– Nhà này của chị Lan. Anh với chỉ thân hơn tôi, anh là chủ nhà thì đúng hơn.
Trần Nghiêm không tranh cãi lập luận ngang ngang của cô, anh bước vào nhà, rồi chủ động đến mở tủ lạnh rót ra hai ly nước. Anh trở lại bàn đặt một ly nước trước mặt Qúy Phi.
– Uống đi. May ra cô sẽ tỉnh táo hơn.
Qúy Phi nhìn nhìn ly nước, nhưng không có ý định cầm nó lên. Trần Nghiêm quan sát nét mặt vô hồn của cô, rồi lên tiếng bằng giọng bình thản:
– Cô định sẽ nghỉ đến chừng nào?
– Tôi có ghi trong đơn rồi.
– Khi đã buồn, thì một tuần hay vài ngày cũng không nghĩa lý gì đâu. Có chắc rằng sau một tuần nữa, cô sẽ hết buồn không? Đi làm lại đi.
Qúy Phi khẽ hất tóc ra phía sau, nói lạnh nhạt:
– Công việc nhiều lắm à?
– Vấn đề không phải là công việc mà là tư tưởng của cô. Chuyện gia đình cô không vui gì, nhưng không đến nỗi phải buồn khổ như vậy.
– Từ đó giờ, anh đâu có biết buồn là gì, nên làm sao hiểu được tâm trạng người khác.
Trần Nghiêm cười khẩy:
– Tôi không cãi với cô, vì tôi biết cô thừa hiểu cô nói ngang.
Qúy Phi làm thinh. Anh ta lúc nào cũng nói trúng ý nghĩ của cô. Và anh ta không thèm cãi tay đôi, nên cô khó mà trút tâm trạng khổ sở. Cô thừa biết hơn ai hết, anh ta hiểu thế nào là sự đổ vỡ trong gia đình. Và suy nghĩ cho cùng, nỗi buồn khổ này do cô tự gây ra. Trút cho người khác là vô ý.
Trần Nghiêm như đọc được ý nghĩ của cô, anh nói tiếp:
– Cô đừng nghĩ tại cô mà mọi chuyện trở nên tệ hại. Cô không làm như vậy thì trước sau gì mẹ cô cũng bỏ đi thôi. Vấn đề là thời gian.
Qúy Phi cau mặt bất mãn:
– Anh đừng có nói bậy. Nói như anh thì chắc mẹ tôi muốn bỏ gia đình tôi lâu rồi. Và mẹ không thương yêu gì cha con tôi. Anh có biết nói như vậy làm tôi đau đớn lắm không?
Trần Nghiêm thản nhiên:
– Chuyện cô qua lại với mẹ tôi, dĩ nhiên làm bà Qúy giận. Nhưng không đáng để cắt đứt với ba cô. Đó chỉ là lý do để bà ấy dứt khoát tư tưởng. Giống như nước đổ ra ngoài vậy. Chuyện của cô chỉ là thêm giọt nước cho nó tràn ra ngoài thôi.
– Không đúng. Anh nói bậy.
– Tôi nói bậy hay cô không dám nhìn vào sự thật?
– Anh nói thế vì anh ghét ba tôi. Anh muốn mẹ tôi cũng có ý nghĩ giống như anh.
Trần Nghiêm nhìn cô hơi lâu, rồi lắc đầu phê phán:
– Tôi nghĩ Qúy Phi sâu sắc hơn tôi nhiều, chứ không phải còn con nít mà suy nghĩ nông cạn, rồi nói năng bừa bãi như thế.
Thấy cô cắn môi có vẻ tự ái, anh thản nhiên nói tiếp:
– Cách sống ích kỷ của ba cô đã làm khổ hai người. Nhưng mỗi người có cách phản ứng khác nhau. Mẹ tôi đau khổ thụ động. Nhưng mẹ Qúy Phi thì căm thù. Cô đừng dối lòng rằng cô không thấy bà ấy là người kiêu hãnh.
Qúy Phi bịt tai lại:
– Thôi, anh đừng có nói nữa.
– Đừng né tránh sự thật. Cô hãy nhìn thẳng vào vấn đề, rằng đã từ lâu mẹ cô giữ sự yên ấm vì cô. Và tôi dám chắc bà chỉ chờ cơ hội để bứt phá tất cả. Cô chỉ vô tình tạo điều kiện cho nó đến sớm thôi.
Qúy Phi chịu không nổi nữa, cô bật khóc:
– Thà mẹ đừng sinh ra tôi, hoặc cứ để tôi lớn lên không có cha như anh, như thế tôi đỡ khổ hơn.
– Đừng so sánh như vậy. Chắc gì quãng đời đó, cô không thấy thiệt thòi. Cũng như tuổi thơ của tôi vậy. Lúc nào cũng mặc cảm, cũng muốn có một người cha. Cô phải biết cám ơn mẹ cô.
– Cám ơn vì đã cho tôi tuổi thơ suôn sẻ phải không?
Trần Nghiêm lẳng lặng gật đầu. Đôi mắt vẫn không ngừng quan sát những cử động nhỏ của cô.
Qúy Phi chùi mắt. Khuôn mặt vẫn buồn ủ dột. Cô nói trong tiếng thở dài ngậm ngùi:
– Mẹ đã nghĩ như vậy. Sao mẹ không làm cho đến cùng, sao không chọn cách tha thứ, có phải mọi việc sẽ dễ dàng hơn không.
– Mỗi người có cách suy nghĩ khác nhau. Cô không thể muốn mẹ cô phải nghĩ giống cô.
– Tôi biết vậy lắm, và có muốn cũng không được.
– Cô nên nghĩ cho mẹ cô một chút. Hãy để bà ấy chọn cách sống của bà ấy, cô lớn rồi, đừng chăm bẳm vào mẹ nữa.
Qúy Phi khẽ hít mủi:
– Tôi có đòi hỏi gì đâu.
– Không đòi hỏi thì đừng như vậy nữa. Cứ sống bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Rồi cô sẽ thấy, không có ba mẹ đầy đủ, không phải là cái gì ghê gớm lắm đâu.
– Tôi không nghĩ như vậy đâu.
– Nếu bây giờ cô có chồng, cô sẽ không cần đến ba mẹ nữa. Ở tuổi cô, không ai sống lệ thuộc tinh thần vào cha mẹ như vậy đâu.
Qúy Phi không trả lời. Trần Nghiêm cũng không nói chuyện nữa. Không khí im lặng kéo dài hơi lâu. Và hình như anh cũng chưa có ý định về. Điều đó làm Qúy Phi hơi lạ, cô lại lên tiếng:
– Anh đến có chuyện gì không?
– Có, và tôi đã nói rồi.
– Anh tìm tôi chỉ để nói chuyện đó thôi à?
– Hiện giờ thì chỉ có vậy, nếu cô không gây thêm chuyện gì khác.
Qúy Phi lấp tức phản đối:
– Đây là chuyện riêng của tôi, không dính dáng gì đến công ty, tôi không bắt anh phải xử gì đấy.
– Cô nhạy cảm quá nhỉ, trong khi tôi hoàn toàn không ám chỉ gì cả.
– Tôi muốn biết, tại sao anh đến đây, tại sao anh nói với tôi chuyện này?
Trần Nghiêm có vẻ không muốn trả lời, anh nói qua chuyện khác:
– Đừng nên để chuyện cá nhân của mình ảnh hưởng đến người khác, cô nghỉ làm thì Trúc Hiền phải làm thêm ca của cô. Thời gian ngắn thì không sao, nhưng kéo dài thì khó khăn cho cổ lắm.
“Anh ta có vẻ nóng ruột cho Trúc Hiền. Thì ra là vậy. Mình cứ tưởng anh ta tốt bụng với mình. Lâu nay, mình quên bẵng là trước kia anh ta ghét mình”. Tự nhiên Qúy Phi lạnh lùng:
– Tôi sẽ có cách bù đắp, anh không phải lo lắng. Chúng tôi là bạn mà.
Trần Nghiêm nhìn cô hơi lâu, rồi nói chậm rãi:
– Cô bù đắp thế nào đi nữa, thì đó là chuyện riêng của cô. Cô đừng để ảnh hưởng đến công việc.
Qúy Phi lầm bầm:
– Tôi biết rồi. Không chừng chiều nay tôi sẽ đi làm đấy.
Trần Nghiêm chợt rút trong áo ra một hộp gì đó, đặt lên bàn:
– Mẹ tôi gởi cô cái này.
Qúy Phi nhìn nhìn, rồi nói một cách cảm động:
– Cho tôi gởi lời cám ơn dì Chi.
– Đừng có nói năng khách sáo vậy.
– Thế chẳng lẽ tôi làm thinh?
– Nhiều lúc như vậy lại hay hơn.
Anh ngừng lại một chút, rồi nói thêm:
– Đây là loại thuốc bắc. Nó có tác dụng an thần và chống suy nhược, mẹ tôi có ghi cách dùng trong đó, đừng nên bỏ.
Qúy Phi buộc miệng:
– Nhưng tôi đâu có bệnh hoạn gì.
Trần Nghiêm không trả lời. Không hiểu anh phật lòng vì cách lơ đãng của cô, hay không quan tâm đến chuyện bà Chi cho Qúy Phi cái gì. Anh luôn chỉ nói những chuyện cần nói. Và nếu như bây giờ có không hài lòng cô, anh cũng không nói ra.
Qúy Phi nghĩ Trần Nghiêm đang bực vì nhiệt tình của mẹ anh lại bị cô đối lại một cách thờ ơ. Cô bèn nói như thanh minh:
– Không phải tôi không quý, nhưng tại tôi bất ngờ quá, không ngờ dì Chi lại lo cho tôi thế. Tôi hiểu hết đấy.
– Cô nghĩ cái gì mà lo thanh minh?
Qúy Phi hơi lúng túng. Cô chưa biết nói gì sửa lại thì Trần Nghiêm đã đứng lên:
– Tôi phải về công ty, cô vào nghĩ tiếp đi.
– Cám ơn dì Chi đã gởi quà cho tôi.
Cô đứng dậy tiễn Trần Nghiêm. Ra đến cửa cô chợt buộc miệng:
– Cuối cùng ba tôi đã nhà tan cửa nát, coi như là đã trả giá, anh có còn thấy hận ba tôi không?
Trần Nghiêm dừng hẳn lại, nhìn cô chăm chăm:
– Vào lúc này, cô còn quan tâm chuyện đó sao?
– Quan tâm chứ, vì tôi …
Nhưng cô chưa nói hết câu đã dừng lại, vì thấy Thiên Vũ đi lên. Anh ta cầm hộp quà rất to, và trong khi đi lên những bậc thang cuối cùng, anh ta nhìn Qúy Phi đăm đăm.
Qúy Phi ngỡ ngàng nhìn lại anh ta. Bẵng đi một thời gian không thấy anh ta đến, bây giờ lại đột ngột xuất hiện như thế, không hiểu anh ta muốn gì.
Lên đến cửa, Thiên Vũ nhìn thoáng qua Trần Nghiêm. Rõ ràng anh ta không ưa, nhưng vẫn cười mềm mỏng:
– Lại gặp anh ở đây, xin chào.