Editor: Chanh
Hai năm sau.
Chiếc ô tô màu đen đậu trước một cửa hàng trên đường phố Paris. Cánh cửa nơi ghế lái bị đẩy ra, Trì Tĩnh một tay cầm túi xách, tay còn lại cầm điện thoại bước xuống.
Trên người là bộ đồ công sở vừa vặn, dưới chân đi đôi cao gót vừa mua được hôm trước. Một thân như vậy khiến cô tăng thêm vài phần sắc bén lão luyện.
Cô lắng nghe lời của bên kia, chau mày: “Tôi không đồng ý, bảo ông ta mời người khác giỏi hơn đi.”
“Ngại quá, tôi chính là ngoan cố vậy đó. Mrs. Brown, nếu như cô muốn thì có thể đưa ngực mình cho ông ấy kiểm tra trước, rồi sau đó sẽ tiếp tục làm việc như chưa có chuyện gì xảy ra!”
Cúp điện thoại, Trì Tĩnh đã đi tới phòng làm việc. Trợ lý thấy sắc mặt cô không tốt, bèn cười như không cười hỏi: “Lại là cái lão sắc lang kia muốn kéo chị qua bên đấy hả?”
Trì Tĩnh ném cho cô nàng một ánh mắt “trả lời”.
Hai năm trước tới Paris, Trì Tĩnh không làm cho bất kỳ công ty nước hoa nào mà tự mở một phòng làm việc của riêng mình. Sau đó, cô liên lạc với người phụ trách của “Rael”, nhờ sự thành công của phát súng đầu tiên ấy, hiện tại cô đồng thời là nhà điều chế của cả Zing và Rael ở Paris.
Hai thân phận này khiến danh tiếng phòng làm việc của Trì Tĩnh càng bay cao bay xa. Trong hai năm, từng tác phẩm xuất sắc một cứ thế ra đời dưới bàn tay của cô.
Hơn cả tự hào, cô cảm thấy bản thân vô cùng may mắn.
Tiếng gõ cửa vang lên, trợ lý bưng một tách cà phê nóng vừa pha xong tiến vào, đặt xuống bàn làm việc.
“Sếp, hôm nay lại là một ngày tốt lành.”
Trì Tĩnh cong cong môi: “Cảm ơn em.”
Trợ lý rời đi, Trì Tĩnh mở máy tính, bưng tách cà phê khẽ nhấp một ngụm, sau đó chợt nhíu mày.
Đè xuống cảm giác không thoải mái trong bụng, Trì Tĩnh đi tới phòng trà đổ tách cà phê đi, thay vào đó là một cốc nước ấm.
Trở lại phòng làm việc, cô lại dựa theo lệ cũ chụp một tấm ảnh gửi qua. Chỉ vài giây sau, bên kia đã hiện lên hai chữ “Đã xem”.
Trì Tĩnh nhìn, cong môi cười.
…
Kết thúc một ngày làm việc, tâm tình Trì Tĩnh quả thực tốt hơn nhiều. Từ chối mọi lời mời tối nay, cô một mình đi tới nhà hàng Trung Quốc mình hay ghé, tùy ý gọi vài món.
Không ngờ thức ăn chỉ ở trong bụng một lúc, vừa về đến nhà đã nôn hết ra.
Trì Tĩnh súc miệng, nhìn gương mặt đỏ bừng vì nôn thốc nôn tháo của mình trong gương, mơ hồ ý thức được gì đó.
Cô tựa người vào thành bồn rửa tay tính toán thời gian một chút, rồi cầm chìa khóa và ví tiền đi ra cửa.
– –
Kế hoạch bộ phim mà Nghiêm Hạo ấp ủ trong thời gian dài đẵng cuối cùng cũng đạt được điều mà anh chàng muốn, một lần là nổi tiếng. Sau khi ẵm giải Đạo diễn xuất sắc nhất, Nghiêm Hạo quay về thành phố S gọi Thư Luật đi uống một bữa.
Trong quán bar náo nhiệt, hai người đàn ông tìm một góc khuất, uống cạn từng chén, từng chén một.
“Cuối cùng ông đây cũng hãnh diện được một phen. Mày biết tao mất bao lâu để khiến hai ông bà già ở nhà câm miệng không?”
Dưới ánh đèn mờ ảo, Thư Luật thấy hốc mắt anh ta chậm rãi ửng đỏ.
Anh không nói tiếp, rót thêm cho Nghiêm Hạo một chén rượu. Sau đó đứng dậy, nói: “Tao đi gọi cuộc điện thoại.”
Chờ Thư Luật rời đi, Nghiêm Hạo mới giơ tay lên lau mắt. Sau đó rút điện thoại ra, bấm một dãy số.
“Giải đoạt cũng đoạt rồi, ngủ em tôi cũng ngủ rồi. Tôi nói này họ Hà, bao giờ em mới chịu theo ông đây thế?”
…
Thư Luật vốn là cho Nghiêm Hạo chút mặt mũi, không ngờ vừa tới hành lang, Trì Tĩnh đã gọi điện tới.
“Anh đang ở đâu thế?” Thanh âm êm ái của cô truyền qua micro, truyền đến tai anh.
Ý cười bên môi Thư Luật càng đậm: “Anh đi uống mấy chén với Nghiêm Hạo.”
Trì Tĩnh “À” một tiếng: “Thế bây giờ anh có đang tỉnh không đấy?”
“Em nói xem?”
Bên kia im lặng một hồi, giọng của cô nhẹ như lông vũ, quét vào khiến tai anh hơi ngưa ngứa: “Anh đến chỗ em đi. Bỗng nhiên em nhớ anh lắm lắm ấy. Anh đến nhanh một chút, được không?”
Hai năm trở lại đây, tần suất gặp gỡ của cả hai về cơ bản đã được khống chế ở mức hai tháng một lần. Ngoại trừ hôn lễ một năm trước thì đều là Thư Luật tới Paris. Đây là lần đầu tiên Trì Tĩnh yêu cầu trực tiếp như thế.
Hầu kết Thư Luật khẽ động, anh nói: “Được. Chờ anh.”
Bên cạnh bàn, Nghiêm Hạo vẫn còn đang uống. Thư Luật ném cho anh chàng tấm danh thiếp của Hồng Đồng Đồng, bảo uống xong thì gọi người đến đón.
“Không phải chứ? Mày định về trước à?”
“Lát nữa tao còn phải đi Paris.”
Nghiêm Hạo ngẩn ra: “Sao không nói sớm?”
Thư Luật cong môi: “Vừa mới quyết định xong.”
“Con mẹ nó, có tiền thì giỏi lắm sao!”
Thư Luật xua tay, thân ảnh rất nhanh đã biến mất sau cánh cửa.
…
Thật ra, Trì Tĩnh cảm thấy bản thân hơi bốc đồng sau khi gọi cuộc điện thoại đó. Lúc đó cô nóng đầu, căn bản không suy nghĩ nhiều như vậy, mọi hành động đều là phản ứng theo bản năng.
Thế nhưng, sau khi nhìn thấy Thư Luật, cô liền biết mình làm đúng rồi. Nhìn thấy anh, lòng của cô thoáng cái đã tĩnh lại.
Chạng vạng tối, vừa ra khỏi phòng làm việc, phản ứng đầu tiên của Trì Tĩnh khi nhìn thấy người đang đứng bên cạnh chiếc xe đó là sững sờ. Sau đó, cả người nhanh chóng chạy tới ôm chầm lấy anh.
“Sao anh tới nhanh thế?”
Thư Luật ôm lại cô: “Anh còn thấy hơi chậm.”
Ăn xong bữa tối, hai người ngồi trên xích đu nơi sân thượng thưởng thức cảnh đêm Paris. Dần dà, Trì Tĩnh liền bị Thư Luật ôm đặt lên đùi, từng nụ hôn tinh mịn rải rác rơi xuống.
Trì Tĩnh ngửa đầu, giọng nói có chút căng thẳng không dễ phát hiện: “Lần này anh ở lại mấy ngày?”
“Bốn năm ngày gì đó.” Xa cách lâu ngày như vậy, tình huống của Thư Luật cũng không khá hơn cô là bao, giọng nói có chút khàn khàn.
“… Anh có thể chờ thêm mấy ngày được không?”
Thư Luật ngước mắt nhìn cô: “Có việc gì sao?”
Trì Tĩnh dừng một chút, rồi tiếp lời: “Chờ em bàn giao công việc bên này xong rồi chúng ta cùng nhau trở về.”
Vừa dứt lời, cánh tay vắt ngang hông cô đã hơi siết chặt: “… Em nói thật?”
Trì Tĩnh cúi đầu, nhẹ hôn lên khóe môi anh: “Chồng à, em cảm thấy em nên về nhà rồi.”
– –
Trì Tĩnh mang thai.
Hơn nửa đêm, Thư Luật vì tin này mà mất ngủ.
Anh ngồi trong phòng khách không nhúc nhích, tựa như một pho tượng sừng sững. Lúc Trì Tĩnh thức dậy đi vệ sinh, chợt thấy ông chồng nhà mình ngồi một mình nhìn vào màn đêm cười ngây ngô.
Đứng một lúc, cô rón rén trở về phòng.
Trên chiếc giường mềm mại, trong đầu Trì Tĩnh đều là bộ dáng cười ngây ngô của Thư Luật ngoài phòng khách. Tựa như một con thú lang thang đã lâu, cuối cùng cũng tìm được mái ấm.
Nhà của bọn họ, rốt cuộc cũng đã hoàn chỉnh.
Mấy ngày sau đó, Trì Tĩnh dùng tốc độ nhanh nhất bàn giao hết thảy công việc. Các sản phẩm mới của Zing cũng vì Thư Luật mà tạm dừng khâu chế tác.
Đối với việc lần này, Trì Tĩnh không có ý kiến gì. Bây giờ với cô mà nói, điều quan trọng nhất chỉ có Thư Luật và sinh linh bé nhỏ đang dần thành hình trong bụng cô.
Một tuần sau, Trì Tĩnh tạm biệt Rael và Zing, chuẩn bị về nước toàn tâm toàn ý chờ sinh.
Hai ngày trước khi về, Trì Tĩnh tỏ vẻ sau này không biết bao giờ mới trở lại, bèn bảo Thư Luật đi ăn bữa cơm với bạn.
Đề nghị này đương nhiên Thư Luật đồng ý. Thế là anh đã sớm đặt chỗ, chuẩn bị chiêu đãi bạn bè của Trì Tĩnh.
Kết quả ngày hôm sau, lúc tới nhà hàng, Thư Luật bất ngờ lại gặp được một vị “người quen”.
Người nọ mặc chiếc quần đen cùng áo sơ mi trắng, khí chất vẫn tao nhã như cũ. Anh sải bước đi tới cạnh bàn, đầu tiên là cười nhẹ với Trì Tĩnh một cái, sau đó mới khẽ gật đầu coi như chào hỏi với Thư Luật.
Thư Luật thấy Lương Duệ Tư ngồi đối diện bọn họ, một lúc sau, khóe miệng mới dần cong lên.
“Lương tiên sinh, rất vui khi gặp lại anh.”
Trên bàn nhất thời im lặng, mãi đến khi một cô gái xuất hiện.
Cô nàng mặc một chiếc váy trắng dài, nụ cười xán lạn ngọt ngào như mật. Cách đó hai bàn, giơ tay lên vẫy vẫy với Trì Tĩnh.
Trì Tĩnh cũng vẫy tay với cô nàng, sau đó nhỏ giọng nói với Thư Luật: “Mọi người tới đông đủ rồi.”
Mạch Tuệ đi tới rất nhanh, vô cùng tự nhiên ngồi bên cạnh Lương Duệ Tư. Cô nàng lén nhìn anh vài lần, mới miễn cưỡng thu hồi ánh mắt lại. Còn Lương Duệ Tư vẫn như thường ngày, đóng vai một mỹ nam yên tĩnh.
Mạch Tuệ chưa từng gặp Thư Luật, vì thế Trì Tĩnh giới thiệu hai người với nhau, cũng gợi thêm chủ đề nói chuyện.
Bầu không khí trên bàn ăn coi như không tệ, chỉ là Trì Tĩnh cảm thấy hai người đối diện có điểm gì đó là lạ.
Quả nhiên, trong phòng rửa tay, Mạch Tuệ miễn cưỡng cười cười nói với cô: “Không ngờ lại trùng hợp như thế, có lẽ tớ lại ngồi cùng chuyến bay với hai cậu rồi.”
“Cậu định về nước á?”
“Ừ.” Mạch Tuệ nháy mắt, cười tự giễu, “Lúc trước đến đây là vì anh ấy, bây giờ rời đi, lý do cũng là anh ấy. Cậu thấy tớ có phải rất vô dụng không?”
Trì Tĩnh trầm mặc trong giây lát, lên tiếng: “Không phải hai người các cậu đã ở bên nhau rồi à, có chuyện gì không thể ngồi lại nói chuyện sao?”
“Đúng là ở bên nhau rồi, nhưng hình như tớ vẫn không thể tiến vào lòng anh ấy.”
“Anh ấy…” Trì Tĩnh định cất lời, cuối cùng vẫn là nuốt xuống.
Mạch Tuệ cười cười, cố bày ra bộ dáng thoải mái: “Cho nên, tớ sẽ chia tay rồi về nước. Coi như vừa là bắt đầu, vừa là kết thúc đi.”
– –
Ngày về nước là một ngày đẹp trời.
Trì Tĩnh ngồi trong xe nhìn Thư Luật đem từng chiếc vali bỏ vào sau cốp. Bàn tay đặt trên bụng nhẹ nhàng vuốt ve, không kìm được nụ cười trên môi.
Hà Nhuế biết cô muốn về nước cũng mừng như điên. Nói rằng đồ của con gái nuôi cô nàng thầu hết. Nói đông nói tây nửa ngày mới ném cho cô một quả bom: “Ngày mười một tao với lão Nghiêm Hạo kết hôn.”
Nói thì nói thế, nhưng giọng điệu lại không nghe ra chút miễn cưỡng nào.
Thư Luật lên xe, nhìn thấy nụ cười trên môi Trì Tĩnh, bèn nghiêng người hôn cô một cái.
“Về nhà thôi.” Anh nói.
Cuộc sống nơi đất khách quê người của bọn họ cuối cùng cũng đã kết thúc.
Hơn một tiếng sau mới tới sân bay. Tài xế đi ký gửi hành lý của hai người, còn Thư Luật ôm lấy Trì Tĩnh tránh khỏi dòng người, chậm rãi đi vào trong.
Lúc này, chợt có một bóng người quen thuộc xông vào. Lúc nhìn thấy Trì Tĩnh, người đó rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một phen.
Thư Luật nhìn thấy Lương Duệ Tư, cánh tay đáp ngang hông Trì Tĩnh vô thức siết chặt. Lại bỗng thấy Lương Duệ Tư cười cười với bọn họ, rồi xoay người chạy vào trong.
“Gặp lại Lương Duệ Tư là bởi vì Mạch Tuệ đến chỗ em đặt nước hoa.”
Khi cô nàng đưa ra yêu cầu, Trì Tĩnh không hiểu sao lại cảm thấy có chút quen thuộc, không ngờ đúng là khéo như thế, chai nước hoa đấy thế mà để tặng cho Lương Duệ Tư.
Chuyện của hai người họ, Trì Tĩnh cũng không tìm hiểu nhiều. Chỉ biết là Mạch Tuệ theo đuổi từ trong nước rồi ra tận ngoài nước. Hai tháng trước, bọn họ mới ở bên nhau.
Thế nhưng, dựa vào cảm xúc lo được lo mất kia của Mạch Tuệ, giữa hai người hẳn là còn tồn tại một vài khúc mắc.
Thư Luật không mặn không nhạt “Ừ” một tiếng, rồi ôm cô tiếp tục đi vào trong.
Bên ngoài phòng chờ, Lương Duệ Tư ôm chặt người đó không buông. Mạch Tuệ giãy dụa tượng trưng vài cái, đến khi nhìn thấy Trì Tĩnh từ xa đi tới, mới lộ ra nét cười tinh nghịch, len lén giơ tay “say hi” với cô.
Lương Duệ Tư đang đưa lưng về phía này hình như vẫn không phát hiện ra, anh đưa hai tay giữ lấy mặt Mạch Tuệ, cúi đầu hôn xuống.
“Ở…bên cạnh em là bởi vì… anh thích em.” Anh chầm chậm ghé vào tai cô nói, “Đừng đi… đừng đi, ở lại với anh.”
Đây là câu nói dài nhất của Lương Duệ Tư trong suốt hai năm qua.
Mạch Tuệ níu lấy vạt áo sơ mi của anh lau mặt, cắn môi xác nhận: “Anh nói thật chứ? Không lừa em đúng không?”
“Thật.”
“Được rồi.” Cô nàng nói, “Vậy anh hôn em thêm một cái nữa đi.”
Lương Duệ Tư cười cười, cánh tay khẽ dùng sức kéo cô lại gần, cúi người phủ xuống đôi môi của cô gái trước mặt.
Cuối cùng Mạch Tuệ cũng có chút ngại. Cô nàng liếm nhẹ cánh môi, nhịn không được bật cười thành tiếng: “Thấy anh thức thời như thế nên em sẽ ở lại đấy.”
…
Cách đó không xa, Trì Tĩnh cũng cong môi cười tươi, quay qua hỏi Thư Luật: “Anh nhìn thấy chưa?”
Thư Luật rũ mắt, không đáp.
Trì Tĩnh nhón chân hôn cằm anh một cái: “Sau này đừng có mà ăn giấm nữa đấy.”
“Anh có như thế à?”
“À ra là không có. Thế lát nữa lên máy bay rồi, giờ em phải đến ôm tạm biệt hai người họ một cái mới được.”
Nói đoạn bèn định bước qua. Vừa đi được hai bước, tay đã bị người nào đó níu lại.
“Em ôm anh lâu thế mà tay không đau à?” Thư Luật dắt cô đi vào trong máy bay, “Kẻo lại chèn phải con.”
Trì Tĩnh: “…”
Bên kia, Mạch Tuệ dựa người vào lòng Lương Duệ Tư vẫy vẫy tay chào cô. Lương Duệ Tư cũng nở nụ cười nhìn theo hai người họ. truyện kiếm hiệp hay
Gặp được người kia mới biết, em chính là món quà thượng đế đã ban tặng cho anh. May mắn chính là hôm ấy, đúng lúc anh cũng không bung dù.
TOÀN VĂN HOÀN.
*Editor có lời muốn nói:
Lấp xong chiếc hố nhỏ thứ ba rồi mọi người ơi, cảm ơn tất cả đã đồng hành cùng Chanh từ những ngày đầu khai hố. Mong mọi người sẽ tìm được một “Mr.Right” của riêng mình, người sẽ cùng bạn trưởng thành, cùng bạn trải qua mọi giai đoạn thăng trầm trong cuộc sống, cùng bạn nắm tay đi tới bách niên giai lão. Chúc cho những người có tình trên thế gian này sẽ được về bên nhau. Tạm biệt Trì Tĩnh Thư Luật, hãy tiếp tục ủng hộ mình ở những dự án tiếp theo nhé ^^
See ya,
Chanh.