Minh Hạ cứ ngỡ như anh lúc nãy mình vừa đi vào một giấc mơ, hóa ra chỉ là một vở kịch do chính anh làm đạo diễn khiêm diễn viên chính để gạt cô nhưng cũng chính nhờ thế mà cô biết anh quan trọng với cô biết nhường nào, cô không còn nhận ra chính cô nữa, không còn giận, không còn đau lòng, giờ đây chỉ biết anh đang ở cạnh cô mà thôi.
-Em nghĩ anh nên đi làm diễn viên thì đúng hơn! – cô ngồi cạnh lấy khăn lau máu trên đầu anh.
-Vậy sao? Cũng vì em mà anh mới biết mình có tài năng diễn xuất như vậy! – anh cười.
-Anh có bị gì không vậy? có ai mà đi lấy nước trái cây, thực phẩm gì đó đổ lên đầu…..bẩn…..mất vệ sinh…..anh không sợ kiến tha anh hả?
-Nếu có thì anh sẽ kéo em theo luôn. – anh nghiêng đầu cọ vào vai của cô.
Bỏ qua hết những chuyện buồn của ngày hôm nay ở cái trang trại quỷ quái này đã đến lúc hai người họ mang những tiếng cười dành cho nhau, từ những cái khúc mắc rối lòng giờ đây họ đã thấu hiểu tình cảm của nhau xóa bỏ khoảng cách. Anh sau khi được tổng vệ sinh đầu tóc do nhân viên đặc biệt Minh Hạ chịu trách nhiệm thì cảm thấy thoải mái vui vẻ hơn hẳn, anh đứng dậy cũng không quên lôi cô theo, hai người cùng bước đi nhưng chưa được đôi bước thì.
-Á……..á……á aaaaaaaaaaa……..ẠCH…..
Anh đang thảnh thơi tận hưởng không khí thiên nhiên thả hồn bay bổng nơi đâu đó chưa kịp có sự chuẩn bị gì thì đến lần thứ hai cô làm cho anh hú vía. Ôi trời ơi anh không thể tưởng nỗi con người của cô thật sự là hậu đậu quá mức, đi đứng té lên té xuống một ngày không biết bao nhiêu lần và không thể bỏ qua một chuyện là giờ này cô đang nằm bẹp ở dưới kia.
– Em nói cho anh biết bao giờ em mới chịu cẩn thận đây hả? – anh đỡ cô dậy và ngồi luôn xuống đất.
– Có phải lỗi tại em đâu, tại đôi giày kìa, anh nhìn xem! – cô chỉ xuống chân nơi đôi giày.
– Không phải em thì ai? Ai không chịu buột giày hử? giờ đây còn than trách với anh.
– Huhu… tại anh đó thôi…tại anh….tại ai bảo lúc ở trong nhà gỗ anh buộc dây giày cho em làm gì? Tại sao lúc đó anh đi ôm ấp con nhỏ Zoe đó? Làm em tức quá tháo hết dây giày ra …..té! – vẻ mặt hờn dỗi của cô làm anh rất vui.
Tại sao anh vui ư? Tại vì Minh Hạ đang nghen, tại vì cô thực quan tâm đến anh, trong lòng anh đang như nở hoa trong đó, sở dĩ anh không chắc cho lắm về tình cảm của cô ngốc này cho lắm nhưng hình như có ai đó đang kêu anh biểu lộ với cô. Vẫn lặp lại một lần nữa hành động đó anh bước qua cột lại giày cho cô nhưng khi cột xong anh vòng qua nắm lấy hai tay cô.
– Minh Hạ nghe anh nói này! Lỗi là tại anh hết anh xinh lỗi bệnh nhân ngốc của anh xin em tha tội cho anh được không?
Anh đang nói cái gì cơ đấy? anh xin lỗi? bệnh nhân ngốc của anh? Sao giọng anh hôm nay khác lạ dữ vậy? để ý mới thấy hình như Tuấn Kiệt xưng hô là “Anh” bình thường anh vẫn hay “Tôi” với “Tôi” khi nói chuyện với cô. Bỗng lúc này cô trở nên ngu ngốc một cách khó hiểu.
– Này Tuấn Kiệt! bộ hôm nay anh bị bệnh hả? Mà đâu có đâu, hình như là anh có sở thích là đi cột giày cho người khác thì phải?
– Đúng! Anh thích cột giày nhưng chỉ thích cột cho một mình người tên là Du Minh Hạ mà thôi, ai khác cũng sẽ không. Sau này dù có giận anh cách mấy cũng không được tự ý tháo ra như vậy lỡ té thì đau lắm biết không? – anh xoa đầu cô.
Đôi mắt mang chút gì đó gọi là yêu thương của anh làm Minh Hạ trong tim có chút lỗi nhịp, so với mọi hôm thì anh khác quá cô sẽ nhận không ra nếu như không nhìn thấy mặt anh, lời nói của anh, hành động của anh đều thể hiện rõ hai chữ “ yêu thương” nhưng càng như thế cô càng tưởng anh bị sốt trên bốn mươi độ hay sao ấy.
-Anh sao vậy? ý anh nói là anh chỉ thích cột giày cho em? – cô lấy tay chỉ vào mặt mình và cười.
-Minh Hạ anh không nói đùa đâu? Thật sự thời gian rèn luyện con người nó đã rèn luyện cho anh biết cách yêu thương một người và người đó chính là em. Em có đồng ý cho anh trở thành người đồng hành của em trên quãng đường sắp tới, cho anh được cột giày cho em mỗi khi em cần? – anh nhìn cô chăm chú.
Quá bị bất ngờ, anh đang tỏ tình với cô, anh nói anh yêu thương cô, trên thế gian này còn điều gì tuyệt vời hơn nữa không? còn điều gì mà làm ấm áp trái tim vậy không? Cô ôm lấy anh nhẹ nhàng thì thầm với anh.
– Anh à! Em cám ơn anh rất nhiều và hơn thế, câu trả lời của em…..em rất muốn nói với anh nhưng…… em làm sao có thể yêu tâm giao một người sống chết chưa xác định được cho anh………… có thể em sẽ đến ở với mẹ anh ở thế giới bên kia nếu may mắn em sẽ quay về với anh. Em không có quyền lựa chọn. – cô nghẹn ngào nức nở trên vai anh
– Nếu em không có quyền lựa chọn thì anh sẽ là người thay em lựa chọn. Du Minh Hạ lựa chọn của em chỉ có thể là quay về bên anh mà thôi bất kể sự lựa chọn nào khác cũng bị vô hiệu hóa dưới tay anh. – anh cương quyết.
– Anh thật bá đạo mà! – cô bật cười.
– Chỉ có như thế mới có thể để em ở bên anh. Hãy tin anh, một thời gian nữa em sẽ trở thành một người bình thường, anh sẽ giúp em.
– Em tin anh…..nhưng mà anh hãy đồng ý với em, khi em mở mắt tỉnh dậy và trở thành một người bình thường thì em sẽ nói cho anh biết câu trả lời của em, bây giờ thì chưa được. – vẻ mặt cô đang lo lắng.
– Thôi được! anh đồng ý…. Chính anh sẽ giúp em hết bệnh và lúc đó hãy nhớ nói với anh. – câu trả lời hơi bị miễn cưỡng quá.
Lời hứa như đã định nhưng trong lòng cả hai đều là nỗi bất an, cả hai đều cảm thấy sợ một cái gì đó, cảm giác đó như con quỷ dữ cứ bám dai dẳng theo họ. Đối với Minh Hạ thì cô sợ lỡ một mai mình ra đi anh sẽ lại rơi vào bi kịch như lúc mẹ mình mất vậy, cô cũng cảm thấy số phận mình quá là giống mẹ Tuấn Kiệt rồi khi đó không biết bao lâu anh mới có thể thoát khỏi cái tấn đá đè nặng này.
Còn với Tuấn Kiệt anh cũng chưa chắc lắm về đôi tay của mình, đôi tay có thể một mất một còn, nếu thành công thì anh giữ lấy người mình yêu thất bại thì chính anh cũng không thể bước đi tiếp trên con đường còn lại bởi vì giờ đây Minh Hạ là người thân duy nhất của anh.
– Anh xem kìa ở kia có xe đạo đó, anh chở em đi xung quanh đi!- cô hí hửng.
Anh dắt cô đến, kì lạ thiệt trong các chiếc xe đạp ở đây có một chiết là đẹp nhất được gắn mấy cái chong chóng và hoa trông rất đẹp, cô một mực chỉ vào nó và bắt anh chở cho bằng được. Hai người cùng lướt qua biết bao con đường, có gió thổi, có những người làm việc vẫy tay chào họ và đặc biệt có anh là điểm tựa vững chắc trên những con đường.