“ Cuộc sống không phải cứ làm xấu xong rồi xử lý gọn gàng sạch sẽ tất cả mọi chứng cứ thì bạn sẽ được yên ổn, thế cho nên người mới có câu: Không làm thì thôi hễ làm là còn chứng cứ hoặc mình làm không ai biết nhưng trời biết đất biết và chính bản thân mình biết…..”
– ——————————————————o0o———————————————–
Sau khi Vũ Tiểu Vũ làm mọi việc xong xui thì bỗng nhiên sắc mặt biến đổi khẽ quát:
“Còn không chịu đi ra hay là muốn chờ ta đi vào mời, lần sau có ẩn nấp nhớ che dấu khí tức kỹ một chút”.
Sau khi nghe hắn nói như vậy thì từ trong một góc khuất có một đôi tỷ muội giống nhau như đúc đi ra, nhìn sắc mặt tái méc không còn chút máu của bọn họ thì Vũ Tiểu Vũ liền hiểu mọi chuyện trước đó đã bị hai cô gái này biết rất rõ ràng.
Cũng không thể trách Vũ Tiểu Vũ khinh suất như vậy, chiến đấu một thời gian dài như vậy mà không biết đến sự hiện diện của các nàng, vì ban nãy chiến đấu hắn lúc nào cũng dùng thần thức tập trung vào mọi động thái của ba tên đó nên lúc hai cô gái này đi vào phạm vi chiến đấu của bọn liền không bị phát hiện.
Nhìn hai nàng một lúc, hắn mới phát hiện ra hai người này chính là đôi tỷ muội đã cùng hắn ngồi trên Tuyết Sương Hạc, nhưng cũng không vì thế mà giọng nói của hắn thay đổi nó lại càng thêm lạnh lùng.
“Hai người các ngươi biết vì sao mà ta chưa giết các ngươi không”.
Hai cô gái khuôn mặt tái méc dường như suy nghĩ đều gì đó vô thức gật đầu rồi lại lắc đầu.
“Ta không lập tức giết hai người các ngươi là vì có hai chuyện ta chưa biết rõ, chuyện thứ nhất là bọn ngươi biết được những gì và chuyện thứ hai là các ngươi đến đây với mục đích gì, nếu như các ngươi bảo là vô tình đến đây và không thấy gì hết thì thôi không cần nói nữa ta sẽ tiễn hai người các ngươi một đoạn đường vậy”.
“Bọn…t.aa..là người của…Vũ gia Phượng Vũ Thành”.
“Ngươi nói cái gì… các ngươi là người của Vũ gia sao, vậy thì chết đi”
Vũ Tiểu Vũ vừa nghe bọn họ nói là người của Vũ gia thì lớn tiếng nói hai mắt bốc lên sát khí kinh người, thanh chủy thủ trên tay không khách khí đâm về phía hai cô gái, sở dĩ hắn có sát khí như vậy chỉ vì hắn đã từng hứa sẽ trả thù dùm cho Vũ Tứ.
Một trong hai cô gái vừa nhìn hành động của Vũ Tiểu Vũ liền biết không hay đồng thời không khỏi bất ngờ, trong trí nhớ của nàng chỉ cần báo ra là người của Vũ gia thì sẽ không có việc gì trước nay đều trăm lần như một, nhưng không biết vì sao hôm nay lại khác kẻ này vừa nghe nói là người Vũ gia liền giận dữ ra tay không một chút chừng bước “chẳng lẽ gặp phải địch nhân của Vũ gia sao?” nghĩ là như vậy thôi nhưng khoảng cách càng ngày càng gần làm cho nàng nhang chóng vứt bỏ suy nghĩ mà vội vàng la lớn nói:
“Không phải…không phải…Bọn ta không phải….”
“Hừ, rót cuộc là sao ta cho bọn ngươi một cơ hội nói rõ, nhưng ta nói cho ngươi biết dù thế nào đi nữa thì kết quả cũng không có gì khác nhau, chỉ là các ngươi chết chậm đi một chút mà thôi” Vũ Tiểu Vũ dừng tay hừ lạnh nói.
“Bọ…n…t…a thật ra là người….của Phạm gia, là gia tộc phụ thuộc của Vũ gia, cơ mà ngươi biết ngươi đang làm gì không? Nếu chuyện này người của Thái Sơ Tông biết được thì kết quả của ngươi sẽ không tốt đâu”. Khi cơn hoảng sợ qua đi thì nàng cũng nói chuyện lưu loát hơn không còn ngập ngừng nữa.
Vũ Tiểu Vũ cười lớn nói:
“Người có cảm thấy mình đang uy hiếp thừa thải không, nếu không biết được hậu quả như thế nào thì ta cần gì phải làm khó các người”.
Vừa nghe hắn nói thế hai cô gái liền cảm thấy vô vọng, lúc này cô gái có mái tóc ngắn ngang vai hai mắt to tròn lên tiếng nói:
“Ngươi…ngươi… đừng có quá đáng, ngươi giết chúng ta rồi chắc gì đã an toàn, trên người….”
Nàng còn định nói gì thêm thì cô gái tóc dài đã bịch miệng nàng lại chỉ còn lại âm thanh “ư..ư” phát ra từ đó, cô gái tóc dài khẽ nghiêm đầu cái miệng kề sát tai nói nhỏ với cô gái kia:
“Đó là cơ hội duy nhất để chúng ta trả thù, muội nói cho hắn biết chẳng khác nào để hắn ung dung sống tiếp”.
“Hừ, thủ đoạn nho nhỏ đó của ngươi tuy ta không biết nó là gì nhưng cũng có thể đoán một hai phần, có thể trên người của các ngươi có một lại pháp bảo nào đó, khi các ngươi bị giết lập tức gửi hình dáng kẻ thù cho gia tộc các ngươi chứ gì, ta nói cho các ngươi biết khuôn mặt này là dịch dung cho dù thấy hình dáng của ta đi chăng nữa thì cũng chẳng biết ta là ai đâu”.
Hai cô gái vừa nghe Vũ Tiểu Vũ nói thế liền kinh ngạc nói không nên lời, Vũ Tiểu Vũ nhìn thấy thần tình của hai nàng liền biết trò tâm lý chiến này hắn đã chiến thắng, thực tế thì hắn không biết thủ đoạn của hai nàng là gì chỉ đoán mò mà thôi.
Lúc này hai nàng thật sự tuyệt vọng rồi, ban nãy còn một chút hy vọng nhưng bây giờ mọi thứ đã tan biến, trước đó nàng muốn đánh lạc hướng hắn để phóng tính hiệu cứu viện nhưng tất cả đã bị lời nói cũng Vũ Tiểu Vũ đánh tan, cô gái tóc dài suy nghĩ một chút rồi nói:
“Nếu như ta để cho ngươi muốn làm gì ta cũng được, liệu có thể bảo toàn mạng sống của tỷ muội ta không?”.
Vũ Tiểu Vũ cười nham nhở nói:
“Ngươi có cảm thấy như vậy là quá hời với đối với các ngươi không? Chưa nói đến việc ta có chấp nhận hay không, nội việc các ngươi đã không còn trinh tiết cộng thêm nhan sắc hạng bét của các ngươi thì làm sao tiểu đệ đệ của ta lên được mà chơi đùa cùng các ngươi”.
“Ngươi…..đê tiện dám nói chuyện bị ổi như vậy sao, bọn là vẫn còn trong trắng nhé” Cô gái tóc ngắn làm sao chịu nỗi lời nói của Vũ Tiểu Vũ liền lên tiếng phản bác,
“Đê tiện cũng không bằng các ngươi, vì mạng sống liền chuyện gì cũng dám làm kể cả ngủ cùng địch nhân cũng chịu à” Vũ Tiểu Vũ đã kích nàng ta không một chút thương sót.
Nhận thấy hắn có khuynh hướng nổi giận, cô gái tóc dài liền kéo muội một qua một bên nói:
“Thanh Tú muội đừng khiêu khích hắn nữa, để ta cùng hắn bàn bạc biết đâu còn cơ hội sống sót”
“Nhưng…”
Cô gái tóc dài liền lắc đầu tỏ vẻ đừng nói nữa sao đó hướng về phía Vũ Tiểu Vũ giải thích:
“Không phải như ngươi thấy đâu, bọn ta rất xinh đẹp hơn nữa thân thể bọn ta vẫn còn là xử nữ, mọi thứ ngươi thấy chỉ là chướng pháp nhãn mà thôi”.
“Haha, các ngươi lấy cái gì để đảm bảo sao khi ta thả các ngươi rồi thì chuyện này sẽ được giữ kín kẽ, với tính tình của muội muội ngươi ta e là sẽ rất khó đảm bảo à”.
“Cái này thì dễ, bọn ta có một loại huyết thệ chủ tớ suốt đời không thể phản bội, phàm là việc gì đã hứa thì sẽ không bao giờ nói ra được, bất cứ chuyện gì liên quan đều không thể nói dù là một chút tin tức”.
“Haha, có phải ngươi cảm thấy….”
Vũ Tiểu Vũ còn chưa kịp nói hết câu thì đã há hốc mồm vì lúc này một thân hình quyến rũ không một chút tỳ vết xuất hiện trước mặt hắn, bộ ngực nở nang, bờ eo thon nhỏ….hành động bất ngờ của tỷ tỷ mình làm cho Thanh Tú không khỏi kinh ngạc:
“Tỷ tỷ….tỷ”.
Cô gái lắc đầu hai tay che bộ vị trọng yếu nói:
“Mạng sống của chúng ta bây giờ không biết có giữ lại được không nữa nói chi đến hai chữ trinh tiết, nếu nó có thể đổi được mạng sống của chúng ta thì việc gì ta phải ngại”
Sau khi nói xong nàng liền đưa mắt nhìn về phía Vũ Tiểu Vũ đang ngơ ngác, ánh mắt càng thêm kiên định từng bước từng bước đi về phía Vũ Tiểu Vũ.
Lúc này trong thức hải của Vũ Tiểu Vũ, không biết từ bao giờ có hai người giống như hắn, một người toàn thân có một màu trắng tinh khôi, người còn lại toàn thân có một màu đen tuyền hắc ám, giọng nói của hai người rất gay gắt:
“Cm ngươi định giả vờ quân tử nữa à, rõ ràng là thèm muốn chết mà bày đặt ổng ẹo”.
“Ngươi là ai sao giống ta như đúc”.
“Ta là ngươi và ngươi cũng là ta”.
Thì ra người mặc hắc y chính là luồn ý thức đen tối trong người hắn nó đã phát triển đến mức hình thành linh thức và tồn tại trong thức hải của hắn chi phối tất cả những dục vọng trong người hắn thời gian qua.
“Ta không biết tại sao ngươi lại giống ta như vậy nhưng mà ta không giống như ngươi suy nghĩ, ta chỉ là đang bảo vệ bản thân mình an toàn mà thôi”.
Hắc y cười lại nói:
“Ta nói rồi ta là ngươi và ngươi là ta ngươi suy nghĩ cái méo gì ta cũng biết, bỏ cái bọ dạng chính nhân quân tử của ngươi đi, đừng làm ta mắc ói nữa, đó ngươi nhìn thấy gì không? Bàn tay của ngươi đang vô thức sờ soạn vào người nàng ta kia kìa”.
Vũ Tiểu Vũ đưa mắt nhìn thì ra cô gái tóc dài không biết từ lúc nào đã đẩy ngã hắn và đang ngồi lên thân thể của hắn vụng về hôn môi, cùng lúc đó trong nội tâm cô gái ấy càng thêm căn thẳng “ tại sao hắn lại không phản ứng, có phải tại mình không hấp dẫn hay là do mình làm không đúng” một lúc sao nàng cảm thấy bàn tay của hắn bắt ầu sờ soạn khắp người, hai hàng nước mắt không tự chủ mà rơi xuống không biết nàng là vì hắn đáp lại mà xúc động hay là vì tủi nhục mà rơi lệ nữa.
“Ta…”
Lúc hắn đang định giải thích thì đã bị tên hắc y tống khứ về lại thân thể, cùng vừa lúc bất ngờ lại xảy ra, không biết từ lúc này Thanh Tú đã ám sát đến thanh kiếm trong tay không khách khí đâm xuống may mà lúc đó Vũ Tiểu Vũ vừa có lại ý thức liền cầm thanh chuỷ thủ vung lên đỡ thoát khỏi nguy hiểm trong gang tấc.
Thì ra khi Thanh Tú thấy tỷ tỷ của mình cùng tên khốn kiếp kia làm chuyện dơ bẩn liền nghĩ trong đầu rằng “Tên đê tiện đó lúc này chắc sẽ không phòng bị đâu chứ nhĩ, nếu như giết được hắn thì chẳng phải mình và tỷ tỷ không phải chịu nhục nữa sao” Nghĩ là làm ngay nhưng đời vốn không như ý vì thanh kiếm căn bản là không đâm được vào người của Vũ Tiểu Vũ.
“Thấy không, ta đã nói với ngươi rồi tính tình của muội muội ngươi không được tốt cho lắm, nếu như không phải ta phải ứng kịp thời thì đã chết oan mạng rồi”. Vũ Tiểu Vũ nói thì nói nhưng bàn tay vẫn đang đặt trên gò ngực cao ngất, không chút khách khí bóp nhẹ một cái liền cảm nhận được sự mềm mại của nó.
Cô gái tóc dài khuôn mặt ửng đỏ mặc cho hắn khinh bạc, đầu tựa vào lồng ngực của hắn nói, bởi lúc này hay người đã đứng lên rồi.
“Muội Muội của ta còn nhỏ dại xin ngài chớ để trong lòng, ta biết muội muội làm chuyện khiến ngài không thể chấp nhận nhưng xin ngài hãy rộng lượng một lần nữa bao qua cho nó”.
Thanh Tú lúc này cũng cuối đầu trầm mặc, khi nghe tỷ tỷ cầu xin cho mình liền tự tránh bản thân tuy suy nghĩ lúc đó của nàng là không sai, nhưng bây giờ không đạt được mục đích thì nó quả thật là sai lầm, sai lầm một cách nghiêm trọng.
Trầm tư một chút hắn mới khẽ nói:
“Thôi được coi như chuyện này cho qua, ta không hi vọng có lần sao, nhưng mà huyết thệ gì đó ngươi nói có chắc chắn không”
Cô gái tóc dài khẽ gật đầu nói:
“ Ta chắc chắn, một khi huyết thệ thành lập thì bất kỳ chuyện gì liên quan đến ngày hôm nay đều sẽ không được nói đến, sẽ quên đi một cách kỳ lạ”
“Tốt, vậy bây giờ ngươi nhanh chóng mặc đồ vào rồi đi theo ta, cả ngươi nữa cô gái ngu ngốc”. Vũ Tiểu Vũ cười nói với cô gái tóc dài xong lại chỉ vào cô gái tóc ngắn trêu chọc bởi vì có chuyện trước đó xảy ra nên hắn không còn hứng thú mà phát sinh quan hệ vớ cô gái đó nữa.
Kỳ lạ thay cô gái tóc ngắn lúc này không còn phản ứng như lúc nãy im lặng nghe theo sự sắp xếp của Vũ Tiểu Vũ.
Khi đến chỗ trú chân của Vũ Tiểu Vũ, cô gái tóc dài liền bày ra một trận pháp gì đó rồi ba người cũng vào bên trong nàng niệm một chú ngữ gì đó xong rồi cả ba đồng thời cắt ngón tay cho máu nhiễu xuống trận pháp.
“Ta Phạm Tú Thanh cùng Phạm Thanh Tú hôm nay lập lời thề cả đời này nguyệt làm nô tỳ cho Vũ Tiểu Vũ nếu như trái lời liền bị Lôi Hoả oanh tạc mãi mãi không được sinh siêu mong trời đất chứng dám”.
Huyết Thệ vừa dứt vài tia chớp liền đánh xuống cùng lúc đó một cỗ ánh sáng màu đỏ chạy thẳng vào trong thức hải của Vũ Tiểu Vũ, kèm theo đó là hai cỗ sinh mệnh vừa ấm áp lại vừa quen thuộc tồn tại bên trong thức hải của Hắn.