Một Đời Nắm Tay

Chương 4: Yến hội



Editor: Chanh

Tối hôm qua Trì Tĩnh ngủ không mấy yên ổn, từng đoạn ký ức đan xen xuất hiện trong giấc mơ hỗn loạn.

Mười tám tuổi lần đầu tiên nhìn thấy anh, hai năm sau bọn họ ở cùng một chỗ, trong chớp mắt cảnh tượng lại biến thành cuộc sống ở Grasse. Hình ảnh phức tạp mà hỗn loạn, thời gian thay đổi quá nhanh làm đầu óc Trì Tĩnh quay mòng mòng một trận.

Sau khi về nước tình trạng giấc ngủ của cô đã khá hơn nhiều, chỉ là giấc mộng kia khiến cô cảm thấy mệt mỏi rã rời.

Cô nằm lại trên giường đến trưa.

Sau khi ăn trưa xong liền bị Văn Mạc Sơn xách người đuổi ra khỏi cửa.

“Cho con năm tiếng đồng hồ chuẩn bị xong xuôi, đừng làm mất mặt ông già đây.”

Thế là Trì Tĩnh cầm danh thiếp của lão Văn đi tới tiệm trang điểm.

Văn Mạc Sơn làm người điều chế nước hoa hơn bốn mươi năm, đối với những buổi yến hội dối trá đầy khách sáo này đã sớm lười ứng phó. Lần này “Tích cực” khác thường như vậy hẳn là có mục đích riêng.

Trì Tĩnh biết thì biết, chỉ là vừa ngồi xuống ghế đã bắt đầu buồn ngủ.

Mà ở bên kia, thư ký Hồng cũng đang vô cùng khổ cực.

Từ sau khi đem lời Thư Luật nhắn cho Trần Cách Phỉ, anh ta cảm thấy mình biến thành cái thùng để người ta trút giận.

Trần Cách Phỉ là giám đốc quan hệ công chúng, cùng Thư Luật tham gia các buổi tiệc rượu vẫn luôn là việc của cô ta. Không nghĩ đến lần này thế mà Thư Luật lại thay đổi chủ ý.

Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, tóm lại đã đánh một phát vào mặt mũi cô ta.

“Gần đây tôi có làm chỗ nào không tốt sao?”

Kết thúc buổi họp, Trần Cách Phỉ cầm cặp tài liệu đứng dậy, nhìn Thư Luật giống như tùy ý hỏi một câu.

“Không có.”

Vóc người anh vừa cao vừa gầy, bộ âu phục không chỉ ôm khít đường nét trên cơ thể, mà còn tôn lên cặp chân thon dài, tỉ lệ rất hoàn mỹ.

Anh thường mặc quần áo tối màu, nhưng hôm nay lại đeo chiếc cà vạt màu xanh ngọc.

Trần Cách Phỉ nhìn tay anh theo cổ áo trượt đến cổ tay áo, nhất cử nhất động đều cực kỳ vui mắt.

“Cà vạt anh lệch rồi.” Cô buông tập tài liệu trong tay xuống tính đi qua.

Vào lúc này Thư Luật lại xoay người, ấn điện thoại nội bộ: “Thư ký Hồng, chuẩn bị xe.”

Trần Cách Phỉ nhìn góc nghiêng đẹp đẽ của anh, không nói gì, bàn tay siết chặt lại.

– –

Một quãng đường dài, xe cộ đi lại ngày càng ít, cuối cùng chỉ có hàng cây lẻ loi hai bên đường trống trải.

Thư ký Hồng ngồi trong xe chờ đợi, mỗi lần đi qua đây trong lòng anh ta đều nặng nề.

Thư Luật ấn thang máy đi thẳng tới tầng cao nhất.

Nhân viên điều dưỡng nhìn thấy anh lập tức đứng dậy cung kính chào hỏi.

“Mấy ngày nay tình huống thế nào?”

“Bây giờ tình trạng của tiểu thiếu gia rất ổn định, cũng nghe lời hơn, mỗi ngày còn hỏi chúng tôi một lần là ngài có tới thăm cậu ấy hay không.”

Thư Luật gật đầu, cất bước đi vào phòng bệnh.

“Thư Dư Chính gần đây có tới không?”

Điều dưỡng cẩn thận từng li từng tí lắc đầu.

Sắc mặt Thư Luật trầm xuống mấy phần.

Trong phòng Thư Đông đã ngủ say, Thư Luật giúp cậu kéo chăn lên đắp, chỉnh độ sáng trong phòng rồi ngồi xuống nơi ghế bên cạnh.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Thư Luật dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần. Mãi đến khi di động rung lên mới đứng dậy rời khỏi. Vòng qua cuối giường, tầm mắt của anh xẹt qua nơi tủ đầu giường một chút.

Bên trên có hai viên đường cùng một gói giấy.

Sáu giờ tối.

Lăn qua lăn lại gần năm tiếng đồng hồ, Trì Tĩnh cảm giác mình đã lột một lớp da, đương nhiên kết quả đổi lại vô cùng mỹ mãn.

Trì Tĩnh nâng làn váy dạo qua một vòng. Lễ phục màu xanh nhạt tôn lên nước da trắng nõn, cổ váy khoét sâu hình chữ V càng làm cô trở nên mấy phần gợi cảm.

Tổng thể mà nói, Trì Tĩnh khá hài lòng với tạo hình đêm nay.

Chỉ là…

“Che giúp tôi hình xăm sau lưng một chút.”

Văn Mạc Sơn căn thời gian vô cùng chuẩn. Cô bên này vừa mặc áo khoác ngoài xong, xe đưa đón đã đi tới.

Trì Tĩnh xuống lầu, liếc mắt nhìn biển số xe, không khỏi bội phục lão Văn.

“Hóa ra ngài đốt tiền vào đây.”

Trì Tĩnh mở cửa xe, khom lưng chuẩn bị ngồi vào. Sau khi nhìn thấy người đàn ông ngồi bên trong, động tác cùng ý cười bên môi dần cứng lại.

Thư Luật lẳng lặng nhìn cô, thần sắc lạnh băng, đôi mắt sâu không thấy đáy.

Trong giây lát, Trì Tĩnh nói một câu: “Xin lỗi tôi không cố ý.”

“Sầm” một tiếng, cửa xe bị đóng lại.

Cô lấy điện thoại ra, giả bộ vô ý đi ra phía sau nhìn biển số xe. Xác định mình nhìn không sai mới nghiến răng nghiến lợi gọi điện thoại cho Văn Mạc Sơn.

“Thầy yêu quý, ngài có thể giải thích chuyện này là sao không?”

“Con thay ta tham gia tiệc rượu với Thư tổng, có vấn đề gì sao?”

Vấn đề lớn là đằng khác!

“Nhà điều chế nước hoa của Thư thị là ngài, con đi theo làm gì?”

“Con là học trò duy nhất của Văn Mạc Sơn ta!” Thanh âm già nua của Văn Mạc Sơn truyền đến, “Bất kể sau này con muốn vào chỗ nào, hôm nay đi theo Thư tổng chỉ có lợi chứ không có hại. Hơn nữa năm đó Thư thị tới tìm ta ký hợp đồng cũng đã đồng ý sau khi ta về hưu, chức vụ sẽ do con tiếp nhận. Còn việc có đồng ý hay không thì tùy con.”

“Khi đó mà ngài đã quyết định như thế?” Vẻ mặt Trì Tĩnh không thể tin được, đấy là bảy năm trước đấy!

Đối với sự kích động của cô, giọng nói Văn Mạc Sơn mang theo mấy phần nghiêm túc: “Trì Tĩnh, lúc trước vì sao con muốn xuất ngoại? Bây giờ vì sao lại muốn trở về? Con nghĩ thông suốt rồi đưa ra quyết định có muốn thuận theo sắp xếp của ta hay không.”

Văn Mạc Sơn cúp điện thoại.

“… Tôi đi gọi Trì tiểu thư nhé?”

Trong xe vẫn vắng vẻ, đợi nửa ngày thư ký Hồng mới cẩn thận từng li từng tí hỏi một câu.

Nhìn thấy Trì Tĩnh, anh ta liền hiểu vì sao lần này không dùng Trần Cách Phỉ.

“Chờ cô ấy lên.” Thư Luật lật tài liệu trong tay, đầu cũng không ngẩng.

Vừa mới nói xong, cửa sau đã bị mở ra, Trì Tĩnh nhanh nhẹn lên xe.

“Ngại quá, có thể lái được rồi.”

Ngoài cửa sổ đèn đường lấp lánh, trong xe lại vắng vẻ im lặng.

Thư Luật vẫn xem tài liệu trong tay như cũ, thần sắc bình tĩnh, nhìn không ra biểu tình gì. Sau khi lên xe Trì Tĩnh vẫn chống cằm nhìn ra bên ngoài, chỉ chừa lại một cái ót.

Thư ký Hồng phụ trách lái xe xuyên qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn, không tự chủ run lên một cái.

Bắc Cực chắc cũng lạnh vậy thôi nhỉ…

“Mấy năm nay Trì tiểu thư rất tốt?”

Trì Tĩnh quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của thư ký Hồng qua gương chiếu hậu.

Cô cười cười: “Rất tốt! Anh xem tôi như vậy còn thấy không tốt sao?”

Thư ký Hồng không chút dấu vết liếc về phía Thư Luật, miệng lại đáp: “Cảm thấy cô gầy hơn một chút.”

“Phải không? Chắc là trầm mê nam sắc nên mới dần gầy đi đấy.”

“… Hả?”

Nụ cười Trì Tĩnh dần không có ý tốt: “Thư ký Hồng từng nghe qua <The dreamboys> chưa?”

“… Đấy là cái gì?”

Cô nhích lại gần lưng ghế tựa, tư thái biếng nhác: “Cũng đúng, anh nên quan tâm tới phụ nữ mới phải. <The dreamboys> là một đoàn múa thoát y nam, anh không biết cũng không có gì lạ. Nhìn cơ ngực cơ bụng rồi cặp chân kia… chậc chậc chậc, thư ký Hồng có thể tham khảo nhìn một chút, đảm bảo sẽ khiến người ta muốn ngừng mà không được.”

“Bộp” một tiếng, bên cạnh truyền đến tiếng tài liệu bị khép lại.

Thư ký Hồng nắm chặt tay lái, anh ta không dưng đi tìm chuyện nói làm gì cơ chứ! Hóa ra ba năm kia người phụ nữ này toàn đi học mấy chuyện xấu!

Ánh đèn trong xe nhu hòa, Thư Luật nghiêng đầu nhìn Trì Tĩnh, đáy mắt tựa hồ gợn sóng.

Con ngươi kia sâu hun hút, lại lãnh đạm, lúc nhìn người khác dễ sinh ra một cỗ cảm giác áp bách rất lớn.

Trì Tĩnh biết đây là dấu hiệu của việc tâm tình anh không tốt. Anh tức giận chưa bao giờ lớn tiếng, thế nhưng người bên cạnh lại có thể cảm giác được anh đang không vui.

Trước kia cô rất sợ, nhưng bây giờ thì sẽ không.

“Quấy rầy đến Thư tổng rồi?”

Tay cô chống cằm đặt trên đầu gối, lúc nhìn anh đuôi mắt khẽ nhướng, phong tình liễm diệm.

Thư Luật nhìn thấy tia khiêu khích trong ánh mắt cô, không chút để bụng.

“Cô cứ tiếp tục.” Khẩu khí vẫn mang theo điểm giễu cợt như vậy.

Trì Tĩnh lập tức cụt hứng.

Đồ đáng ghét hay thích ra vẻ này!

– –

Thư thị có địa vị hết sức quan trọng trong giới làm ăn. Thư Luật gần ba mươi mốt tuổi đã lên được vị trí tổng giám đốc, CEO* Thư Nhược Chu tuổi tác đã cao, trên cơ bản đã đem quyền quyết sách trao hoàn toàn cho Thư Luật.

*CEO (Chief Executive Officer): Giám đốc điều hành, người đứng đầu công ty.

Anh là người tiếp theo cầm quyền Thư thị là chuyện không thể nghi ngờ.

Thư Luật vừa bước chân vào hội trường đã trở thành tiêu điểm.

Trì Tĩnh ở Pháp cũng từng tham gia không ít yến hội lớn nhỏ, không nghĩ tới lúc đi cạnh anh vẫn cảm thấy khẩn trương.

Cô vẫn duy trì nụ cười chuẩn mực, nhưng cánh tay vòng lấy tay anh vô thức siết chặt.

Thư Luật nhìn Trì Tĩnh. Từ góc độ của anh có thể nhìn thấy cặp mi dài của cô hơi rung động.

Anh vươn tay trái che lấy mu bàn tay Trì Tĩnh, mặc dù thời gian rất ngắn, nhưng cô lại cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ theo tay anh truyền đến.

Nỗi lòng cứ như vậy bị đè xuống. . Google ngay trang * TRUмtгцуen .мe *

Yến hội linh đình, người người váy áo là lượt. Trong hội trường đều là những ông trùm kinh doanh. Trì Tĩnh đi theo Thư Luật gặp vài người, có ai hỏi, anh đều trả lời: “Là học trò duy nhất của lão tiên sinh Văn Mạc Sơn.”

Ánh mắt mọi người nhìn Trì Tĩnh dần phức tạp, có nghi ngờ, có hiếu kỳ, nhiều hơn chính là nghiên cứu quan hệ của cô cùng Thư Luật.

Trì Tĩnh cảm thấy phiền chán.

“Tôi hơi mệt.” Cô nhíu mày không thoải mái.

Thư Luật nhìn đôi giày trên chân cô, hơi gật đầu: “Đi nghỉ đi.”

Trì Tĩnh thở phào nhẹ nhõm.

Cô cầm ly rượu đỏ cùng một ít thức ăn chuẩn bị tìm chỗ lấp no bụng. Buổi trưa một ngụm nước cũng chưa uống, cô đã đói muốn xỉu.

Vừa mới đưa một miếng bánh vào trong miệng, trước mắt bỗng xuất hiện một thân ảnh, lễ phục dạ hội màu trắng, chân váy đuôi cá tôn lên dáng người xinh đẹp.

Ánh mắt Trì Tĩnh dời về phía trước, nhìn thấy người đi tới liền bật cười.

“Lương tiểu thư, lại gặp nhau rồi.”

– ———–

Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo

Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page “Tiệm Nhà Kẹo” trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~

Mong mọi người ủng hộ ~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.