Thời gian kéo dài đến trưa, cuối cùng Diệp Gia cũng được thả tự do y nhanh nhẹn trở về biệt viện, sau khi nhìn thấy hắn y bèn đi đến chống hai tay lên bàn bao vây lấy hắn. Động tác này hắn vẫn thường làm với y, vậy mà hiện tại vị trí của hai người liền thay đổi.
Hắn ngẩng đầu nhìn y vì chạy nhanh mà thở dốc mà ân cần thay y lau mồ hôi trên trán hỏi:” Làm sao mà chạy nhanh như vậy? Có chuyện gì quan trọng sao?”
Diệp Gia nhìn vào mắt hắn như muốn tìm kiếm thứ gì đó, hắn vô tội mặc y nhìn mình, một lúc sau y mới bĩu môi đứng thẳng người kéo ghế bên cạnh ngồi xuống. Nhưng chưa kịp đặt mông ngồi xuống hắn đã kéo người ngồi vào lòng mình, y giãy dụa nói:” Người ta bẩn”
“ Không sao. Nào, nói ta biết đã có chuyện gì, là ai chọc giận gì em sao?” hắn mân mê bàn tay mềm mại của y.
“… Ta sắp trở thành Lễ bộ Thị lang rồi” y cũng thật không ngờ mình lại với được chức vị này nhanh như vậy. Chuyện là sáng hôm nay y còn đang ngáp ngắn ngáp dài tổng hợp sổ sách thì có một người đi đến trò chuyện với y, y cũng lịch sự đáp lại hai người nói đến một hồi y mới biết người đó là Lễ bộ Thượng thư, dù sao cũng vào cung không lâu nên chưa nhận thức rõ các quan viên trong triều cũng là chuyện bình thường, sau đó người đó nói thấy y có tố chất liền muốn y làm Thị lang cho mình, chuyện này người đó sẽ tâu lên hoàng thượng. Vì chức Thị lang để trống lâu ngày nên sau khi tâu lên đã được chuẩn tấu ngay. Ngày mai y chính thức trở thành Lễ bộ Thị lang, có thể vào triều nghe thượng tấu. ( Ta chém, không biết Thị lang có được vào triều không a)
Hắn lại không mấy ngạc nhiên chỉ mỉm cười nói:” Chúc mừng em đã trở thành Lễ bộ Thị lang”
“ Hừ, ta đi tắm trước đã” y giãy người ra khỏi người của hắn rồi sai người mang nước vào phòng. Y ngâm mình trong làn nước mát tẩy trừ mệt mỏi, đột nhiên nhớ đến ngày đầu tiên hai người gặp nhau… Thị lang đã làm được, vậy Thượng Quân…
Sức khỏe của hoàng đế ngày càng kém, thái y bắt mạch cũng trầm mặt không dám nói đến kết quả, dù đã cho người điều tra ngay cả thử độc cũng không có được đáp án. Nếu tình trạng này kéo dài chỉ sợ…
Trần quý phi có cơ hội đến điện của Tống Nhậm chăm sóc người nhưng cũng chỉ được một lúc lại bị đuổi ra ngoài. Bà dù muốn dậm chân trách cứ cũng không được, bà cắn răng rời đi một đường thẳng trở về cung của mình.
Tống Mạn Cảnh bất ngờ đã đợi sẵn ở đấy, hai người đóng hết mọi cửa ra vào đến cả con muỗi cũng không lọt vào. Tống Mạn Cảnh nhỏ giọng hỏi:” Mẫu thân, người lấy được không?”
Trần Các Nhược thở một hơi để bình ổn tâm trạng, bà lấy từ trong tay áo ra một vật bằng ngọc trạm khắc thành hình rồng, phía dưới thân ngọc được làm bằng phẳng in hình dấu ấn đỏ. Đây chính là ngọc tỉ đại diện cho hoàng vị, bà phải canh lúc thái giám, cung nữ ngay cả binh lính sơ hở mà trộm lấy. Ngọc tỉ được Tống Nhậm cất giữ rất kĩ lượng, bà đã một thời gian chung chăn gối với ông cũng có cơ hội ở trong điện nên biết được chỗ cất giấu.
Thấy Tống Nhậm ngày một trở yếu không biết sống được bao lâu nhưng lại cứ lưỡng lự không chịu lập trữ. Nếu đột ngột băng hà thì vị trí cao nhất này sẽ là của Tống Mạn Vũ mà không phải là con trai bà, hai người chỉ đành nghĩ ra kế sách trộm ngọc tỉ lập chiếu thư sẵn nếu ông chọn hắn mà không chọn con trai bà thì chỉ cần tìm cách cho ông ta chết không kịp lập chiếu thư thì có chiếu thư viết sẵn này hắn sẽ không có cơ hội.
Hai người nghĩ đến tươi đẹp nhưng… Ngày hôm sau Tống Nhậm đột nhiên lần lượt âm thầm triệu gọi hai hoàng nhi của mình vào ngự thư phòng, gặp hắn là buổi sáng còn Tống Mạn Cảnh là buổi chiều. Tống Nhậm hiện tại rất yếu ớt nhưng vẫn thấy rõ sự tức giận trên mặt, ông nói:” Hoàng triều của chúng ta đã mất một thứ rất quan trọng”
Đến lúc rồi.
Hắn vẫn cúi người chờ ông nói tiếp, ông chậm rãi quan sát hắn nhưng không nhận ra điểm khác thường bèn thu tầm mắt lại nói:” Ngọc tỉ đã biến mất, chuyện này không được để cho người khác biết được. Người ta tin tưởng chỉ có mình con, nay ta trao cho con nhiệm vụ tìm kiếm ngọc tỉ. Nếu con tìm được… Người ta chọn sẽ là con”
“ Nhi thần xin lĩnh mệnh!… Bất quá, nhi thần muốn có người phụ tá, tất nhiên người đó sẽ một lòng trung thành với triều đình ta!” hắn quỳ xuống cung kính nói.