Tao nhìn thấy.”
Lần này không ai dám hó hé gì, cũng không dám có bất cứ hành động bất mãn nào.
Chờ đến người cuối cùng xin lỗi xong, Ngu Trì Cảnh lạnh lùng liếc bọn họ một cái, nắm tay Thời Hoài đi.
“Về ký túc xá của tôi.”
Thời Hoài ngoan ngoãn đi theo hắn, cúi thấp đầu, nước mắt chảy ra ngoài không ngừng được.
Mãi đến khi lên lầu Ngu Trì Cảnh mới phát hiện cảm xúc của cậu không ổn, vừa quay đầu, phát hiện cậu đang khóc, hắn cau mày ôm lấy vai cậu, để cậu dựa vào tường.
“Sao thế?”
Thời Hoài không nhìn hắn, chỉ lắc đầu. Hắn thở dài, lòng bàn tay che mắt Thời Hoài, lau đi nước mắt của cậu.
Khi Thời Hoài khóc, Ngu Trì Cảnh luôn thấy lạnh.
Nhưng hắn không nói gì cả, chỉ đợi đến khi Thời Hoài ổn định cảm xúc mới đưa Thời Hoài về phòng mình.
Đào Viễn thấy hắn đưa Thời Hoài về còn “Ùi” một tiếng, nhìn qua thấy mặt Thời Hoài đỏ hồng như khóc lập tức ngậm miệng.
Ngu Trì Cảnh đưa Thời Hoài vào wc rửa mặt, sau đó đứng bên mép giường trầm tư.
Đào Viễn hỏi: “Làm sao thế? Bé hồ ly bị sao à?”
Ngu Trì Cảnh không trả lời, chỉ nói: “Chắc là cậu ấy sẽ đến ở phòng mình.”
“Được, phòng này còn nhiều giường trống mà, bé hồ ly thích giường nào thì cứ ngủ giường đấy.” – Đào Viễn nhìn quanh quanh, chỉ tay sang một bên: “Bên kia! Gần giường anh Ngu luôn, quá đẹp!”
Gương mặt đỏ hồng của Thời Hoài càng đỏ hơn.
Ngu Trì Cảnh quay đầu nhìn Đào Viễn.
“Tối nay, hai chúng ta ngủ cùng giường, cậu ấy ngủ giường tôi.”
Editor:
Mọi người đừng thắc mắc sao mà xưng hô loạn tùng phèo. Cũng đừng kêu là ủa sao cùng tuổi mà anh – em nha. Tại tui thích.
Nhắc lỗi chính tả thì tui nhận chứ bắt bẻ xưng hô là tui lóc liền nhe.
Ngu Trì Cảnh không nói chuyện, Đào Viễn lại tự cảm thán: “Mặc dù trước kia nhìn xa đã thấy đẹp rồi, không ngờ bây giờ được nhìn gần, mẹ nó đẹp thật đấy.”
Ngu Trì Cảnh bỗng thấy đắc ý khó hiểu nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ nói một câu: “Cho cậu ấy vào.”
“Ồ ồ.” – Đào Viễn vội vàng tránh sang một bên, cười với Thời Hoài: “Xin lỗi nha chị dâu, lỗi tui lỗi tui.”
Thời Hoài ngơ ngác nhìn anh, hai bên tai bị tiếng gọi ‘chị dâu’ làm cho đỏ bừng. Ngu Trì Cảnh đi qua, nói “Đừng gọi linh tinh”, rồi kéo Thời Hoài vào phòng, đóng cửa lại.
Hắn quay lưng về phía Thời Hoài, không nhìn thấy cậu cúi đầu, màu đỏ trên tai nhạt dần.
“Ngồi lên giường tôi.”
Ngu Trì Cảnh chỉ chỉ giường mình, chờ Thời Hoài ngồi xuống hắn cũng ngồi cùng cậu, cồn và thuốc mỡ đã đặt sẵn trên giường, hắn thuần thục mở lọ cồn sát khuẩn cho Thời Hoài, đông tác vẫn rất cẩn thận, cúi lưng rất gần tay cậu, theo bản năng thổi thổi nhẹ nhàng như đang bôi thuốc cho trẻ con.
Đào Viễn vẫn còn đang ồn ào: “Không cho gọi chị dâu thì bọn này gọi là gì? Dù sao sau này người ta cũng thường xuyên đến mà, phải có tên riêng chứ.”
Thời Hoài ngước mắt nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Tớ tên Thời Hoài.”
“Ừ, anh biết mà.” – Đào Viễn cười cười: “Để tỏ vẻ thân mật, chúng ta cần đặt cho nhau biệt danh đặc biệt một tí, ví dụ như bọn này gọi Ngu Trì Cảnh là anh Ngu, đại ca Ngu.”
Thời Hoài chớp mắt.
Biệt danh đặc biệt? Tỏ vẻ thân mật?
Cậu yên lặng nhớ kỹ, sau đó lén nhìn Ngu Trì Cảnh, trong miệng vô thức nỉ non: “Anh Ngu.”
Ngu Trì Cảnh ngẩn người, ngẩng đầu nhìn cậu, nhíu mày nói: “Đừng học cái xấu.”
Thời Hoài gật gật đầu: “A, ừ.”
Đào Viễn không để ý đến hai người, vỗ vỗ giường Trần Chấn Thao.
“Ê, lão tam, mày nói gì đi.”
Trần Chấn Thao đang chống cằm nhìn Ngu Trì Cảnh bôi thuốc cho người ta, trong lòng thầm chửi quả nhiên Ngu Trì Cảnh đối xử với vợ không giống người thường, cái đồ đội vợ lên đầu. Nghe thấy Đào Viễn hỏi mình, anh nghiêm túc mà nhìn thoáng qua Thời Hoài, suy nghĩ một hồi, hỏi: “Mày có thấy chị dâu trông giống hồ ly không?”
“Ê mày có ý gì đấy? Mày nói thế nghe không thoải mái đâu.”
“Mẹ mày lại nghĩ lung tung rồi đấy, ý tao là đẹp giống hồ ly, má mày nghĩ cái gì thế hả?”
“À.” – Đào Viễn lại nhìn thoáng qua, gật đầu: “Đúng thật, giống. Thế bọn mình gọi…”
“Bé hồ ly!”
“Bé hồ ly!”
Đào Viễn và Trần Chấn Thao trăm miệng một lời hô lên, cả Ngu Trì Cảnh lẫn Thời Hoài đều nhìn sang, không hiểu gì cả. Đào Viễn làm bộ nghiêm túc: “Đại ca Ngủ, bọn này thương lượng xong rồi, gọi là bé hồ ly.”
Ngu Trì Cảnh cau mày, chưa kịp nói gì, Đào Viễn đã nhảy phắt sang thò mặt vào gần Thời Hoài: “Chị dâu thấy được không?”
Thời Hoài hơi sửng sốt, sau đó ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Ngu Trì Cảnh đá đá chân anh: “Đừng đứng gần.”
“Rồi.” – Đào Viễn làm động tác OK, nhanh chân lùi bước: “Hiểu, hiểu mà.”
Ngu Trì Cảnh không để ý đến anh, cúi đầu nghiêm túc bôi thuốc cho Thời Hoài. Màu hồng lại hiện lên trên tai Thời Hoài, dần dần lan đến trên mặt. Ngu Trì Cảnh bôi thuốc xong, vừa ngẩng đầu lên đã thấy cả khuôn mặt đỏ bừng của cậu, đáng yêu vô cùng.
“Làm sao vậy? Mặt đỏ thế này.”
“Hả? Không, không sao…”
Thời Hoài thu tay về, đứng dậy, hoảng loạn nói với Ngu Trì Cảnh: “Xong rồi, tớ về, về trước đây, tạm biệt.”
Ngu Trì Cảnh gật đầu: “Ừ.”
Đào Viễn cũng góp vui: “Bái bai bé hồ ly nha, mai lại đến nha?”
Thời Hoài vẫy vẫy tay, rồi mở cửa đi ra ngoài.
Ngu Trì Cảnh cất thuốc, vào phòng tắm tắm rửa, xong xuôi hắn nằm trên giường định ngủ, Đào Viễn ở bên kia lại nói: “Chắc là bé hồ ly cũng ngủ rồi, chúc đại ca Ngu có thể gặp bé hồ ly trong mơ”, Ngu Trì Cảnh ngồi phắt dậy, đi giày ra ngoài.
“Ơ, anh Ngu, muộn thế này rồi còn đi đâu?”
“Có việc.”
Ngu Trì Cảnh mở cửa ra ngoài, xuống cầu thang hắn quay người nhìn sang phía phòng 305, quả nhiên nhìn thấy một người vóc dáng nhỏ bé đang đứng cúi đầu ngoài cửa.
Hắn nhíu mày, nhín kỹ, đúng là Thời Hoài, hai hàng lông mày của hắn nhíu càng sâu.
“Thời Hoài, đứng ngoài cửa làm gì?”
Thời Hoài giật mình, quay lại nhìn hắn, hai mắt ngập nước, không biết cậu có khóc không, nhưng cậu không nói lời nào, chỉ đứng yên nhìn hắn.
Cơn giận trong lòng hắn càng tăng lên, đi đến kéo Thời Hoài vào lòng, giơ tay gõ cửa. Người trong phòng chửi bậy vài câu, lại là câu chửi đê tiện hắn đã nghe rất nhiều lần.
Hắn nhịn cảm xúc muốn đá cửa xuống, hơi cao giọng nói: “Mở cửa, tao là Ngu Trì Cảnh.”
Bên trong đang chửi bới ồn ào đột nhiên nhỏ tiếng lại, có người ra mở cửa, nhìn thấy đúng là hắn, lập tức im miệng.
Hắn kéo Thời Hoài vào, ánh mắt lạnh băng liếc một vòng, không ai dám nói một lời, cũng không dám nhìn hắn. Hắn nghiêng đầu, cúi người hỏi Thời Hoài: “Giường nào của cậu?”
Thời Hoài sợ hãi chỉ chiếc giường chất đầy đồ vật.
Ánh mắt Ngu Trì Cảnh càng thêm lạnh, giống như sẽ phóng ra tia băng, vài người vội vàng dọn đồ trên giường Thời Hoài đi, nhưng chăn gối của Thời Hoài vẫn rất bừa bộn.
Ngu Trì Cảnh cười lạnh.
“Vui lắm à?”
Không ai trả lời hắn.
“Khuya rồi, tao không đánh, nhưng không có nghĩa là tao không muốn đánh. Nếu lần sau…”
Hắn không nói hết, chỉ tạm dừng, rồi nói tiếp: “Tao không quan tâm có khuya hay không.”
Ngu Trì Cảnh hất hàm.
“Bây giờ, xin lỗi, từng đứa một.”
Vài người hiện lên vẻ kinh ngạc nhìn hắn, lại bị ánh mắt nguy hiểm của hắn bức cho không dám oán giận nửa lời.
Trong tầm nhìn của Thời Hoài, cậu chỉ thấy biểu tình của Ngu Trì Cảnh lạnh hơn thường ngày. Cậu không nhìn thấy ánh mắt của Ngu Trì Cảnh, nếu không chắc chắn sẽ bị dọa sợ.
“Xin lỗi.”
“… Xin lỗi.”
Từng người đi đến trước mặt Thời Hoài xin lỗi, Thời Hoài muốn nói gì đó, Ngu Trì Cảnh nắm chặt cổ tay cậu ra hiệu cậu không cần mở miệng, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng nhìn những người kia xin lỗi mình.
Có người nhìn cậu bằng ánh mắt ác ý, bị Ngu Trì Cảnh tát một cái đập mặt vào thang giường, nhìn có vẻ hắn không đánh mạnh lắm nhưng người kia lại che mũi, máu đỏ chậm rãi chảy ra từ kẽ tay.
Ngu Trì Cảnh lạnh giọng.
“Tao nhìn thấy.”
Lần này không ai dám hó hé gì, cũng không dám có bất cứ hành động bất mãn nào.
Chờ đến người cuối cùng xin lỗi xong, Ngu Trì Cảnh lạnh lùng liếc bọn họ một cái, nắm tay Thời Hoài đi.
“Về ký túc xá của tôi.”
Thời Hoài ngoan ngoãn đi theo hắn, cúi thấp đầu, nước mắt chảy ra ngoài không ngừng được.
Mãi đến khi lên lầu Ngu Trì Cảnh mới phát hiện cảm xúc của cậu không ổn, vừa quay đầu, phát hiện cậu đang khóc, hắn cau mày ôm lấy vai cậu, để cậu dựa vào tường.
“Sao thế?”
Thời Hoài không nhìn hắn, chỉ lắc đầu. Hắn thở dài, lòng bàn tay che mắt Thời Hoài, lau đi nước mắt của cậu.
Khi Thời Hoài khóc, Ngu Trì Cảnh luôn thấy lạnh.
Nhưng hắn không nói gì cả, chỉ đợi đến khi Thời Hoài ổn định cảm xúc mới đưa Thời Hoài về phòng mình.
Đào Viễn thấy hắn đưa Thời Hoài về còn “Ùi” một tiếng, nhìn qua thấy mặt Thời Hoài đỏ hồng như khóc lập tức ngậm miệng.
Ngu Trì Cảnh đưa Thời Hoài vào wc rửa mặt, sau đó đứng bên mép giường trầm tư.
Đào Viễn hỏi: “Làm sao thế? Bé hồ ly bị sao à?”
Ngu Trì Cảnh không trả lời, chỉ nói: “Chắc là cậu ấy sẽ đến ở phòng mình.”
“Được, phòng này còn nhiều giường trống mà, bé hồ ly thích giường nào thì cứ ngủ giường đấy.” – Đào Viễn nhìn quanh quanh, chỉ tay sang một bên: “Bên kia! Gần giường anh Ngu luôn, quá đẹp!”
Gương mặt đỏ hồng của Thời Hoài càng đỏ hơn.
Ngu Trì Cảnh quay đầu nhìn Đào Viễn.
“Tối nay, hai chúng ta ngủ cùng giường, cậu ấy ngủ giường tôi.”
Editor:
Mọi người đừng thắc mắc sao mà xưng hô loạn tùng phèo. Cũng đừng kêu là ủa sao cùng tuổi mà anh – em nha. Tại tui thích.
Nhắc lỗi chính tả thì tui nhận chứ bắt bẻ xưng hô là tui lóc liền nhe.