Từ sáng bên Tập đoàn Nguyễn thị đã nhốn nháo một phen các nhân viên từ chủ chốt, trưởng phòng, giám đốc, Hội đồng quản trị đều bàng hoàng khi nghe tin Chủ tịch chết. Họ đang lo lắng khi cổ phiếu đang không ổn định. Đúng là Đài Truyền hình kênh Ngày Mới đưa tin vào ngày mới làm họ khó tiêu nổi tin tức này.
Trợ lý Hà đi đến thông báo với các phòng ban chuẩn bị họp gấp không cần chuẩn bị gì vì đây là một quy định chứ không phải giải pháp. Họ thấy tò mò.
Phòng họp kín người, trợ lí Hà nhìn xuống tòa nhà mình đang đứng phóng viên, Báo chí đang đứng dưới. Cửa mở ra là một số gương mặt quen thuộc bên các Đài Truyền hình tiếng tăm trong đó có Phóng viên Thu Hà.
-” Hôm nay tôi dưới sự ủy thác của Thư kí Lâm. Tôi thông báo với tất cả mọi người trong công ty, mấy tiếng nữa sẽ diễn ra tang lễ cho cố Chủ tịch Nguyễn Quân và Phu nhân. Công ty này phát triển, đứng vững là nhờ Chủ tịch. Vì vậy anh ấy đã giao quyền thừa kế tài sản cho cậu Nguyễn Hoàng tức con trai duy nhất của ông. Đây là bên Luật sư của cố Chủ tịch đưa cho tôi sáng nay.’
Anh nói xong giờ tờ di chúc ra nhìn ánh mắt kiên định tới tất cả những người ngồi ở đây. Giọng nói đầy uy lực, mạnh mẽ như lấn át ý đòi bất chính tới ghế Chủ tịch đang trống. Họ không nghĩ Chủ tịch Quân nghĩ sâu xa như vậy dù gì cậu con trai mới 15 tuổi.
-” Cô Hà nhờ cô đưa tin tức này cho toàn dân Hà Thành biết, hiện tại cậu Hoàng tinh thần không ổn định nên chưa thể gặp mọi người. Tang lễ sẽ do tôi và Thư kí Lâm chủ trì. Mong thời gian này tất cả hãy cố gắng vì Tập đoàn!”
Lã Huỳnh vừa đến sảnh công ty gặp đội phóng viên, báo chú đã thấy day day trán.
Phóng viên Đài VCT:” Anh Huỳnh anh cảm nhận như thế nào về sự ra đi đột ngột của người bạn trong giới kinh doanh của mình? “.
Phóng viên trang Thanh Niên:” Thời gian gần đây nói anh và Chủ tịch Quân rất thân thiết, anh nghĩ gì khi nói anh là bắt quàng làm họ, giờ họ mất rồi anh phủi sạch quan hệ. Vì cổ phiếu Nguyễn Thị đang giảm mạnh “.
Lã Huỳnh cười cho câu chơi chữ của phóng viên Thanh Niên. Bảo vệ ra ngăn họ.
-” Mọi người bên dành thời gian đến viếng anh chị ấy. Tôi cũng đang chuẩn bị đây. “
Câu nói đầy tỉnh bơ như không quan tâm đến câu hỏi của phóng viên.
Hoàng Mai ăn không ngon ngủ không yên từ hôm qua cho đến giờ. Cô sợ có ai phát hiện chuyện chồng mình làm, sợ con gái tâm lí bị ảnh hưởng. Cô đọc các tin tức từ sáng nay đưa tin. Người làm hôm qua thì ngủ từ lúc nào khi tan tiệc sinh nhật từ lâu. Nên việc xảy ra từ tối chắc chắn là không một ai biết, giờ coi nhớ đến Nguyễn Hoàng. Sao lúc đó mỗi con gái mình dù hai đứa chơi với nhau. Trong căn phòng màu hồng nhạt, Thanh Thanh đang bóc từng món quà sinh nhật. Cô bé nhớ đến anh Hoàng tặng mình một hộp quà. Cô vội vàng tìm thấy mở ra, một thứ ánh sáng le lói phát ra từ hộp nhỏ. Cô bé mỉm cười. Một sợi dây chuyền hết sức tinh tế, hình bông hoa cẩm chướng được khắc rất đẹp. Cô bé thử sờ vào mặt hoa. Một tờ giấy nhỏ được đặt trong hộp cô mở ra đọc với dòng chữ gọn gàng, ngắn gọn nhưng sao làm lòng cô bé ấm áp vậy:
” Mong em đừng quên anh !”.
Cô bé cầm từ giấy run lên nhớ từ tối hôm qua anh luôn ở cạnh mình lúc mình sợ hãi nhất, lần đầu gặp anh mình thấy anh rất ấm áo chỉ muốn ở cạnh. Dù anh ít nói nhưng anh luôn quan tâm, bảo về cô. Cô không có anh trai hay chị gái nên gặp anh lại càng muốn dựa dẫm.
-” Anh ơi!”, cô lại khóc rồi nhớ ra tối qua mình và anh có đến hầm rượu cô muốn đến đó. Cô cứ đi qua hết dãy biệt thự qua cả căn phòng lúc hai người ở trong, đến hầm rượu. Mùi rượu sộc vào mũi cô, cô nhớ cái gì đó nhưng không nhớ. Cô nhớ mình tỉnh lại anh nói dẫn cô đi đến nơi đầy sao và rồi đến hầm rượu. Và kí ức chợt nhận ra. Bố cô giết người, giọng nói của người phụ nữ văng vẳng trong đầu cô bé.
#” Mày sẽ phải trả giá vì tội lỗi ngày hôm nay đã làm với gia đình tao. Con gái mày sẽ phải ám ảnh suốt cuộc đời.”
Cô bé bắt đầu ôm đầu, khó thở, mùi rượu nồng ở đây cứ sộc vào mũi cô, nhìn chai rượu đỏ chót cô nhớ đến máu.
-” A!!!”.
Hoàng Mai lại nghe thấy tiếng thét, người làm đang định đi xem thử cô đã chạy đến.
-” Mọi người làm việc đi, dạo này con bé khó ở để tôi đi xem “..
Dạ, vâng phu nhân.
Cô bác sĩ lại đến khám và nói với Hoàng Mai, vẻ rất nghiêm trọng.
-” Cứ tình trạng này con bé sẽ rơi vào chứng sợ không gian kín. Từ vụ hôm qua đến giờ tôi lo về sau con bé sẽ lớn lên trong cảm giác sợ hãi đặc biệt là người bố của mình. “
-” Không ngày trường nó thân với bố nó nhất, giờ con bé như vậy anh ấy…”
-” Trách thì trách anh ta làm việc không biết tính toán. Giờ chỉ còn một cách “.
Nghi hoặc nhìn coi bác sĩ. Nhưng cô ta cũng vẻ ậm ờ khó nói.
-” Cô nói đi !”
Nữ bác sĩ nhìn cô bé đang ngủ.
-” Xóa sạch kí ức con bé !”
Mai trố mắt nhìn nữ bác sĩ.
” Không được, làm vậy bao kí ức với gia đình chúng tôi thì…”
-” Kí ức có thể được tạo ra tiếp nhưng kí ức xấu sẽ mất đi. Suy nghĩ đi. Tình trạng con bé không hề ổn chút nài, nó cũng cần phải đến trường không thể nghỉ lâu thế được “.
Hoàng Mai thất thần.
Nguyễn Hoàng ngồi ở đầu giường nhìn ra cửa sổ từ tối Thư kí Lâm đưa cậu về, cậu không thể nhắm mắt nổi. Hình ảnh bố mẹ câu chết. Thư Kí Lâm sợ cậu nghĩ quẩn nên cũng ở trong phòng, muốn nói gì đó với cậu để xem cậu ổn không. Lâu nay cậu chủ đã là người ít nói xảy ra biến cố này lại thêm sự lành lùng nảy nở. Anh lo quá.
-” Cậu chủ nên ăn gì đó đi. Cậu có đến tang lễ không ? “.
-” Tôi sẽ đến !”.
-” Tối qua cậu mà thấy gì thì…”
Chưa kịp nói hết câu, cậu đã nói luôn vẻ lạnh băng.
-” Nhớ rất rõ. Tôi sẽ trả lại cho chúng từng chút một “.
Câu nói ấy làm cho Thư kí Lâm nhận ra một con người khác đang trong cậu rồi. Áo bức đến đáng sợ, có phải là thứ tỏa ra từ lòng căm thù là như vậy.
* Nhà tang lễ Quốc gia, rất nhiều các ông chủ các ngành đến viếng, chia buồn. Phóng viên, báo chí đưa tin khắp các trang, mạng, báo, đài. Người thân nội, ngoại của họ thù rất nhiều. Một chiếc xe hơi dừng lại, Nguyễn Hoàng trên mình là bộ quần áo tang, gương mặt tiều tụy đi mấy phần. Mọi máy quay, chụp ảnh, con mắt đều hướng về cậu.
Phóng viên nữ: Cháu vẫn ổn chứ?
Nguyễn Hoàng trừng mắt nhìn cô ta : Hỏi thừa.
Phóng viên nữ câm nín.
Phóng viên nam: Nghe nói cháu sẽ là Chủ tịch tương lai của Nguyễn thị điều này cháu thấy như nào?
Hoàng liếc nhìn phóng viên rồi đi thẳng vào. Cậu không muốn nói gì. Cậu muốn im lặng.
Tiếng khóc, lời chia buồn tới người thân. Ngoài trơi lại mưa phùn. Xe Tập đoàn Lã Thị đã đến, lọt vào tầm mắt của Hoàng. Lã Huỳnh đến ôm lấy Nguyễn Hoàng.
-” Mong cháu hãy mạnh mẽ “!
Hoàng vẫn đứng chôn chân như vậy, mặc kệ để ông ta ôm.
-” Chú cứ tưởng cháu hôm qua…”
-” Cháu hôm qua chơi trốn tìm với em Thanh. Con bé cứ bám riết nên cháu lẻn về trước “.
” Ừ không sao là tốt rồi. ” Mọi lời nói của Hoàng làm ông thở phào. Vậy là nó không biết, càng tốt. Ông không muốn giết thêm mạng người nữa mà bé Thanh lại mến thằng nhỏ này.