Một Thời Thương Nhớ

Chương 2



– Tin này tui chỉ nghe ông Tuấn nói thôi, nghe nói vợ sắp cưới của Gia Hào là được người quen giới thiệu.

Giọng nói của Hà Minh kéo An Nhiên quay về với hiện tại, An Nhiên gật gù:

– Ờ, chắc là người tốt rồi.

Nhìn thái độ của An Nhiên, Hà Minh cũng không thể đoán được là bạn mình đang buồn hay đang vui nữa.Mặc dù vậy, cô cũng không muốn tiếp tục chủ đề này, biết đâu lại vô tình khiến bạn mình buồn thêm.

– Thôi, mà kệ đi, tốt hay không cũng là duyên số. Chắc bà với ông Hào không có nợ với nhau nên vậy đó. Nói chuyện khác đi, bà có nhớ thầy Hòa ngày xưa dạy thể dục của lớp mình không?

– Nhớ chứ sao không, mà sao?

– Thầy nói năm nay kỷ niệm 10 năm thành lập trường, tụi mình là khóa đầu tiên, thầy mong tụi mình sẽ về tham gia, lễ kỷ niệm đúng ngày Nhà giáo luôn, 20/11 đó.

Câu nói của Hà Minh đột nhiên nhắc cho An Nhiên thoáng giật mình, 10 năm rồi sao? Đã bao lâu rồi cô không còn khái niệm về thời gian nữa, có lẽ cuộc sống, công việc cứ cuốn cô đi khiến cô không còn giây phút nào dừng lại để ngoái nhìn những gì đã trôi qua trong khoảng thời gian 10 năm này.

– Đang nghĩ gì đó, sao im re vậy? Bà có định về không?

– À, cũng chưa biết được, nếu sắp xếp được công việc cũng muốn về lắm.

– Tui định về đó, tiện thể dẫn chàng của tui về nhà ra mắt gia đình tui luôn, ba mẹ tui đang hối tui lắm rồi, ha ha.

An Nhiên phì cười:

– Cuối cùng cũng chịu chọn bến đỗ rồi heng.

– Ừa, thì cũng đến lúc rồi mà.- Giọng Hà Minh chùn xuống:

– Nhiên nè, bà cũng mở lòng đi, người đó cũng tìm được hạnh phúc rồi, đừng canh cánh lời hứa ngốc nghếch ngày xưa của bà nữa.

An Nhiên ngước nhìn Hà Minh, cô bạn không chỉ đơn thuần là thân mà còn như tri kỷ, mỉm cười khỏa lấp:

– Ừm, tui biết rồi, đừng có lo cho tui. Hay là.. đợt này tui về chung với bà nha, cũng lâu rồi muốn về thăm trường luôn.

Hà Minh cười vui mừng:

– Ok luôn, nói là giữ lời đó nha.

“Ừm, phải về chứ, cũng đã đến lúc đối diện với cái thứ cảm xúc cứ âm ỉ suốt gần mười năm qua, về để còn đặt dấu chấm hết cho nó.” Thì ra cảm giác từ bỏ chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tim người ta như bị ai đó bóp nghẹt..

******

Sáng thứ bảy, An Nhiên tự cho phép mình đến trường trễ hơn mọi ngày, hơn nữa hôm nay tổ cô phân công cho Tiến Cận trực nhật nên cô chỉ cần đem bình hoa và khăn trải bàn lên trải là được. Đang chân sáo bước lên bậc cầu thang tầng 2, thì một giọng nói con gái quen thuộc đập vào tai cô:

– Có phải vì mình nên Hào không tham gia đúng không?

– Sao Vy lại nghĩ như vậy

Không hiểu sao khi nghe cái giọng nam đó nói xong, bước chân của An Nhiên khựng lại, cô thụt lùi nép vào một bên tường cạnh cầu thang ngay ngã rẽ vào lớp, nửa muốn bước ra đi thẳng như không có chuyện gì nhưng nửa lại do cái bản tính… hiếu kỳ “nhiều chuyện” (có lẽ bị Hà Minh lây cho=.=”):

– Nếu như…

Giọng nữ ngập ngừng:

– Nếu như.. trước đó, Hào không vô tình thấy lá thư của Vy, Hào sẽ tham gia đúng không?

– Vy suy nghĩ nhiều quá rồi, chỉ là mình không muốn tham gia thôi, với lại mình không thích hợp đi trên sân khấu đâu.

Ngưng một lúc, giọng nam lại cất lên:

– Thôi mình vào lớp đi, sắp bắt đầu tiết học rồi.

Dứt lời, có tiếng bước chân quay đi, giọng nữ nói với theo:

– Vy mong là Hào sẽ không vì chuyện Vy thích Hào mà cố tình tránh mặt Vy.

Bầu không khí im lặng một vài giây trôi qua, An Nhiên cũng không dám thở mạnh, cô hối hận rồi, biết sớm vậy cô đã giả vờ tản lờ đi vào lớp cho xong, tình hình bây giờ thật là “tiến thoái lưỡng nan” mà. Vừa đúng lúc đó tiếng chuông vào học vang lên, An Nhiên lấp ló cái đầu ra dò xét xem hai người đó đã đi vào trong chưa, cô thở phào nhẹ nhõm đồng thời nhanh chân chạy vào lớp.

Vừa yên vị thì đã bị Hà Minh vỗ một cái mạnh vào vai:

– Làm gì đi trễ vậy? Ngủ quên hả?

– À, ờ, ngủ quên, hì hì.

Vừa ấp úng, vừa cười giả lả trả lời câu hỏi của Hà Minh, cô cũng không tiện kể cho nhỏ bạn thân chuyện vừa xảy ra lúc nãy, và cô nhất định là sẽ không kể vì có vẻ như nó cũng không hay cho lắm, ít nhất là đối với ai đó.

Một tuần sau…

– Bà Nhiên, chiều nay tui không đi học thêm nha, nhà tui có việc, có gì bà chép bài rồi hướng dẫn lại cho tui nhen.

An Nhiên tròn mắt nhìn nhỏ bạn:

– Lại nghỉ nữa, bà nghĩ hai tuần rồi đó nha, môn Vật lý tui đã dốt rồi sao mà hướng dẫn cho bà được.

– Thôi mà, làm ơn đi mà, bà cố gắng vận hết “nội công IQ” của bà lên “lé vồ” cao nhất mà nghe thầy giảng rồi chỉ lại tui nha. You can do it! Cố lên!

Không chịu nổi cái bản mặt hiện tại của Hà Minh, nó thừa biết là đối với môn Lý thì IQ của cô là số âm mà còn cà khịa, cô hứ một cái rồi quay mặt đi ra vẻ như không muốn nhìn thêm cái bản mặt đó một giây nào nữa.

Buổi chiều, sau hơn hai tiếng “tra tấn” của môn Vật Lý, tiếng chuông tan học như vị cứu tinh vang lên khiến cả lớp ai nấy cũng mừng rỡ lật đật xếp tập sách lại chuẩn bị ra về, cơ mà hình như không phải cả lớp, mà ít nhất là với An Nhiên. Không hiểu sao cô ghét môn Vật Lý kinh khủng, mà thường cái gì mình ghét thì có nghĩa là cái đó mình dở =.=”. Bài tập hôm nay khó như vậy, chẳng biết cô phải ” ăn nói” sao với nhỏ Hà Minh đây. Cô thẫn thờ đeo ba lô đứng dậy rời khỏi bàn bước ra cửa lớp, lúc này cô mới phát hiện trời đang chuyển mưa. Từ tầng hai nhìn xuống, những hạt mưa lần lượt từ bé đến lớn thay nhau rơi xuống sân trường, những đứa bạn nhanh chân hơn cô đang chạy nháo nhào dưới sân trường tìm chỗ trú. Nhìn cảnh tượng đó cô khẽ cười tự nhủ”nhiều khi chậm chạp một chút cũng có cái hay”, thôi thì cứ đứng trên này đợi mưa tạnh rồi về, dù sao phòng trọ của cô cũng ngay cổng trường đi về cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian.

– Nếu chưa về thì vào trong lớp ngồi đi, đứng ngoài đó gió mạnh mưa tạt vào ướt hết bây giờ.

An Nhiên giật mình quay ngoắt đầu lại, giọng nói ấy phát ra từ cái dáng người cao cao đứng dựa vào cửa lớp, vai đeo chéo cặp tay khoanh lại đang nheo mắt nhìn cô.

Từ sau cái lần ” vô tình nghe lén” chuyện của người khác, An Nhiên cũng hạn chế chạm mặt hai nhân vật chính đó, cô cũng chẳng hiểu vì sao bản thân mình lại làm vậy, có lẽ vì sợ lại bị nghe mấy chuyện không nên nghe. Tự dưng hôm nay trời xui đất khiến sao lại đụng độ hắn trong tình trạng ” đơn thân độc mã” này chứ. Mặc dù hắn không biết là cô đã nghe lén câu chuyện của hắn và Nhã Vy, nhưng vì cô có tật nên cô giật mình mà =.=”, cái đầu đang suy nghĩ mông lung chưa biết phải xử lý thế nào thì ngoài trời bỗng nhiên chuyển gió kèm theo tiếng sấm chớp, một cánh tay chụp vội tay của An Nhiên kéo cô vào bên trong lớp. Hoàn hồn lại thì thấy mình đang trong tình trạng mặt đối mặt với với hắn, ánh mắt đen sâu thẳm với đôi chân mày nhíu lại nhìn cô:

– Sao Nhiên lúc nào cũng tỏ ra không hiểu tiếng người vậy hả?

Ách, cái gì chứ? Hắn nói câu đó là ý gì, tiếng người cô không hiểu thì hắn đang nghĩ cô là giống loài gì? Quắt mắt nhìn hắn, giật tay ra khỏi tay hắn, cô bắt đầu “xù lông” lên:

– Ê, ý gì đây? Ông đang nói kháy tui đó hả? Bộ tui có gây thù gì với ông sao?

Khóe môi của hắn khẽ nhếch lên nụ cười thật đáng ghét:

– Bộ Nhiên không biết đâu phải có thù thì người ta mới thích nói kháy nhau sao?

Xong, “cú pháp” câu nói này nghe rất là quen đây mà, nhưng ý gì đây, đầu óc cô mụ mẫm mất rồi, chỉ biết giương mắt nhìn hắn chờ xem hắn lại muốn nói câu gì tiếp theo. Nhưng mãi một lúc chẳng thấy hắn có phản ứng gì khác, hắn quay lưng bước tới dãy bàn đầu của lớp học chậm rãi ngồi xuống. Giọng hắn đổi “tông” nhẹ nhàng:

– Tới đây ngồi đi, trời chắc còn mưa lâu lắm đó.

Chẳng hiểu sao An Nhiên lại ngoan ngoãn làm theo lời hắn, cô bước đến đầu bàn bên kia đặt ba lô lên bàn ngồi xuống với bộ dạng thiểu não. Bầu không khí im lặng bao trùm lên cả hai, An Nhiên mong sao mưa mau tạnh để chấm dứt cái tình cảnh ngượng ngùng này. Nhưng.. sao lại ngượng ngùng chứ? Đó cũng là chuyện bình thường thôi mà, hai đứa dù sao cũng là bạn cùng lớp, cùng nhau trú mưa thì có gì phải ngại. Cô quay sang nhìn hắn, ánh mắt hắn đang nhìn xa xăm ngoài cửa, hàng chân mày đen cương nghị lâu lâu nhíu lại như đang suy nghĩ điều gì. Sóng mũi cao và thẳng rất nam tính. Hèn gì, người đẹp Nhã Vy xiêu lòng là phải, nhưng sao hắn lại từ chối chứ? Nhã Vy mà còn bị từ chối, nếu là mình chắc….? Nghĩ đến đó, An Nhiên chợt rùng mình, lắc đầu vì cái suy nghĩ vớ vẩn của mình. Hành động đó dường như không qua nổi mắt của tên con trai đối diện:

– Đang chống lại ý định đen tối với tui hay sao mà lắc đầu?

– Ông bị khùng hả?

Phản xạ tự nhiên của cô khi xấu hổ là câu nói cửa miệng quen thuộc “…..bị khùng hả?”. Tình hình là nãy giờ cô đã chống cằm và “mê mẩn” ngắm nhìn “dung nhan” của hắn và bị hắn phát hiện. Ngượng chín người, cô lấy ba lô khoác lên vai, quyết tâm dầm mưa đi về. Cô đi thật nhanh như chạy trốn cái cảm xúc mới chớm lên trong lòng cô. Chạy xuống bậc cầu thang, đứng trên hành lang tầng trệt nhìn những hạt mưa bắt đầu nhỏ dần, cô mừng thầm chân định bước xuống sân trường, bỗng một chiếc áo khoác từ “trên trời” hay đâu đó khoác lên đầu cô:

– Đừng nghĩ ngày mai chủ nhật là có quyền bị bệnh nha. Khoác lên đi cho đỡ ướt.

An Nhiên không biết tim mình đập mạnh vì mùi hương thoang thoảng từ chiếc áo khoác hay là vì giọng nói ấm áp đang bao phủ trên đỉnh đầu cô. Cô ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt hắn nhìn cô dịu dàng như nhìn một…con thú cưng.

Sở dĩ An Nhiên cảm thấy ánh mắt của hắn giống nhìn “thú cưng” là bởi vì cô bỗng nhiên phát hiện một sự thật “phũ phàng” về sự chênh lệch chiều cao giữa cô và hắn. Chưa bao giờ cô nghĩ đứng gần hắn mình lại nhỏ bé đến vậy, và có một cảm giác rất khác..

Cả hai chầm chậm sánh bước hướng ra phía cổng trường, mưa bây giờ chỉ vương lại những hạt lất phất, An Nhiên vẫn choàng trên người chiếc áo khoác của Sếp Khó. Cô cảm thấy mình thật dễ bị mua chuộc, vì “mượn” có cái áo thôi mà đùng một cái không muốn gọi tên này bằng hắn nữa, mặc dù trước giờ cô chỉ nói thầm trong lòng =.=”. Sếp Khó vẫn cứ im lặng đi bên cạnh cô, cô muốn mở miệng nói một câu gì đó để phá vỡ cái bầu không khí “kỳ cục” này, nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Cho đến khi cả hai đi tới nhà xe, cô buột miệng:

– Tới rồi kìa.

Gia Hào dừng bước chân lại nhíu mày:

– Tới đâu?

– Ơ.. thì nhà xe đó, bộ hông định lấy xe về hở?

– Mình đâu có gửi xe ở đây đâu.

Đôi mắt cô tròn xoe nhìn cậu khó hiểu:

– À, mình gửi xe trong khu nhà trọ mà.

An Nhiên nói nhỏ trong miệng ” Gửi xe trong đó, sao mình không biết vậy ta?”

– Chuyện đó ai cũng biết, chỉ có mình Nhiên không biết thôi.

Khẽ liếc nhẹ An Nhiên một cái, Gia Hào tiếp tục bước đi về phía trước. An Nhiên cũng bước nhanh để bắt kịp tốc độ của cậu. Khi cả hai bước vào khu nhà trọ, An Nhiên mới biết là xe máy của Gia Hào dựng dưới gốc cây trứng cá phía trước phòng trọ của cô. Đây chẳng phải cái xe mà ngày nào cô cũng dùng làm chỗ đệm để trèo lên cây hái trứng cá sao? Thì ra là xe của Sếp Khó, chưa kịp hết ngạc nhiên thì Gia Hào đã lên tiếng:

– Nhìn quen đúng không?

– Hả? Quen.. gì chứ?- Cô vờ ngây ngô.

– Lần sau có leo làm ơn thả dép ra nha, cứ phải bắt người ta đi mượn khăn lau yên xe hoài.

– Nè, chỉ có một lần tui bị con Đen nó rượt nên mới quên thả dép ra thôi nha, đừng có xạo…

Ách, trời ơi, cái miệng hại cái thân mà.., không muốn đứng đây thêm một giây nào nữa, ngượng quá, xấu hổ quá đi mất, đã vậy tên đó còn đang nhìn cô nheo mắt cười đầy ẩn ý, cô cởi vội chiếc áo khoác trên người, chìa ra trước mặt Gia Hào:

– Trả ông nè, cảm ơn.

Thay vì đón lấy chiếc áo khoác từ trên tay cô, Gia Hào thong thả đẩy xe ra, ngồi lên trên nổ máy:

– Sử dụng xong rồi mà định trả lại như vậy thôi đó hả? Đem về giặt rồi hôm sau trả cho mình.

An Nhiên ngẩn người, hắn đang xỉa xói gì mình vậy? Còn ra lệnh cho mình phải giặt áo cho hắn chứ? Mình… chỉ mới khoác có một xíu xìu xiu, chẳng lẽ lại để mùi trên áo hắn sao?(bất giác cách “xưng hô trong lòng” của cô đã thay đổi cái rụp), cô vô thức đưa chiếc áo lên mũi hít hít, tự nhủ ” vẫn còn thơm lắm mà”. Cô nào có hay cái hành động đó của cô từ nãy đến giờ đã bị Gia Hào nhìn không bỏ sót một chi tiết nào, khi giây phút ngớ ngẩn đó của cô qua đi, ngước lên thì mới thấy Gia Hào đang nhìn cô với ánh mắt thích thú, trên môi nở nụ cười tỏa nắng khiến người đối diện không thể không “động lòng”:

– Dễ thương ghê.

An Nhiên một lần nữa ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng của tên con trai chạy xe đi để lại những câu nói khó hiểu cứ lảng vãng trong đầu của cô.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.