Một Điều Ước

Chương 1



Sau tiết tự học buổi tối, Tưởng Bạch Lộ đang trên đường về nhà, đèn đường đột nhiên lóe hai lần, kêu một tiếng rồi tắt ngúm, dọa cậu hết cả hồn. Cậu đang suy nghĩ về cách giải thứ ba cho đề thi toán giữa kỳ thì bị dọa cho tỉnh, nhìn lên đèn đường cũ kĩ đã lâu chưa được sửa, đèn sau khi tắt còn phát ra âm thanh xì xì. Đêm khuya 22:19, trên đường cái không có một bóng người làm cậu thấy hơi ghê.

Nắm chặt dây quai cặp, Tưởng Bạch Lộ bước nhanh hơn, đi qua năm con đường trong đêm, hi vọng không gặp phải——

“A!”

“——a!”

Một đứa bé bất ngờ xuất hiện trước mặt, Tưởng Bạch Lộ giật cả mình, hét lên một tiếng, sau đó nhận ra đối phương cũng hoảng sợ.

Lúc này màn đêm tối tăm, Tưởng Bạch chỉ mơ hồ nhìn thấy người phía trước là một đứa bé, không rõ là nam hay nữ, nghe tiếng kêu thì chắc là một bé trai.

“Làm tôi sợ muốn chết, làm tôi sợ muốn chết.” Đứa ngóc vỗ ngực thở hổn hển.

Nghe thằng nhóc nói, tim Tưởng Bạch Lộ rơi trở về lồng ngực, cậu hắng giọng: “Nè nhóc, muộn thế này sao nhóc còn chưa về nhà, lạc đường à?”

“Cậu có phải là Tưởng Bạch Lộ không?” Thằng nhóc bình tĩnh lại, không trả lời cậu mà hỏi lại hắn một câu.

Tim Tưởng Bạch Lộ lại treo lên cao, đường lớn không người, tên mình bị người ta gọi, mấy yếu tố này cộng lại, kinh dị quá đó!

Bà nội nói đi đêm trên đường gặp người kêu tên mình thì không được phép đáp lại!

“Ba cậu là Tưởng Hữu Quốc đúng không?” Thằng nhóc lại hỏi một câu.

Tưởng Bạch khiếp sợ, ba cậu đã chết ba năm biến thành một con ma giờ lại bị lôi ra, từ từ, ba mình đã là một con ma hay gọi là quỷ nhỉ? Không không không, đây không phải trọng điểm, chuyện đáng chú ý là ‘thằng nhóc’ này biết ba mình!

Thấy Tưởng Bạch Đường không trả lời, thằng nhóc cũng không để ý, “Tôi là bạn đánh bài của cha cậu dưới Địa Phủ, tôi thua hắn khá nhiều tiền, nhưng tôi không còn tiền, vậy nên bị hắn kêu lên đây xem cậu thế nào rồi, cậu cười lên đi, để tôi chụp một tấm.”

Tưởng Bạch Lộ còn đang ngơ ngác, đèn flash bật sáng lên.

“Không nét lắm, không sao, ba cậu chắc không phiền.” Thằng nhóc mở wechat, tìm tên Tưởng Hữu Quốc gửi ảnh qua.

“Nhóc nói nhóc là ai?”

“Bạn chơi bài của ba cậu.”

“Ba tôi chết rồi mà?”

“Vậy nên mới chơi bài ở Địa Phủ đó.”

“…Nhóc không phải người?”

“Đương nhiên.”

Ba giây sau, Tưởng Bạch Lộ vừa hét vừa chạy như điên, đèn đường bị cậu gào sáng lên.

Mà Tưởng Bạch Lộ tự cho là chạy thoát tìm đường sống, lúc về đến nhà, cậu nhìn đứa nhóc đang mỉm cười trước mặt mình rồi ngất xỉu, chuyện này cũng không quan trọng mấy.

Hiện giờ, Tưởng Bạch Lộ vừa được biết ngọn nguồn mọi chuyện vừa xảy ra. Bạch Vô Thường, số 124, 84 tuổi, mê đấu địa chủ, nhưng đấu địa chủ không mê hắn, đấu mười thua chín, thiếu Tưởng Hữu Quốc một số tiền khổng lồ, tự nhận đánh bạc vô cùng giỏi cho nên giờ mới nợ tiền, hắn muốn trả nợ bằng cách khác, đồng ý cho Tưởng Bạch Lộ-con trai duy nhất của Tưởng Hữu Quốc một điều ước, nếu nằm trong khả năng của hắn thì sẽ giúp đỡ.

Tưởng Bạch Lộ mất hai ngày vẫn chưa quen với ‘linh hồn’ đi theo sau mình, cậu bất đắc dĩ nói: “Tôi thật sự không có ước muốn gì, ông về Địa Phủ trả tiền cho ba tôi đi.”

Máu có thể chảy, đầu có thể rơi, lương tháng vừa về không thể vứt, số 124 lắc đầu, kiên định nói: “Muốn tôi trả tiền á, không có cửa đâu!”

“Tôi ước ông nhanh chóng trở về địa phủ, thương xót tôi đi, tiền không cần ông phải trả.”

“Cậu xem thường tôi! Nhìn tôi nhỏ con nhưng tôi làm Bạch Vô Thường hơi bị tốt đó, tổng kết cuối năm luôn trong top 120.”

Tưởng Bạch Lộ nghĩ tới số hiệu của hắn, tò mò hỏi: “Dưới đó có tổng cộng bao nhiêu Bạch Vô Thường?”

Số 124 im lặng chuyển đề tài: “Cậu nói bừa ra một ước muốn là được rồi, nam tử hán đại trượng phu đừng do dự vậy chứ.”

Đương nhiên Tưởng Bạch Lộ cũng đã nghĩ tới chuyện nói bừa, chỉ là mấy câu này đã nói vô số lần trong suốt hai ngày qua——

“Tôi muốn gặp ba tôi.”

“Không được! Nếu làm được thì tôi đã dẫn hắn đến gặp cậu rồi.”

“Tôi muốn gặp lại mẹ.”

“Tôi chỉ có thể nói, mẹ cậu đi đầu thai rồi!”

“Tôi muốn biết cách giải thứ ba cho đề thi toán giữa kỳ có đúng hay không.”

“??? Cái quái gì thế?”

“Tôi ước khi tôi mở tủ lạnh ra thì bên trong tràn đầy đồ ăn vặt.”

“Ước thế này lãng phí quá!”

“Tôi muốn nuôi một con mèo.”

“Cậu đùa tôi à! Chạy ra cửa hàng thú cưng mua đi!”

“Nghe tôi nói hết, tôi muốn con mèo kia biết tự đi WC, tự ăn cơm, vô cùng bám người, nhưng khi tôi đang học thì sẽ hiểu cho tôi, không làm phiền, đúng rồi, tốt nhất là phải thích tắm, tự đi tắm.”

“Nằm mơ đi, trong mơ cái gì cũng có.”

“Ngài đã hứa sẽ thực hiện nguyện vọng của tôi mà.”

“Không! Làm! Nổi!”

………

“Rốt cuộc ông muốn tôi ước gì?”

“Cậu hãy ước tôi có được siêu năng lực, mà siêu năng lực này có thể thực hiện điều ước của cậu.”

Tưởng Bạch Lộ yên lặng chuẩn bị vàng mã đề đốt cho ba cậu lần tới, phải bắt ba dừng chơi với số 124 này, đầu óc hơi ngốc thì phải.

Hai ngày nghỉ trôi qua như thế, thứ hai Tưởng Bạch Lộ xách cặp đến trường. Ngày chủ nhật, các lớp đã nhận được kết quả kỳ kiểm tra từ giáo viên chủ nhiệm, lớp 10/6 Tưởng Bạch Lộ đứng thứ nhất.

Một bảo vệ cùng một giáo viên trực ban đang đứng trước cổng trường, Liễu Phi phanh xe lại, xuống khỏi xe dưới cái nhìn chăm chú của giáo viên kia, đẩy xe điện theo dòng người vào trường, giáo viên trực ban vẫn nhìn chằm chằm, Liễu Phi bỏ tay lái ra, bắt lấy bạn học đeo cặp sách đứng kế bên, bạn học đáng thương kia suýt thì ngã.

“Xin lỗi, tôi không cố ý.” Đây là một lời xin lỗi nhưng lại không có ý xin lỗi, Liễu Phi thậm chí còn không thèm nhìn Tưởng Bạch Lộ, đẩy xe lướt qua cậu rồi đi luôn.

Tưởng Bạch hơi xấu hổ, đứng tại chỗ cười cười, sờ lên mũi.

“Liễu Phi!” Tiếng giáo viên hét to vang lên, đồng thời có một viên phấn bay lên đầu Liễu Phi, cậu ta nhíu mày, mặt chôn trong cánh tay, vờ như không nghe thấy gì.

“Giỏi lắm, ngủ trong tiết của tôi có vẻ thoải mái nhỉ, người bên cạnh đánh cho cậu ta tỉnh dậy!”

Bạn học to con ngồi bên Liễu Phi hơi chần chừ, sau đó vẫn vươn cánh tay trắng mập ra.Bạn không thể gọi một người đang giả vờ ngủ thức dậy, nhưng lửa giận của giáo viên toán kiêm chủ nhiệm lớp thì có thể.

“Nếu vậy, cả lớp đứng nghe giảng.” Liễu Phi ngồi ở hàng cuối cùng, một loạt bạn học đứng lên cũng không ảnh hưởng gì đến cậu ta.

Trần Tắc giận dữ, lấy ra bài kiểm tra giữa kỳ vừa rồi: “Ai giải được đề này?” Trong lớp không một ai dám lên tiếng, Trần Tắc đang muốn mắng tiếp, Tưởng Bạch Lộ giơ tay.

Nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai rạng ngời của Tưởng Bạch Lộ, xem xét thành tích học tập của cậu, Trần Tắc cảm thấy cơn giận đã được dập tắt, gật đầu, kêu Tưởng Bạch Lộ lên trả lời.

Mọi người trong lớp đều thở phào nhẹ nhõm, điểm trung bình kỳ này của lớp không đạt yêu cầu, cho dù có người đứng nhất khối cũng không kéo điểm lên được, vấn đề chủ yếu nằm ở Liễu Phi kéo điểm lớp tụt xuống, Trần Tắc xem điểm của cậu ta tức đến mức suýt ngất.

Tưởng Bạch Lộ nhanh chóng suy nghĩ, giải thích cách làm rõ ràng, Trần Tắc thỉnh thoảng gật đầu, Liễu Phi ngáp một cái, liếc nhìn Tưởng Bạch Lộ.

Hôm nay bài thi được phát ra, cả lớp than thở cả buổi. Tiết tự học buổi tối, mọi người bận rộn chỉnh sửa bài thi, Tưởng Bạch Lộ dành thời gian ngồi yên phía dưới, một số chỗ ở hàng cuối cùng trống, Liễu Phi không học tiết này.

Tưởng Bạch Lộ đã xem xong bài kiểm tra, còn 124 không biết đã đi đâu chơi.

Thật ra cậu có một điều ước, nhưng thật khó để nói ra.

Sau tiết tự học đầu tiên, đám nam sinh đùa giỡn làm đổ bàn Liễu Phi, bài thi để trên bàn rơi xuống đất, một bạn học nhặt tờ giấy thi lên, chê bai điểm của Liễu Phi.

21:45, chuông tan học vang lên.

“Bạch Lộ, chưa về sao?” Người trực nhật hôm nay là người ngồi bàn bên cạnh Tưởng Bạch Lộ, bạn học đó chuẩn bị tắt đèn nhưng thấy Tưởng Bạch Lộ còn đang sửa cặp sách.

“Chưa, cậu về trước đi, để tôi tắt đèn.”

Người kia cũng không để ý, việc giao cho Tưởng Bạch Lộ là yên tâm nhất.

Tưởng Bạch Lộ đứng ngoài cửa phòng học, cậu nhìn xung quanh, trong phòng không còn ai, nhưng cậu vẫn hơi lo lắng, sau đó cậu cầm lấy bài thi trên bàn nhét vào cặp.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.