Một Mình Ta Mỹ Lệ

Chương 8: Làm càn



Cả căn phòng một mảnh tĩnh mịch.

Biết rõ Ninh Ngu không thể nghe thấy thanh âm của mình, Thiết Vân vẫn không tự chủ ngừng thở, tự coi mình là vật chết.

Dịch Tuyết Phùng mờ mịt nhìn Ninh Ngu.

Ninh Ngu: “Nói.”

Một chữ này, phảng phất như có trọng lượng nghìn cân, Dịch Tuyết Phùng chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, suýt chút nữa đứng không vững.

Hắn vốn đang đầu đau như búa bổ, còn bị linh lực Ninh Ngu áp bức như vậy, toàn thân trực tiếp nhuyễn ra như nước, thân thể không bị khống chế lảo đảo hai bước, đầu gối mềm nhũn, thẳng tắp quỳ xuống đất.

Tảng đá xanh cứng rắn cực kỳ, hắn “thịch” một tiếng quỳ xuống, phát ra tiếng vang trầm nặng, nghe thôi cũng thấy đau.

Ninh Ngu đang suy nghĩ làm cách nào dạy cho thiếu niên gan to bằng trời này một bài học, lại thấy hắn vậy mà sợ tới mức quỳ trên mặt đất, hơi nhướng mày, càng thêm bất mãn.

Lâm Phàn Quân lúc thiếu thời dám lấy một kiếm chiến vô số ma vật, sao mà đứa con trai này của hắn không kế thừa nổi nửa điểm tâm huyết, mới chỉ một đạo linh lực đã có thể bị doạ thành đức hạnh này?

Cả người Dịch Tuyết Phùng chảy mồ hôi lạnh, không biết là bị uy áp Ninh Ngu làm cho kinh sợ, hay là thân thể vốn không khỏe, hắn giãy dụa nắm lấy tay vịn bên cạnh muốn chống đỡ thân thể, thử mấy lần cũng không đứng lên được, đầu gối chân trái càng lúc càng đau.

Một luồng linh lực không biết tên chạy trốn lung tung trong kinh mạch hắn, phảng phất giây tiếp theo muốn phá thể đi ra.

Trong lúc hoảng hốt, Dịch Tuyết Phùng đột nhiên nhớ tới trong phòng Lâm Phù Ngọc có độc linh hoa.

Thấy dáng vẻ đem hoa tới thay của Hoài Trần rất quen thuộc, linh hoa kia chắc hẳn cũng không phải ngày một ngày hai, coi như Thiết Vân ăn hết hoa của hai ngày, kinh mạch cũng đã sớm bị nhiễm độc tính.

Lông mày Ninh Ngu nhíu càng chặt, không có ý định muốn giúp hắn.

Dịch Tuyết Phùng ngẩng đầu lên, nhìn Ninh Ngu miễn cưỡng nở nụ cười, nói: “Kiếm tôn, có thể làm phiền… đỡ ta một cái được không?”

Ninh Ngu nói: “Tự mình đứng lên.”

Dịch Tuyết Phùng nhìn ý lạnh trong mắt y, trong lòng khẽ thở dài một phen, âm thanh vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, như đang làm nũng: “Kiếm tôn, ta thật sự không đứng lên nổi, hai chân mềm nhũn luôn rồi.”

Theo hiểu biết của hắn đối với Ninh Ngu, tính tình người này cực kỳ lạnh lùng vô tình, độc đoán chuyên quyền, có thù tất báo, vừa nhìn là biết không phải người dễ sống chung, nhưng cường thế nam nhân như vậy, khó chống đỡ nhất chính là kẻ yếu mềm.

Dù sao trước đây không bao lâu mỗi lần hắn chọc Ninh Ngu tức giận, chỉ cần bày ra dáng vẻ yếu thế thật lòng xin lỗi y, nhất định sẽ được tha thứ.

Dịch Tuyết Phùng đang tính tính toán toán, thì nghe thấy âm thanh càng lạnh lùng của Ninh Ngu: “Không đứng lên nổi vậy cẩn thận quỳ đi.”

Dịch Tuyết Phùng: “…”

Thất, thất sách.

Dịch Tuyết Phùng có chút mờ mịt, không thể nào, lúc trước mỗi lần mình ôn ngôn nhuyễn ngữ với y, bất luận Ninh Ngu tức giận bao nhiêu, cũng không so đo với hắn.

Dịch Tuyết Phùng cố gắng hai lần, vẫn thẳng tắp quỳ trở lại như cũ, mà Ninh Ngu vô liêm sỉ kia hình như cảm thấy chơi rất vui, rũ mắt nhìn hắn tại ghế tựa bên cạnh quỳ tới quỳ lui, ngay cả Thiết Vân kiếm cũng buông xuống để qua một bên.

Dịch Tuyết Phùng: “…”

Dịch Tuyết Phùng nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xông lên cắn hắn.

Thiết Vân vừa được tự do, vội vã rút lui qua bên cạnh, thấy Dịch Tuyết Phùng khó chịu như vậy, nhỏ giọng nói: “Cha, có phải lại có người đặt linh hoa bên bệ cửa sổ không, ta thấy linh mạch ngươi hình như có vấn đề.”

Dịch Tuyết Phùng nói: “Ta biết, e là linh hoa đã đặt trong phòng Lâm Phù Ngọc một thời gian rồi, độc đã đi vào trong kinh mạch, thiếu một cây hai cây cũng không khác nhau quá nhiều —— ngươi nói xem ta đã xuống nước như vậy, y sao vẫn còn tức giận? Trước đây không như thế.”

Thiết Vân nghi ngờ nói: “Ninh Ngu trước kia cũng tâm địa sắt đá như thế, cha có phải ngươi nhớ nhầm rồi không?”

Dịch Tuyết Phùng nói: “Nhưng trước đây dù ta có chọc y tức giận, chỉ cần làm nũng liền không sao nữa mà.”

Thiết Vân sửng sốt một chút mới cứng ngắt nói: “Chắc là… Chỉ đối với mình ngươi như vậy?”

Dịch Tuyết Phùng cười nhạo: “Nói hưu nói vượn.”

Ninh Ngu là người có tâm địa sắt đá như vậy, sao có thể đối xử đặc biệt với mình hắn? Trái lo phải nghĩ, Dịch Tuyết Phùng không thể làm gì khác hơn là chấp nhận hiện thực trăm năm qua đi, Ninh Ngu càng trở nên lạnh lùng vô tình.

Dịch Tuyết Phùng thật sự không đứng lên nổi, đành phải hơi ngửa mặt nhìn Ninh Ngu đang cụp mắt quan sát hắn.

Trong mắt Ninh Ngu tựa hồ còn sót lại chút tức giận, Dịch Tuyết Phùng thực sự không biết tức giận này từ đâu mà đến, nhưng đầu gối dán lên đá xanh lạnh lẽo, hàn ý thuận theo kinh mạch đi lên, khiến đầu óc hắn có chút thanh tỉnh.

Ninh Ngu đây là… Còn ghi hận câu lỡ miệng của hắn lúc nãy?

Dịch Tuyết Phùng càng nghĩ càng thấy rất có thể, nam nhân này thoạt nhìn thờ ơ với mọi chuyện, thực tế bụng dạ lại hẹp hòi cực kỳ, chút chuyện nhỏ cũng bị hắn ghi hận mất mấy năm.

Dịch Tuyết Phùng gian nan đỡ tay vịn, nhẹ nhàng hé miệng, thế nhưng còn chưa phát ra âm thanh nào đột nhiên khép lại.

Không được, không gọi được.

Dịch Tuyết Phùng nghĩ thầm, quá xấu hổ, phải gọi không bằng bắt ta đi chết đi.

Ninh Ngu lạnh lùng liếc hắn: “Muốn nói cái gì?”

Cả người Dịch Tuyết Phùng cực kỳ khó chịu, đối diện với đôi mắt Ninh Ngu, do dự nửa ngày, mới tràn ngập sỉ nhục cúi đầu, khó nhọc nói: “Nghĩa, nghĩa phụ… Ta, biết sai rồi.”

Hắn nói xong, dù không biết xấu hổ vẫn cảm thấy thẹn, mặt hồng hồng rồi lan đến mang tai.

Thực lòng Dịch Tuyết Phùng cảm thấy việc này không có tác dụng gì, ai biết Ninh Ngu nghe xong, lạnh nhạt liếc hắn một cái, từ bi vung ra một đạo linh lực, quấn eo hắn mạnh mẽ từ dưới đất túm lên, trực tiếp ném qua ghế mềm bên cạnh.

Dịch Tuyết Phùng ngẩn ngơ, nháy mắt một cái.

Ninh Ngu thu tay về, nói: “Lần tới còn nói hưu nói vượn nữa, ta đánh gãy chân ngươi.”

Dịch Tuyết Phùng: “…”

Quả nhiên ghi hận câu “Ta là cha ngươi” kia.

Dịch Tuyết Phùng gật gật đầu, khắp mặt đều là mồ hôi lạnh, khuôn mặt nhỏ trắng bệch như tờ giấy, vừa nhìn là biết khó chịu không nhẹ.

Ninh Ngu không biết thân thể hắn bị dọa đến như vậy, nhìn sắc mặt trắng bệch của hắn, lông mày nhíu nhíu, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên bàn một cái.

Dịch Tuyết Phùng còn đang nghi ngờ hắn lại muốn làm gì, rất nhanh, chỉ thấy một người toàn thân y phục màu đen bưng một cái chén gỗ khom người bước vào.

Ninh Ngu nói: “Uống.”

Dịch Tuyết Phùng nhìn chén thuốc đen thùi lùi, chần chờ một lát mới bưng lên uống cạn một hơi.

Mùi thuốc đắng chát tràn ngập trong miệng, Dịch Tuyết Phùng thả bát xuống, chậm chạp nói: “Đây là thuốc gì?”

Ninh Ngu phất tay bảo người kia lui ra, lười trả lời vấn đề của hắn.

Thuốc kia hẳn là ôn dưỡng linh mạch chải vuốt linh lực, Dịch Tuyết Phùng uống vào không tới chốc lát, linh mạch phảng phất đang mệt mỏi tột cùng ngay lập tức có linh lực chảy xuôi ở trong, khí lực cũng thuận theo khôi phục lại.

Thấy sắc mặt hắn dễ nhìn hơn chút, Ninh Ngu cưỡng ép hóa Thiết Vân kiếm thành cây trâm vắt vào bên hông, chậm rãi đứng lên.

Dịch Tuyết Phùng nghi hoặc nhìn y.

Ninh Ngu nói: “Chờ gì nữa, không phải muốn mang ta đi thăm quan Hàn Hoài Xuyên sao.”

Dằn vặt một hồi, Dịch Tuyết Phùng suýt nữa quên mất mục đích mình tìm đến đây, hắn vội vàng trèo xuống giường, đi nhanh hai bước đột nhiên hai chân mềm nhũn, bay thẳng đến bên hông Ninh Ngu.

Ninh Ngu tay mắt linh hoạt, xoay người lại một phát bắt được cánh tay mảnh khảnh của Dịch Tuyết Phùng, cưỡng ép xách hắn lên.

Dịch Tuyết Phùng khéo léo cười với y: “Chân… lại mềm nhũn.”

Ninh Ngu liếc mắt nhin Thiết vân bên hông mình, lạnh lùng liếc xéo hắn một cái, nói: “Là mềm nhũn, hay là không muốn?”

Thời điểm Dịch Tuyết Phùng vừa vào Quy Hồng Sơn, Ninh Ngu đã xuống núi đi trừ ma vệ đạo, nói là cùng lớn lên, không bằng nói Dịch Tuyết Phùng được một tay Ninh Ngu nuôi nấng.

Mỗi khi Dịch Tuyết Phùng ra ngoài gây họa, Ninh Ngu lần nào cũng lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm, hỏi hắn còn muốn chân hay không, còn dám gây chuyện sẽ đánh gãy chân, loại hù dọa này, thường xuyên qua lại, Dịch Tuyết Phùng sớm đã quen thuộc.

Dịch Tuyết Phùng thấy ý lạnh trên mặt Ninh Ngu, không dám động tâm tư lén lút trộm Thiết vân nữa, hắn trốn tránh, nhỏ giọng nói: “Kiếm tôn, buông ta ra.”

Ninh Ngu liền cau mày, nghĩ thầm có việc gọi nghĩa phụ, vô sự gọi kiếm tôn, quả nhiên là một con sói mắt trắng non.

* Sói mắt trắng” (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả. Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người.

Y thoáng nhìn qua hai tay Dịch Tuyết Phùng bị y nắm đỏ, buông tay vung một cái, lạnh lùng nói: “Dẫn đường.”

Dịch Tuyết Phùng đáp một tiếng, chạy lên phía trước dẫn đường.

Chỉ là khi hai người cùng bước ra sân, Dịch Tuyết Phùng nhìn bốn phía xa lạ, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề mấu chốt.

Hàn Hoài Xuyên này…

Hắn cũng vừa mới đến, căn bản không biết đường mà.

Ninh Ngu: “Hửm?”

Dịch Tuyết Phùng tùy tiện chọn một con đường, giả vờ trấn định nói: “Kiếm tôn, bên này.”

Ninh Ngu đưa tay khép lại tay áo lớn, ung dung thong thả cùng hắn đi về phía trước.

Dịch Tuyết Phùng ở chỗ Ninh Ngu giằng co nửa ngày, đệ tử Hàn Hoài Xuyên đã học xong tiết buổi sáng, đang túm năm tụm ba yên tĩnh đi trên đường nhỏ.

Có người thoáng nhìn thấy hai người bọn họ đồng hành, bận rộn thúc khuỷu tay đồng bạn, lén lén lút lút kéo đi đường khác, không biết là sợ Dịch Tuyết Phùng hay là Ninh Ngu.

Dịch Tuyết Phùng giả bộ không thấy, mang theo Ninh Ngu tùy tiện đi dạo hai vòng, thập phần qua loa có lệ giới thiệu phong cảnh.

“Đó là hồ.”

“Đó là núi.”

“Há, đó là tháp, còn tên gì, ta quên rồi, kiếm tôn nếu cảm thấy hứng thú, chúng ta có thể qua đó xem chữ trên thạch bài một chút.”

“Đó là rừng cây.”

Ninh Ngu: “…”

Dù tính tình Ninh Ngu có tốt tới mức nào cũng bị ngữ khí qua loa này của hắn chọc cho phát hỏa, huống chi tính khí y vốn không hề tốt.

“Lâm Phù Ngọc.”

Dịch Tuyết Phùng còn đang nhón mũi chân đi xem chữ trên thạch bài cách đó không xa, nghe danh tự này không kịp phản ứng, sửng sốt một chút mới biết là đang gọi mình.

Hắn quay đầu: “Kiếm tôn có gì phân phó?”

Ninh Ngu nói: “Đây cũng là đạo đãi khách của Hàn Hoài Xuyên các ngươi?”

Dịch Tuyết Phùng giả vờ không hiểu: “Phù Ngọc nói sai ở đâu sao?”

Ninh Ngu đối diện với ánh mắt vô tội của hắn, lạnh lùng nói: “Kiếm của ngươi, còn muốn không?”

Dịch Tuyết Phùng giòn tan mà nói: “Nghĩa phụ, ngài muốn biết nguồn gốc di tích cổ nào ở đây? Rừng cây bên cạnh kia đúng không, để ta xem xem, chỗ kia gọi Bắc Khê, nghe đâu bên trong có hàng trăm hàng ngàn loại linh thú nghỉ lại nơi này, đệ tử Hàn Hoài Xuyên qua mười bảy tuổi có thể vào Bắc Khê chọn lựa linh thú nhận chủ, nếu ngài muốn đi, ta có thể đi tìm chưởng môn xin ngọc lệnh.”

Ninh Ngu: “…”

Dịch Tuyết Phùng còn tại: “Hả? Ừ? Nghĩa phụ.”

Tác giả có lời muốn nói: Gọi nghĩa phụ hoặc là một lần, hoặc là vô số lần.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.