Trở lại không thấy con gái đâu, mẹ cô sốt ruột, lòng như lửa đốt, linh cảm có chuyện bất an.
-Tiểu hạ, con đi đâu thế con biết mẹ lo lắm không?
-Mẹ, tiểu Hạ bất hiếu mong ba mẹ tha lỗi cho con, số phận con ngắn ngủi, không chăm sóc được cho ba mẹ, còn phải để ba mẹ lo lắng cho con, một thời gian nữa con ra đi rồi con lo cho ba mẹ lắm… hức….. hức! – cô nói trong tiếng nấc.
-Con gái, con nói gì thế, ai nói gì con hả?
-Ba mẹ đừng giấu con nữa, con biết hết rồi, trong não con có một khối u, nó sẽ lớn lên và có một ngày con phải ra đi.
-Không nó sẽ hết, con gái của mẹ phải mạnh mẽ, kiên cường lên, ba và mẹ sẽ giúp con vượt qua, con sẽ không có gì đâu, tin mẹ đi.
Bà ôm cô vào lòng, hai mẹ con cùng khóc, giờ đây tình mẫu tử là thiêng liêng nhất, cô cảm thấy trái tim ấm áp đi phần nào, thế là thời gian của cô đa số lấy bệnh viện làm nhà.
Trở về với thực tại.
-Tiểu Hạ, tiểu Hạ….- bà Du đang gọi cô.
Cô đang trở về với thực tại, nãy giờ cô đang hồi tưởng về quá khứ trong ba tháng qua, càng ngày người con gái bé nhỏ này càng chết dần chết mòn đi, từ lúc phát bệnh tới nay có bao giờ thể xác và tinh thần được yên ổn.
-Dạ mẹ gọi con, con xin lỗi con đang suy nghĩ chút chuyện.
-Con gái khờ, nghỉ ngơi đi suy nghĩ làm gì cho mệt.
-Hôm nay có kết quả xét điều trị phải không mẹ?
Sắc mặt bà Du bỗng thay đổi đi, qua mấy tháng điều trị thì hôm nay là ngày có kết quả rõ nhất, cho dù kết quả như thế nào thì bà cũng chấp nhận, nhưng đối với tiểu Hạ không thể nào để cô bị sốc được, đối với một người mẹ thấy con gái mình hao gầy thì bà không thể nào chịu được.
-À….ờ mẹ cũng không biết nữa, để mẹ hỏi ba con – mẹ cô cố tình né tránh câu hỏi của cô.
-Dạ.
Biết là mẹ mình nói dối cho qua chuyện, nhưng không thể trách bà, bà làm vậy làm vì muốn tốt cho cô, một lát đợi hai người đi coi kết quả cô sẽ đứng bên ngoài nghe lén.
-Mẹ à con muốn đàn quá, mẹ cho con qua phòng nhạc của bệnh viện nha?
-Mẹ đi với con.
-Không con muốn đi một mình – cô nói với vẻ mặt nài nỉ.
-Thôi được ta cho con đi, nhưng phải cẩn thận đó nghe chưa? – vẻ mặt mẹ cô có chút âu lo.
Ở bệnh viện này mọi thứ dường như đã quá quen thuộc đối vớ cô. Có một lần cô buồn đi dạo xung quanh thì chợt phát hiện nơi đây có một căn phòng trong đó có một cây đàn dương cầm trông còn mới nhưng không ai đùng đến, thế là cô xin phép được sử dụng nó và từ đó mỗi khi buồn cô hay đến đó thả hồn theo cảm xúc.
Hôm nay đi đến căn phòng dường như có ai ở trong, cánh cửa khép hờ cô ngó vào trong thì không có ai thế là cô ngồi vào ghế và đàn khúc nhạc cô vừa sáng tác, ’HOPE’. Từng giai điệu vang lên như chất chưa biết bao nỗi niềm, tâm sự, và quan trong giai điệu nổi bật đó là một cái gì đó gọi là hi vọng rất, rất nhiều.
Trong căn phòng lạnh lẽo như được sáng lên bởi bao thứ cảm xúc, bên ngoài cánh cửa có một chàng trai đang chú tâm đi vào thế giới cảm xúc bên trong,đang lặng nghe khúc nhạc lạ kì kia, và trên môi anh đang nở một nụ cười về phía cô gái.
Theo thói quen mỗi lần đàn xong cô hay ngắm bàn tay của chính mình,hôm nay cũng vậy, bàn tay ngày càng xanh xao, gầy guộc, không biết nó còn đủ sức lướt trên mặt phím đàn nữa hay không? cô đi ra ngoài và chợt thấy bóng dáng ba mẹ liền âm thầm theo họ.
Phòng bác sĩ.
– Thưa ông bà Du đã qua ba tháng cô Du điều trị ở đây, hôm nay tôi sẽ cho ông bà biết rõ về tình hình hiện tại của cô ấy, theo hình chụp thì tôi thấy rằng khối u trong đầu cô Du không nhỏ đi, như vậy là phương pháp này đã thất bại, lúc này vẻ mặt hai vợ chồng họ càng trở nên u ám, và một tin xấu kế tiếp, tôi phát hiện khối u này nó đã to hơn ban đầu và đang dần to thêm, bệnh tình của cô ấy đang dần chuyển biến xấu đi.
Nghe nói tới đây cô như chết đứng,vội vã chạy đi.
– Nhưng cô Du rất may mắn tại vì bệnh viện đang có một bác sĩ từ Pháp về, anh về bệnh viện khảo sát một số chuyện, sẵn đây tôi sẽ đưa bệnh án của cô Du cho anh ấy hi vọng bác sĩ này có thể giúp cô Du chữa khỏi bệnh – ông bác sĩ ôn tồn nói.
– Vậy bác sĩ đó tên gì?
– Ngụy Tuấn Kiệt!
Minh Hạ vội chay thật nhanh, thật nhanh lên sân thượng,cô ngồi ở một góc khóc thật to.
– Ông trời ơi ông có công bằng không? ông tạo ra một Du Minh Hạ chi để rồi, ông lại tự tay hủy diệt nó, thà rằng từ đầu ông đừng cho con sinh ra….hức…hức!-cô khóc vật vã.
Lúc này đôi mắt cô nhìn xa xăm về phía bầu trời một ý nghĩ hiện lên trong đầu Minh Hạ chỉ hai chữ thôi”vụt tắt”, đôi chân nhỏ nhoi đần dần đi ra xa. Lúc này một tiếng nói đã làm cô bừng tỉnh.
– Cô tưởng nhảy xuống đó là kết thúc mọi chuyện dễ dàng à? – tiếng nói lạnh lẽo của một chàng trai phát ra từ phía sau.
Cô chợt khựng lại, quay đầu lại phía sau, một người con trai dáng cao, gương mặt lạnh nhưng cuốn hút với mọi ánh nhìn, đôi mắt đen sâu, sống mũi cao rất hoàn hảo, anh ta đan hai tay vào nhau, đứng dựa vào cửa nhìn cô.
– Anh là ai? tôi làm gì thì mặc kệ tôi – lạnh nhạt.
– Tôi là ai không quan trọng,tôi thấy rằng cô đang muốn chết – anh với vẻ mặt đăm chiêu.
– Anh đi đi để tôi yên, tôi chết hay sống gì mặc tôi – cô hờ hững.
– Cô đang mốn kết thúc tất cả? vậy còn ba mẹ? và còn cả khúc nhạc mà cô mới vừa đàn lúc nãy?cô không muốn nó kết thúc hoàn hảo à?
– Sao….sao anh biết?
Anh ta cười, thật khúc nhạc ấy có thể nói là bản tình ca cuộc đời cô, nhưng nó chưa có cái kết thúc thưc sự bởi vì cô nghĩ kết thúc là sự đau thương càng nghĩ lại càng đau bà không thể viết được nữa nên nó chỉ là một khúc nhac thôi.
– Tôi…..tôi …tôi…không biết.-Minh Hạ nói từ từ nhỏ dần,rồi ngất đi.
Trong lúc cô định ngã xuống có một cánh tay anh toàn đã đỡ lấy thân hình bé nhỏ, ôm trọn cô vào lòng, người ấy nhìn cô với ánh mắt gọi là mang một chút sự ấp áp vào đó.
– KHÔNG….không đừng mang tôi đi, ba mẹ ơi đừng rời xa. con, baaaaaaaaa………mẹeeeeeeee…………
– Tiểu Hạ! tiểu Hạ con dậy đi, con có làm sao không?
Cô mới vừa mơ thấy ác mộng, đôi mi ướt đẫm, ôm chầm lấy mẹ cô
– Mẹ ơi! mẹ…..con….hức!….
– Không sao, tiểu Hạ ngoan không có gì hết.
Cô dần dần tỉnh táo, sắc mặt hồng hơn lúc trước.
– Mẹ nói cho con nghe một tin vui, con được cứu rồi bảo bối của mẹ – mẹ cô vui mừng.
– Là sao hả mẹ?
– Có một vị bác sĩ từ Pháp mới sang, anh ta rất giỏi về não và đã chữa khỏi rất nhiều ca bệnh khó về khối u não như con, một lát anh ta sẽ đến kiểm tra cho con.
Cô chỉ cười nhẹ, chứ trong lòng đã mất hẳn tia hi vọng từ lâu.
-Thưa bà Du có bác sĩ Ngụy dến kiểm tra cho tiểu thư – y tá
Cùng lúc đó ba cô cũng bước vào.
– Chào ông bà Du tôi tên là Ngụy Tuấn Kiệt, bác sĩ Trần có đưa tôi bện án của cô Du tôi xem qua rồi,bây giờ tôi đến kiểm tra vài chỗ cho cô ấy – anh nhã nhặn.
Cha mẹ cô thì còn đang ngạc nhiên bởi anh ta quá trẻ, còn cô thì tròn xoe mắt gương mặt này không lẫn lộn được, cái người đứng trên sân thượng với cô,hình như lúc cô ngất, anh ta đã bế cô về.