– Hạ Hạ từ từ thôi coi chừng ngã đó. – tiếng của anh văng vẳng đằng sau.
– Tuấn Kiệt anh lại đây xem chân của em nè. Hihi! Em đi được nhiều hơn hôm qua rồi đó.- mặt cô hớn hở.
Cô quay mặt ra sau thấy anh đang chạy đến ngày càng gần, thời gian thoi đưa cũng nhanh thật mới đó lại đến thời gian năm nào cô cùng anh sang Pháp, nghĩa đã một năm rồi. Trong thời gian qua cô đã cố gắng, nổ lực rất nhiều để đôi chân mau chóng đi lại được, chính anh cũng âm thầm và hết sức mình quan sát sức khỏe của cô. Hai người họ đã đặt ra một thời khóa biểu điều trị riêng, buổi sáng là đi cùng tập thể dục, sau đó tập vật lí trị liệu, buổi chiều là cùng nhau tản bộ ở vườn.
Đôi chân của Minh Hạ cuối cùng cũng có thể cử động và từng bước đi lại, tuy bước đi còn yếu nhưng như thế là quá tốt đối với cô, cứ từ từ rồi một ngày cô sẽ như bao người có thể tung tăng đi bên anh.
– Em có mệt không? – anh lấy một miếng khăn giấy lau lên trán cô.
– Không mệt! hihi….em vui lắm, từ nay em không cần ngồi xe lăn nữa. – cô ôm cánh tay anh cười thật tươi.
Tuấn Kiệt thấy thế mà cũng vui lòng theo, một năm qua anh thấy Minh Hạ cười thì có cười thật nhưng chưa bao giờ anh lại thấy nụ cười của cô đẹp như lúc này, chính những điều đó cũng làm anh an tâm phần nào. Dưới cái không khí yên lặng của buổi chiều anh đang dìu cô bước đi nhưng cả hai lại cảm thấy có nhiều hạt nước nhỏ đang động trên khuôn mặt mình rồi lại chuyển sang to hơn thì ra là mưa.
– Hihi…..anh đi chậm chậm thôi để em còn hứng mưa. – cô ngồi trên lưng anh tinh nghịch với nước mưa.
– Bao giờ em mới lớn nổi? Nếu chậm chậm thì chúng ta sẽ ướt hết, tốt nay sẽ có người ho cả đêm. – anh lắc đầu trước sự ham chơi của cô.
– Nhưng em thích mưa…….Em không muốn vào. – cô lại mè nheo.
Mặc kệ Minh Hạ nói, anh cứ cõng cô đi thật nhanh vào nhà, tuy tốc độ của anh có nhanh thật nhưng mà tại con đường đi vào nhà xa nên cả hai đã bị ướt nhem. Vào tới nhà rồi mà cô cứ còn nghịch những giọt nước đọng lại trên tay rồi chuyển sang nhìn ra ngoài, cô chỉ ước rằng mình có thể chạy thỏa thích ở ngoài ấy.
– Will, Mary mang khăn ra đây. – giọng anh thanh thót truyền khắp nhà.
– Có em đây! – giọng Will
Lập tức hai bóng dáng một nam, một nữ xuất hiện trên tay mỗi người cầm một cái khăn. Anh lấy cái khăn trên tay Will lau tóc cho cô trước, hai người ở cạnh họ cứ ngưỡng mộ mà nhìn cô mặc dù cảnh này diễn ra hằng ngày, cách mà anh chăm sóc, lo lắng cho cô khiến ai cũng ghen tị.
Hắc xì……………………..
– Đó! Anh nói có sai không? – anh nhăn mặt.
Tuấn Kiệt đi đến mở cái tủ lấy từ trong đó ra một cái nhiệt kế rồi đi đến chỗ Minh Hạ, còn về phần cô, cô biết mình có lỗi nên an phận ngồi đó để bác sĩ Tuấn Kiệt thân yêu khám bệnh cho mình. Anh để cái nhiệt kế vào miệng cô rồi lấy tay đặt lên trán cô một lúc.
– Nhiệt độ không cao lắm. – anh lấy nhiệt kế ra.
Nói rồi anh đi đâu đó, cô nhìn những hạt mưa trong đêm đột nhiên trong lòng có một cảm giác buồn, bồi hồi, nhớ,… trong kí ức của cô lúc còn ở nhà mỗi lần mưa như thế này cô cũng ra trước cửa nhà ngồi hứng mưa. Người ta vốn ưa thích ánh nắng chan hòa ấm áp còn cô thì ngược lại thích một chút mát mẻ, một chút lạnh lạnh của mưa, cô thích sự tinh kiết, trong lành của không khí sau cơn mưa. Mưa mang một cái gì đó thật lãng mạn. Không biết từ lúc nào cô lại đi ra ban công chìa tay ra đón lấy những hạt mưa.
– Em có muốn mình bị bệnh nặng thêm nữa không? – anh đứng khoanh tay nhìn cô.
– Em nhớ khi ở nhà em cũng thường hay nghịch như thế này và rồi cũng ở vị trí như bây giờ mẹ em lại đứng la em như anh….hihi thế nhưng em lại tiếp tục trốn vào phòng nghịch mưa tiếp. – ánh mắt chứa một nỗi buồn mặc dù trên miệng đang cười.
– Có phải Hạ Hạ của anh nhớ nhà rồi không? – anh bước lại chỗ cô vòng tay qua đôi vai nhỏ bé của cô.
Cô đứng bân khuân suy nghĩ một hồi lâu cũng mới phát hiện ra mình đang nhớ nhà, đã lâu lắm rồi cô không về nhà, trước giờ cô cứ ngỡ lâu đài này chính là nhà của mình nhưng trong lòng lại thấy thiếu một cái gì đó rất lớn thì ra là cô nhớ không khí ở cái nơi có hình ảnh của một gia đình ba, mẹ và hai đứa em trai cô hết mực thương yêu.
– Em thật sự nhớ nhà! – cô khóc.
– Vậy chúng ta về nhà thăm ba mẹ em. – anh nhìn lên bầu trời.
Câu nói của anh làm cô tỉnh táo hẳn, anh đưa cô về thăm gia đình?
– Anh thu xếp công việc được chứ? – cô lại lo lắng.
– Đương nhiên là được, anh không muốn em nhớ nhà mà buồn, mà khóc mỗi ngày. – anh lấy tay lau nước mắt của cô.
– Cám ơn anh rất nhiều! – cô tựa đầu vào vai anh.
Ba ngày sau cả hai đã có mặt ở sân bay, nếu một năm trước đây hình ảnh của họ là một “ông chú” và một cô “bệnh nhân ngốc” thì giờ đây họ là một cặp đôi hạnh phúc. Sau chuyến bay kéo dài mười mấy tiếng thì chỉ còn một khoảng thời gian ngắn nữa thôi là cô có thể gặp gia đình và điều làm cho mọi người người bất ngờ là lần về này anh và cô không thông báo cho anh biết cả.
……….. TING………….TING……………….. – tiếng chuông cửa vang lên.
Từ trong nhà bà quả gia bước ra mở cửa, khi thấy được người trước mặt hai mắt bà chỉ biết mở to.
– ÔNG BÀ CHỦ ƠI……ÔNG BÀ CHỦ…..CÔ……. – bà quả gia vui đến mức không nói nên lời.
– Có chuyện gì vậy quản gia? – là tiếng của mẹ cô.
Từ xa cô đã thấy được bóng dáng của ba, của mẹ, họ nhìn cô, cô nhìn họ tất cả đều như vỡ òa trong cảm xúc. Tuấn Kiệt đứng một bên chứng kiến mà lòng lại nhớ đến ba, mẹ anh phải chi họ còn tồn tại trên thế gian này thì anh đã nhanh chóng dẫn Minh Hạ đến gặp mặt họ.
– BA….MẸ….CON TRỞ VỀ RỒI!- cô dang hai tay ra đi lại ôm ba mẹ.
– Con gái ngoan! Trở trở về thật tốt. – ông Du.
– À! Bác sĩ Ngụy mời cậu vào nhà.- ba cô vui quá mà quên có anh đứng cạnh.
Sự trở về của Minh Hạ là không khí căn nhà trở nên có sinh khí hơn hẳn, ai nấy cũng cười thật nhiều. Các người làm trong nhà ai nấy cũng tất bật chuẩn bị nấu nướng, dọn dẹp để chào đón cô chủ trở về.
– Tiểu Hạ tại sao con về mà không báo cho cả nhà biết? – mẹ cô đến giờ vẫn còn ôm cô.
– Tại con muốn cho cả nhà một sự bất ngờ. – cô nhìn sang anh.
– Bác sĩ! Một lần nữa gia đình chúng tôi cần phải cảm ơn cậu vì cậu đã mang về cho chúng tôi một đứa con gái khỏe mạnh. – ông Du nắm tay anh.
– Đó là trách nhiệm của người làm bác sĩ như tôi và……………còn là sự cố gắng của Minh Hạ. –anh nhìn cô ngập ngừng một lúc.
Buổi tối anh cùng ở lại ăn cơm với nhà cô, ba mẹ cô cứ liên tục hỏi anh về cuộc sống của hai người trong một năm qua, có những cái làm cô thực sự bối rối cũng may anh hiểu ý nên trả lời một cách rất suôn sẻ. Nhìn khung cảnh xung quanh làm cô lại thấy hạnh phúc vô cùng.
– Bác sĩ lần này Tiểu Hạ về rồi còn qua Pháp nữa không? – ba cô.
– Dự định lần này tôi và Minh Hạ sẽ về trong nửa tháng rồi tiếp tục sang Pháp lại để trị liệu cho đôi chân của cô ấy. – anh đặt chén cơm xống bàn.
– Con phải đi nữa sao? – mẹ cô thoáng buồn.
– Mẹ, con đi chữa lành đôi chân rồi con lại về. – cô an ủi.
Kết thúc bữa cơm khi ba mẹ cô đi vào trong dọn dẹp thì ở ngoài này cô dắt anh đi ra ngoài dặn dò.
– Anh không ở lại đây thật hả? – cô.
– Anh muốn về thăm nhà một chút, tiện thể giải quyết một số công việc ở đây.
– Vậy anh nhớ điện thoại cho em đó, nhớ ăn cơm đúng giờ đừng có ham công việc nhiều quá nha! – cô không an tâm về anh.
– Anh biết rồi. Hạ Hạ của anh cũng phải biết giữ sức khỏe đó. – anh cuãng dặn ngược lại.
Đúng lúc đó thì bố mẹ cô bước ra, hai người đành phải ngưng nhìn nhau chuyển sang nhìn ba mẹ cô. Đúng lúc này cô lại nói với anh.
– Chú à! Chú khỏi lo cho con, bệnh của con cũng ổn rồi. Chú cứ an tâm làm việc khi nào có gì thì con gọi điện cho chú. – câu nói của cô làm cả ba đều nhìn cô với ánh mắt khác lạ.
– Tiểu Hạ, một năm qua rồi mà con vẫn còn gọi bác sĩ là “chú” sao? – mẹ cô kéo tay cô.
Cô chỉ ngượng ngùng cười rồi tiễn anh ra cổng, cô len lén nhìn biểu cảm của anh nhưng chẳng phát hiện điều gì khác lạ chỉ đến khi.
– Thì ra đến bây giờ em vẫn thích gọi anh bằng “chú”, rồi một ngày anh sẽ phạt em thật nặng. Vào nhà ngủ sớm đi. – nói rồi anh bước vào xe vẫn không quên vẫy tay chào cô.