Một Đời Thương

Chương 10



Chương trình Hoa Hậu Phương Nam là một trong những chương trình tìm kiếm ra người đẹp nhất, thông minh và nhân phẩm tốt nhất trong hàng ngàn cô gái đăng ký tham dự. Mọi năm đây chỉ là một chương trình với quy mô nhỏ nhưng năm nay lại đặc biệt có tiếng vang vì nhà tài trợ là những ông chủ lớn. CEO lớn của tập đoàn Kim Bình Vạn là Trần Luân, lần này cũng góp phần tài trợ cho chương trình, điểm đặc biệt là hắn cũng là một trong những giám khảo lớn của cuộc thi.

Tôi đọc một lượt thông tin của cuộc thi mà cảm thấy có phần phấn khích, một cuộc thi nhan sắc tầm cỡ thế này chẳng biết có bao nhiêu là hố đen phía sau. Mặc dù giải thưởng chương trình khá lớn nhưng mục tiêu cuối cùng của tôi là vị Trần Luân kia, những thứ khác không còn quan trọng. Ngôi vị hoa hậu tôi sẽ không đến được nhưng top 5 vào vòng vấn đáp cuối cùng tôi sẽ có mặt. Vì theo như kế hoạch sau khi đăng quang của hoa hậu thì top 5 sẽ được đi Hàn Quốc chụp ảnh đại diện cho tập đoàn của Trần Luân, đây cũng là cơ hội cho tôi thực hiện kế hoạch.

Tư liệu tên Sói đưa cho tôi trong đó viết Trần Luân khá độc đoán và nghi kỵ, hắn có thói quen không dùng đào chỉ dùng những cô gái có sự nổi tiếng nhất định và lý lịch phải sạch. Nên kế hoạch lần này toàn bộ đào của Trình Ca đều có phần không hợp, mặc dù vẫn có người là diễn viên hoa hậu nhưng vẫn không ổn lắm. Nghe nói Thanh Lam từng có nghi án qua lại với Trần Luân nhưng sự thật thì không phải thế vì Thanh Lam không tiếp cận được quá nhiều với Trần Luân. Thế nên nhiệm vụ lần này Trình Ca không giao cho cô ta làm, mà tôi cũng không rõ đó có phải lý do cuối cùng hay không hay là do Thanh Lam không được đi tiếp khách?!

Trong thời gian này tôi học catwalk, trang điểm, ăn nói sao cho phù hợp với một hoa khôi. Trình Ca cũng không dặn dò gì nhiều, hắn chỉ bảo tôi cẩn thận một chút, còn về mức độ hoàn thành nhiệm vụ lần này được hay không cũng không nên đặt nặng.

Vòng vo cả tháng cuối cùng cũng đến ngày dự thi vòng sơ khảo tuyển chọn khu vực, tôi được chọn vào vòng trong. Điểm đặc biệt của cuộc thi này là top 50 người đẹp sẽ ở chung trong cùng một ngôi nhà để dễ cho việc huấn luyện và đánh giá. Ngày tôi dọn vào, tôi được phân ở chung phòng với 2 cô gái nữa, mà 1 trong 2 là người của Trình Ca, cô ấy tên Liên.

Cuộc thi diễn ra trong vòng 3 tuần, trong 3 tuần này tôi sẽ không thường được về nhà, nhưng vẫn được sử dụng điện thoại.

1 tuần đầu tiên vừa ghi hình vừa tham gia các khóa huấn luyện, tôi và Liên đều cố gắng hòa nhập hết mức có thể. Nói thật thì cái môi trường toàn là mỹ nữ thiết tha ăn nói nhỏ nhẹ tôi thật sự không có quá quen. Nhưng cũng không thể vì nắm chắc phần thắng mà bỏ bê các buổi luyện được, trong một vài buổi luyện tập Trần Luân cũng sẽ tới xem qua, hắn dù sao cũng là một giám khảo cho cuộc thi lần này mà.

Hôm nay là ngày cuối cùng tôi ở lại nhà chung, tối nay có thể về một hôm, sáng đầu tuần sau sẽ vào lại và chính thức bắt đầu cuộc thi.

Tôi nhận thấy tên Trần Luân này rất điềm đạm, ngay cả thấy các mỹ nữ mặc bikini lượn lờ khắp nơi mà mắt hắn vẫn không ngó nghiêng. Tôi thầm nghĩ tên này thật là cứng,nếu sắc không bắt được sự chú ý của hắn thì tôi nên dùng cách khác.

Tôi nhờ Sói điều tra giúp thì biết được hắn có 1 đặc điểm khá tốt là rất yêu trẻ con, nghĩ nhiều cũng không thành, tôi quyết định dùng khổ nhục kế để quyến rũ hắn.

Nhà chung cho phép chúng tôi ra về, tôi cố tình tranh thủ về sớm nhất, đi bộ một lúc trên đường, từ xa đã thấy đứa bé ăn xin được tên Sói sắp xếp sẵn. Trong tai truyền đến giọng nói của Sói:

– Hắn đang đến.

Tôi nghe thông báo liền đi nhanh một chút, bé gái ăn xin lúc này đang bị một đám thanh niên ức hiếp, vừa hay tôi kịp đi đến.

Giận dữ, tôi quát:

– Này sao mấy người đánh con bé?

Mấy tên đầu gấu nhìn tôi, trông chúng rất dữ tợn, tôi thầm than trong lòng, người của Trình Ca quả nhiên là thượng thừa.

– Cô em kia, chuyện không phải của cô em, đừng xen vào.

Bên ngoài nhiều người hiếu kỳ đứng xem nhưng không có ai vào can ngăn, tôi cũng chẳng bận tâm nhiều, chỉ thấy con bé đang ôm chân tôi thật sự rất đáng thương. Tôi ngồi nhỏm xuống, hỏi cô bé:

– Sao thế, sao bọn nó đánh em?

Cô bé thút thít khóc:

– Bố em đánh bạc thiếu tiền, mấy anh này kêu em đi tìm bố… huhu…chị ơi..

Nhìn con bé khóc mà tôi cũng muốn khóc thôi, biết chỉ là diễn kịch nhưng sao con bé diễn tốt thế.

– Được rồi đừng khóc, chị biết rồi.

Lúc ấy, tai nghe mini cũng vang lên giọng nói tên Sói:

– Tam Như, hắn đến.

Tôi biết thời cơ đã đến, đứng dậy, đi đến trước mặt mấy tên đầu gấu, tôi quát lớn đủ để người xung quanh nghe được.

– Mấy người thanh niên trai tráng sao lại đi ức hiếp một đứa bé, bố nó thiếu tiền chứ nó có thiếu mấy người đâu.

Một tên đầu gấu cũng sừng sỉa:

– Không nói nhiều, mày có tiền thì trả cho nó không thì biến để tụi tao làm việc.

Thấy xe của Trần Luân đang dừng chờ đèn đỏ, tôi mới ôm cô bé lại, tụi đầu gấu cũng sấn đến.

– Nè, ban ngày ban mặt, tụi bây không được làm bậy đó. Nếu không tao báo…công an bây giờ..

Tụi đầu gấu cười hô hố:

– Mày bị điên hả, mày báo đi, báo ông mày xem thử nào.

Tôi hoảng loạn, ôm con bé lùi về sau, con bé cũng khóc lóc hét toáng lên:

– Chị ơi… huhu…em không có tiền, mấy anh đừng bắt em.. huhu..huhu…

Bên ngoài chẳng một ai dám đứng ra can ngăn, một tên đầu gấu nhào đến bắt lấy tôi, hắn kéo tôi ra ngoài để bắt con bé. Tôi cố gắng phối hợp thật tốt nên cố tình để bản thân ngã văng ra đường, vừa vặn va vào xe Trần Luân.

Lúc ấy tên Trần Luân ngồi phía sau cũng mở cửa kính, nên khi tôi văng ra hắn lại dùng tay đỡ lấy eo tôi thông qua cửa kính sau của xe hơi.

Tôi quay lại thoáng chút giật mình lại gật đầu tỏ ý cảm ơn sau đó hùng hổ la hét với bọn đầu gấu.

– Nè mấy thằng chó dám đánh bà à?

Tôi nhào đến giành con bé lại, bọn đầu gấu cũng diễn rất nhập tâm, chúng lôi đầu tôi ra giành lấy con bé.

Má, đau thật! Nếu không phải biết diễn kịch bà sẽ cho bọn mày mỗi đứa một cước cho biết mặt.

Đang lúc gây cấn, tôi thấy tài xế xe của Trần Luân bước xuống, phía sau là Trần Luân. Tên tài xế ngăn bọn đầu gấu, còn Trần Luân tiến lại chỗ con bé, hắn cười nhẹ, hỏi:

– Sao vậy cô bé?

Con bé khóc thút thít kể lại sự việc xảy ra, tên Trần Luân nhìn tôi, hắn lại hỏi:

– Cô cũng tốt thật đấy.

Sau đó hắn đưa cho bọn đầu gấu một mớ tiền, nói:

– Tiền tôi đã trả, tôi không muốn thấy các anh ức hiếp con bé nữa, nếu không đừng trách tôi không nể mặt.

Bọn đầu gấu đếm tiền, sau đó cười cười, một tên chỉ vào mặt tôi, cười đểu, nói:

– Con kia coi chừng tao đó.

Nói rồi bọn chúng kéo đi, để tôi lại với tên Trần Luân.

Trần Luân nhìn tôi, lại nhìn con bé, nhàn nhạt mở miệng:

– Sau này cẩn thận chút, tôi đưa cô và cô bé đến bệnh viện kiểm tra, cô bị thương rồi.

Tôi cố tình tỏ ra do dự, vẫn là cô bé cứu tôi, con bé nắm tay tôi, nhỏ nhẹ nói:

– Chị bị thương rồi, đi bác sĩ đi chị.

Trần Luân kéo tay tôi, hắn cười cười:

– Cô đi nhanh đi, ở đây gần khách sạn cuộc thi, để người khác thấy sẽ không tốt cho tôi và cô.

Tôi có chút ngạc nhiên, hắn thế mà biết tôi là thí sinh sao? Tên này quả nhiên không hề đơn giản như bề ngoài của hắn…

Ngồi trên xe, tôi im lặng, hắn cũng im lặng. Sau khi đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ bảo tôi nên nghỉ ngơi vài hôm vì tay phải bị lệch khớp.

Thật sự thì tôi cảm nhận được tay phải của mình bị thương không nhẹ nhưng đến nỗi lệch khớp thì hơi quá… mẹ kiếp, bọn đầu gấu cũng quá đáng, ra tay với tôi cũng thật sự không nể nang.

– Nhà cô ở đâu?

– Tôi tự về được không cần anh lo lắng, nhưng…

Hắn nhìn tôi, nheo mắt như chờ tôi nói tiếp:

– Anh…giúp tôi…lo cho cô bé được không?

Trần Luân quay sang nhìn con bé, hắn cười cười:

– Được, tôi sẽ đưa con bé đến trung tâm bảo trợ.

Tôi gật đầu, đã diễn phải diễn cho tròn vai, tôi quay xuống nói với con bé:

– Cố gắng sống tốt nhé, sau này chị sẽ đến thăm em.

Con bé gật đầu, gương mặt nhỏ nhắn rất đáng yêu.

Trần Luân cho người đưa con bé đi, còn tôi sau khi nhìn con bé được người đưa đi cũng có ý định rời đi. Vừa đi được 2 bước đã nghe tên Trần Luân gọi lại.

– Tôi đưa cô về.

Tôi quay lại nhìn hắn, ý cười có chút đậm:

– Không cần đâu, anh giúp cô bé như thế là tốt rồi, tôi không vấn đề gì.

Nghe tôi nói, hắn bước đến chỗ tôi, gương mặt đẹp trai dịu dàng.

– Cô sợ gì sao?

– Anh biết tôi đang tham gia cuộc thi thì chắc sẽ hiểu tôi sợ gì, đúng không? Tôi rất muốn thắng cuộc thi thi nên không muốn vì chuyện gì đó mà đánh rớt.

Trần Luân cười nhạt, hai tay hắn đứt vào túi quần:

– Cô đây là đang muốn nói cho tôi biết cô rất muốn thắng cuộc thi thôi sao?

Tôi nhìn hắn, thấy vẻ giễu cợt trong mắt hắn, tôi có chút bực bội.

– Tôi chỉ muốn cho anh biết tôi không muốn vì những việc vô cớ mà bị hủy tiền đồ phía trước, còn việc tôi thắng hay thua thì liên quan gì đến anh. Không phải vì anh là giám khảo cuộc thi mà tôi nịnh bợ anh, nếu anh nghĩ thế thì là nghĩ nhiều rồi.

Nói rồi tôi bỏ đi một nước, để tên Trần Luân đang đứng nhìn phía sau.

Tôi biết dù là thích hay không thích hắn cũng sẽ nhớ đến tôi ngày hôm nay. Còn về có sự yêu thích riêng nào giành cho tôi không thì phải chờ xem sự may mắn. Nhưng rõ ràng trong mắt hắn không phải là chán ghét, nếu là thế thì xem ra tương đối tốt rồi.

Bắt chuyến xe buýt đến khu chung cư cũ, tôi đi lên phòng, mệt mỏi ngã xuống giường nhỏ. Tôi nghe Sói báo lại, Trần Luân cho người theo dõi tôi phía sau. Nếu tôi đoán không lầm, hắn thật sự để ý đến tôi rồi.

Vì để đảm bảo cho mọi việc được thuận lợi nhất, tôi lấy hồ sơ lý lịch của một cô gái tên Châu, có gương mặt tương đối khá giống với tôi. Chỉ khác việc cô bé này rất ít nói, ngại tiếp xúc bên ngoài và bị bệnh trầm cảm. Lý lịch rất tốt cho tôi, đời tư cô bé này cũng khá sạch sẽ, ít bạn bè, bố mẹ mất, một mình đi học, sau đó bị tai nạn giao thông nên càng ít nói và trầm lặng. Lúc nhìn hình cô bé đến tôi còn thấy ngạc nhiên vì thật sự khá giống, sao trên đời này lại có người giống người nhiều như thế này nhỉ?

Lại cũng cảm thấy Trình Ca quả thật làm việc quá tốt, mà nếu với cách làm việc tốt đến mức này vẫn không tìm được thông tin của tên Trần Luân thì xem ra tên kia cũng không hề tầm thường. Bất giác tôi có chút tò mò, không biết tên Trần Luân nắm giữ bí mật kinh thiên động địa đến mức nào mà khiến Trình Ca phải hao tâm tổn trí vì hắn đến như thế?..

Nằm dài trên chiếc giường nhỏ, mệt mỏi tôi liền ngủ một giấc đến chiều. Tỉnh dậy, tôi chạy xuống dưới khu chung cư mua một ít đồ ăn, lúc này người của Trần Luân đã về từ sớm.

Ăn uống một ít, tôi mới chợt nhớ chưa báo cáo cho Trình Ca, mặc dù chắc tên Sói cũng đã báo nhưng hắn cũng yêu cầu tôi phải báo cáo mỗi ngày. Nghĩ nghĩ tôi dùng sim rác gọi cho hắn.

– Alo Trình Ca, tôi là Tam Như.

– Ừm..

– Hôm nay tôi đã tiếp cận được với Trần Luân, hắn cho người theo dõi tôi chắc là cũng có để ý đến tôi.

– Ừm..

Ừm??? Tên này chỉ biết ừm ừm, chán thật. Thấy hắn không có ý định nói gì đó nên tôi cũng không nói nhiều.

– À nếu thết tôi cúp máy đây, tôi nhất định sẽ lấy được thứ anh cần.

Đang định cúp máy lại nghe tiếng Trình Ca gọi..

– Tam Như…

– Vâng tôi đây..

– Cô bị thương sao?

Tôi thoáng ngạc nhiên:

– À không sao, bị lệch khớp một chút nhưng không vấn đề gì.

– Ừm.. nghỉ ngơi cho tốt.

Nói rồi hắn cúp máy. Tôi nheo nheo mắt, thầm nghĩ tên này thật khó tính và khó hiểu.

Tắm rửa sạch sẽ, uống thuốc, sau đó cảm thấy có chút buồn ngủ, chắc do thuốc có kê ít thuốc ngủ. Không nghĩ nhiều, tôi cũng muốn ngủ thêm nữa, dù sao sáng mai tôi cũng phải đến nhà chung sớm để tập luyện.

Tắt đèn ngủ sớm, đến gần khuya tôi lại nghe tiếng cạch cạch của cửa mở. Có chút mệt mỏi nhưng tai tôi rất thính, kể từ sau khi ở cạnh Trình Ca, tôi rất dễ tỉnh ngủ…

Ngồi dậy nhìn quanh, tôi không bắt đèn, xuống giường bước nhẹ như không bước. Trong lòng thầm nghĩ, có khi nào tên Trần Luân cho người giết tôi diệt khẩu không?

Với tay lấy dao găm, tôi bước ra phía cửa….

– Tam Như…

Nghe tiếng gọi tôi giật mình, chưa kịp phản ứng lại đã rơi vào vòng tay của ai đó. Hương bạc hà thoang thoảng xộc vào mũi, vô thức tôi nhớ đến Trình Ca.

– Trình Ca….

– Ừm..

Tôi định với tay bật đèn nhưng hắn ngăn lại.

– Không cần bật đâu, tôi đến một lát sẽ đi.

Tôi im lặng, mặc cho hắn ôm, thật ra khi ngửi được mùi bạc hà kia…tôi tự dưng lại thấy thật dễ chịu…rất dễ chịu…

Hắn ôm tôi một lúc lâu, lại như chợt nhớ đến gì đó, hỏi:

– Tay cô sao rồi?

Tôi cười cười:

– Không sao, vết thương này khá nhẹ.

Ừm một tiếng, tay hắn luồng qua eo tôi, vô tình đụng trúng vết thương kia, tôi khẽ run người. Hắn dường như cảm nhận được, lại hỏi:.

– Sao thế?

Tôi cố trấn định lại cảm xúc, nói:

– Không có gì, chắc sáng nay bị đánh trúng nên có chút ê ẩm thôi.

– Cô cẩn thận một chút đi chứ..

Thấy giọng hắn có chút không vui, tôi cũng không dám nói nhiều. Bất ngờ hắn quay người tôi lại, dưới ánh đèn đường rọi vào trong phòng, gương mặt đẹp xuất thần không góc chết của hắn hiện ra. Hắn nhìn tôi, tôi cũng gắt gao nhìn lại hắn…

Ưm..đang cố nghĩ xem sẽ nói gì thì hắn lại đột nhiên ghì lấy cổ tôi mà hôn. Hơi thở nóng ấm của hắn phả vào khoan miệng tôi, từng chút từng chút thật sảng khoái..

Tôi không chống cự cũng không quá nhiệt tình, tay vô thức ôm lấy eo hắn mặc cho hắn đang giày vò môi mình. Trình Ca hôn môi quá mức đạt yêu cầu, hắn nhiệt tình đến mức cả tôi còn bị hắn cuống theo phải hòa theo hắn. Bàn tay to lớn của hắn đưa xuống mông tôi, một tay kéo quần, tay kia sờ soạng trên ngực..

Tôi có chút hoảng loạn, khẽ trách:

– Trình Ca… đừng..

Trình Ca lại như không nghe tôi nói, hắn càng hôn càng mạnh mẽ. Bàn tay dưới mông đã lần mò vào trong, tìm được nơi bí ẩn kia của tôi mà vuốt ve không ngừng..

Hắn đưa môi xuống cổ tôi, lại hôn xuống ngực, vì ban đêm tôi không mặc áo lót nên hắn cứ thế mà hôn bên ngoài lớp áo. Cảm thấy như không đủ, hắn vén cổ áo xuống, để lộ ra bộ ngực tôi căng tròn.. Cứ thế mà không ngừng liếm mút hôn đến điên đảo.

Tôi không bài xích với hắn cũng không quá mức hòa nhập, để mặc hắn muốn sao thì muốn, dù sao bản thân tôi cũng đã là của hắn rồi còn gì…

Trình Ca lại mạnh bạo tách hai chân tôi dạng ngang, hắn đưa ngón tay vào trong trêu trọc.. Tôi có chút khó chịu khẽ ưm một tiếng. Hắn lại như kích thích liền mạnh mẽ đưa ngón tay tiếng vào..

Tôi ôm lấy cổ hắn, trước ngực hắn không ngừng đắm chìm, phía dưới lại ra sức đưa tay ra vào. Từng tầng kích thích kịch liệt, tôi lại không phải luôn thân mật với đàn ông như thế này. Nên chỉ một lát sau liền rên lên một tiếng đầu hàng.

Trình Ca lúc ấy ôm lấy tôi, hắn ôm tôi đến bên giường, cười nhạt:

– Mèo nhỏ, cô yếu quá, mới chút đã ra rồi.

Tôi xấu hổ rụt đầu vào tay hắn, lại thấy hắn đi vào phòng tắm, xả nước không ngừng.

Tôi lại cứ vặn vẹo trên giường vì vừa mệt vừa xấu hổ, mãi một lát sau, hắn đi ra, ôm lấy eo tôi, hai tay hắn chống trên đỉnh đầu tôi, hơi thở phả vào mặt khiến tôi gần như im thin thít.

– Thích không Tam Như?

Tôi cắn môi, nghĩ nghĩ lại gật đầu.

Hắn nhoẻn môi cười, một tay vuốt ve mặt tôi, lại nói:

– Cơ thể cô rất tốt, tôi luôn thích…

– Nhiệm vụ lần này tôi không cần cô hết mình, tôi luôn nói, tôi thích sạch sẽ, cô…hiểu không?

Hắn thích sạch sẽ, tôi biết hắn muốn nói cái gì, tôi đương nhiên cũng không muốn bản thân mình không sạch sẽ.

– Tôi biết.

– Ừm, nếu cô và hắn làm như tôi đã vừa làm khi nãy.. Tôi không ngại giết hắn…và giết cả cô.. Thà tôi mất đi một món hời cũng không muốn mất đi thứ mình thích..

Trong lòng khẽ run lên, tôi hốt hoảng:

– Tôi….sẽ không như thế, tôi không thích hắn.

Trình Ca mỉm cười, giọng hắn dịu đi bớt:

– Tôi tin cô, Tam Như, thông tin của hắn quan trọng nhưng không cần thiết cô phải dùng thân thể mình đánh đổi. Nếu cảm thấy nguy hiểm, dừng lại và quay về, tôi không trách cô.

Nghe hắn nói, trong lòng lại như ngọt ngào… Cái cảm giác này thật sự khó nói…

– Tôi sẽ theo sau cô, đừng lo, tôi luôn bên cô.

Nói rồi, hắn hôn lên trán tôi, gương mặt hắn ôn nhu như nước… Đứng dậy, hắn quay đi, không tiếng bước chân, chỉ một phút tôi đã nghe tiếng cạch cạch đóng cửa.

Bật ngồi dậy, tôi vén rèm cửa liền thấy xe của Trình Ca, cũng lúc ấy hắn nhìn lên, tôi lại hoảng loạn rụt đầu trốn. Mãi một lúc mới dám nhìn lên thì thấy xe của hắn đã đi mất.

Ngửi ngửi mùi bạc hà vẫn còn thoang thoảng, tim tôi lại vô cớ đập thật nhanh, thật nhanh… Tôi làm sao thế này???!!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.