Một Thời Ta Đuổi Bóng

Chương 3



Cô cắm cúi đi theo Trần Nghiêm. Vừa đi vừa hỉ mũi sụt sịt vào khăn tay, khiến anh phải quay lại nhìn cô mấy lần. Nhưng chỉ là cái nhìn quan sát chứ không bình phẩm. 

Anh đưa cô băng qua mấy dãy phòng nữa rồi rẽ vào căng tin. Qúy Phi bước chậm lại nhìn nhìn vào đó như không tin. Quả thật, cô không nghĩ ra phó giám đốc lại chu đáo một cách tế nhị như vậy. Cô còn đang lưỡng lự thì Trần Nghiêm khoát tay chỉ vào phía trong: 

– Chẳng phải cô rất cần ly chanh nóng sao? Đừng từ chối như lúc ban nãy, chỉ thiệt cho cô mà thôi. 

Qúy Phi đâu có ý định từ chối. Đúng hơn là anh hết dám giận. Cô theo Trần Nghiên đến ngồi vào bàn. Anh gọi ngay khi người phục vụ bước tới. 

– Chị cho một ly chanh nóng. 

Qúy Phi vội lắc đầu: 

– Không, trà đường chứ đừng lấy chanh. 

Trần Nghiên quay lại nhìn cô: 

– Cô sắp bị cảm, chanh không tốt hơn sao? 

– Nhưng em ghét đồ chua lắm. 

– Thôi được, chị lấy trà cho cô ấy – Trần Nghiên nói với cô phục vụ. 

Cô ta đi rồi, Qúy Phi lại lấy khăn ra hỉ mũi. Và lén quan sát đồng chí lãnh đạo trước mắt. Anh ngồi chống một tay trên chân, một tay đặt hờ trên bàn. Anh không nhìn cô, mà đưa mắt bao quát trong căng tin. “Chắc là kiểm tra xem có nhân viên nào trốn việc xuống đây không. Không chừng nhân vật Trí thấy anh đã chuồn rồi”“. Qúy Phi nghĩ thầm trong đầu và mỗi lúc cô mỗi thấy ớn. Một lần nữa, cô hiểu mình có phản đối, giãy dụa như con cá đi nữa, thì ông sếp hòa nhã này cũng sẽ biết cách kiềm cô lại, để cô chỉ có thể bơi theo đúng dòng nước. Ngay lúc này thì cô hết dám quẩy đuôi như lúc nãy rồi. 

Trần Nghiên im lặng chờ cô uống xong ly nước, rồi gọi tính tiền. Qúy Phi kéo ghế bước ra. Cô cố ý đi gần anh, cách nói có vẻ nhu mì hẳn đi. 

– Cho em cám ơn về ly nước, em rất ngạc nhiên khi thấy anh hiểu nhu cầu của em. Thật đấy! 

– Trong trường hợp như vậy, ai cũng có yêu cầu đó, chỉ cần quan tâm một chút là hiểu thôi. 

Qúy Phi buột miệng: 

– Có phải đó là một trong những điều kiện để anh thành công không? 

Trần Nghiên mỉm cười, nhưng cái cười cũng không vui vẻ. 

– Tôi không dự tính trước mình phải làm thế nào để thành công. 

Qúy Phi cau trán suy nghĩ. Cô hiểu cách nói tối nghĩa của anh. Nhưng không có cách trả lời cho thật sắc bén. Lúc ở trường, cô có tiếng là nói chuyện chết người, nhưng hình như năng khiếu đó chỉ để dành đốp chát với bọn con trai trong lớp. Còn thì khi cần nghiêm chỉnh thì cô lại đâm ra ngớ ngẩn, tưởng như rất hiền lành. 

Cô theo Trần Nghiên trở lên phòng hành chính. Đến giữa đường, anh đứng lại: 

– Bây giờ cô có thể về ngủ, sáng mai cô cứ đi thẳng một mình đến nhận việc. Chúc cô vui vẻ nhé. 

Qúy Phi miễn cưỡng gật đầu: 

– Cám ơn anh, chào anh. 

Trần Nghiên đi lên phòng anh. Qúy Phi hơi suy nghĩ một chút, rồi quyết định về. Đi một vòng tham quan, cô đã thấy chán lắm rồi. Không muốn tìm hiểu thêm gì nữa. 

Qúy Phi không hề biết chuyện mình xuất hiện đã làm công ty nhốn nháo. Ở phòng kế toán thì lại đặc biệt chộn rộn. Kiểu tò mò của các cô gái khi sẽ có một mỹ nhân vào làm việc chung. Mà người đẹp đó lại rất quý tộc. 

Nãy giờ Hạ Lan đã vọt qua nói chuyện với nhóm Hải Đông. Vừa thấy cô, Hải Đông đã ngừng đóng mộc, ngẩng lên: 

– Sao? Hôm nay người đẹp tới chưa? 

– Tới rồi, lúc nãy mình đưa đến phòng giám đốc. 

– Người đẹp có nói chuyện gì không? 

– Nói bình thường thôi, mới biết mà, đâu có chuyện gì đặc biệt đâu mà nói. 

Hải Đông tò mò: 

– Hôm nay nàng mặc đồ gì vậy? 

– Dễ thương lắm – Hạ Lan trầm trồ. 

Rồi cô tả tỉ mỉ đồ Qúy Phi, tả luôn mái tóc cột cao như thế nào. Thật ra, những cái đó giống như các cô khác. Nhưng Hạ Lan vốn đã có ấn tượng, nên nhìn cái gì cũng có vẻ phóng đại. Cô làm cho người khác phải tưởng tượng theo cô. Tạo ra một huyền thoại về người đẹp chưa biết mặt đó. 

Nghe Hạ Lan tả, tự nhiên Hải Đông nhìn xuống chiếc áo mình. Một chút bất an dấy lên trong cô. Hôm nay, cô đã mặc chiếc áo đẹp nhất. Nhưng không biết có nổi như người đẹp ấy không. 

Chợt Huyền Mi chỉ xuống sân: 

– Kìa, có phải cô nàng đó không? Đang đi phố với phó giám đốc kìa. 

Các cô túa ra cửa sổ nhìn xuống. Nhìn chăm chăm Qúy Phi, rồi bình phẩm: 

– Đẹp thật đấy, Lan nó tả không quá đâu. 

– Sao không thấy cười nhỉ. Mặt có vẻ buồn quá. Chắc kiêu lắm đấy. 

– Mà phó giám đốc đưa đi đâu vậy? Chẳng lẽ xuống phòng sơ chế? Xuống đó làm gì? 

– Chắc là đưa đi tham quan một vòng cho biết. 

– Trước sau gì cũng biết, tham quan làm gì. 

Hải Đông không nói gì, nhưng cô thấy xốn xang. Không biết Trần Nghiêm có bị choáng vì cô kỹ sư đẹp này không. 

Bên cửa sổ, các cô vẫn bình phẩm mỗi người một câu ồn ào. Đến nỗi chị kế toán trưởng phải la lên: 

– Thôi chứ. Làm gì mà xôn xao lên vậy? Bộ lần đầu mới có người đến xin việc sao. Các cô con nít vừa vừa thôi. Về chỗ làm việc đi. 

Lời nói của kế toán trưởng có hiệu lực rất lớn. Các cô giải tán về chỗ mình. Nhưng Hạ Lan vẫn ở lại chơi. Cô đang rảnh, và hứng thú của cô bây giờ là nói về nhân vật mới. Cô buồn cười đến nỗi Huyền Mi phải chú ý: 

– Bà này giống pê đê quá. Coi bộ kết người đẹp rồi, nói hoài. 

Hạ Lan cãi lập tức: 

– Đẹp thì nói đẹp, chứ có nói gì quá đâu. quý vị cũng tò mò vậy. 

– Nhưng không ai lao xao như bà. Hôm qua nay thấy bà chộn rộn, tưởng người đẹp đó là em bà chứ. 

Hải Đông châm chọc: 

– Bây giờ bà Lan có đối tượng để theo đuổi rồi. 

Mọi người cười phá lên. Mặc dù Hải Đông chỉ chọc thôi, nhưng quả thật, tính Hạ Lan là như thế. Có người đẹp nào vào công ty là như rằng cô săn đón rất nhiệt tình. Trước đây, lúc Hải Đông mới vào, cô cũng tìm cách làm quen và chiều chuộng y như con trai. Sau này thấy Hải Đông xấu tính nên cô rút lui. Bây giờ đến lượt Qúy Phi, không biết sẽ ra sao. 

Lúc đó Huyền Mi thấy Qúy Phi đi ngang hành lang, cô nháy mắt với Hạ Lan: 

– Người đẹp kìa, gọi vô nói chuyện chơi. 

Mấy cặp mắt cũng đỗ dồn ra cửa. Vẻ tò mò không giấu giếm. Hạ Lan bèn đứng lên đi ra. Đứng ở cửa, cô gọi hơi lớn: 

– Về hả Qúy Phi? 

Ngoài hành lang, Qúy Phi quay lại xem ai gọi, rồi đứng hẳn lại, cô cười khi thấy Hạ Lan: 

– Em định về, mai em mới bắt đầu làm. 

– Vô đây chơi chút đi. Mấy chị trong đây muốn biết mặt Phi đó. 

Qúy Phi lững thững đi vào. Cô đứng ở gần cửa, khẽ gật đầu chào mọi người. Hạ Lan giới thiệu tên từng người với cô, rồi hỏi tò mò: 

– Lúc nãy phó giám đốc đưa Phi đi xem công ty hả? 

– Dạ. 

– Phi được phân công vào khâu nào vậy? 

Qúy Phi nói một cách buồn chán: 

– Em làm công nhân. 

– Hả? Cái gì? 

Mấy cặp mắt đổ dồn về cô, cực kỳ ngạc nhiên. Rồi Hạ Lan vung tay lên: 

– Sao kỳ vậy? Nghe chú Triệu chú cần KCS mà. 

Huyền Mi cũng lên tiếng: 

– Có bằng đại học sao xuống làm công nhân? Vậy lúc nộp hồ sơ, cô xin làm cái gì? 

– Em chỉ xin vào công ty, chứ không biết cụ thể sẽ làm gì. Em nghĩ sẽ làm đúng chuyên môn của em đấy. 

– Kỳ vậy kìa. Ai phân công vậy nhỉ? 

– Hình như phó giám đốc. 

Hải Đông lập tức phản đối: 

– Không phải anh Nghiêm đâu, anh ấy không làm khó ai bao giờ. 

Kế toán trưởng Linh lên tiếng: 

– Khi lãnh đạo đã phân công, thì có nghĩa là người ta sắp xếp riêng, các cô biết gì mà bàn tán. 

Các cô gái lặng thinh, rồi Huyền Mi hỏi tò mò: 

– Vậy cô có nghĩ không? 

– Em sẽ làm thử một thời gian. 

Hải Đông nói khích: 

– Mình có trình độ, tội gì phải để người ta vắt sức. Cô mà xin vào công ty khác là bảo đảm không bị đối xử bèo như vậy đâu. 

Thấy Qúy Phi không nói gì, Hạ Lan vội bác bỏ ngay: 

– Biết đâu là làm tạm thời. Phó giám đốc không sắp xếp vô lý như vậy đâu. Đừng có nghĩ nhé. 

Kế toán trưởng Linh cũng nói như khuyên: 

– Nếu đi làm mà chuyện gì không vừa ý đã nghĩ, thì khó tạo cho mình một chỗ đứng lắm. 

– Đúng vậy. Đúng vậy đấy – Hạ Lan tán thành. 

Qúy Phi nhỏ nhẹ: 

– Cám ơn lời khuyên của mấy chị. 

Cô ngồi lại một chút rồi về. Khi ra đến gần chỗ để xe, cô lại gặp Trần Nghiêm. Anh hơi ngạc nhiên khi thấy cô: 

– Cô Phi chưa về sao? 

– Em vừa ở phòng kế toán ra. 

– Cô có người quen trong đó à? 

– Dạ không, chỉ mới quen thôi. 

Qúy Phi ngừng lại một chút, rồi nhìn vào mặt Trần Nghiên, giọng cô rành rọt: 

– Tất cả mọi người đều ngạc nhiên về sự phân công của em. Em hy vọng anh sẽ xét lại chuyện này. 

– Cô bất mãn? 

– Điều đó chính đáng mà, phải không? 

– Có lẽ vậy. 

– Anh biết như vậy là quá đáng, sao anh lại phân công như vậy? – Qúy Phi kêu lên. 

Trần Nghiên cười khi thấy vẻ mặt nghiêm trọng của cô. Nhưng cử chỉ của anh vẫn điềm đạm hoàn toàn không hề bị tác động. 

– Lúc nãy tôi đã nói, phân công thế nào không quan trọng, nếu không vừa ý, cô có thể không nhận. 

Qúy Phi mím môi nhìn anh. Rồi quay người đi về phía xe mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.