Vài ngày sau đó, mỗi lần đi học Thạch Thiên Hạo đều cố ý ngồi cạnh Vu Chiêu Đệ, tan học lại đi cùng cô đến căn tin. Tuy rằng không có hành động nào quá trớn nhưng chuyện này lan truyền trong lớp rất nhanh. Mọi người đều biết Thạch Thiên Hạo đang theo đuổi cô.
Vu Chiêu Đệ từ chối nhiều lần nhưng Thạch Thiên Hạo vẫn rất kiên trì. Cũng may là bình thường cô đều đi làm thêm nên giảm bớt được rất nhiều thời điểm phải gặp mặt riêng tư, ví dụ như đi ăn sau khi tan học hay cậu ta đưa cô về kí túc xá.
Một buổi tối, cô học môn tự chọn xong quay về kí túc xá, nhìn thấy Thạch Thiên Hạo đang đứng dưới lầu kí túc, cô không kìm được nhíu mày, bực bội trong lòng.
“Chiêu Đệ, tớ mua cho cậu một cái bánh kem nhỏ để ăn đêm.” Thạch Thiên Hạo cầm một cái bánh gato được đóng gói cẩn thận đi về phía cô.
Thành thật mà nói thì Thạch Thiên Hạo dáng dấp không tệ, không cao không thấp, 1m75, dáng người cường tráng, thoạt nhìn rất sáng sủa. Trước đây cô có ấn tượng rất tốt với cậu ta, chỉ là lần trước cậu ta nói xấu Lâm Thịnh trước mặt cô nên cô đã có cái nhìn khác. Còn chưa kể đến cuộc nói chuyện của cậu ta với Lý Khải trên hành lang hôm trước.
Cô lui về phía sau: “Lớp trưởng, tớ ăn khuya rồi.”
“Tớ nghe bạn cùng phòng cậu bảo cậu rất ít khi ăn khuya. Cậu đừng lừa tớ, cậu chắc chắn chưa ăn.”
Thạch Thiên Hạo cố gắng nhét bánh gato vào tay cô. Cậu ta nắm cổ tay Vu Chiêu Đệ, cảm giác lạnh lẽo khiến Vu Chiêu Đệ cứng đờ, mắt mở to, sau đó giống như gặp ma mà liều mạng giật tay ra.
Lúc Thạch Thiên Hạo cố gắng lại gần, cô lùi về sau một bước dài khiến trọng tâm không vững, té ngã xuống đất.
“Chiêu Đệ, cậu không sao chứ?” Thạch Thiên Hạo muốn đưa tay ra đỡ cô thì một cánh tay khác đã nhanh hơn. Bóng dáng Lâm Thịnh cao lớn đứng chắn trước mặt Thạch Thiên Hạo: “Không sao chứ?”
Vu Chiêu Đệ hơi đau mông. Cô không cho Lâm Thịnh động vào mình mà tự đứng lên: “Em không sao.”
“Chiêu Đệ, tớ không cố ý.” Thạch Thiên Hạo giải thích lại bị Lâm Thịnh lạnh lùng nhìn qua: “Đừng dây dưa, dây dưa với cậu ta không tốt.”
Thạch Thiên Hạo vừa tức giận vừa cảm thấy không cam tâm. Cậu ta theo đuổi Vu Chiêu Đệ cả lớp đều biết, nếu như cuối cùng không theo đuổi được thì sẽ rất mất mặt.
“Đi đi.” Lâm Thịnh tâm trạng không tốt, quát lên.
Thạch Thiên Hạo bắt buộc phải rời đi.
Lâm Thịnh cầm lấy túi bánh gato vứt vào thùng rác rồi mới đi đến trước mặt Vu Chiêu Đệ.
Anh đã đến Hoa Châu 2 tháng. Mẹ anh vừa gọi điện hỏi anh đang ở đâu, tại sao không ở trường học. Bọn họ suýt nữa thì báo cảnh sát đi tìm anh, vô cùng giận giữ với anh trong điện thoại. Lúc đó anh mới biết mẹ sang trường học tìm anh, phát hiện anh đã làm thủ tục tạm nghỉ học.
Anh rũ mắt nhìn cô: “Không sao chứ, ngã có đau không?”
Vu Chiêu Đệ lắc đầu, ý bảo cô không sao.
“Vu Chiêu Đệ…” Lâm Thịnh dừng một lúc: “Anh thích em, vẫn là câu nói này, anh mong em có thể trở thành bạn gái anh.”
Vu Chiêu Đệ kinh ngạc ngẩng đầu lên, không ngờ Lâm Thịnh lại thổ lộ với cô vào lúc này: “Lâm Thịnh, em cũng vẫn là câu nói ấy. Em không thích anh, cũng không có dự định yêu đương. Anh sẽ gặp được cô gái tốt hơn em. Anh quay về trường đi, đừng ở Hoa Châu nữa.”
Trở về với nơi thuộc về anh, cô nói thêm một câu ở trong lòng.
Màn hình di động của Lâm Thịnh lại sáng lên, là mẹ anh gọi điện tới. Anh không nhận, sau đó nhìn Vu Chiêu Đệ.
Vu Chiêu Đệ hiếm khi nhìn thẳng vào mắt anh, vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói bình tĩnh vững vàng: “Lâm Thịnh, em sẽ không ở bên anh.”
Lâm Thịnh im lặng không lên tiếng, nhìn cô. Lát sau, anh trầm giọng nói: “Vu Chiêu Đệ, anh không thể nào cứ đứng mãi một chỗ để chờ em.”
Đoạn tình cảm này anh đã trả giá, đã nỗ lực, kết quả cuối cùng không như ý muốn nhưng anh vẫn sẽ chấp nhận. Anh cảm thấy mình cũng là người chín chắn, lý trí, chỉ là đối diện với sự từ chối nhiều lần của Vu Chiêu Đệ thì vẫn khó tránh khỏi thất vọng.
Anh không hiểu tại sao Vu Chiêu Đệ lại từ chối anh hết lần này đến lần khác, rõ ràng anh cảm nhận được cô cũng thích anh.
Vu Chiêu Đệ khẽ cười, nói: “Lâm Thịnh, em không bắt anh phải ở một chỗ chờ em, cũng không cần anh phải đứng lại chờ em. Không thích chính là không thích, anh có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không thay đổi.”
Cô vừa nói xong, Lâm Thịnh quay người rời đi. Điện thoại của anh lại sáng lên, anh vừa nhận thì giọng nói của Trương Lan Ngọc truyền đến: “Lâm Thịnh, rốt cuộc con đang ở đâu? Con chưa từng nói gì với mẹ về việc tạm nghỉ học, nếu như không phải mẹ phát hiện ra thì có phải con định giấu bố mẹ cả đời không?”
Lâm Thịnh nói xin lỗi vào điện thoại, chậm rãi đi xa.
Vu Chiêu Đệ đứng tại chỗ nhìn bóng lưng anh dần biến mất mới đi lên lầu.
Cô tưởng Lâm Thịnh sẽ không tới làm thêm nữa, không ngờ tối hôm sau đến nhà hàng thì vẫn thấy anh mặc đồng phục bưng đồ ăn lên cho khách, còn chủ động chào cô.
Vu Chiêu Đệ khó khăn lắm mới bình ổn được đáy lòng nay lại bị gợn sóng. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Suốt cả buổi tối Lâm Thịnh đều giống như thường ngày, lúc rảnh rỗi còn trò chuyện vài câu với cô và nhân viên trong nhà hàng.
Khuôn mặt Lâm Thịnh thuộc dạng khá khí phách, lúc không cười nhìn rất nghiêm túc, khi cười sẽ ôn hòa hơn rất nhiều.
10h, nhà hàng bắt đầu đóng cửa. Hai người dọn dẹp xong liền rời khỏi.
Trên đường đi, cả hai đều ăn ý không nói gì.
“Mấy ngày nữa anh sẽ đi.”
Lúc đến trạm xe bus Lâm Thịnh mới cất lời.
“Đi đường bình an.” Vu Chiêu Đệ chỉ có thể nói bốn chữ này.
Lâm Thịnh nghe thấy, không kìm được giơ tay lên xoa đầu cô: “Vu Chiêu Đệ, từ ngữ của em sao nghèo nàn vậy.”
Vu Chiêu Đệ bị bất ngờ không kịp đề phòng, lúc bị anh xoa đầu cố gắng kiềm chế ý nghĩ muốn đẩy ra. Đây có lẽ là lần cuối cùng cô tiếp xúc với Lâm Thịnh, anh sẽ không ở lại đây chờ cô, cô cũng không muốn anh đứng lại để đợi cô. Anh xứng đáng với những gì tốt nhất, chứ không phải là ở lại bên cạnh cô.
“Không nói cái này, anh không tin em chỉ muốn nói với anh một câu này.”
Vu Chiêu Đệ trầm mặc.
“Không ép em, không muốn nói thì đừng nói. Dù thế nào thì sau này em phải sống thật tốt, không được tiết kiệm tiền ăn mặc. Phải ăn ngon, mặc đẹp, chi tiêu hợp lý, đừng gửi tiền về cho người nhà em, bọn họ không xứng.”
Lâm Thịnh lải nhải dặn dò rất nhiều, sau khi lên xe bus anh vẫn còn nói tiếp.
Vu Chiêu Đệ im lặng nghe.
Sau khi xuống xe, anh vẫn đưa cô quay về kí túc xá như trước.
Lúc Vu Chiêu Đệ chuẩn bị vào kí túc xá thì Lâm Thịnh kéo cổ tay cô từ phía sau, ôm cô vào lòng.
“Vu Chiêu Đệ, anh sẽ thử buông tay em.”
Vu Chiêu Đệ khẽ run, hai tay nắm chặt, cố gắng không đẩy anh ra. Cô vùi vào lòng Lâm Thịnh, khẽ “ừ” một tiếng.
…
Lâm Thịnh thực sự rời đi, nhà hàng và tiệm gà rán lại tuyển nhân viên mới. Ngoài việc Lâm Thịnh không còn ở đây thì cuộc sống sinh hoạt của Vu Chiêu Đệ vẫn giống hệt như trước, tựa như việc Lâm Thịnh từng xuất hiện chỉ là một giấc mộng.
Hết chương 47.
——oOo——