Đến khi bước vào phòng khách, hai má Diệp Nhược Sơ vẫn đỏ bừng, cả người nóng bừng, nàng căm hận nguyền rủa Thẩm Mặc Hàn một hồi.Quách Yến Đình đang ngồi trên sô pha thích thú xem TV, nghe thấy tiếng liền quay đầu ra hiệu với nàng, “Nhược Sơ, mau lại đây cùng xem.”
Vì tuổi đã cao nên Quách Yến Đình ít khi xem TV, nhưng giờ lại xem với vẻ vô cùng say mê.
Trong lòng Diệp Nhược Sơ có chút nghi hoặc, đi về phía trước, ánh mắt rơi vào màn hình TV đang chiếu chương trình “Bố ơi mình đi đâu thế?”
Gần như tất cả giáo viên trong trường đều xem chương trình này, lúc đầu nàng có chút không hứng thú, nhưng sau khi xem lại cảm thấy rất thú vị.
Lúc này Vương Thơ Linh đang rửa bắp cải, dáng người nho nhỏ, có chút tròn trịa, trắng nõn. Cô bé vất vả đem chậu bắp cải rửa sạch dưới vòi nước.
Sau đó cô bé bưng ra, xoay người lại, một chậu bắp cải mới rửa sạch sẽ đổ đầy trên mặt đất, đôi mắt đen láy kiên định, không ngừng lo lắng gọi ba ba.
“Đứa trẻ này thực giống con khi còn nhỏ. Luôn luôn tranh rửa chén, giặt quần áo, cuối cùng lại làm chính mình ướt sũng.” Quách Yến Đình cười nhớ lại.
Cười một tiếng, nàng không có bất kì ấn tượng gì về thời thơ ấu của mình, nhưng mẹ nàng lại nhớ rất rõ.
Nhìn Vương Thơ Linh ngoãn ngoãn đáng yêu trên màn hình, nàng chợt nghĩ đến đứa con trong bụng mình.
Con của nàng, nàng vô thức bối rối một chút….
Không có tâm trạng xem các chương trình trên TV, nàng ngơ ngác quay người bước vào phòng.
Phải làm sao bây giờ?
Không chỉ tâm, đầu nàng hiện giờ cũng rất hỗn loạn, đây không phải là một vấn đề đơn giản.
Sau khi suy nghĩ một lát, đầu nàng liền cảm thấy hơi đau, đầu nàng giống như bị kim châm, cực kì đau đớn.
Nàng muốn để cho bản thân mình thư giãn một chút, vô luận là đầu óc hay thân thể.
Ba ngày nữa chính là ngày thi cuối kì hai, nhà trường đã phát thông tin về thời gian, môn thi cuối kì, cũng như một số công tác chuẩn bị trong phòng thi, nàng định lấy ra xem.
Tiện tay với lấy túi, lại vồ hụt, nàng khẽ giật mình, bỗng nhiên nhớ lại lúc mình vào nhà không cầm theo túi.
Vậy nàng để quên chiếc túi ở đâu?
Tại khách sạn Quảng Đông hay trên xe của Thẩm Mặc Hàn?
Nếu là ở khách sạn Quảng Đông thì không sao, nhưng nếu ở trong xe Thẩm Mặc Hàn thì….
Sắc mặt nàng biến đổi, tim đập loạn xạ như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nàng lấy điện thoại di động ra, gọi cho quầy lễ tân của khách sạn Quảng Đông.
Sau đó, điện thoại từ từ tuột khỏi tay nàng một cách yếu ớt, nàng ngã xuống mặt giường thở hổn hển.
Tờ giấy xét nghiệm kia ở trên xe Thẩm Mặc Hàn…
Chiếc xe rẽ vào, trực tiếp dừng ở trong gara.
Từ chiếc gương phản chiếu nhìn thấy chiếc túi và tập tài liệu để ở băng ghế sau, Thẩm Mặc Hàn khẽ cau mày, thân hình thon dài vững chãi vượt qua ghế ngồi, vươn cánh tay dài với lấy chiếc túi và tờ giấy xét nghiệm…
Ánh mắt lướt qua ba chữ Diệp Nhược Sơ, hắn có chút tò mò, ánh mắt nhìn vào tờ kết quả xét nghiệm.
Sau đó, ánh mắt thâm thúy của hắn dán vào từng dòng chữ trên giấy, biểu cảm đột nhiên thay đổi…
Ngày hôm đó, cô đã uống thuốc tránh thai do trợ lý mang đến ngay trước mặt hắn.
Vì vậy, không thể nào có thai được. Nhưng lúc này, tờ giấy xét nghiệm của bệnh viện trong tay hắn, điều này không thể nghi ngờ.
Hoặc, nàng đã giở trò gì đó?
Nhíu mày, đôi tay Thẩm Mặc Hàn bóp chặt tờ giấy xét nghiệm, híp mắt, lấy điện thoại di động ra bấm số.