Mộng Tường Vy

Chương 6



Thời tiết những ngày thu thật khó chiều giống như những cô nàng đang yêu hay hờn dỗi, vừa lúc trước hãy còn nắng cháy da thịt, quay đi quay lại mây đen, giông tố đã nổi đầy trời. Đứng bên cửa sổ, đôi mắt Hồng Anh nhìn xa xăm… Những ngày này cô thiếu ngủ trầm trọng, ăn cũng không ngon miệng vì đau buồn và thương nhớ người bố xấu số. Mưa bắt đầu nặng hạt, những cơn gió lớn không ngừng đem những hạt mưa tinh nghịch đi xa hơn. Gió thổi rèm cửa tung bay, nước mưa cũng theo đó mà rơi tùy ý lên gương mặt tiều tụy, thiếu sức sống của Hồng Anh. Nhưng cô mặc kệ, cứ thế để nước mưa rơi tự do thấm đẫm mặt và váy áo. Cô muốn thả trôi những ưu phiền ấy theo làn nước mưa…

When I was Young I’d listen to the radio…

Âm thanh chuông báo điện thoại vang lên như nhắc nhở Hồng Anh quay về với thực tại cuộc sống ngột ngạt, đưa tay lên lau đi những giọt nước mưa, cô chạy đến bên giường và nghe điện thoại.

Anh Minh Thiên – quản lý bar Selena.

— Em nghe đây anh!

Hồng Anh nói vọng vào điện thoại.

— Ừ. Em ở quê lên chưa?

— Em vừa lên lúc sáng rồi. Tối nay em sẽ đi làm trở lại.

— Hồng Anh, thay mặt anh chị em ở Selena cho anh gửi lời chia buồn đến em và gia đình nhé. Em cũng biết đấy, công việc ở Selena thì luôn bận rộn, cả là sự việc xảy đến bất ngờ quá nên anh không kịp sắp xếp thời gian…
Thông cảm cho anh nhé.

— Em cám ơn anh. Mọi người gửi lời chia buồn tới em như vậy là quý lắm rồi. Em không mong gì hơn nữa đâu ạ.

— Ừ. Chuyện phòng bar Vip tối hôm đó.. coi như bỏ đi, anh nghĩ ai rơi vào hoàn cảnh của em chắc cũng sẽ bị ảnh hưởng. Tình phụ tử mà… Tháng này anh vẫn tính lương cho em đầy đủ. Lạc quan lên em nhé.
Mấy nay vắng em, khách hỏi thăm suốt đấy.

— Khách hỏi thăm em ạ?

— Ừ. Thế nên nếu mà ổn định được tinh thần thì tối nay bắt đầu đi làm trở lại nhé. Mấy đứa qua nay nó kêu quá trời, khách thì đông, chúng nó phân công nhau lịch dày đặc ấy.

— Vâng. Em sẽ cố gắng… nhưng mà anh này…

Hồng Anh ngập ngừng vì câu chuyện sắp tới.

— Ừ. Anh vẫn đang nghe, em có chuyện gì sao?

— Vâng. Thật ngại quá. Mới vào làm một thời gian nhưng em đã xin ứng lương mấy lần rồi. Biết là làm thế sẽ khiến anh khó xử nhưng em thật sự hết cách rồi, hiện tại em rất cần tiền. Em không muốn đổ lỗi cho hoàn cảnh hay gì khác… Anh có thể cho em ứng trước 50 triệu được không ạ?

— 50 triệu?

— Vâng. Anh xem xét giúp em với, em sẽ cố gắng đi làm đầy đủ…

— Tối đa là chỉ được ứng trước 50% lương. Em nói vậy anh thực sự khó nghĩ.

— Em hiểu ạ, nhưng nếu có thể, anh hãy cân nhắc rồi cho em câu trả lời với được không ạ?

— Để anh xem xét, số tiền nhiều như vậy anh không dám hứa trước đâu.

— Vâng. Em cảm ơn anh.

Cuộc gọi với anh Thiên vừa dứt thì điện thoại Hồng Anh lại đổ chuông, là một số máy lạ. Không cần nghe, Hồng Anh cũng hiểu đó là số máy gọi đòi nợ. Bỗng nhiên cô thấy áp lực khủng khiếp, bao nhiêu thứ cứ dồn lại một lúc như vầy… cô bế tắc không biết phải giải quyết ra sao nữa. Hồng Anh không nghe máy, cuộc gọi báo nhỡ, lát sau lại một số máy khác gọi đến. Đám người này, ngoài thời gian và độ lỳ ra, không hiểu họ còn biết làm gì khác ngoài mấy trò uy hiếp con nợ thế này nhỉ?

Bật chế độ máy bay, Hồng Anh chán nản bỏ vào phòng tắm, trời cũng đã tối, nghĩa là cô sắp sửa đến giờ đi làm. Dường như đứng hóng mưa bên cửa sổ đã khiến Hồng Anh bị cảm lạnh, vừa tắm cô không ngừng hắt xì, nước mũi sụt sịt khó chịu. Mở tủ đồ, kể từ ngày vào làm tại hộp đêm, những bộ cánh kín đáo của Hồng Anh đều gấp gọn và bỏ vào góc tủ để nhường chỗ cho những bộ trang phục sexy và gợi cảm. Nhìn ngắm một lát, cô gỡ bỏ chiếc khăn tắm trên người mình xuống, chọn chiếc váy hai dây màu đỏ, ngắn đến mông như mọi khi, make up lung linh… Hồng Anh chăm chú nhìn mình trong gương và tự nhủ “qua lớp váy áo và son phấn, phụ nữ như biến thành người khác vậy”.

Vừa bước chân ra khỏi cửa Hồng Anh đã giật mình vì sự xuất hiện của hai người đàn ông quen mặt. Đó là những người của tổ chức cho vay nặng lãi, dường như khi nãy cô cố tình không nghe điện đã tạo động lực cho họ xuất hiện ở đây. Không tỏ ra sợ hãi, đối với cô, những nỗi sợ hãi giờ đây chỉ nhẹ như cánh hoa bay trước gió. Cuộc đời cô tính đến thời điểm hiện tại thực sự còn đắng cay gì chưa trải qua?

— Cô em đi làm đấy à? Lộng lẫy kiêu sa quá nhỉ?

Gã đàn ông tóc xoăn, đeo kính mắt màu đen đưa bàn tay lên và tùy ý động chạm vào bờ vai trắng ngần của Hồng Anh.

— Các người đến đây làm gì?

— Câu này, tôi nghĩ em phải hiểu rõ hơn ai hết .. phải không nào?

— Hiện tại tôi chưa có tiền, mấy ngày nữa có lương tôi nhất định sẽ trả.

— Ai tin được lời cô em đây? Có biết mấy ngày rồi không? Hả?

Một bàn tay thô bạo cầm lấy cằm của Hồng Anh và vặn sang một bên nghe tiếng “rắc” ròn rã. Hồng Anh sợ hãi, cô lắp bắp nói:

— Tôi… không có tiền… mấy người định làm gì tôi?

— Tiền lãi quý trước chưa nộp đủ, tháng này sai hẹn nên sẽ chịu hình thức phạt, nâng mức lãi lên 10%, và bồi thường thêm 10 triệu. Nguyên tắc hợp đồng cô đã đọc và ký chỉ điểm rõ ràng. Bây giờ muốn lật lọng hả? Không có dễ đâu cưng!!

— Các anh buông ra… tôi hứa sẽ trả mà. Một cô gái yếu đuối như tôi… sao có thể chạy thoát khỏi tầm nhìn của các anh được chứ?

— Cũng khéo ăn nói đấy. Nhưng mà bọn anh chỉ nhìn thấy tiền mới tin được thôi.

— Cho tôi 3 ngày. Được không?

— Được. Là em tự nói đấy nhé.

Hồng Anh dứt khoát thoát khỏi sự kìm hãm của hai gã đàn ông bặm trợn, đi đôi guốc cao 15 cm, cô chạy thật nhanh xuống dưới, trống ngực đập loạn xạ trong lồng ngực. Lâu lâu bị dọa một phen hú vía như này chắc cô chết vì vỡ tim mất thôi.

***

Buổi tối, ngồi ở phòng khách và tùy ý xem chương trình thời sự mà tivi đang phát, Nam Phong vô thức nhìn ra ngoài trời. Dự báo thời tiết nói mưa lớn trên diện rộng sẽ còn kéo dài thêm 2 ngày nữa… Bình thường anh không quan tâm mấy chuyện thời tiết mưa nắng như thế này, nhưng hôm nay tâm trạng đặc biệt khó hiểu. Nhìn ngắm những hạt mưa bay, Nam Phong thấy lòng bộn bề những suy nghĩ.

Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan mạch cảm xúc của Nam Phong, anh lơ đễnh ấn nghe máy.

— Nói đi.

— Anh Phong, hôm nay cô gái đó xuất hiện rồi.

Nghe giọng nói của của Việt Anh, hai mắt Nam Phong sáng rực, anh vội vàng hỏi lại:

— Thật không? Cô ta đang ở đâu?

— 6h30 ăn tối ở Cơm Tấm bà Tám, bây giờ có lẽ đang có mặt ở trong sàn nhảy rồi.

— Tôi muốn nghe một thông tin cụ thể, bỏ từ “có lẽ” đi. Rốt cuộc cô ấy đang ở đâu?

— À… Em tận mắt chứng kiến cô ấy đi vào Selena rồi!

Nam Phong không nói gì thêm mà chủ động tắt máy, khóe môi ẩn hiện ý cười, bỗng nhiên anh thấy tâm trạng tốt hẳn lên. Không còn hứng thú xem tivi nữa, Nam Phong đi về phía phòng bếp và ra mệnh lệnh:

— Dọn bữa tối nhanh nào!

Cô giúp việc vâng dạ rồi nhanh chóng bày biện món ăn lên bàn. Tâm trạng tốt nên Nam Phong ăn gì cũng thấy ngon miệng, thỉnh thoảng lại cười mỉm một mình… cô giúp việc đứng từ xa thấy cậu chủ hôm nay có phần lạ lùng… nhưng cũng chỉ biết thắc mắc trong lòng mà không dám nói ra.

***

Bước vào phòng nghỉ của nhân viên quầy bar, Hà Lisa thấy Hồng Anh đã có mặt từ khi nào nên chạy vội đến bên cạnh và nhiệt tình quan tâm:

— Đi làm rồi đấy à?

Ánh mắt Hồng Anh phảng phất buồn, thấy đàn chị, cô mỉm cười đáp lễ.

— Chị, em vừa ở quê lên sáng nay.

— Công việc ổn thỏa cả chưa. Chị xin lỗi, mấy ngày rồi bận quá không về chia buồn cùng em và gia đình được… Đừng quá đau buồn nhé…

Hà Lisa vỗ vai Hồng Anh động viên chân tình.

— Em cảm ơn chị!

Trong lòng có nhiều băn khoăn, suy nghĩ một lát, Hồng Anh ngập ngừng:

— Chị Hà…

— Hở. Có gì thì cứ nói thẳng.

— Chị cho em mượn ít tiền được không?

— Sao thế? Lo công việc cho bố nên âm tiền hả?

— Vâng. Nhiều chuyện lắm chị ạ.

— Mượn bao nhiêu? Chị cũng không còn nhiều tiền đâu. Tháng này vừa gửi cho ông bà già sửa nhà, cho thằng út mua cái xe đi học… Nếu mày khó khăn quá thì lát chị chuyển cho 10 triệu mà trang trải. Nhiều hơn thì chị không có. Thông cảm cho chị.

— Như vậy cũng quý lắm rồi. Em cảm ơn chị nhé.

— Không phải khách sáo. Thôi chuẩn bị làm việc đi. Hôm nay lịch phân công là gì thế?

— Phòng bar hạng nhì chị ạ.

— Ừ. Mày dạo này biết ăn mặc rồi đấy nhỉ. Cái váy mà xẻ sâu hơn chút nữa thì tốt. Tiền boa cũng từ đấy mà ra. Đang cần tiền thì phải biết tranh thủ.

Hồng Anh im lặng không nói, nhìn theo bóng dáng đỏng đảnh của Hà Lisa, cô thầm cảm ơn đàn chị đã quý mến và quan tâm mình tại nơi đầy cạm bẫy này. Soi gương một lát và khẽ thở dài, đang định bưng khay rượu tiến về phòng bar hạng nhì thì anh Minh Thiên ở bên ngoài đi vào, vừa nhìn thấy Hồng Anh, Thiên nhanh miệng nói:

— Em đây rồi. Khoan hãy lên. Đặt khay rượu xuống đi.

— Có chuyện gì vậy anh?

Hồng Anh ngạc nhiên xen lẫn chút lo sợ.

— Không sao. Có khách chỉ định em phục vụ ở phòng bar Vip. Nửa tiếng nữa khách có mặt. Em cứ nghỉ ngơi đi, mà nhớ là không để lặp lại chuyện tương tự như lần trước đâu nhé. Mất khách thì phiền lắm.

— Vâng. Em nhớ rồi. Sẽ không để lặp lại chuyện tương tự nữa đâu. Nhưng mà anh này…

— Em cứ nói.

— Chuyện em đề xuất lúc chiều, anh cố gắng cân nhắc giúp em với nhé.

— Để sau đi em. Bây giờ anh đang rất bận, khách đến đông lắm rồi.

Nghĩ đến mấy người vừa đe dọa lúc tối, Hồng Anh không sao bình tĩnh được. Thời hạn 3 ngày, cô làm sao có thể xoay sở được đây?

***

Cánh cửa phòng bar quen thuộc bật mở, Hồng Anh cố làm ra dáng vẻ tự nhiên nhất và bước vào bên trong. Không gian im lặng như vốn có, chỉ duy nhất một vị khách. Tiếng giày cao gót dần tiến lại gần ghế salon, người đàn ông hai tay dang rộng tùy ý ngả người trên ghế, ánh mắt tò mò và không ngừng quan sát Hồng Anh. Anh đã đợi cô 3 ngày liên tiếp, hôm nay cuối cùng cũng gặp được.

Hồng Anh vừa quỳ gối xuống thảm trải thì vị khách cũng kịp cất giọng nói.

— 3 ngày qua… cô đã đi đâu?

Mặc dù đã nắm rõ lịch trình của cô nàng trước mặt nhưng vị khách vẫn muốn trực tiếp hỏi Hồng Anh, anh muốn một lần được nghe lời nói thật lòng từ cô.

Nghe giọng vị khách quen thuộc, Hồng Anh không còn thấy sợ hãi nữa, mỉm cười duyên dáng là cung cách phục vụ mặc định, che giấu đi nỗi buồn thầm kín, cô dịu dàng đáp lời:

— Em có việc bận nên xin nghỉ mấy ngày. Anh uống rượu gì ạ?

— Mấy ngày vừa rồi… khóc nhiều lắm phải không?

Bỏ qua câu hỏi của Hồng Anh, Nam Phong quan sát đáy mắt cô và phát hiện, dù đã make up kỹ lưỡng, kẻ vẽ mắt tỉ mỉ, dùng những loại mỹ phẩm khác nhau để phù phép cho gương mặt xinh đẹp ấy… nhưng vẫn không che giấu được nỗi buồn trong đó.

Hồng Anh ngạc nhiên, chuyện này… tại sao anh ấy lại hỏi như vậy? Đúng là mấy ngày vừa qua gia đình có chuyện buồn, nước mắt cứ rơi trong vô thức mỗi khi cô nghĩ về bố, nghĩ về hoàn cảnh của bản thân và gia đình…

— Chút chuyện cá nhân thôi, không dám phiền anh quan tâm đâu ạ.

Và cũng không hiểu từ khi nào Hồng Anh cảm thấy vị khách này không còn xa lạ, thậm chí cảm giác sợ hãi cũng không còn như trước.

— Cô không phải tuyp người giỏi che giấu cảm xúc, nếu cảm thấy không gắng gượng được, đừng tự gượng ép bản thân!

Vị khách hôm nay nói chuyện khó hiểu gì đâu, câu chuyện của cô… người khác hiểu được mấy phần? Nhưng cách nói của anh ta sao giống như đang đồng cảm và thấu hiểu thế nhỉ?

— Để em rót rượu cho anh nhé!

— Tôi không muốn uống rượu. Cô có biết truyền thông và báo chí lúc nào cũng xếp rượu và thuốc lá vào danh sách những thứ nên tránh sử dụng vì tác hại của nó không?

— Vậy anh vào đây để làm gì ạ?

— Vào đây không nhất thiết phải uống rượu.

— Vâng.

Tay cầm chai rượu song nghe Nam Phong nói vậy, Hồng Anh lại nhẹ nhàng đặt xuống bàn. Cô ngồi thẳng người, cố gắng không để váy áo trễ lệch gây tò mò cho người người khác.

— Có nhất thiết phải tỏ ra đoan trang như vậy không?

Khách bắt bẻ là chuyện không tránh khỏi, và bởi vậy khi nghe những câu nói không có mục đích ấy của Nam Phong, Hồng Anh im lặng cúi đầu.

— Thời hạn 10 ngày của cô… sắp hết rồi.

Nam Phong tò mò và muốn được nếm trải cảm giác khi gần gũi với cô nàng trước mặt, câu chuyện lần trước anh thực sự vẫn rất lưu tâm.

— Anh có quyền ngã giá… và ngược lại, tôi cũng có quyền từ chối!

Hồng Anh đáp lời với thái độ lạnh băng, điều đó càng khiến cho Nam Phong thêm sửng sốt. Rượu mời không uống… thích uống rượu phạt ư?

— Chưa có cô gái nào dám từ chối thẳng thừng như cô!

Nam Phong ngồi thẳng dậy, một tay anh giữ chặt lấy cằm của Hồng Anh và đay nghiến từng chữ. Dù đã dặn lòng phải bình tĩnh, cố gắng dịu dàng nhất có thể nhưng không hiểu sao khi khách chủ động đề cập đến chuyện thương mại mua bán th.ân x.ác lộ liễu như vậy… Hồng Anh không thể làm ngơ được. Cô cảm thấy bất bình thật sự. Nhân viên quầy bar thì sao? Nhân viên quầy bar thì không có quyền công dân à? Dựa vào mấy đồng tiền, họ muốn chà đạp, muốn trêu ghẹo thế nào cũng được sao?

— Tôi xin lỗi, tôi chỉ phục vụ anh nếu anh muốn uống rượu. Còn chuyện b.á.n th.â.n, tôi xin phép được từ chối.

Câu nói của Hồng Anh đã động chạm đến lòng tự ái của Nam Phong, chưa khi nào anh cảm thấy tức giận đến thế.

— Tôi sẽ khiến em phải cầu xin tôi!!

Bàn tay vo tròn thành nắm đấm, ánh mắt in hằn những tia giận giữ, Nam Phong đứng bật dậy và gằn giọng thốt ra từng chữ. Nói đoạn anh lạnh lùng bỏ lại cô ngồi đó và bước ra ngoài. Trống ngực Hồng Anh đập loạn xạ, cô hồi hộp không phải vì thoát được sự trêu đùa của khách… mà bởi, sự đáp trả gay gắt của cô rất có thể sẽ khiến cô bị đuổi việc. Nghĩ lại cô thấy bản thân mình thật ngốc, nếu như được quay trở lại phút giây ấy, cô nghĩ mình sẽ lựa chọn cách nói tế nhị hơn… Hồng Anh ơi, nếu như bị đuổi việc thì phải làm sao đây??


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.