Cuối cùng thì cuộc họp về những chiến lược cải cách lịch trình các tour du lịch nội địa và nước ngoài cũng kết thúc với sự hứng khởi của tất cả nhân viên các phòng ban, vì Giám đốc kinh doanh kiêm quản lý kế hoạch rất hài lòng với các ý tưởng của mọi người. Đôi khi áp lực khiến người ta trở nên sáng tạo hơn thì phải, giống như Hải Đăng phòng kế hoạch, bình thường thì lê la buôn dưa là vậy, nhưng khi đưa ra kế hoạch và ý tưởng thì ai cũng không khỏi bất ngờ và thán phục, hơn nữa trong bản kế hoạch của An Nhiên ít nhiều cũng nhờ sự hướng dẫn của Hải Đăng, nên cô cảm ơn lắm lắm “bà chị buôn dưa” này. Hôm nay khi nghe xong trình bày của cô, nụ cười hài lòng nở trên môi Gia Hào khiến cô thấy thật nhẹ nhõm, đã lâu lắm rồi mới thấy lại nụ cười đó, nụ cười khiến người đối diện thấy thật ấm áp..
– Nhiên nè, tối nay Nhiên có thời gian không?
Đang mải mê với những suy nghĩ lan man trong đầu, giọng nói của Tuấn Dương từ phía sau làm An Nhiên khẽ giật mình, cô quay người lại:
– Tối nay hả? Có việc gì không Dương?
– À, cũng không có gì, định rủ Nhiên đi ăn tối đó mà.
Tuấn Dương cười cười với thái độ ngượng ngùng, sau bao năm “rèn luyện”, thì sự tiến bộ rõ rệt nhất của An Nhiên đó là đã biết “đề phòng” hơn với những lời rào trước đón sau của người khác phái, nên cô luôn không quên hỏi ngược lại với những câu hỏi như vừa rồi. Cô cười tự nhiên:
– Tối nay Nhiên có hẹn với nhỏ bạn thân đi chọn áo cưới rồi.
“Xin lỗi bà Hà Minh, chưa biết khi nào bà cưới nhưng cho tui mượn bà làm bia lần thứ n này nha” An Nhiên khẽ nói thầm trong bụng.
– Vậy hả, tiếc quá.
– Ừa, hẹn bữa khác nha.
Nói xong, An Nhiên vờ như không để ý đến ánh mắt thất vọng của Tuấn Dương, cô quay lên mắt lại chăm chú vào màn hình vi tính.Tuy cô có hơi chậm tiêu với mấy chuyện tình cảm thật, nhưng có ngốc mấy thì cũng nhận ra Tuấn Dương đối với cô không đơn giản chỉ là đồng nghiệp, bạn bè.Chỉ là cô không muốn Tuấn Dương ngộ nhận nếu cô cứ tiếp tục xem như không có chuyện gì, tính cách của cô là khi không thích thì sẽ không để đối phương hy vọng.
– Anh Dương,tối nay em rảnh nè, để em đi ăn với anh nha.
Giọng của Huệ Như nhừa nhựa vang lên pha chút châm chọc, một tràng cười vang lên phá tan bầu không khí nghiêm túc trong văn phòng làm việc. Tuấn Dương bình thường là người hoạt ngôn, nhưng đột nhiên bị cả phòng hùa lại chọc quê cũng khựng mất vài giây để chữa ngượng:
– Em hả? Tiếc quá, em không nằm trong một trong ba yếu tố cần thiết khi dùng bữa của anh.
Huệ Như phồng mang trợn mắt:
– Nè, ý anh là gì hả?
Tuấn Dương nheo mắt:
– Đi hỏi bác google ba yếu tố của một bữa ăn ngon là gì đi cưng.
Nói xong anh làm vẻ tỉnh rụi bỏ mặt tràng cười phía sau quay về nơi bàn làm việc của mình. An Nhiên cũng thấy phục khả năng xoay chuyển tình huống của Tuấn Dương, nhìn gương mặt phụng phịu của Hà Như cô không nén được bật cười.
– Chị Nhiên ơi!
Tiếng gọi của Thu Vân từ ngoài cửa vọng vào, An Nhiên xoay người lại nhướng mắt chờ đợi.
– Chuyện gì vậy em?
– Chị có quà nè.
Vừa nói Thu Vân vừa đặt một chiếc hộp hình vuông màu hồng, bên ngoài có thắt chiếc nơ ruy băng màu xanh xinh xắn. An Nhiên nhíu mày nhìn chiếc hộp không khỏi tò mò bên trong là gì. Thu Vân nheo mắt cười đầy ẩn ý:
– Không ghi tên người gửi nè, đừng nói là người tình bí mật của chị nha.
An Nhiên phì cười:
– Bớt tào lao đi cô.
Cô nhẹ nhàng mở gói quà ra, bên trong là một tấm hình được đóng trong chiếc khung gỗ được thiết kế rất tinh tế, kèm theo đó là một tấm thiệp:
“Đã định xoá tấm hình này đi, nhưng vì đáng yêu quá nên không nỡ. Mong rằng sẽ được gặp em một lần nữa”
Vẫn không có chữ ký hay một cái tên nào trên tấm thiệp, An Nhiên lấy tấm hình từ trong chiếc hộp ra, là hỉnh của cô khi đi dẫn tour ở Đà Lạt tháng trước, cô trong bức ảnh một tay cầm chiếc điện thoại, một tay vén mái tóc đen dài để không bị thổi tung vì cơn gió, đôi môi hồng khẽ mỉm cười, ánh mắt đen láy nheo nheo nhìn về cánh đồng hoa thuỷ vu trước mắt. Phải công nhận người chụp thật có tâm, đến cả cô cũng không nhận ra bản thân mình là cô gái trong bức ảnh.
– Woa, đẹp quá đi mất.
Thu Vân cũng không kìm được chậc lưỡi xuýt xoa:
– Chị nhờ người ta chụp hả? Không khác gì thợ chụp chuyên nghiệp.
– Chị.. có nhờ đâu.
– Hả? Vậy là ông này chụp lén chị đó hả?
– Chị cũng không biết sao họ lại chụp được, chắc vô tình chị lọt vào ống kính của họ cũng nên.
Đột nhiên Thu Vân vỗ tay cái đét:
– Bảo đảm ông này khoái chị rồi, thấy chưa, em nói quả cầu tình yêu của em hiệu nghiệm thiệt mà.
An Nhiên bật cười khúc khích:
– Đủ rồi đó cô nương, bộ hôm nay rảnh lắm sao mà lên đây vậy?
– Chị là chúa giỏi đánh trống lảng nha, thì em đem quà lên cho chị mà.
Thu Vân vẫn không chịu thua, An Nhiên định mở miệng giải thích thì bóng dáng của Gia Hào ngang qua bàn làm việc của cô làm cô giật mình, đi bên cạnh anh là cô gái xinh đẹp không hề xa lạ, hai người tiến thẳng vào phòng tiếp khách của giám đốc kinh doanh.
Thu Vân khều nhẹ An Nhiên giọng trầm trồ:
– Bạn gái của sếp đẹp quá chị héng.
Cô mỉm cười nhìn Thu Vân gật gật đầu đồng tình, vì trong lòng cô chưa bao giờ phủ nhận hai người đó thật xứng đôi. Cô ngồi xuống, sắp xếp lại bàn làm việc, đặt tấm hình lên bàn, đầu óc cô bắt đầu trống rỗng. Thu Vân cũng không nói gì thêm ra hiệu “bye bye” với cô rồi cũng rời đi.
Tiếng điện thoại bàn vang lên khiến An Nhiên giật mình, cô nhanh tay nhấc máy:
– Alo, An Nhiên phòng kinh doanh nghe ạ.
– Nhiên ơi, chị Đăng nè, lúc nãy chị đi ra ngoài mà quên đem bản kế hoạch vào để phòng của Sếp rồi. Bên phòng chị gọi không ai nghe máy, em qua bên phòng chị lấy rồi đem để lên bàn sếp giùm chị với nha.
– Dạ, chắc phòng kế hoạch đang họp nhóm
– Ừ, cảm ơn em nha.
An Nhiên tay ôm tập tài liệu nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng của giám đốc kinh doanh. Đây là lần đầu tiên cô bước chân vào phòng làm việc của Gia Hào, mọi thứ bày biện đơn giản, bàn làm việc gọn gàng, đặc biệt là có một giá sách, đã lâu vậy rồi, Gia Hào vẫn có thói quen đọc sách như vậy.
“Sao Nhiên lười đọc sách quá vậy”
“Vì đọc sách sẽ khiến tui lười hơn”
“Cái lý do gì mà tào lao quá vậy hả?”
“Vì đọc được mấy trang là tui ngủ mất tiêu, đó không phải là lười hơn là gì”
“Ngang như cua”
Kèm theo câu đó là cái cốc nhẹ lên đầu của cô, An Nhiên khẽ bật cười vì sự đối lập của cô và anh, một người lúc nào cũng nghiêm túc như anh mà lúc nào cũng chịu thua mấy cái lý sự cùn của cô.
– Có chuyện tìm tôi sao?
Không biết từ bao giờ Gia Hào đã đứng sau lưng cô, giật mình quay đầu lại:
– À, phòng kế hoạch nhờ tôi đem tài liệu cho giám đốc.
Nói xong, lúc này cô mới phát hiện cô gái xinh đẹp đang đứng sau lưng Gia Hào.
– Em nhắn với mọi người chuẩn bị tan ca đi, cả phòng sẽ đi ăn tối.
Chưa kịp để cô hết ngạc nhiên thì Gia Hào đã tiếp:
– Bạn tôi sẽ đi cùng mọi người.
Thì ra muốn giới thiệu bạn gái cho mọi người biết sao? An Nhiên thầm nghĩ, cô ngập ngừng:
– Giám đốc, tối nay tôi có việc bận nên chắc không đi được. Vậy.. chúc mọi người ăn tối ngon miệng nha.
An Nhiên định quay lưng “chuồn” đi thì giọng Gia Hào lại vang lên:
– Hà Minh đang ở Thái Lan, nên em không cần đi cùng cô ấy để thử áo cưới đâu.
Ánh mắt dò xét của anh nhìn chăm chăm vào cô khiến cô sượng đỏ mặt, “nghe lén người khác nói chuyện sao>_<!!”cô nghiến răng lầm bầm trong miệng.
– Hẹn mọi người 5:30 tập trung, tôi sẽ gửi địa chỉ vào trong group chat.
An Nhiên không nói được lời nào, cô gật nhẹ đầu xin lui ra, nhưng vẫn không bỏ lỡ câu nói của cô gái kia:
– Chuyện riêng của nhân viên trong công ty này anh đều biết rõ hết sao?
– Nếu quan tâm thì em sẽ biết thôi.
Giọng của Gia Hào lãnh đạm trả lời.