Edit: Mộ
Ngoại trừ những lúc làm việc, mỗi ngày Vu Chiêu Đệ đều học bài, hưởng thụ quá trình giải đề và học thuộc.
Sáng sớm mùng hai tết, Giang Tú Lệ dẫn Vu Thành Tài đi thăm họ hàng, chỉ có Vu Quốc Tường và Vu Chiêu Đệ ở nhà.
Vu Chiêu Đệ không có tiền mua đồ ăn, cô phải đến phòng khách để xin Vu Quốc Tường tiền.
Vu Quốc Tường tỏ vẻ khó chịu nhưng vẫn xòe hai mươi đồng cho cô. Vu Chiêu Đệ xỏ giày rồi xuống dưới lầu mua đồ ăn.
Khu chợ không còn náo nhiệt như xưa, ngược lại nó hơi vắng vẻ, đa số là sạp hàng bán câu đối, chỉ còn hai ba gian hàng bán đồ ăn. Cô mua một cây bắp cải và năm tệ thịt lạc sau đó chuẩn bị đi về.
“Đây không phải con gái nhà họ Vu sao.”
Khi Vu Chiêu Đệ về đến giữa đường, tên mập Chu Cương đột nhiên chặn cô lại. Gã nói bằng giọng điệu hung dữ, ngậm một điếu thuốc trong miệng rồi phả hơi khói vào mặt Vu Chiêu Đệ khiến cô lùi về sau một bước.
“Thật đáng tiếc khi hôn sự của chúng ta không thành. Em nhìn em xem, ngực ra ngực, mông ra mông, trẻ trung xinh đẹp, lúc sờ vào chắc chắn là thoải mái lắm. Hơn nữa sống chung với loại con gái này là sung sướng nhất.”
Chu Cương bốn mươi tuổi nói ra những lời tục tĩu và dơ bẩn, trông cả người gã đều thật buồn nôn.
Vu Chiêu Đệ định lách qua gã nhưng Chu Cương đột nhiên giữ tay cô lại.
“Đi đâu mà đi, tao còn chưa nói xong. Ơ, làn da của bàn tay nhỏ nhắn này mượt mà thật đấy.” Chu Cương cố tình lướt tay lên trên.
Vu Chiêu Đệ đá thẳng vào hạ bộ của gã, thoát khỏi tay gã rồi xoay người bỏ chạy.
Chu Cương rên rỉ vì đau đớn nhưng gã nhanh chóng túm tóc Vu Chiêu Đệ lại: “Con tiện nhân này, mày chạy đi đâu.”
Lúc ấy, Vu Chiêu Đệ thấy da đầu của mình sắp sửa bị gã nhấc lên, cô liên tục kêu cứu.
“Chu Cương, cậu làm cái gì đấy, mau thả Chiêu Đệ ra.” Chú Dương bán gà đi ngang qua trông thấy cảnh này vội vàng đến ngăn lại.
Nhà họ Chu và nhà họ Vu thật sự không phải con người, nhìn mấy việc bọn họ làm có cái nào là do con người làm không. Nhất là vợ chồng Vu Quốc Tường, cả thôn đều biết bọn họ bán con gái, con bé Chiêu Đệ tốt như thế, sao họ có thể gả con bé cho Chu Cương được chứ.
Chu Cương hết ăn lại nằm, ngày xưa vợ gã thấy gã vừa vô dụng vừa thích đánh người nên mới ly hôn với gã, cả cái thôn này có ai mà không biết, thế mà hết lần này đến lần khác nhà họ Vu cứ đẩy Chiêu Đệ vào hố lửa ấy.
Lúc đó, Chu Cương thấy càng ngày càng nhiều người vây xem, gã mới thả Vu Chiêu Đệ ra và tức giận bỏ đi.
“Chú Dương, cảm ơn chú.” Vu Chiêu Đệ cúi đầu, tha thiết nói lời cảm ơn, nếu không có chú Dương không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Chú Dương thở dài: “Đứa nhỏ này, cháu phải chịu khổ rồi. Sau này nhìn thấy Chu Cương nhớ phải đi đường vòng, gã chẳng phải loại tốt lành gì đâu.”
Mặc dù Chiêu Đệ có nhà họ Lâm che chở nhưng mùng một đầu năm bà Lâm đã nhập viện rồi. Bây giờ bà ấy còn nằm trong bệnh viện thị trấn, người nhà họ Lâm bận lắm, đâu rảnh để ý đến Chiêu Đệ.
Vu Chiêu Đệ gật đầu.
Nhưng cái thôn cũng chỉ lớn như thế, sao có thể bảo đi vòng là vòng được, huống chi Chu Cương còn cố tình tìm Chiêu Đệ gây rối. Mấy ngày nay, Vu Chiêu Đệ không dám ra khỏi cửa, Giang Tú Lệ bảo cô ra ngoài mua đồ ăn cô đều không đi.
Sau khi xảy ra nhiều chuyện như thế, tạm thời Giang Tú Lệ và Vu Quốc Tường cũng không dám sai khiến cô, họ mắng mỏ vài câu rồi tự mình đi mua đồ ăn.
Mùng sáu tết, lãnh đạo Chu – cấp trên của Vu Quốc Tường đến ăn tối.
Vu Chiêu Đệ ngồi yên tại chỗ và lặng lẽ ăn cơm.
Còn Vu Quốc Tường và lãnh đạo Chu vừa ăn chân giò hầm vừa uống rượu.
“Sếp à, đợt đánh giá lần này của chúng tôi cũng đủ lâu rồi, sao đến tận bây giờ vẫn chưa có tin tức gì lộ ra thế?” Vu Quốc Tường đã ngấp nghé vị trí quản đốc trong xưởng rất lâu nhưng mãi không có tin tức gì, cũng chưa có ai ngồi lên vị trí đó.
Cái đám người phía dưới đều gom góp lòng thành để tiếp cận sếp, có lẽ năm nay nhà lãnh đạo Chu đã nhận được rất nhiều quà.
Lãnh đạo Chu uống một hớp rượu mới mở miệng: “Quốc Tường, cậu vừa phục chức, đừng nghĩ nhiều như thế, huống hồ đợt đánh giá này phải mất tới nửa năm, bây giờ mới qua bao lâu chứ.”
Vu Quốc Tường không dám oán giận, vội vàng gật đầu phụ họa.
Hai người chỉ cần mở miệng đã nồng nặc mùi rượu. Vu Chiêu Đệ ngửi thấy mùi khó chịu bèn âm thầm ăn nhanh hơn.
Hết chương 25
——oOo——