Editor: Chanh
Trì Tĩnh đẩy chiếc cửa gỗ màu lam đi ra ban công, đập vào mắt cô là kiến trúc chằng chịt thời trung cổ. Cây leo san sát nhau xanh um, bờ biển xanh thẳm vây quanh, giống như một bức tranh sơn dầu dày đặc.
Gió nhẹ khẽ vờn qua, mang theo mùi hương chỉ thuộc về Grasse chui vào xoang mũi.
Trĩ Tĩnh giơ tay làm mấy động tác kéo giãn xương khớp, nhìn hình ảnh quen thuộc trước mắt, tâm tình lập tức trở nên vô cùng tốt.
Hai bạn học người Pháp đã cùng nhau tới phòng làm việc, Trì Tĩnh ngồi vào chỗ của mình, cầm giấy hương bắt đầu phân tích.
Trăm hay không bằng quen tay, mỗi ngày đều làm như vậy, thật giống như Da Vinci vẽ quả trứng gà.
Trên chiếc bàn tròn lớn, ba người mỗi người đều làm chuyện của mình, yên tĩnh hài hòa, chỉ có mùi hương không an phận chạy tán loạn trong không gian.
Ngoài cửa vang lên bước chân nặng nề, ba người đồng thời ngẩng đầu, cười cười cúi chào với vị giáo sư già.
Brees tuổi đã gần bảy mươi, tóc đã hoa râm. Một thân tây trang cùng khuôn mặt nghiêm túc của ông hài hòa đến lạ.
“Jing.” Giọng ông trầm thấp đến có chút khàn khàn, “Vào đây với ta.”
Đón lấy ánh mắt “Chúc may mắn” của hai người bạn học, Trì Tĩnh cong môi, đi theo sau Brees.
“Quyết định rồi?” Brees dùng tiếng Pháp đặc sệt hỏi cô.
Trì Tĩnh ngồi đối diện ông, như cười như không: “Người mới ở đây quá nhiều, con quyết định trở về đền đáp tổ quốc.”
Brees hừ hừ một tiếng: “Nhìn xem lão già kia đã dạy dỗ ra một đứa yêu nước chừng nào.”
“Thầy Brees.” Trì Tĩnh nhắc nhở ông, “Ba năm này là ngài hướng dẫn con đấy.”
Trì Tĩnh là người điều chế nước hoa người phương đông đầu tiên mà Brees hướng dẫn, vốn ban đầu không muốn nhìn mặt bây giờ lại biến thành không nỡ buông tay.
Thế nhưng không phải do ông.
“Đi xử lý mấy thứ phế phẩm của con đi.”
Trong phòng điều chế chỉ lưu lại những tác phẩm thành công, với Brees mà nói, thứ thất bại không có gì đáng giá lưu luyến.
Trì Tĩnh cười cười không nói chuyện.
Những tác phẩm dù thất bại, nhưng cô cũng luyến tiếc không nỡ ném đi.
– –
Tháng tư ở thành phố S là mùa hoa nở. Chim én thưa thớt bay về, dù đã hừng đông nhưng trời vẫn có chút lạnh.
Trì Tĩnh mệt mỏi kéo hành lý xuống xe, trước đó đã xử lý xong thủ tục nhận phòng.
Thang máy lát mặt thủy tinh công nghiệp sáng bóng, chiếu ra dung mạo của cô: Mặt mày như họa, xinh đẹp động lòng người. Chỉ tiếc cho gương mặt này thế mà vẫn không thoát khỏi kiếp cẩu độc thân – Chạy từ Pháp về nước mà không có nổi một người tới sân bay đón.
Xoát thẻ phòng, Trì Tĩnh quăng hành lý ở một góc, chuyện đầu tiên muốn làm là vọt vào phòng tắm tắm nước nóng một hồi.
Hơi nước quẩn quanh thân thể trơn bóng của cô, dòng nước tinh mịn theo cột sống chảy xuống. Dưới ánh đèn nhu hòa, có thể thấy được hình xăm xinh xắn trêu ngươi trên xương cánh bướm.
Đóng nước, Trì Tĩnh lau khô người, lấy bộ đồ ngủ ren đen thời thượng mặc vào. Lúc khom lưng cột sống gồ lên rất rõ ràng.
Cơ thể lồi lõm bởi vì vừa tắm nước ấm mà trở nên trắng hồng, cùng màu đen của vải tạo thành hai màu sắc đối lập. Mặc áo choàng tắm vào, sấy khô tóc một nửa. Theo tiếng rì rì của máy sấy, đầu óc Trì Tĩnh dần nặng nề.
Không bôi đủ thứ chai lọ lên mặt, cô trực tiếp chui vào trong chăn.
Vỏ chăn trắng tinh mang theo hương chanh nhàn nhạt, mùi hương quen thuộc có thể khơi gợi cảm xúc ẩn sâu trong lòng người ta. Vì sao lại bỏ xa tìm gần ở lại chỗ này? Trì Tĩnh cong cong khóe miệng có chút tự giễu.
Ngủ một mạch tới tận chiều hôm sau, Trì Tĩnh muốn nhìn đồng hồ mới phát hiện ra điện thoại đã tự động sập nguồn.
Cắm sạc vào máy, di động suýt chút nữa đã bị đống thông báo ồ ạt đánh sập.
Cô chọn tin nhắn quan trọng nhất rồi trả lời, người bên kia như đoán được trùng hợp gọi điện qua.
“Ngủ đủ chưa? Đừng quên tao vẫn đang chờ, có muốn tao qua tiếp mày không?”
Hà Nhuế ở bên kia vô tâm vô phế cười.
Trì Tĩnh vén tóc chuẩn bị xuống giường: “Mày tới trước đi, tao đến ngay đây.”
Thành phố S vẫn là đô thị phồn hoa như vậy, ba năm qua không có thay đổi gì lớn.
Mọi người sống cuộc sống quang vinh xinh đẹp, trêu hoa ghẹo nguyệt. Buổi tối thành thị được điểm xuyết bởi sắc màu rực rỡ, càng tăng thêm vẻ mị hoặc thần bí.
Ngọn đèn đường chiếu rọi xuống, như nói rõ ràng cho Trì Tĩnh: Cô đã rời chỗ này ba năm, bây giờ trở về lại vì ở đây có người nhà, có bạn bè, còn có người kia nữa.
Thực sự là đã lâu.
Hà Nhuế đã chọn địa điểm bọn họ thường xuyên ghé thăm, có phong cách có đẳng cấp, xem như là một chỗ rất cao cấp.
Trì Tĩnh giẫm giày cao gót 7cm đi vào sảnh lớn, đèn thủy tinh treo trên trần chiếu xuống sàn nhà làm bằng cẩm thạch, họa ra dáng người cao gầy.
Cô quen thuộc đi vào thang máy, tới chỗ phòng Hà Nhuế đã đặt. Đang muốn đưa tay mở cửa, tay còn chưa kịp chạm vào thì bên trong đã có người mở ra.
“Nghe tiếng bước chân liền biết mày đã tới rồi.” Hà Nhuế cười hì hì.
“Mày cắt tóc thành dạng gì đấy?” Trì Tĩnh đoan trang im lặng nửa ngày hỏi một câu như vậy.
Bộ tóc bị cắt ngắn cũn cỡn, trên người là bộ tây trang trung tính, khác xa so với bộ dáng trước đây.
Hà Nhuế tùy tiện gảy tóc mình một cái: “Không dễ nhìn sao? Tao cảm thấy rất tốt. Nếu mày cũng cắt như vậy tao không chê đâu.”
Trì Tĩnh thuộc tuýp người mị hoặc, chính là kiểu mỗi cái giơ tay nhấc chân đều chứa vẻ phong tình. Không trang điểm thì thôi, một khi đã trang điểm thì không khác gì một tiểu yêu tinh.
“Đến bây giờ tao vẫn không hiểu, người nọ sao lại không tiếc mà thả mày đi? Một khi đã đi còn đi lâu như vậy.”
Trì Tĩnh cảm thấy cô nàng nói ngược.
Thật ra đến bây giờ cô cũng không biết dũng khí lúc đó ở đâu ra, đi một lèo tới tận ba năm, còn đi xa như vậy.
Quay về cũng không nhìn thấy anh.
Hà Nhuế rót cho mình một chén rượu, một ngụm uống vào.
“Nghe nói Thư Luật mấy năm này rất vất vả, gia tộc lớn thì nước sâu, mấy chuyện lộn xộn một đống. Thực ra sau khi mày đi tao liền cảm thấy anh ta thay đổi. Có mấy lần tình cờ gặp, anh ta cũng chỉ lạnh lùng gật đầu xem như chào hỏi, hình như không có ý định gặp tao.”
“Mày suy nghĩ nhiều rồi.” Khóe miệng tươi cười của Trì Tĩnh có chút cứng, “Người anh ấy không muốn gặp chắc chỉ có mình tao.”
…
Ba năm mới được ăn chung một bữa cơm, hai cô gái ngồi ăn tới tận ba tiếng đồng hồ.
Trì Tĩnh còn chưa ngấm hơi men, một mình Hà Nhuế đã quất phân nửa bình rượu. Cô muốn ngăn, nhưng Hà Nhuế viền mắt đỏ bừng nói cho cô biết: “Tao chia tay với Khương Thừa rồi. Tất cả lời hứa trước đây của tên khốn đó bây giờ đều biến thành một cái rắm.”
Trì Tĩnh nhờ nhân viên phục vụ lái xe đến cửa chính, tự mình đỡ Hà Nhuế.
“Để tôi giúp cô đỡ ra ngoài.”
Một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng cao lớn tiến đến, cho là mình ổn định hơn so với Trì Tĩnh.
“‘Không cần đâu, cô ấy không thích người lạ đến gần.”
Nhân viên phục vụ đi ra, Trì Tĩnh dùng lực đem Hà Nhuế từ trên ghế kéo dậy.
Hà Nhuế lung lay lắc lắc dựa vào cô, trên mặt nhiễm men say khẽ cười.
Đi đoạn đường này, cổ chân Trì Tĩnh mỏi muốn gãy. Trong hành lang người không nhiều, nhưng nếu xách theo một người say, mình đi bên trái người ta lại hướng qua phải, giống như đang khiêu vũ.
“Lời thề hẹn của người yêu cũ giống như một bàn tay, mỗi lần mày nhớ ra một câu liền giống như bị ăn một cái bạt tai vậy…”
Nhưng mà người này còn không thành thật, đã đi xiêu xiêu vẹo vẹo còn tru lên như sói gào.
Hai người đi ra khỏi cửa, nhân viên phục vụ vẫn chưa lái xe qua đây.
Trì Tĩnh dừng bước lại, đỡ Hà Nhuế đứng nơi bậc thềm.
Một chiếc xe Bentley màu đen chạy tới, thu hút ánh mắt của Trì Tĩnh. Cửa xe mở ra, một đôi chân thon dài chạm đất, giày da sáng bóng, ống quần phẳng phiu.
Thân thể Trì Tĩnh đột nhiên cứng đờ, làm tay Hà Nhuế theo bản năng túm chặt.
Người đàn ông bước đi vững vàng trên bậc thềm, một bước lại một bước, giống như đang đạp vào lòng cô, rất đau.
Mặt mày anh sắc bén, góc cạnh rõ ràng. Chiếc áo gió màu đen phủ lên thân thể cao ngất, chỉ lộ ra một cỗ cảm giác xa cách.
Trì Tĩnh thấy anh ngày càng tới gần, tầm mắt hai người cách nhau một đoạn.
Hà Nhuế nói không sai, anh thực sự thay đổi không ít.
Đáp lại cô là cặp mắt sâu thẳm lạnh lùng, không có một tia biến hóa. Giống như đêm khuya mùa đông, vừa lạnh lẽo lại yên tĩnh.
“Hi, Thư Luật…”
Ánh mắt mơ màng của Hà Nhuế khi nhận ra được người đang tới gần bỗng thanh tỉnh mấy phần. Cô nàng cười lớn, cất cao giọng: “Anh đem Trì Tĩnh về nhà đi!”
Trì Tĩnh không nghĩ đến bạn mình đột nhiên làm khó dễ, bất ngờ không kịp đề phòng bị cô nàng giãy ra đẩy một phen. Chân cô lảo đảo bước về trước, va vào trên người Thư Luật.
Hơi thở quen thuộc trong nháy mắt tràn ngập xoang mũi. Cô bỗng nhiên nhớ lại bản thân từng nói với anh: “Chỉ cần xuất hiện trong khoảng một thước trước mặt em, em nhắm mắt lại cũng tìm được anh.”
Cô quyến luyến mùi hương trên người anh, mùi hương đặc biệt, độc nhất vô nhị, làm cô chỉ cần nhẹ nhàng ngửi cũng cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Giống như được điều chế từ sự mê muội cùng lòng vọng tưởng của cô.
Lúc này, chóp mũi cô là mùi gỗ đàn hương anh thích nhất. Nhưng rõ ràng là mùi vị trầm tĩnh, lại không biết thế nào khiến xoang mũi cô cay xè.
Hô hấp ấm áp phả tới làm Thư Luật hơi nhíu mày.
Anh quay đầu đi, cứ đứng thẳng như vậy, dường như đang đợi áp lực trên vai chủ động biến mất.
Trì Tĩnh chậm rãi đứng thẳng người, cánh tay víu vào anh khẽ run rẩy.
Một giây này như kéo dài đến vô hạn, đầu ngón tay dần buông khỏi tay áo anh. Trì Tĩnh chăm chú vân vê, lại chỉ càng thêm cảm giác được nó rõ ràng biến mất. Cô vô thức cong ngón tay, chỉ còn một mảnh trống rỗng.
Thư Luật cũng không nhìn Trì Tĩnh nhiều hơn một ánh mắt, đi qua người cô.
Trì Tĩnh đứng nguyên tại chỗ, tham lam nhìn bóng lưng của anh.
Trước cửa quay nơi sảnh lớn có người tiến đến chào hỏi với anh, anh cong khóe miệng cười cười.
“… Tiểu Tĩnh.”
Hà Nhuế nhìn cô, thanh âm có chút cẩn thận từng li từng tí.
Trì Tĩnh cố thu lại hơi nước nơi hốc mắt, thu hồi tầm mắt, trong vài giây chỉnh lại tâm tình của mình.
“Ừ, chúng ta trở về đi.”
Khi đó anh nói rất rõ ràng.
Thành toàn ước nguyện của cô, một khi đã chia tay, thì sẽ không quay đầu lại. Tới bây giờ anh vẫn nói một không hai.
Chỉ là, trong lòng cô vẫn không khống chế được một tia ảo tưởng không thực tế.
*Editor có lời muốn nói:
09.09.21 – Hố mới hố mới, mong mọi người ủng hộ ~ ( ‘▽’)ノ
– ———–
Truyện chỉ được đăng tại wattpad tiemnhakeo
Mỗi cuốn đang edit tớ sẽ đăng nhá hàng trên page “Tiệm Nhà Kẹo” trước rồi sẽ up đầy đủ lên Wattpad sau, mọi người tìm page qua đường link trên tường nhà nhé ~
Mong mọi người ủng hộ ~