Hà Minh đứng tựa lưng vào cửa phòng nhìn An Nhiên đang xếp quần áo vào chiếc vali nhỏ bịn rịn:
– Bà không định ở lại chơi thêm mấy hôm sao?
An Nhiên ngước lên nheo mắt mỉm cười:
– Vậy tui ở đây tới già luôn nha, bà chịu nuôi hông?
Hà Minh trề môi:
– Xì, bà ăn bao nhiêu, ở đây tới già cũng được, tui có dành phòng cho bà sẵn rồi đó thôi.
An Nhiên bật cười khúc khích, dù không biết trong câu nói của Hà Minh có mấy phần là nghiêm túc nhưng nghe xong cô cũng rất cảm động:
– Khùng dễ sợ, tui ở đây cũng cả tuần rồi, phải về để xem công việc ở nhà nữa, để một mình bé nhân viên mới trên đó tui cũng không yên tâm.
Bước đến ngồi bên cạnh An Nhiên, Hà Minh thở dài:
– Cả ngày cứ công việc công việc, bà không thư giãn một chút được sao?
– Bà không biết đối với tui được làm việc là cách thư giãn tốt nhất hả?- An Nhiên hếch mũi cười nhìn Hà Minh.
Hà Mình chỉ biết lườm cô một cái ngao ngán:
– Coi như tui thua bà đó, ghét cái kiểu ngang bướng của bà quá đi mất.
Nói đoạn cô cũng đưa tay phụ An Nhiên xếp những đồ vật linh tinh bên cạnh, rồi đột nhiên Hà Minh đổi giọng nghiêm túc:
– Nhiên nè.
– Hửm?
An Nhiên quay sang nhướng mắt nhìn Hà Minh chờ đợi.
– Có người nhờ tui gửi bà cái này.
Hà Minh ngập ngừng rút một phong bì thư trong túi của chiếc tạp dề cô đang mặc trên người:
– Mấy hôm trước, Khôi Nguyên có đến tìm tui….
Cô bỏ lửng câu nói và dúi lá thư vào trong tay của An Nhiên.
– Có thời gian thì đọc thử xem, tui vốn dĩ không định nhận giùm bà nhưng thấy ổng cũng tội nghiệp nên..
Hà Minh ái ngại nhìn An Nhiên như đợi phản ứng của cô, An Nhiên cau mày nhìn lá thư trên tay rồi như không quan tâm, cô nhét vội vào trong vali.
– Bà không định đọc hả?- Hà Minh không nén được tò mò.
– Không phải bà mới nói có thời gian thì đọc sao?- An Nhiên đáp tỉnh rụi, rồi cô thản nhiên đứng dậy- Giờ tui đi xuống chơi với tiểu công chúa xíu đã, chiều tối nay phải bay về Đà Lạt rồi.
Hà Minh chỉ biết thở dài nhìn theo bóng của An Nhiên đi như chạy xuống tầng dưới, được một lúc thì đã nghe tiếng cười khúc khích của An Nhiên và tiểu công chúa ở dưới nhà vang lên, Hà Minh lắc nhẹ đầu đôi môi khẽ cong lên mỉm cười, trước khi bước xuống lầu dưới cô không quên đến vali của An Nhiên lôi lá thư của Khôi Nguyên nhét vào chiếc túi xách tay của An Nhiên…
****
Chiếc xe taxi chầm chậm dừng lại trước cánh cổng phủ đầy hoa giấy đỏ của khu homestay Silas, An Nhiên kéo chiếc khăn choàng len màu xanh lên che đến cằm, cô mỉm cười cảm ơn bác tài xế và đưa tay đẩy nhẹ cửa xe bước xuống.
Tiết trời mùa đông của Đà Lạt lạnh cóng, An Nhiên khẽ rùng mình kéo chiếc vali nhỏ sải bước hướng vào bên trong khu nhà. Đứng trước cửa đối diện quầy lễ tân, An Nhiên cười nhẹ nhìn cô bé nhân viên mới – Diệu Nhi đang chăm chú vào màn hình vi tính, nghe tiếng động cô bé ngước lên:
– Chị Nhiên!- Tiếng Diệu Nhi như reo lên chạy đến bên cạnh An Nhiên- Sao chị về sớm vậy?
An Nhiên nheo mắt cười trêu chọc:
– Cố tình về xem em làm việc có chăm chỉ không?
– May ghê, đúng lúc em đang làm việc rất chăm chỉ nè- Diệu Nhi hếch mũi cười tự hào.
An Nhiên cười xòa xoa đầu cô bé:
– Ừm, nên chị sẽ có quà cho em.- Nói đoạn cô lật vali nằm xuống lôi ra một chiếc hộp nho nhỏ đưa cho Diệu Nhi- Nước hoa của em.
Diệu Nhi đưa hai tay đón nhận món quà từ An Nhiên cười tít mắt:
– Trời ơi, sao chị biết em thích nước hoa? Cảm ơn chị!
An Nhiên lắc đầu cười ra vẻ không cần khách sáo, đoạn cô nhìn xung quanh hỏi:
– Một tuần nay có gì mới không em?
– Dạ không, mọi chuyện bình thường, các khu phòng đã đầy khách rồi chị ơi.- Cô bé nói như khoe.
An Nhiên gật đầu định lên tiếng khen cô bé để động viên, nhưng như sực nhớ điều gì, cô vội hỏi:
– Đầy phòng? Cả căn phòng số 6 sao?
– Dạ. Lúc chị đi được mấy hôm thì có người đến thuê, người đó không đặt phòng trên mạng mà trực tiếp đến đây luôn, em thấy còn phòng đó trống nên cho thuê luôn rồi.
An Nhiên khựng người không biết nói gì, vì cũng do cô trước khi đi quên dặn Diệu Nhi tạm thời để trống căn phòng đó, cô đưa tay lên nhìn đồng hồ cũng đã gần 10 giờ tối, cô khẽ giọng:
– Vị khách đó.. có nói sẽ thuê đến khi nào không em?
– Dạ em có hỏi, nhưng khách nói là tạm thời chưa biết, có thể ở lâu đó chị.- Nhìn sắc mặt của An Nhiên, Diệu Nhi có vẻ e dè- Mà… có chuyện gì sao chị?
– À, không, không có gì. Trễ rồi, em cũng đi nghỉ sớm đi.
An Nhiên lắc đầu khỏa lấp đi sự hụt hẫng vô cớ trong lòng, cô lặng lẽ kéo chiếc vali hướng về phòng của mình.
Sau khi sắp xếp xong hành lý vào vị trí cũ, đang ngồi thần trước bàn trang điểm thì chuông điện thoại reo lên khiến An Nhiên giật mình sực tỉnh, cô rướn người lấy chiếc túi xách tay trên giường lôi chiếc điện thoại ra, trên màn hình hiện tên của Hà Minh, cô nhấn nút nhận cuộc gọi:
– Về tới nhà chưa bà?- Giọng Hà Mình bên kia sốt sắng.
– Ừm, tui về tới rồi- An Nhiên cười nhẹ trả lời.
– Đã nói về tới nhắn cái tin mà im re luôn.- Hà Minh vờ trách móc.
– Tại hơi lu bu chưa kịp nhắn chứ bộ- An Nhiên vụng về mượn lý do.
– Ha ha, giỡn đó, về tới an toàn là được rồi. Mệt lắm hông, tranh thủ nghỉ sớm đi.
– Ừm.
Như nghe được có gì khác lạ trong giọng nói của An Nhiên, Hà Minh gặng hỏi:
– Ê, bà có chuyện gì hả?
An Nhiên khẽ chột dạ:
– Làm gì có chuyện gì.
– Tui nghi lắm, nghe cái giọng này là chắc chắn có chuyện gì đó. Hay là.. bà đọc thư của Khôi Nguyên rồi?
– Hửm? Thư..- An Nhiên như sực nhớ ra—À, chưa đọc.
Đầu bên kia Hà Minh cũng im lặng mấy giây:
– Ờ, vậy thôi nghỉ ngơi sớm đi.
– Ừm, ngủ ngon nha.
Cúp máy, An Nhiên nhìn vào chiếc túi xách trên tay thì thấy lá thư của Khôi Nguyên đang nằm trong đó từ bao giờ, cô nhíu mày khó hiểu, vì rõ ràng cô đã nhét nó vào trong vali kia mà. An Nhiên từ từ mở lá thư ra, nét chữ thanh thoát gọn gàng của Khôi Nguyên hiện lên:
“ Gửi An Nhiên,
Có lẽ bây giờ em vẫn còn rất giận anh đúng không? Mặc dù vậy anh vẫn hy vọng em sẽ đọc hết lá thư này.
Nhiên à, trước khi quen biết em anh đã từng nghĩ rằng cả cuộc đời này anh sẽ không yêu ai khác nhiều bằng Thục Quyên. Em từng nói, trong ba năm qua tất cả những gì anh làm đối với em chỉ là một vở diễn, anh chưa bao giờ nghĩ rằng trái tim mình lại đau đớn như vậy khi thấy ánh mắt đầy thất vọng của em nhìn anh khi ấy. Anh thừa nhận rằng, ban đầu đến bên cạnh em anh đã nghĩ đơn giản chỉ là để bù đắp cho lời nói dối của anh đối với em, anh đã nghĩ thời gian sẽ làm em quên lãng… Nhưng thật buồn cười là, người quên lãng lại là anh, anh không nhớ rõ từ bao giờ anh đã thật sự quên đi Thục Quyên, còn em.. hình bóng của Gia Hào chưa một lần phai mờ trong trái tim em.
Em có tin không nếu anh nói rằng, trong suốt thời gian bên cạnh em mỗi lần em muốn anh kể về Gia Hào, nhìn vào đôi mắt chăm chú lấp lánh hạnh phúc của em, anh đã rất muốn nói với em: Gia Hào vẫn còn sống. Nhưng cuối cùng thì anh đã không làm được, lý do không còn là vì Thục Quyên nữa mà là vì… anh sợ mất em.
Tình yêu trong anh cứ thế lớn dần và nó khiến anh không còn nhớ trong quá khứ Gia Hào- người bạn thân của anh đã từng yêu em nhiều hơn thế.
Anh quên đi những lần nghe Gia Hào kể về em chỉ là để vơi nỗi nhớ, em biết đó vì cậu ấy không thể tâm sự với Đình Tuấn mà.
Anh đã quên đi lý do Gia Hào từ bỏ mọi thứ để quay lại Việt Nam khi ấy chỉ là để tìm lại em.
Anh quên đi những lần cùng Gia Hào ngồi ở quán nước đối diện căn phòng trọ nơi em ở từ rất sớm chỉ để nhìn em đi làm vào mỗi buổi sáng.
Em không biết rằng khi biết em trong mười năm đó chưa từng yêu bất cứ người nào cậu ấy vui như thế nào đâu.
Anh đã từng cười cậu ấy là người quá si tình, chỉ vì mối tình đầu ngây ngô mà day dứt đến mười năm.
Nhưng khi gặp em, anh dần dần hiểu được tại sao Gia Hào lại như vậy.
An Nhiên, em biết không? Em và Gia Hào giống như hai mảnh ghép duy nhất của nhau trên thế giới này vậy, giá như anh chấp nhận sự thật này sớm hơn, giá như anh đừng mơ mộng hão huyền rằng sẽ đến một ngày em cũng yêu anh nhiều như thế.
Anh còn nhớ, em từng nói rằng em chưa bao giờ làm được điều gì cho Gia Hào ngoài việc yêu cậu ấy, nhưng chắc anh chưa nói với em điều này, Gia Hào từng nói với anh: Khoảng thời gian ở bên cạnh em là ký ức bình yên và hạnh phúc nhất trong cuộc đời của cậu ấy, là điều mà cậu ấy muốn đánh đổi mọi thứ để bảo vệ.
Vậy nên An Nhiên à, em đúng là ngốc, tình yêu thì làm gì có chuyện cân đo đong đếm ai làm được gì cho ai nhiều hơn chứ, em hãy cứ yêu Gia Hào theo cách của em, vì anh nghĩ Gia Hào chỉ cần như vậy thôi…
Anh xin lỗi, An Nhiên. Đáng ra anh nên nói ra sự thật sớm hơn nhưng anh không hối hận vì khoảng thời gian được gặp và yêu em cũng là khoảng thời gian anh cảm thấy mình hạnh phúc nhất, mặc dù chỉ là tình yêu đơn phương nhưng anh thật sự cảm thấy rất bình yên..
Từ bây giờ, em hãy sống thật hạnh phúc nhé, anh mong rằng lâu thật lâu sau này nếu gặp lại em sẽ mỉm cười với anh như trước đây…
Khôi Nguyên”
An Nhiên thẫn thờ xếp lá thư của Khôi Nguyên lại, ánh mắt cô từ bao giờ đã nhòe đi, liệu rằng lâu thật lâu sau này chúng ta có còn cơ hội gặp lại…