Một Thời Thương Nhớ

Chương 25



– Xin lỗi,… cô có thể cho chúng tôi biết căn phòng đó ở hướng nào không?

Dường như không nhận ra sự khác lạ trong thái độ của An Nhiên, chàng thanh niên bên cạnh cất tiếng phá tan bầu không khí yên lặng, An Nhiên vội vàng quay mặt lau nhanh hai giọt nước mắt đang vô thức lăn dài trên đôi má, cô cố gắng lấy giọng bình tĩnh:

– À, hướng này, mời hai anh đi theo tôi.

Nói đoạn, cô nhanh chân đi trước dẫn đường. Căn phòng số 6 nằm trong gian nhà thứ hai trong khu homestay Silas – cái tên cô đặt cho Homestay của mình, đứng trên ban công bên cửa sổ, buổi sáng có thể ngắm nhìn mặt trời mọc lên từ những đồi cây, buổi tối có thể thưởng thức vẻ đẹp huyền ảo của cảnh đêm nơi này. Những vật dụng trong căn phòng được bài trí gọn gàng và đơn giản. Vì khi đặt phòng trên mạng có yêu cầu nên An Nhiên cũng đã có chút điều chỉnh đặc biệt lại những vật dụng trong phòng để người ở cảm thấy tiện nghi hơn.

– Sếp tôi sẽ ở đây trong một tháng, nên có vấn đề gì nhờ cô hướng dẫn giùm.

An Nhiên ngập ngừng mang chút e ngại và lo lắng:

– Anh không ở lại với anh ấy sao? Lỡ đâu anh ấy cần sự giúp đỡ…

– Không cần đâu.

Sau câu nói chào hỏi xã giao ban đầu, Gia Hào dường như không lên tiếng chỉ trầm mặc đứng bên cạnh hai người giờ lại cất giọng dứt khoát:

– Cậu ấy còn việc phải làm, cô chỉ cần cho tôi biết cách bài trí các vật dụng trong phòng là được rồi, tôi có thể tự lo được.

Chàng thanh niên quay sang nhìn An Nhiên mỉm cười gật đầu đồng tình:

– Tôi cũng sẽ đến thường xuyên, khi tôi không có ở đây thì nhờ cô vậy.

– Không có việc gì cần thiết thì cũng đừng thường xuyên đến làm gì.

Giọng Gia Hào lãnh đạm, trái với sự lãnh đạm của anh thì chàng thanh niên lúc nào cũng cười tươi như không nghe thấy những lời Gia Hào nói. Cậu ta vội vàng đem balo và túi xách của Gia Hào đặt bên cạnh chiếc tủ quần áo, rồi quay sang nói với An Nhiên:

– Vậy tôi xin phép đi trước nha.

An Nhiên khẽ gật đầu đưa cậu ta ra tới cửa,trước khi rời khỏi cậu ta còn ghé tai cô:

– Sếp tôi hơi khó tính, nhưng dù sao thì cô cũng đừng để bụng nha.

An Nhiên mỉm cười nhìn cậu thanh niên trẻ cùng chiếc xe hơi màu trắng khuất sau cánh cổng dần hướng ra đường lộ lớn thì cô mới quay vào.

Đứng trước cửa phòng nhìn vào, hình bóng cao lớn quen thuộc của Gia Hào đứng trên ban công, hướng ra phía đồi cây phía trước, đôi môi khẽ nhếch lên tựa như đang cười, như đang cảm nhận sự trong lành của không khí nơi đây. An Nhiên ngỡ như mọi chuyện đang xảy ra là một giấc mơ, đã vô số lần cô mơ như vậy, mơ thấy anh trở về khoẻ mạnh, mỉm cười đứng trước mặt cô, mỗi lần tỉnh dậy là một lần cô khóc trong tuyệt vọng. Nhưng không, đây không phải là mơ, Gia Hào đang đứng trước cô là thật, anh đứng đó bằng xương bằng thịt không phải là ảo ảnh, chỉ là… tại sao anh vẫn còn sống? Tại sao dường như anh không hề nhận ra cô, đôi mắt của anh, cho dù không nhìn thấy nhưng lẽ nào anh không nhận ra giọng nói của cô sao? Lẽ nào, giọng nói của cô đã thay đổi theo thời gian sao? Hàng trăm hàng ngàn câu hỏi cứ văng vẳng chạy trong tâm trí An Nhiên khiến cô cảm thấy mọi thứ thật mơ hồ, đến khi cô bừng tỉnh thì mới phát hiện ra mình đang đứng ở khoảng cách rất gần Gia Hào, anh nghiêng nghiêng đầu như lắng nghe quay sang:

– Cô chủ sao?

An Nhiên vội vàng lùi lại một bước:

– À, xin.. xin lỗi, tôi định hỏi anh có cần giúp đỡ gì không?

Gia Hào xoay người hướng thẳng vào nơi An Nhiên đang đứng:

– Giống như lúc nãy tôi nói, nhờ cô chỉ cho tôi cách bài trí vật dụng trong căn phòng này, tôi muốn làm quen với nó.

Trái tim An Nhiên như có vật nhọn vô tinh đâm vào, cô nhìn Gia Hào có giấu nỗi xót xa trong lòng:

– À, dễ lắm, anh đi theo tôi nha.- Đoạn cô ngập ngừng- Để tôi giúp anh.

An Nhiên nhẹ nhàng nắm vạt tay áo sơ mi của Gia Hào, ra hiệu muốn giúp đỡ, giây phút đó cô cảm giác như Gia Hào khựng lại, không khó nhận ra đôi mày của anh đang nhíu lại sau cặp kính đen.

– Có… chuyện gì sao?- An Nhiên hơi bối rối.

– À, không.. không có gì.

An Nhiên đưa Gia Hào ra đến khoảng sân của gian nhà, cô nhẹ nhàng hướng dẫn:

– Đây là khu sân vườn, nếu men theo lối những viên gạch này là anh sẽ đi qua gian nhà số một, cổng chính cũng ở phía bên đó. Bên này có một chiếc bàn và ghế đá, ban ngày có thể ngồi đây phơi nắng, buổi tối có thể hóng gió, nhưng không nên ngồi lâu, vì chỗ này buổi tối hay có muỗi lắm.

Rồi cô đưa anh bước đến trước cửa căn phòng:

– Đây là cửa phòng, bên phải kê giường và tủ quần áo, bên trái là bàn và ghế nhỏ, ở đây.. cạnh bên có một chiếc tủ lạnh nhỏ bên này, bên trong có nước suối, nước ngọt, sữa, trái cây. Nếu anh cần gì thêm cứ nói với tôi. Từ chiếc giường đi thẳng vào trong sẽ là phòng tắm. Cửa sổ và ban công thì lúc nãy anh đã biết rồi. Anh vào đây tôi chỉ anh van nước nóng lạnh.

An Nhiên vô tư cầm lấy cánh tay của Gia Hào chầm chậm đưa anh vào bên trong, cô tỉ mỉ chỉ cho anh từng chi tiết trong căn phòng.

Khi anh và cô đứng giữa căn phòng, đột nhiên anh lên tiếng:

– Trước đây, đã từng có người khiếm thính ở đây sao?

An Nhiên tròn mắt nhìn anh:

– Không, sao.. anh lại hỏi vậy?

– À, vì tôi thấy cô hướng dẫn rất chuyên nghiệp.- Gia Hào nở nụ cười hiếm hoi từ đầu buổi đến giờ.

An Nhiên ngơ ngẩn như nói với bản thân:

– Chuyện nhỏ như vậy mà em còn không làm được cho anh thì chẳng phải tệ lắm sao.

– Sao chứ? Cô nói gì?- Gia Hào dường như không nghe rõ nên hỏi lại.

An Nhiên vội vàng cười khoả lấp:

– Không, không có gì đâu. Nếu anh có cần gì thêm thì gọi tôi, bên đầu giường có một nút đỏ, nếu anh ấn vào thì tôi có thể nghe thấy tiếng chuông.

– Ừm, cảm ơn cô.

– Vậy… anh nghỉ ngơi đi nha.

Khi An Nhiên định quay lưng đi thì Gia Hào gọi lại:

– Xin lỗi, tên của cô là..?

Cô chầm chậm quay lại nhìn anh, nếu như biết tên em rồi, thì anh sẽ nhận ra em chứ?

– An Nhiên, tôi tên An Nhiên.

– An Nhiên? Tên cô… đẹp thật.- Gia Hào khẽ mỉm cười thì thầm trong miệng.

Tia hy vọng trong mắt An Nhiên vội vàng vụt tắt, anh thật sự không nhận ra cô rồi sao?

– Mọi người hay gọi tên tiếng Anh của tôi nhưng tôi vẫn thích có ai đó gọi tên tiếng Việt, nên cô cứ gọi tôi là Gia Hào.

– Gia Hào.

Giọng An Nhiên như gọi trong vô thức, rồi nhận ra Gia Hào nhướng đôi mày đen như chờ đợi, cô khẽ giọng:

– Tên của anh.. tôi biết rồi. Vậy anh nghỉ ngơi đi.

– Ừm, cảm ơn cô.

*****

– Bà có tỉnh táo không đó Nhiên? Gia Hào làm sao lại xuất hiện ở đó được?

Giọng Hà Minh bên đầu dây bên kia bán tín bán nghi, cô dường như đang lo sợ cô bạn của mình bị ảo giác. Nhưng đáp lại Hà Minh, giọng An Nhiên quả quyết:

– Người đó thật sự là Gia Hào.

– Làm sao có thể được chứ?

– Đúng, tui cũng đang rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Và chỉ có ĐìnhTuấn mới biết được sự thật mà thôi.

– Vậy bà có thể đi hỏi Gia Hào mà.

An Nhiên im lặng một lúc mới lên tiếng:

– Anh ấy không nhận ra tui là ai. Mắt anh ấy cũng…- An Nhiên nghẹn giọng.

Hà Minh như nhận ra được điều bất thường trong giọng nói của cô bạn thân, cô trấn an:

– Nhiên nè, điều quan trọng bây giờ là phải bình tĩnh, mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó, mình nhất định sẽ tìm ra sự thật thôi.

– Ừm.- An Nhiên đồng tình.

– Không biết bất cứ vì lý do gì, nhưng chuyện Gia Hào còn sống là chuyện đáng mừng mà đúng không? Tui sẽ cố gắng tìm hiểu thông tin của Đình Tuấn.

Hà Minh nói đúng, dù Gia Hào không nhận ra cô, không thể nhìn thấy cô thì có sao đâu chứ, chuyện anh ấy còn sống là điều quan trọng nhất đối với cô bây giờ, nghĩ vậy An Nhiên khẽ gật đầu:

– Ừm, cảm ơn bà.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.