Chương 50: Tính toán của Cổ thị 2
Dịch: Achlys
Sáng sớm hôm sau, Hạ Tử Thường bị âm thanh đốn củi trong sân truyền tới đánh thức.
Đại khái bởi vì cuối cùng cũng thay đổi hoàn cảnh, ba bánh bao nhỏ vẫn đang ngủ, Hạ Tử Thường hôn lên mặt mỗi bánh bao nhỏ một cái, sau đó rón rén mặc quần áo rời giường.
Ra khỏi cửa phòng, liền nhìn thấy nam nhân đang đốn củi trong sân.
Một thân trường bào đen càng tôn thêm dáng người thon dài như ngọc thụ của nam nhân, tóc đen dùng mộc quan buộc lên, thay một bộ trang phục đơn giản, lại khó giấu được khí chất cao cao tại thượng đó.
Ống tay áo vén lên một chút, lộ ra một đoạn cánh tay, Hạ Tử Thường có thể thấy rõ xương và gân xanh nổi lên.
Ánh mặt trời chiếu lên người Hiên Viên Dạ Lan, tựa như dát lên hắn một vầng sáng mông lung.
– Hạ cô nương, chào buổi sáng.
Hiên Viên Dạ Lan thả búa trong tay ra, lên tiếng chào Hạ Tử Thường.
– Khục khục… Chào buổi sáng.
Trong đầu Hạ Tử Thường vừa mới lơ đãng nhớ đến cảnh Hiên Viên Dạ Lan ngày hôm qua gần như mặt dán mặt nói chuyện với nàng, giờ suy nghĩ một chút, nàng vẫn có chút nóng mặt.
– Xem ra thân thể của ngươi khôi phục không tệ.
Hạ Tử Thường nói tiếp, nam nhân này còn có sức đốn củi.
– Ngươi tính lúc nào sẽ rời đi?
– Không giấu Hạ cô nương, tình thế kinh đô hiện tại tương đối gay gắt, tại hạ cảm thấy cuộc sống nơi này rất thích hợp tu dưỡng, chuẩn bị ở chỗ này tu dưỡng thêm một chút rồi trở về.
Hiên Viên Dạ Lan nói xong, liền lấy ra một túi gấm trong lồng ngực, sau đi đến trước mặt Hạ Tử Thường, mở túi gấm ra.
– Đây là thù lao của tại hạ cho Hạ cô nương, tại hạ ăn không nhiều lắm, chỉ cần Hạ cô nương nấu nhiều hơn một bát cơm là đủ.
Hạ Tử Thường tuỳ ý liếc qua túi gấm, ánh mắt lập tức phát sáng.
Trong túi gấm chứa không ít váng lá!
Vàng lá đấy!
Vàng bạc gì gì đó, nàng thật sự khó có thể kháng cự!
Bất kể là đời trước hay đời này, tính cách của nàng vẫn là ham tiền, không đổi được!
Nhìn thấy ánh mắt Hạ Tử Thường dừng lại trên vàng lá kim quang óng ánh, môi Hiên Viên Dạ Lan bất động thanh sắc giương lên.
– Vàng lá này, có lẽ đủ cho tại hạ ở chỗ này một tháng. Mặt khác, Hạ cô nương yên tâm, nếu có người phiền toái đến tìm Hạ cô nương, tại hạ nhất định sẽ giúp đỡ Hạ cô nương tận tình, hơn nữa chỉ cần những người kia quấy rầy đến cuộc sống của Hạ cô nương, tại hạ sẽ lập tức rời đi.
Lời này có thể nói là phi thường có thành ý.
Hạ Tử Thường cảm thấy nếu nàng cự tuyệt, thì lại tỏ ra quá hà khắc rồi.
– Gặp nhau tức là duyên, Hiên Viên công tử muốn ở chỗ này mấy ngày, thì ở lại đi. Bất quá cũng nói trước, chỗ này của ta chỉ có cơm rau dưa, không có sơn hào hải vị.
Hạ Tử Thường nói.
Đúng.
Gặp nhau tức là duyên, nàng không phải vì vàng lá đâu!
Hiên Viên Dạ Lan nhẹ nhàng gật đầu, cười nhạt một cái nói:
– Hạ cô nương ăn cái gì, tại hạ ăn cái đấy.
Hắn cảm thấy tài nấu nướng của cô gái nhỏ này, tương đối không tồi.
So với đầu bếp trong vương phủ của hắn, nấu ăn cũng khá tốt.
Hạ Tử Thường vừa đem túi gấm cất kĩ, đang định nói cái gì đó với Hiên Viên Dạ Lan, bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa.
– Hạ Tử Thường! Mày đang ở bên trong đúng không? Tao nghe được mày nói chuyện rồi! Nhanh mở cửa cho tao!
Nghe giọng nói oang oang lạ lẫm, khiến cho Hạ Tử Thường nhíu mày.
Nàng nhìn Hiên Viên Dạ Lan ra hiệu một cái, Hiên Viên Dạ Lan lập tức bước nhanh vào sương phòng.
Đợi Hiên Viên Dạ Lan vào sương phòng, đóng kỹ cửa phòng, Hạ Tử Thường mới hít sâu một hơi, đi đến cửa chính của sân.
– Mày đừng trốn ở bên trong không ra! Hạ Tử Thường! Mày có nghe không! Nhanh mở cửa cho bổn cô nương!
Ào ào!
Hạ Hiểu Nguyệt cả người ướt sũng lạnh thấu tim
Hơi sững sờ ngốc trệ hết mấy giây, nàng ta bỗng nhiên điên cuồng mà hét len.
“ A a a a! Hạ Tử Thường! Ta và ngươi không xong đâu!”
Một bên thét lên, Hạ Hiểu Nguyệt vừa hướng Hạ Tử Thường mà nhà tới.
Hạ Tử Thường nha lẹ khép cửa lại, Hạ Hiểu Nguyệt vừa vặn đụng đầu vào cánh cửa, trên trán nổi lên một cục lớn.
“Phốc phốc…..”
Người qua đường Ất Giáp Bính Đinh đang đứng cách đó không xa xem kịch vui, trực tiếp không nể mặt mũi người ta mà cười ra tiếng.
“Cái cô Hạ Hiểu Nguyệt này, thật là đáng đời.”
“Ai nói không phải? Hạ cô nương đều đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi, nàng ta còn không biết điều mà đến ức hiếp người ta.”
“Đúng thế,…”
“….”
Chung quanh truyền đến tiếng nghị luận, khiến cho sắc mặt Hạ Tử Thường lúc đỏ lúc trắng, thay đổi liên tục, đến cuối cùng là đen như đáy nồi.
Giữa mùa đông bị tạt một thau nước lạnh, Hạ Hiểu Nguyệt toàn thân trên dưới như rơi xuống hầm bang, lạnh đến cả người đều run rẩy.
Chưa từng chật vật đến nỗi mất mặt như vậy, Hạ Hiểu Nguyệt dậm chân nắm chặt nắm đấm, cuồng loạn mà hét lên một trận, giơ chân lên đạp một cước lên cửa lớn, sau đó liền quay đầu mà chay.
Hạ Tử Thường đứng trong sân, nghe động tĩnh ngoài cửa, chỉ cười nhạt một tiếng.
Trong phòng, Thanh Mặc cùng Vân Dục đều bị cái giọng nói oang oang của Hạ Hiểu Nguyệt đánh thức, hai đứa trẻ ba chân bốn cẳng mặc quần áo vào, sau đó vội vã chạy ra khỏi phòng.
Người đó chính là Dì nhỏ nhà bọn chúng, tính cách xảo trá lại độc ác, mỗi một lần khi dễ mẹ chúng, mẹ chúng đều bị tức đến muốn khóc.
“Mãu thân, con vừa mới nghe được tiếng của tiểu di, người không sao chứ?” Thanh Mặc chạy nhanh hơn Vân Dục một chút, như khỉ con mà lẻn đến trước mặt Hạ Tử Thường, lo lắng hỏi.
“Không có việc gì?” Hạ Tử Thường cười đáp.
Nàng chỉ coi Hạ Hiểu Nguyệt kia như một kẻ thô tục, là chó dại sủa bậy.
Cùng chó dại giảng daaoj láy, chi bằng trực tiếp động thủ.
Chậu nước mà nàng tạt vào Hạ Hiểu Nguyệt kia, cũng không phải là nước bình thường, nó bị nàng cho một chút bột ngứa vào bên trong.
Đợi lát nữa, hiệu quả bột ngứa sẽ phát tác, cho Hạ Hiểu Nguyệt nếm được tư vị toàn thân ngứa ngấy khó chịu, hơn nữa loại ngứa kia cũng không phải là da thịt ngứa, mà từ trong xương cốt mà lan tràn ra, để cho người ta càng cào càng ngứa, tâm như lửa đốt.
Xưa nay nàng có thù tất báo, bây giờ Hạ Tử Thường nhớ tới Hạ Hiểu Nguyệt đang chờ bị trả giá, tâm trạng nàng đặc biệt tốt.
Thấy dáng vẻ cười nhẹ nhàng của mẫu thân, không giống như là vừa bị ức hiếp, Thanh Mặc cùng Vân Dục lúc này mới yên long một chút.
Bên kia Hiên Viên Dạ Lan cũng từ trong phòng chạy ra, vác cung tiễn trên lưng.
“Ta đi lên núi săn chút thịt thú rừng.” Hắn đến trước mặt Hạ Tử Thường mà nói.
Nhân tiện liếc mắt nhìn Thanh Mặc cùng Vân Dục một chút.
Càng nhìn hắn càng thấy được, hai hài tử này dáng dấp cùng hắn rất giống nhau.
Có lẽ, hắn nên cho người đi điều tra một chút.
Không hề hỏi tới tình hình vừa rồi, Hiên Viên Dạ Lan cảm thấy nữ nhân vừa rồi trong tay Hạ Tử Thường, chắc chắn không chiếm được một chút tiện nghi naof.
“Đi thôi, ta muốn ăn thịt heo rừng.” Hạ Tử Thường híp mắt cười một cái.
Phụ cận của Đào Nguyên Thôn chính là một mảnh rừng trùng điệp, bên trong khẳng định là có không ít thịt rừng.
Lúc trước nàng cũng từng nghĩ qua muốn lên núi tìm chút thịt rừng, bây giờ Hiên Viên Dạ Lan chủ động yêu cầu đòi đi, nàng đương nhiên sẽ không ngăn cản rồi.
Nam nhân này vừa mới hết kịch độc trong cơ thể, cũng cần ăn một chút đồ tốt để bồi bổ.
Để báo đáp lại, nàng đêm nay sẽ làm một chút đồ ngon, cho Hiên Viên Dạ Lan bồi bổ cơ thể.