Do dự một lúc, nàng cúi đầu xuống, dường như đã hạ quyết tâm, vô cùng nghiêm túc ký tên.Chỉ là một thủ tục đơn giản như vậy nhưng lại khiến mối quan hệ giữa hai người thay đổi đáng kể…
Từ mối quan hệ xa lạ trở nên thân thiết hơn một chút, bỗng chốc trở thành mối quan hệ có thể ngủ chung giường…
Sau khi rời cục dân chính đã là 8 giờ rưỡi.
Tuyết ban đầu giống như những hạt muối giờ đã thành những phiến tuyết, phủ trắng xoá mặt đất.
Hít một hơi thật sâu, hơi lạnh xộc vào mũi khiến nàng không khỏi rùng mình.
Mới chỉ sau một đêm mà thời tiết đã trở nên lạnh như vậy!
Ngẫm lại, nàng có thể trong một đêm từ người độc thân trở thành phụ nữ đã kết hôn, huống chi là thời tiết?
Đủ để thấy, chỉ trong một đêm có thể thay đổi rất nhiều chuyện…
Đang suy nghĩ miên man, Thẩm Mặc Hàn từ cục dân chính bước ra, theo sau hắn là hai nhân viên công tác, dường như đang nói điều gì đó với thái độ vô cùng cung kính.
“Lên xe.” Hắn mở cửa ra hiệu cho nàng lên xe .
Diệp Nhược Sơ có chút mất tự nhiên, nàng cố ý giả vờ nhìn đồng hồ lảng tránh nói: ” Đã 8 giờ rưỡi rồi, tôi phải đến trường học. Chắc anh đang rất bận, tôi đi taxi là được rồi.”
Làm như không có nghe thấy, hắn hơi cau mày, nói lại: ” Lên xe!”
Người đứng xung quanh đần đông hơn, không ít ánh mắt rơi vào người đàn ông trước mặt, bọn họ thì thầm nói rõ, lộ ra vẻ mặt ghen tị.
Không thể nghi ngờ, hắn làm người ta vô cùng chú ý. Bất cứ nơi nào hắn đi qua đều thu hút ánh mắt của mọi người.
Nghĩ đến gương mặt còn chưa rửa của mình, nàng có chút đứng không vững, cúi người ngồi vào ghế sau.
Giọng nói trầm ấm lại lần nữa vang lên: “Ngồi phía trước, tôi không phải tài xế…”
“…” Nàng cắn răng, người này có bệnh sao, nàng ngồi trước hay sau hắn đều muốn quản?
Cuối cùng, nàng vẫn phải thoả hiệp!
Xe bình ổn đi về phía trước, ánh mắt Thẩm Mặc Hàn rơi trên người nàng, khẽ động môi mỏng nói: ” Buổi chiều tôi còn có một hội nghị quan trọng, cô hãy thu xếp đồ đạc, thư ký sẽ đưa cô đến nhà tôi.”
Trong lòng có chút chấn động, Diệp Nhược Sơ lắc đầu, theo bản năng cự tuyệt, ” Chuyện này tôi còn chưa nói với ba mẹ, chờ sau khi tôi nói với họ, tôi liền chuyển qua.”
Quyết định này đến quá đột ngột, nàng chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
Nghĩ đến việc từ nay phải sống với hắn, nàng không khỏi hoảng sợ…
Nhìn nàng vài giây, hắn đánh tay lái sang trái, quay đầu, vẻ mặt thâm trầm; ” Tôi cũng chưa nói với gia đình, hôm nay dành chút thời gian, trước tiên đến nhà cô, sau đó cùng đến nhà tôi, chuyện này vẫn là để tôi nói thì hơn…”
Nàng đồng ý với câu nói này, “Tôi cũng nghĩ để anh nói sẽ tốt hơn.”
Khoé môi như có như không cong lên, Thẩm Mặc Hàn chậm rãi đỗ xe ở trường học, nói: “Buổi chiều thư ký sẽ chờ cô ở trước cổng chung cư.”
“Không thể trì hoãn hai ngày nữa sao?”
“Vì cái gì?” Hắn nhíu mày hỏi lại.
Nàng thành thật trả lời: “Tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý.”
Thẩm Mặc Hàn nhìn nàng một hồi, hơi nheo mắt lại, thanh âm khàn khàn nói: “Chuẩn bị phương diện nào? Tâm lý hay thân thể?”
Cái người này! Diệp Nhược Sơ trừng mắt nhìn hắn, tim đập nhanh: “Đương nhiên là chuẩn bị tâm lý!”
“Như vậy thì thân thể đã chuẩn bị tốt rồi, hửm?” Lợi dụng sơ hở, hắn đương nhiên nói.
Gương mặt thoáng chốc đỏ lên, nàng nghiến răng nói: ” Anh là chuột sao? Cố ý xuyên tác ý tứ rất thú vị sao?”