Một Mình Tôi Chấp Hết

Chương 18:Tiêu Nhã Kỳ Hiểu lầm



Tiêu Nhã Kỳ về đến nhà thì tắm một trận cho thoải mái, rồi cô lại thay 1 bộ đồ khác. Không bao lâu thì nghe tiếng bấm chuông. Nghĩ là Vương Tâm Lan đến nên cô nhanh chóng xuống mở cửa.

 
 
_” Giáo sư Tiêu….. Em mang đồ đến rồi đây “. Vương Tâm Lan nói. Rồi cô nhanh chóng đưa 1 giỏ tiền mà Tiêu Nhã Kỳ thắng được.

 
 
_” Em mang đồ của em vào phòng đi. Phòng của em ở kia. bên trái đó “. Quăng cái giỏ tiền lên bàn, rồi Tiêu Nhã Kỳ ngồi trên ghế quay ra hồ bơi rộng rãi, nước trong xanh. Cô vừa lâu tóc ướt vừa nói.

 
 
Vương Tâm Lan nhanh chóng mang 1 vali hành lí đến phòng mà Tiêu Nhã Kỳ vừa chỉ. Xong đâu vào đó rồi thì cô mới ngồi xuống đối mặt với Tiêu Nhã Kỳ nói.

 
 
_” Giáo sư Tiêu. Cảm ơn cô đã cho được ở đây. Cô thật tốt.. “. Vương Tâm Lan nói.

 
 
_” Tôi ở đây cũng chỉ có 1 mình. Nhà rộng như vậy mà có 1 mình tôi cũng buồn chán. Tiền ở giỏ đó em lấy 50% số tiền đó tiêu vặt đi “. Tiêu Nhã Kỳ mày không nhíu lại một cái nói, giống như số tiền đó cô còn không để vào mắt vậy.

 
 
_” Vậy sao được. Đây là tiền giáo sư thắng được mà. Em không lấy đâu. Em ở đây đã là làm phiền giáo sư lắm rồi. Em đâu giám lấy tiền của cô nữa “. Vương Tâm Lan từ chối nói.

 
 
_” Lấy đi. Ba mẹ của em cũng làm việc vất vả lắm mới có tiền cho em ở đây đi học. Coi như tôi giúp cha mẹ của em một chút vậy. Tiêu Nhã Kỳ tôi nói là sẽ chia cho em 50% rồi thì tôi sẽ không nuốt lời. Còn nữa.. Nếu ở nhà của tôi thì không cần gọi tôi giáo sư Tiêu gì đó đâu. Gọi Nhã Kỳ là được rồi, dù gì tôi cũng hơn em có 4 tuổi thôi. Còn nữa.. nếu không có việc gì thì em tuyệt đối không được lên phòng làm việc của tôi. Đó là quy tắc của tôi và là điều cấm kỵ của tòa nhà này. Em hiểu chưa ? “. Tiêu Nhã Kỳ nói xong thì đứng lên cởi quần áo ra. Cô chỉ mặc mỗi bộ đồ bikini mỏng manh mà nhảy xuống hồ bơi trong xanh kia lượn vài vòng.

 
 
Vương Tâm Lan nhìn theo dáng người hoàn hảo của Tiêu Nhã Kỳ đang bơi ở dưới nước thì đỏ mặt, rồi cô nhanh chóng quay mặt đi.

 
 
\_\_\_\_\_\_\_<\>\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\.

 
 
Biệt thự của Triệu Tử Long.

 
 
” Cậu không sao chứ Long. Còn suy nghĩ về trận đấu với Giáo sư Tiêu hôm nay sao “. Bạch Thiên Tuyệt cười nói. Anh ngồi vừa bấm laptops vừa lên tiếng.

 
 
_” Ừm.. Mấy Cậu nói cô ta rốt cuộc là ai ?. Lần đầu tiên tôi biết mùi vị thua là gì. Đến giờ tôi vẫn còn không tin là tôi lại thua. Triệu Tử Long tôi lại thua cho 1 cô gái. Tức cười quá phải không “. Triệu Tử Long vừa ném phi vừa nói. Sắc mặt của anh chẳng vui tí nào.

 
 
_” Tôi cũng thắc mắc là cô ấy là ai đây. Lần đầu tiên tôi hiếu kỳ về 1 người con gái như vậy “. Lý Minh Triết cười nói.

 
 
_” Hừ.. Bà chằn lửa đó làm tôi mất mặt trước bao người như vậy. Thù này tôi sẽ tính với cô ta sau “. Hàn Thần nói, rồi anh không vui vẽ bậy lên bức ảnh của Tiêu Nhã Kỳ đang ngủ được treo trên tường.

 
 
_” Nhưng tôi lại phát hiện ra Giáo sư Tiêu rất có sức quyến rũ đúng không ? “. Vương An Nguyên nhớ đến lời Tiêu Nhã Kỳ nói với mình, thì bất giác mặt anh đỏ ửng. Anh bóp nhẹ trái tim đang nhảy loạn của mình một cái.

 
 
Vương Anh Nguyên vừa dứt lời thì toàn thể 4 người, 8 ánh mắt nhìn Vương An Nguyên chằm chằm.

 
 
4 người khẽ cười rồi nhanh chóng bao vây lấy Vương An Nguyên rồi lên tiếng tra khảo. ” Vương An Nguyên.. Cậu có gì muốn khai báo với bọn tôi đúng không ?. Cậu bán đứng bọn tôi từ khi nào “.

 
 
_” Hahaha…… làm gì có. Chẳng qua là suy nghĩ của riêng tôi thôi mà “. Vương An Nguyên cười nói. 4 người tính nói gì nữa thì nghe tiếng điện thoại của Bạch Thiên Tuyệt vang lên.

 
 
_” Alô…… đã tìm được nhà của Tiêu Nhã Kỳ rồi sao. Tôi biết rồi. Cậu gửi dự liệu trực tiếp sang đây cho tôi “. Bạch Thiên Tuyệt nói rồi cúp máy.

 
 
_” Có chuyện gì sao ? “. Triệu Tử Long nói.

 
 
_ ” ừm…… thám tử tư của tôi vừa tìm được nhà hiện tại của Tiêu Nhã Kỳ rồi. Hiện tại đang truyền tư liệu trực tiếp cho tôi đây “. Bạch Thiên Tuyệt nói. Rồi anh nhanh chóng ngồi lên máy tính bấm bấm vài cái. Không bao lâu thì trên màng hình vi tính hiện lên nhà của Tiêu Nhã Kỳ cực kỳ rõ nét. Anh nhấp chuột phóng lớn màng ảnh lên, thì bọn anh lập tức thấy Tiêu Nhã Kỳ đang mặc bikini bơi lượn ở trong hồ bơi. Vương Tâm Lan thì nằm phơi nắng.

 
 
5 người, 10 con mắt đều nhìn chằm chằm vào thân ảnh bốc lửa của Tiêu Nhã Kỳ dưới nước, rồi ai cũng âm thầm nuốt nước miếng 1 cái.

 
 
” Tên thám tử tư của cậu đang đứng ở nhà kế bên quay trực tiếp cho cậu đúng không”. Vương An Nguyên hiếu kỳ hỏi nhỏ.

 
 
_” ừm.. Anh ta nói mua được căn nhà Sát bên nhà của Tiêu Nhã Kỳ nên mới quay được cận cảnh như vậy “. Bạch Thiên Tuyệt thật thà nói. Mắt vẫn không rời dáng người đang vừa chìm, vừa nổi dưới nước của ai kia.

 
 
Vương An Nguyên nghe nói vậy thì tự nhiên không vui chút nào.

 
 
_” Nhìn không ra dáng người giáo sư Tiêu đẹp thật. Chỉ có điều da hơi ngâm đen 1 chút “. Lý Minh Triết nói.

 
 
_” Ưm….. mà sao cô bé lọ lem Vương Tâm Lan lại ở nhà cô ta. Không lẽ 2 người đó rất thân thiết với nhau hay sao “. Triệu Tử Long nhìn chằm chằm về phía Vương Tâm Lan trong màn ảnh nói.

 
 
” Ưm.. Tôi cũng thắc mắc. Cô bé lọ lem đó quen biết với giáo sư Tiêu hồi nào “. Lý Minh Triết nói.

 
 
” Nè….. căn nhà của thám tử tư của cậu mua đó. Tôi mua lại gấp đôi cậu bán lại cho tôi đi “. Vương An Nguyên nói. Anh không thích có người nhìn lén mọi hoạt động của Tiêu Nhã Kỳ như vậy. Tự nhiên anh thấy khó chịu thôi.

 
 
4 người lại nhìn qua Vương An Nguyên. 4 người cứ thấy có chỗ nào không đúng, mà không biết sai ở chỗ nào.

 
 
” Tôi muốn trả thù cô ta. Nên tôi muốn mua căn nhà mà thám tử tư của cậu mua. ” Hàn Thần nghe Vương An Nguyên nói vậy thì cũng nói.

 
 
_” Hừ….. 2 cậu sao vậy. Thích bị cô ta ngược lắm hay sao mà còn đòi dọn đến làm hàng xóm của cô ta hả. Ăn đòn chưa đủ thảm à.. “. Bạch Thiên Tuyệt cười nói. Chính anh là không muốn bán nên diễn cớ nói vậy thôi.

 
 
Nghe vậy 2 người Vương An Nguyên và Hàn Thần cũng im lặng. 2 người 1 suy nghĩ. ” Cậu không bán chúng tôi cũng tìm mua được nhà khác thôi…..”.

 
 
” Thôi đi xông hơi, mát xa xả xui đi. Hôm nay tôi khao…..”. Lý Minh Triết cười nói. Rồi anh kéo 4 người đi. 5 người leo lên siêu xe của Bạch Thiên Tuyệt phóng đi mất.

 
 
Bên này Tiêu Nhã Kỳ còn không biết mình đang bị theo dõi đâu. Cô bơi 1 hồi lâu. Đến mệt mỏi rồi cô mới đi lên thay đổi 1 bộ quần áo thoải mái khác. Vương Tâm Lan đòi đi mua đồ về nấu ăn tối cho cô rồi, nên giờ ở nhà chỉ còn mình cô. Tiêu Nhã Kỳ vào phòng làm việc của mình. Cô khóa cửa lại rồi kết nối với Cục Tổng bộ.

 
 
_” Sếp….. cháu đã hoàn thành nhiệm vụ tiếp cận được Vương An Nguyên rồi “. Tiêu Nhã Kỳ nhìn ông Diệp nói.

 
 
_” Làm tốt lắm….. Anh Lâm Anh của con làm xong nhiệm vụ trở Về. Không thấy con ở đây liền mấy ngày không vui đây. Nó luôn miệng hỏi thăm đến con đó “. Ông Diệp cười nói. Người ông nhắc tới là Diệp Lâm Anh là con trai của ông năm này 25 tuổi.

 
 
_” Sếp Diệp….. cho con hỏi thăm anh Lâm Anh nha. Nói với anh ấy là khi nào con hoàn tất nhiệm vụ này thì con sẽ cùng anh ấy làm chung 1 nhiệm vụ. Nói với anh ấy phải chờ con nha ” Tiêu Nhã Kỳ cười nói.

 
 
Diệp Lâm Anh là người cô thật lòng xem như 1 người bạn, 1 người anh trai thân nhất. Những ngày huấn luyện cực khổ xa nhà. Cô có gì cũng đều cùng Diệp Lâm Anh tâm sự hết, riết rồi anh như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô.

 
 
_” ưm…… Nó hiện tại không có ở đây. Lát nữa nó về bác sẽ nhắn lại giúp con “. Ông Diệp cười nói. Nghe vậy Tiêu Nhã Kỳ Chào ông rồi tắt kết nối.

 
 
Cô lại đeo tại nghe lên nghe xem Vương An Nguyên đang làm gì. Cô muốn biết anh có gặp nguy hiểm gì hay không. Vừa bật máy nghe lén lên thì cô nghe được vài câu thì lập tức mày cô nhíu mày. Miệng cô không tự chủ được chửi nhỏ 1 câu. ” mẹ kiếp…. cái tên công tử này. mới chiều thôi đã tìm gái chơi rồi. Đúng là con nhà giàu hư thật mà “. Chỉ nghe trong tai phone của cô phát ra vài câu như vầy.

 
 
_ ” Anh Nguyên….. em dùng lực như vậy được chưa. Cần em mạnh tay hơn không “. 1 giọng nữ ngọt ngào vang lên.

 
 
_” Ừm….. em làm rất tốt. Ừm…… Ôi đã quá….. Đúng rồi chỗ đó đó….. em giết anh sao. Ưm…….”. Tiếng của Vương An Nguyên rên lên vai câu nói.

 
 
_” Nè….. Đúng rồi đó em yêu….. dùng lực hơn nữa đi em….. đã lắm…. “. Vương An Nguyên tiếp tục nói.

 
 
_” Anh Tử Long ….. em làm vậy anh có thích không. Có muốn em dùng lực hơn không “. Tiếng 1 cô gái khác vang lên.

 
 
_” ưm….. tiếp tục đi anh thích em bóp như vậy đó. Mạnh tay hơn đi em. Đúng rồi ở đó đó. Vuốt mạnh tay nữa đi em “. Tiếng của Triệu Tử Long vang lên.

 
 
_” Bạch Thiên Tuyết….. cậu phê quá ngủ rồi à….. mấy em này làm cậu chịu không nổi hả ” giọng Hàn Thần vang lên.

 
 
_” Ưm….. phê phê thì chỉ buồn ngủ thôi “. Bạch Thiên Tuyệt nói.

 
 
_” Anh Hàn Thần…… em làm vậy có dễ chịu không “. 1 giọng nữ khác vang lên.

 
 
Nghe đến đây Tiêu Nhã Kỳ tắt máy. Cô lắc đầu nói. ” Mẹ kiếp mấy cái tên công tử này. còn ngồi ghế nhà trường mà đi chơi gái tập thể rồi, thác loạn NP giữa ban ngày như vậy hay sao. Đúng là gỗ mục không để xây nhà được mà. Bữa nào 5 tên đó bị hắc Lào, lang ben, hay bệnh giang mai, Lậu, Sida. Mấy bệnh đó mà lây qua đường tình dục thì để mấy Cậu đi đâu khóc. Biết vậy mình phải đánh mạnh tay hơn cho mấy người đó 1 trận nhớ đời rồi “.

 
 
Nói rồi cô lại giường nhắm mắt lại ngủ 1 giấc. 5 người còn không biết là mình vừa bị Tiêu Nhã Kỳ hiểu lầm đâu. Nếu mà biết thì 5 người cũng chỉ lắc đầu lười giải thích.

 
 
phòng mát xa:

 
 
” Lý Minh Triết… cậu biết chỗ mát xa này hồi nào vậy. Cái lưng tôi được mát xa thoải mái thật….. “. Vương An Nguyên nói.

 
 
” Hahaha…. vừa biết thôi. Đi ăn gì rồi đi Night clubs đi “. Lý Minh Triết nói. Vậy là 5 người gật đầu rồi nhanh chóng leo lên xe đi đến nhà hàng nổi tiếng của Bạch Thiên Tuyệt mở.

 
 
Vương Tâm Lan ở nhà của Tiêu Nhã Kỳ thì cô vẫn đều đặng dành nấu cơm cho Tiêu Nhã Kỳ. Sáng chủ nhật thì cô lại cùng Tiêu Nhã Kỳ chạy bộ. Trưa lại tập võ. 1 ngày xem như là 1 ngày bận rộn với cô. Rất nhanh lại thứ 2 đến.

 
 
_” Vương Tâm Lan…. em xong chưa. Tôi chở em đến trường “. Tiêu Nhã Kỳ nói rồi cô cầm 1 tập giáo án lên ra xe.

 
 
_” Em xong rồi……”. Vương Tâm Lan nhanh chóng chạy theo nói, rồi cô leo lên xe môtô phân khối lớn của Tiêu Nhã Kỳ, 2 tay của cô đặt lên eo của Tiêu Nhã Kỳ rồi bất giác ôm chặt.

 
 
Tiêu Nhã Kỳ không để tâm Vương Tâm Lan ôm lấy cô. Cô sẵn đường nên chở Vương Tâm Lan đến trường Wonderland luôn. Vương Tâm Lan ngồi phía sau khẽ cười tỏa nắng, đôi má của cô lại đỏ ửng hồng.

 
 
_ ” Giáo sư Tiêu……”. Mọi người thấy cô đều nghiêm túc gật đầu chào. Giờ phải nói là danh tiếng của Tiêu Nhã Kỳ ở trường Wonderland này không ai mà không biết về chiến tích của cô. Cô đi đến đâu cũng nhận được sự tôn trọng tuyệt đối, chẳng ai dám đến tìm cô gây phiền phức nữa.

 
 
Hôm nay mới là ngày cô chính thức đi dạy đúng nghĩa. Tiêu Nhã Kỳ nhìn bảng hiệu lớp A1 quen thuộc thì cô mỉm cười như hồ ly. Nếu lớp đó muốn đấu tiếp thì cô sẽ chiều hết lòng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.