Một Loại Khác Có Thể

Chương 17



Không có ôn nhu, không có không khí, chỉ có lạnh nhạt ra lệnh, Tiền Lâu Tĩnh cảm giác rất không tốt, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn nghe lời cởi quần áo ra, xấu hổ lộ ra nửa thân trên.
“Đứng lên, cởi hết toàn bộ.” Lâm Thụy Cảnh đối với chuyện Tiền Lâu Tĩnh lộ ra vẻ mặt đó hiển nhiên không hài lòng, tuy nói gương mặt Tiền Lâu Tĩnh so với Phạm Vân Huyên đẹp hơn, nhưng vóc người lại không được như Phạm Vân Huyên, ngực Tiền Lâu Tĩnh quá nhỏ, quá gầy, trên người cũng không có bao nhiêu thịt, giống như vừa mới dậy thì xong. Thật ra mặc dù Tiền Lâu Tĩnh ngực có nhỏ, nhưng vóc người lại không kém, tương xứng đẹp mắt, chẳng qua Lâm Thụy Cảnh không hề phát hiện, chuyện cô đem vóc người của Phạm Vân Huyên làm tiêu chuẩn, sau đó làm ra vẻ bắt bẻ, muốn để Tiền Lâu Tĩnh cởi hết toàn bộ, để xem có thể không chê được hay không.
Mặc dù nội tâm Tiền Lâu Tĩnh muốn hỏng mất, nhưng vẫn nghe lời đứng lên, cởi hết toàn bộ y phục, mà ý tứ chê trách trong mắt Lâm Thụy Cảnh kia là sao chứ? Tiền Lâu Tĩnh nghĩ bản thân mình mà có thể mạnh mẽ cốt khí, nhất định sẽ quăng một đống tiền vào mặt Lâm Thụy Cảnh, sau đó dùng mũi xoay ngang một góc 45 độ hừ nhẹ Lâm Thụy Cảnh, lão nương không bán thân! Nhưng cảnh tượng như vậy Tiền Lâu Tĩnh cũng chỉ dám tưởng tượng, trên thực tế, nàng thiếu Lâm Thụy Cảnh rất nhiều, không có mạnh mẽ, cũng không có cốt khí, cho dù trong lòng rất khó chịu, vẫn phải như thịt heo, để người mua xem xét trả giá.
Lâm Thụy Cảnh nhìn Tiền Lâu Tĩnh khỏa thân, một chút dục vọng cũng không có, nhìn lâu lại càng cảm thấy muốn chê, trừ gương mặt có thể nhìn được ra, tất cả đều không bằng mình và Phạm Vân Huyên.
“Mặc vào” Lâm Thụy Cảnh buông tha chuyện muốn công Tiền Lâu Tĩnh, hiển nhiên là cô không có hứng thú với nàng, cô suy nghĩ, làm chuyện này rõ ràng chỉ cần nằm xuống hưởng thụ, nằm trên chắc là không thoải mái đi, không cần phải công.
Nội tâm Tiền Lâu Tĩnh đã mắng Lâm Thụy Cảnh rất nhiều lần, cô là đồ khốn, muốn gì mà để tôi cởi quần áo, chơi đùa thì chơi đùa, muốn tôi cởi quần áo, lão nương cũng đã ngoan ngoãn cởi quần áo, ý tứ chê cười trên mặt cô là ý gì hả, rõ ràng không thể làm công được, lại nhìn tôi như phù dung tỷ tỷ, nội tâm của cô thật là biến thái quá đi! Cô là thụ, nói thẳng đi, còn làm bộ, kiểu cách!
Tiền Lâu Tĩnh mặc quần áo lại, một bộ dáng tiểu tức phụ.
“Để em làm cho”, mặc dù nội tâm Tiền Lâu Tĩnh mắng Lâm Thụy Cảnh rất nhiều lần, nhưng hành động và ngôn ngữ vẫn còn rất thể thiếp, xem như Lâm Thụy Cảnh muốn làm thụ mà không thể mở miệng đi. Tiền Lâu Tĩnh đưa tay cởi y phục trên người Lâm Thụy Cảnh. Tiền Lâu Tĩnh có cảm giác mình tiền đồ vô lượng, có thể ủy khuất chính mình, đem thần tài phục vụ thật tốt, tránh để Lâm Thụy Cảnh ra vẻ đại gia chơi đùa dù nội tâm khó chịu. Tiền Lâu Tĩnh vừa cởi quần áo Lâm Thụy Cảnh, trong lòng rơi lệ, ngoài mặt vẫn phải giả vờ vui vẻ, đại gia, tôi phục vụ ngài, tôi vô cùng vinh hạnh. Lần nữa Tiền Lâu Tĩnh cảm thấy sinh tồn được không dễ, cảm giác được số mạng của mình thực sự là bi thảm. Bất quá nói lại, Lâm Thụy Cảnh thực sự quá đẹp, cho dù là gương mặt hay là vóc người, cô quả thật tốt hơn nàng rất nhiều, khó trách cô muốn chê nàng, vân vân, nàng đang không chú ý trọng điểm sao?
Lâm Thụy Cảnh cam chịu hành động của Tiền Lâu Tĩnh, nhưng cảm giác lại có cái gì đó không đúng, vừa rồi rõ ràng nhớ đến Phạm Vân Huyên chạm đến thân thể còn hưng phấn, sao bây giờ lại giống như ngủ say, một chút phản ứng cũng không có, hơn nữa cảm giác lại rất phiền, hận không thể đuổi Tiền Lâu Tĩnh đang cởi quần áo mình như đuổi ruồi. Nhưng mà, cô vẫn phải nhịn cảm giác đáng ghét đó, đến khi ngón tay Tiền Lâu Tĩnh đụng chạm đến da thịt cô, lỗ chân lông của cô đều dựng đứng lên, cảm giác này rõ ràng không phải là thoải mái, mà là chán ghét.
“Ghê tởm!” Lâm Thụy Cảnh không thể nhịn được nữa, không khách khí trực tiếp đẩy Tiền Lâu Tĩnh ra, cô cảm thấy rất không hợp lý, tại sao Phạm Vân Huyên làm cái gì, thân thể của cô cũng sẽ không ghét, hơn nữa còn hiện ra một bộ dạng đói khát lâu năm, nhưng khi đổi người, cảm giác lại kém nhiều như vậy?
Tiền Lâu Tĩnh bị Lâm Thụy Cảnh thô lỗ đẩy ra đưa mắt nhìn trần nhà, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng nội tâm không nhịn được liếc mắt nhìn Lâm Thụy Cảnh một cái, đại gia ngài, thật là khó phục vụ! Lúc cô với Phạm Vân Huyên ở phòng rửa tay làm cái gì đó, cô có nói ghê tởm không?
Mặc dù Lâm Thụy Cảnh đi khỏi phòng Tiền Lâu Tĩnh, nhưng không rời khỏi biệt thự này, mà bất tri bất giác lại đi đến phòng ngủ lúc trước của mình. Mặc dù đã đổi drap giường, không thể lưu lại dấu vết của Phạm Vân Huyên được nữa, nhưng Lâm Thụy Cảnh nằm lên đây vẫn không khỏi nhớ đến chuyện kia của Phạm Vân Huyên và cô, trên giường hình như vẫn còn lưu lại hơi thở của nàng, đối với chuyện này, cô lại không có một chút bài xích. Lâm Thụy Cảnh cảm giác thân thể mình như gặp ma chướng, hơn nữa là do Phạm Vân Huyên hạ lạc ấn ký trên người cô, giống như chỉ mình Phạm Vân Huyên mới có thể đụng chạm được. Phát hiện này, làm cho Lâm Thụy Cảnh có chút vô lực ôm gối đầu, cô có cảm giác nhân sinh của mình đã bị phá hủy toàn bộ, mà kẻ gây tội chính là tên Phạm Vân Huyên kia.
Lâm Thụy Cảnh nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Phạm Vân Huyên ở trên giường này, dùng đủ loại tư thế tiến vào thân thể cô, cô bi kịch phát hiện, thân thể vừa rồi như ngủ chết của mình, bây giờ theo trí nhớ lại bắt đầu thức tỉnh làm cô xốn xang, đặc biệt là nghĩ đến chuyện xấu hổ Phạm Vân Huyên làm với cô hôm nay, cùng những chuyện trong trí nhớ của cô, khoái cảm lại có thể giống nhau đến như vậy, thậm chí còn mãnh liệt hơn. Hôm nay là lần đầu tiên cô chân chính cảm thụ loại cảm giác đó bằng chính linh hồn của mình, những cảm giác trong trí nhớ giờ đây cũng đan cùng một chỗ, làm cho Lâm Thụy Cảnh sinh ra một cỗ ảo giác, hình như những quá khứ đó, cũng thuộc về mình.
Lâm Thụy Cảnh không tự chủ kẹp chặt hai chân thon dài của mình, bởi vì cô có cảm giác xấu hổ vì giữa hai chân mình giống như đã xông ra thứ chất lỏng đáng chết kia. Đây cũng không phải là lần đầu tiên, mỗi lần xuân mộng tỉnh lại, giữa hai chân cô đều có thứ chất lỏng làm người ta không thể nhe răng này, mỗi lần như thế, cô đều đem quần lót ném vào thùng rác, đạt tới trình độ hủy thi diệt tích. Chẳng qua đều làm cho dì người làm dọn dẹp căn phòng của Lâm Thụy Cảnh không hiểu, gần đây đại tiểu thư đang xảy ra chuyện gì, sao tự nhiên lại ném quần lót vào thùng rác, hơn nữa tần suất ném càng ngày càng thường xuyên, quần lót vơi đi cũng nhiều, nhưng vẫn không sao, đại tiểu thư vui là được rồi, càng im lặng chuẩn bị thật nhiều quần lót mới cho Lâm Thụy Cảnh.
Lâm Thụy Cảnh cực kỳ ghét loại cảm giác này, nhưng cô không thể khống chế phản ứng của thân thể mình, một lần nữa Lâm Thụy Cảnh không thể không cởi quần lót xuống, nhìn quần lót quả nhiên dính chất lỏng trơn ướt, thực sự là không có cách nào nhìn thẳng. Cô suy nghĩ, thân thể của cô thực sự là bất mãn sao? Phạm Vân Huyên và mình không phải là nữ nhân sao, tay cô ta có thể sử dụng, tay cô cũng có thể dùng, không cần phải là Phạm Vân Huyên thì không được. Lâm Thụy Cảnh nghĩ như vậy, thật ra đối với thân thể của mình đã tuyệt vọng, chuẩn bị ‘bình đã sứt lại mẻ”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.