Một Đời Thương

Chương 4



Trời ơi, tránh sang Đài Loan lại gặp phải động đào.. Hết cách rồi, đi đến đâu lo đến đó thôi.

Tôi nhìn hắn, có chút cương quyết trả lời.

– Tùy anh, anh cứu tôi một lần, tôi sẽ trả ơn cho anh, chỉ cần anh không giết chết tôi là được.

Hắn nhìn tôi, tròng mắt đen huyền, hắn vắt chéo chân lên, bàn tay gõ gõ lên thành ghế.

– Biết chấp nhận sự thật là tốt, nói trước mọi thứ là do cô tự nguyện, tôi không hề ép buộc. Tôi sẽ lo cho cô tốt đẹp, ngoài ra cô cứ nghe theo những điều tôi sắp đặt. Được chứ?

Tôi gật đầu, dù sợ nhưng ít ra tên Trình ca này vẫn thấy tin tưởng hơn đám người kia.

Xe chạy rất lâu, tôi ngủ gật mấy lần mấy đến nơi. Đang ngủ ngon lại nghe có tiếng người gọi.

– Cô bé, đến nơi rồi.

Tôi giật mình tỉnh dậy, ngó nghiêng xung quanh, trước mắt tôi là một tòa nhà rất to, vừa to vừa đẹp, xém chút là tôi òa lên vì ngạc nhiên.

– Sao thế, cô thấy ngạc nhiên lắm à?

Tôi gật đầu.

– Cô vào trong đi, sẽ có người giúp cô sắp xếp chỗ ở. Nhớ cho kỹ đã là đào của Trình ca thì không nên nuôi ý tưởng phản bội lại anh ấy. Làm tốt cô sẽ có được những thứ cô muốn.

Tôi nuốt nước bọt, nhìn châm châm người đàn ông trước mặt, anh ta là người khi nãy ngồi ở ghế trước. Bộ dạng rất lịch sự, không giống loại người hiểm ác.

– Cô tên gì?

– Tôi tên Như..

– Như sao? Cũng được nhưng để Trình ca chọn cho cô cái tên khác.. Được rồi, theo tôi vào trong.

Nói rồi hắn quay lưng đi trước, tôi cứ thế ngờ nghệch theo sau, vừa đi vừa ngó nghiêng. Thật sự nhà cửa hắn rất to, rất là to…Nhưng hình như đây kiến trúc này khá lạ mắt..

– Đây là đâu vậy?

Người đàn ông trước mặt quay sang tôi cười, gương mặt hắn cũng rất điển trai.

– SG Việt Nam.

SG sao? Phải rồi, đi một hồi lâu lắm rồi mà!!

Vào trong hắn cho người sắp xếp cho tôi một chỗ ở, phòng óc sạch sẽ tiện nghi, lại khá đẹp nữa. Nghỉ ngơi vài hôm, đến 3 ngày sau Trình ca cho gọi tôi.

Đây là lần đầu tiên kể từ khi về đây tôi gặp lại hắn, hắn vẫn phong độ như hôm ở biên giới tôi gặp được.

Thấy tôi đi vào, hắn gọi:

– Cô tên Như sao?

Tôi gật đầu.

– Sau này gọi là Tam Như đi, đi ra kia cho người trang điểm cho cô, hôm nay cô có khách.

Có khách? Hôm nay tôi tiếp khách sao?

– Sói, mấy giờ đến chỗ tên Phong?

Người đàn ông tên Sói trả lời:

– 30 phút nữa xuất phát.

Thấy tôi vẫn đứng đờ người, hắn nghiêm giọng:

– Sao cô còn đứng đó? Nếu không muốn tôi sẽ trả cô về bọn buôn người, thế nào?

Tôi sợ đến run rẩy, tôi biết kết cục của mình cũng chẳng tốt đẹp gì. Mấy ngày qua ở lại đây tôi đã tìm hiểu được không ít. Những người làm ở đây đều bảo rằng theo Trình ca rất tốt, anh ta sẽ không để cho đào thiệt thòi… Nhưng tôi vẫn chưa chuẩn bị tinh thần!!!

– Trình ca..a…

Nghe tôi gọi, hắn ngước mắt nhìn tôi. Trên môi vô thức nở nụ cười nhạt nhẽo:

– Sao?

Tôi hít một hơi, lấy hết can đảm nói với hắn:

– Tôi nghe theo anh, anh sẽ lo cho tôi chứ?

Trình ca nhìn tôi, ánh mắt hắn có chút tò mò.

– Cô nghĩ tôi sẽ bỏ cô sao? Cô mang đến lợi ích cho tôi, tôi sẽ không bỏ mặc người của mình.

Tôi gật đầu. Ý trời đã định, tôi không thể làm gì khác hơn!

– Tam Như, cô không tin bản thân mình cũng nên tin Trình ca chứ. Trình ca sẽ không bao giờ để cô chịu thiệt thòi nhưng… việc nào ra việc đó, ít nhất cô nên chứng minh bản thân mình được việc trước đã.

Tôi hiểu, tôi hiểu anh ta nói gì. Đào của Trình ca không phải là gái không thường, bọn tôi sẽ được trao tặng cho bọn giàu có, ông trùm, đại gia hay thậm chí là quan chức chính trị nhằm mục đích trao đổi thông tin. Tiếp khách chỉ là cái cớ, tôi không rõ nhưng nghe những người ở đây nói có người chỉ đi khách duy nhất 1 lần, Trình ca cũng không ép buộc quá đáng. Có được thứ hắn cần, một là được tiền, hai là được quyền lợi, không ít diễn viên, ca sĩ đều được Trình ca nâng đỡ đi lên.

Tôi không biết sau này tôi sẽ được gì nhưng trước mắt tôi phải đánh đổi bản thân mình trước đã!

– Tôi hiểu, tôi chỉ cần các anh không bạc đãi tôi là được.

Đúng, chỉ cần họ không bạc đãi tôi thì tôi sẽ không bán đứng họ. Cuộc sống này là phải đánh đổi, tôi không ngại đánh đổi, tôi chỉ sợ bản thân đi vào vũng bùn. Nếu ngày hôm ấy Trình ca không đưa tôi đi thì tôi bây giờ chắc cũng không còn nguyên vẹn mà được gắn mác ” đào ” hạng sang này rồi.

Trên đời này, đến cả mẹ ruột còn không thương tôi thì tôi còn mong mỏi gì ai có thể thương tôi, có thể cưu mang che chở cho tôi suốt đời?!

Tôi tự đi đến chỗ những nhân viên đang đứng chờ, tôi để họ trang điểm, thay quần áo. Một tên trang điểm bóng bẩy nói với Trình ca:

– Khéo quá, Trình ca sao càng ngày người của anh càng đẹp vậy nè.. Mê quá trời, em mà được vậy em nguyện làm gái suốt đời.

Tên này.. buồn cười quá!

Trang điểm xong, tôi nhìn mình trong gương. Đẹp quá! có phải là tôi đây không???

– Tam Như, cô đẹp thật đấy!

Tên Sói khen một câu, đến bản thân tôi còn thấy tôi quá mức đẹp mà.. Tôi chưa từng nghĩ khi bản thân mình được dùng mỹ phẩm, đồ hiệu thì như thế nào…Bình thường một cây son tôi còn không có được!

Trình ca nhìn thoáng qua tôi, hắn nhếch môi cười, đứng dậy lên tiếng:

– Đi, trễ giờ sẽ không tốt.

Trình ca đi trước, tên Sói nắm tay tôi ra ngoài. Ngồi vào trong xe, Trình ca có dặn dò:

– Người cô tiếp hôm nay là Phong Thiếu, hắn bề ngoài nhã nhặn nhưng khá cầm thú. Cô chịu đựng một hôm, như thế là xong việc. Nhớ biểu hiện tốt một chút, lần sau sẽ là lúc cô làm việc cho tôi. Đừng để bản thân mình làm việc không công, hiểu chưa?

Tôi gật đầu, tay nắm chặt dưới váy. Tôi run quá..

Xe chạy một đoạn là dừng lại trước một tòa biệt thự, Trình ca xuồng xe trước, hắn vừa vào đã có người từ trong ra tiếp, bộ dạng người kia cũng rất lịch sự.

Sói ra hiệu bảo tôi đi theo hắn, tôi cũng không dám lung tung, chỉ biết cúi đầu theo sau.

– Trình ca, hôm nay đưa ai đến đây?

– À một mỹ nhân, tôi muốn tặng anh một đêm khoái lạc..

Nói rồi cả đám cùng cười phá lên, mà bản thân tôi bây giờ không khác gì một món hàng. Bàn tay co rúm vì căng thẳng, tôi chỉ thiếu òa lên mà khóc thôi.

Bữa tiệc bắt đầu, tôi đi theo sau Trình ca vào trong. Phòng tiệc rất lớn, rất đông người. Từ này đến giờ tên chủ tiệc vẫn đi theo Trình ca. Đi được một lát, Trình ca nháy mắt ra hiệu cho tôi qua sang bên chỗ tên họ Phong. Tôi nghe theo, đi nhẹ sang chỗ hắn.

Tên Phong ôm lấy tôi, hắn cười ha hả hít hà lên cổ tôi:

– Thơm, người của Trình ca quả thật thơm lắm!!

Trình ca nhìn tôi, trong mắt hắn không thấy một tia thương xót nào.. Ngậm tủi hờn vào trong lòng, tôi quyết không để bản thân chịu thiệt thòi không công.

– Anh Phong, người ta thơm thật không?

Tên Phong giật mình, không những thế cả bọn cũng không ngờ là tôi lại nói ra như thế.

Tên Phong cười hô hố, hắn siết eo tôi càng chặt:

– Haha..mỹ nữ nói chuyện nghe cũng ngọt ngào không kém.. Được lắm, Trình ca anh quả thật là cứu tinh của tôi đây.

Trình ca nhìn tôi, hắn cười tươi:

– Không dám không dám..

Tên Sói cười gian mãnh, chắc hắn không nghiệp tôi lại nói chuyện nũng nịu được như thế.

Trong suốt buổi tiệc, tên Phong đưa tôi đi tiếp rượu khắp nơi. Hắn cũng là một tên khá điển trai, tạm thời chỉ ôm eo hôn má chứ cũng chưa làm gì khác.

Nhìn xung quanh Trình ca đang ngồi trong gốc, hắn không ôm mỹ nữ, chỉ lâu lâu là nhìn về phía tôi.

Đến chừng nửa tiếng sau, tên Phong ngà ngà say mà bản thân tôi cũng muốn đứng không vững. Đang định tìm chỗ ngồi xuống thì thấy tên Sói đi tìm tôi. Hắn kéo tay tôi, khiến tên Phong có vẻ rất khó chịu.

– Sói, anh làm gì vậy?

Tên Sói nghiêm mặt:

– Phong Thiếu, Trình ca muốn đưa người đi, anh làm gì thì bản thân anh phải rõ.

Tên Phong bỗng chốc tím tái mặt, còn tôi thì vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.