Một Trăm Kiểu Chết Của Gian Phi

Chương 37: Lời đồn



Chu Y nhận được thư, dù trong lòng thấy bất an nhưng rốt cuộc vẫn là nghe theo trong thư đi tới Lầu Khởi Xuân. Nàng sắp xếp hết rồi, bệ hạ thấy được thư đó, Tiêu gia chắc chắn vạn kiếp bất phục. Sau một phen cân nhắc, nàng quyết định đến nơi hẹn. Đối phương là người của Phủ Định Quốc công. Với bề ngoài là người của Hoàng hậu, nàng không thể không đi.

Khi Đoạn Minh Húc dẫn thị vệ tới, quả nhiên thấy được bóng người qua lại. Lầu Khởi Xuân ở phía tây Hồ Nguyệt, tương đối hẻo lánh, Vũ Lâm Quân tuần tra thường sẽ bỏ sót, là nơi tư hội tốt. Đoạn Minh Húc ra hiệu, cho người ẩn nấp mai phục trong rừng cây. Chỉ một Chu Y là không đủ; mấu chốt là gian nhân to gan lớn mật tư hội cung phi.

Qua giờ hợi hồi lâu, người không tới, Chu Y nhíu mi không kiên nhẫn dậm chân, sẽ xoay người rời đi thì thị vệ thình lình hiện thân, bắt giữ nàng. Nàng còn không biết gì, trong thất kinh và mờ mịt bị áp tải tới Cung Phượng Tê.

Chu Y ngu ngơ nhìn văn tự mà Vua ném xuống, đầu óc lúc này mới hoạt động. Sắc mặt biến trắng, “Thần thiếp… Thần thiếp…”

“Trẫm không biết ngươi có bổn sự này đấy.”

Mắt thanh lệ trừng lớn, Chu Y cố gắng trấn tĩnh nói: “Đúng vậy, văn tự này là của thần thiếp.”

Thừa nhận nhanh như vậy cũng làm cho người trong điện nhíu mi. Bất quá chứng cứ như thế không chấp nhận cô ta nói xạo.

Chu Y ra vẻ trấn tĩnh, “Thần thiếp may mắn gặp được bút tích Hoàng hậu, thấy hâm mộ, trong lúc tĩnh dưỡng, rảnh rỗi luyện tập… Việc đã đến nước này, thần thiếp biết nói gì cũng vô dụng.” Nàng nâng mặt nhìn Vua, “Nhưng sao ngài biết là thần thiếp viết!?”

Tô Hành mặt lạnh băng.

Tiêu Quân Nhã cười lạnh, duỗi tay ra. “Tay bản cung bị thương hai ngày nay, xin hỏi Chu Tu hoa, thư này bản cung viết như thế nào?”

Chu Y trắng mặt, không thể tin giương mắt nhìn Hoàng hậu. Hoàng hậu đánh trận này thật đẹp! Hóa ra Hoàng hậu đã nghi ngờ! Nàng cho rằng kế sách của mình có thể giúp Vua lật đổ Tiêu gia… Lại không thể ngờ rằng Hoàng hậu đã chờ nàng nhảy vào. Ah… 3 năm qua tỉ mỉ suy tính, kết quả không có…

Nếu ngay từ đầu đi tìm ngài trước, có lẽ đã không lâm vào cảnh này.

Chu Y hết đường chối cãi, cho dù nàng nói nàng là người của Phủ Định Quốc công Vua cũng không tin. Nếu là người Phủ Định Quốc công, cớ gì hãm hại Hoàng hậu? Trước sau mâu thuẫn, chẳng phải là truyện cười cho người ta? Hoàng hậu nếu đã an bài chuyện này, e là thư từ liên lạc với Phủ Định Quốc công trong Cung Hoa Thanh đã không còn nữa rồi. Chu Y cười khổ, cúi thấp đầu, không nói chuyện.

Ánh mắt sắc bén của Tô Hành treo trên người Chu Y, làm nàng kinh hãi mà bất tỉnh. Vài câu đã định sinh tử. Biếm lãnh cung, ban lụa trắng, tử hình tại đó. Sau khi nghe xong, Chu Y đần độn tại chỗ.

Trần Thuận dung: “Bệ hạ, Hoàng hậu…. Người tư thông cùng Chu tu hoa tư thông là ai?”

Không đợi Chu Y kịp phản ứng sự tình có chuyển biến, Đoạn Minh Húc vào điện báo đã bắt được thị vệ tư thông cùng Chu tu hoa. Chu Y nghe xong lại bất tỉnh.

Hoàng hậu bố trí thật tốt. Tử sĩ Phủ Định Quốc công rất nhiều, tìm một người giả làm thị vệ có gì khó.

Tiêu Quân Nhã nhìn Chu Y bị thái giám lôi đi, rồi nhìn Tô Hành, lòng cười thầm một tiếng.

Liên quan thanh danh Hoàng hậu, Tô Hành không làm lớn. Y sai Tôn Đắc Trung xử lý văn tự; Trầm Tần, Trần Thuận dung hiểu được tính nghiêm trọng, tất nhiên giữ miệng; cung nhân tại đây nếu không phải người của Tô Hành thì là tâm phúc của Tiêu Quân Nhã, không có gì lo lắng; thái giám truyền tin là cung nhân Cung Hoa Thanh, thời điểm dụng hình trong lao đã chết. Việc này được thu dọn sạch sẽ ngay trong đêm.

Đêm đó, Tô Hành ở lại Cung Phượng Tê. Tiêu Quân Nhã bị thương, y nắm tay nàng nhìn một lúc lâu, không nói câu nào.

“… Bệ hạ, có phải… Tay thần thiếp xấu…”

Y giương mắt xem nàng, hơi áy náy, “Trẫm đau lòng…”

Tiêu Quân Nhã cúi mắt, “Bệ hạ, thần thiếp cả gan hỏi ngài. Thời điểm ngài nhìn thư ấy… Ngài có hoài nghi thần thiếp không…”

Áy náy nhiều hơn, sắc mặt nặng nề hơn. “Nói không nghi ngờ là giả. Dù sao đó cũng là bút tích của nàng.” Y buông tay nàng. “Trẫm rất tức giận, nếu không nhịn được mà đến đây, trẫm nghĩ trẫm sẽ làm một chuyện khiến cả đời này hối hận.”

Nàng nghe xong, cũng không nhìn y, hai người cứ im lặng mà ngồi.

Thật lâu sau, nàng thở dài, nhìn thương thế trên tay, rồi chậm rãi ngẩng đầu nhìn vào mắt Tô Hành với một ánh mắt long lanh mà kiên định.

“Lời hứa gì đó, thần thiếp không nói nhiều. Thần thiếp chỉ hy vọng ngài có thể hiểu được, thần thiếp toàn tâm toàn ý với ngài, tuyệt sẽ không phản bội ngài.”

Thanh âm không kiều không mị (nhõng nhẽo, sến, chảy nước, …), đoan đoan chính chính, đi vào lòng Tô Hành, bình ổn hết thảy xao động của y và làm y động dung.

+

Chu Tu hoa tư thông cùng thị vệ, bị biếm Lãnh Cung, ban thưởng lụa trắng, tử hình tại chỗ.

Cung phi tư thông là dâm uế hậu cung, Chu gia không thiếu được đi theo đứa con gái này.

Đêm qua chuyện không tính là lớn, cung nhân có liên can cũng hơi kín miệng, Chu Y hãm hại Hoàng hậu bất trinh cả hậu cung không mấy ai biết. Tuy nhiên, Chu Y tư thông kinh động Thái hậu, sáng hôm nay Tiêu Quân Nhã bị truyền qua đó hỏi.

Đối với chư phi, trong mắt họ Chu Y chỉ là tiểu nhân vật ốm yếu, sống hay không không quan hệ với bọn họ, chết rồi thì thôi. Có điều bọn họ cũng không ngờ ma ốm Chu Y dám tư thông với thị vệ. Giật mình có giật mình, nhưng cũng là chuyện bình thường. Chu Y từ khi vào cung không bệnh nặng cũng bệnh nhẹ, chưa bao giờ thị tẩm… Không chịu nổi tịch mịch đi câu dẫn thị vệ cũng là dễ hiểu.

Chúng phi hôm nay đến Cung Phượng Tê, dù muốn đàm luận Chu Y cũng đều lựa chọn im miệng không nói; không phải chuyện vẻ vang gì, nếu muốn nói thì phải nói thầm.

Người tan, Vua hạ hai ý chỉ tới Cung Di Cảnh và Vận Tương. Phong Trần Thuận dung làm Trần Tần, ban thưởng Di Cảnh Cung; Trầm Tần lên tam phẩm Quý tần. Này ý chỉ chớ nói hai đương sự kinh ngạc không thôi, tư vị trong lòng chư phi cũng là hàng vạn hàng nghìn. Nghe nói do hai người có công ở chuyện Chu Y, Vua thăng cấp cho cũng không có gì kỳ quái.

Đây là chuyện tối hôm qua Tiêu Quân Nhã và Tô Hành thương lượng, nàng vốn chỉ nghĩ có một mình Trần Thuận dung được thăng cấp nhưng không ngờ Tô Hành chuẩn luôn cho Trầm Tần.

“Điều này cũng không có gì không tốt, quan trọng là được Đế sủng, nàng không muốn?” Tiêu Quân Nhã chọn mi hỏi.

Trầm Quý cơ trầm mặc, lắc đầu nói: “Đế sủng, một năm trước ta không còn hy vọng xa vời như thế nữa rồi.”

Thấy Trầm Quý cơ lạnh nhạt như thấu được hồng trần, hiểu rõ cuộc đời huyền ảo, Tiêu Quân Nhã nhíu mi. “Tùy nàng vậy. Lần này bệ hạ thăng cấp cho nàng có lẽ là vì chuyện đêm qua, đừng nghĩ nhiều.” Nàng dừng lại, thâm thúy nhìn Trầm Quý cơ, “Nàng phải biết rằng, ở trong cung này người duy nhất nàng có thể dựa vào ngoại trừ bản cung ra, còn có bệ hạ. Nếu ngài sủng nàng, nàng không thể cự tuyệt được đâu.”

Mắt Trầm Quý cơ trầm hơn, không nói gì.

“Thần thiếp hiểu rồi…” Thật lâu sau, Trầm Quý cơ chán nản nói.

“Còn nương nương? Bệ hạ có cho ngài về Tiêu gia không?” Bỗng nhiên nhớ tới, Trầm Quý cơ nâng mắt hỏi.

“Tất nhiên. Ta bị thương; lại bởi vì Chu Y, ngài áy náy, ta chỉ nhắc tới chuyện đó, ngài đáp ứng ngay.” Tiêu Quân Nhã cười trừ.

Trầm Quý cơ gật đầu.

+

Hậu cung yên ổn không được mấy ngày lại nhấc lên một sóng gió. Tâm gió là Hoàng hậu.

Anh trai Hoàng hậu – Tiêu Thanh Giác mấy ngày nữa thành thân, hậu cung lại có lời đồn Hoàng hậu không hiền.

Xuân Phân: “Nương nương, ngài mặc kệ thế hỏa này?”

Lời đôn ai cũng biết là giả nhưng lại có công hiệu nhất định ở trong cung. Nó còn có xu thế không ngừng và bành trướng. Lúc trước Điền Tần bị biếm Lãnh Cung, điên điên khùng khùng nói rất nhiều lời bất lợi cho Hoàng hậu, lời đồn gợi lại chuyện đó, nhắm thẳng nói Hoàng hậu không hiền.

Tiêu Quân Nhã đùa nghịch ngọc sai, “Thời điểm này lại truyền mấy thứ đó, cho dù bản cung mặc kệ, bệ hạ có thể không quản sao?” Nàng ngẩng đầu nhìn Xuân Phân, “Bất quá, đúng là cứ mặc nó thiêu cháy. Thế lửa này, dập tắt sớm ngược lại không đẹp đâu. Đầu tiên, Thái hậu không bị kinh động; thứ hai, bệ hạ chưa nói gì, bản cung dĩ nhiên phải mặc kệ rồi.”

Xuân Phân nhíu mi, không hiểu ý Hoàng hậu, nàng chỉ biết 3 người đứng đầu hoàng cung nếu không ngăn lời đồn này lại thì không bao lâu nữa tai tiếng Hoàng hậu không hiền sợ là sẽ thượng triều.

“Lời đồn giống như lửa rừng, ngươi càng thổi nó càng thịnh. Bản cung nếu dập tắt nó, người ta sẽ nghĩ gì? Bề ngoài họ có thể quy củ kính ta, nhưng bên trong thì sao? Cho nên, Thái hậu, bệ hạ ai dập cũng tốt; duy chỉ bản cung là không thể.”

“Nương nương ý là, lấy bất biến ứng vạn biến?!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.