Một Đời Khuynh Thành: Phi Tần Bị Vứt Bỏ Ở Lãnh Cung

Chương 14: Người cuối cùng bị tìm đến, là ai?



Editor: Nhóm Ladies

Ngọc công công ở bên cạnh tiến lên phía trước nói: “Điện hạ, đây là số cung nữ cuối cùng trong cung rồi.”

“Ồ……”

Thanh âm ngạo nghễ nhàn nhạt vang lên, Bùi Nguyên Hạo lạnh lùng nhìn chúng ta một cái, vung tay áo: “Bắt đầu đi.”

“Vâng ạ.”

Ngọc công công cúi đầu với hắn, sau đó xoay người nhìn chúng ta đang quỳ trên mặt đất, nói: “Các ngươi đều đã nghe rồi, hiện tại Tam điện hạ cần tìm một cung nữ, các ngươi đều ngoan ngoãn vén ống tay áo bên trái lên, không có việc gì lập tức được trở về.”

Cung nữ phía dưới vừa nghe thấy cũng không dám do dự, thi nhao xắn ống tay áo lên, trong lúc này rất nhiều cánh tay tuyết trắng trần trụi dưới ánh mặt trời, mà trên mỗi cánh tay đều có một nốt thủ cung sa đỏ thắm.

Ngọc công công dẫn theo hai lão ma ma bắt đầu kiểm tra từ cung nữ ở hàng đầu tiên, nhìn một cái liền vẫy vẫy tay, cung nữ kia đứng dậy cúi người hành lễ với Bùi Nguyên Hạo, xoay người rời đi nhưng cũng không phải thật sự rời đi mà là đứng ở dưới tàng cây xa xa, tò mò nhìn bên này.

Mọi người đều mang theo tâm trạng như vậy, ai cũng muốn biết, người cuối cùng bị tìm thấy, là ai.

Từng người kiểm tra xong rồi lại từng người rời đi, chốc lát sau tất cả cung nữ đều đi hết, chỉ còn lại mấy người phía sau, ta cùng Du Nhi, còn có Diêu Ánh Tuyết vóc người tương đối cao, đều quỳ gối ở cuối cùng, Du Nhi ở bên trái ta, mà Diêu Ánh Tuyết bởi vì là cô cô nên ở cuối, bên phải ta.

Mồ hôi lạnh ướt đẫm xiêm y, một trận gió thổi tới, sau lưng lạnh lẽo, ta nhịn không được rùng mình một cái.

Diêu Ánh Tuyết bên cạnh lạnh lùng nhìn ta.

Lúc này, Ngọc công công chạy tới trước mặt chúng ta, hắn cúi đầu nhìn thoáng qua cổ tay Du Nhi, gật gật đầu: “Ừm, đi đi.”

Du Nhi cúi người đứng dậy, nhưng nàng ấy cũng không rời đi mà dừng bước, tựa hồ như muốn chờ ta cùng đi.

Ngọc công công đi tới trước mặt ta, từ trên cao nhìn xuống, đôi mày hoa râm hơi nhíu, nói: “Hửm? Vì sao còn chưa xắn ống tay áo lên?”

“…”

“Ngươi muốn kháng mệnh?”

Người chung quanh châu đầu ghé tai nói gì đó, thân thể ta gầy yếu quỳ ở đây, run rẩy giống như chiếc lá giữa mưa gió bão bùng, không dám động, cũng không dám nói một lời, đúng lúc này, một đôi giày đen xuất hiện trước mắt.

“Ngươi tên gì?”

Giọng nói vừa kiêu ngạo lại lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu, sắc mặt ta lập tức từ trắng xanh chuyển sang trắng bệch, cổ như bị nghẹn không nói thành lời, một bàn tay duỗi qua nắm cằm của ta, kéo lên.

Giờ khắc này, đôi mắt của ta chống lại một đôi mắt như chim ưng.

Vài vị Hoàng tử của Thiên triều chúng ta đều có tướng mạo rất tốt, hơn nữa còn mỗi người một vẻ, có ôn nhuận như ngọc, cũng có uy mãnh như hổ, nhưng Tam điện hạ lại như một sự tồn tại khác.

Vẻ tuấn mỹ của hắn khiến người ta có cảm giác khắc sâu, mỗi đường nét đều như tạc, ngay cả tính tình cũng sắc bén như đao, nghe nói, sự ngang ngược tàn độc của hắn ngay cả Hoàng thượng cũng không làm gì được, cho tới bây giờ còn chưa phong Vương cũng là vì điểm này.

Giờ phút này đối mặt với hắn, ta một chữ cũng nói không nên lời, Ngọc công công ở bên lập tức nói: “Điện hạ, nàng kêu Nhạc Thanh Anh.”

“Nhạc – – Thanh – – Anh?”

Tên của ta phát ra từ đôi môi mỏng kia, mang theo một loại cảm giác rất đặc biệt, hắn từ từ cúi người, cặp mắt nội liễm lóe sáng nhìn ta gần trong gang tấc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.