Buổi tối, Lovey nằm dài trên giường và mải mê lướt web, bên ngoài trời mưa lớn như trút nước, qua ô cửa kính trong suốt, những ánh sáng đèn màu trở nên lung linh nhòe mờ. Thành phố này về đêm thật đẹp, tiếc là… Khẽ thở dài, Lovey nhìn vào màn hình điện thoại một cách vô định, ngón tay thon dài trượt nhẹ trên màn hình cảm ứng, bỗng…
“Chiều nay trên phố mưa bay..
Khoảnh khắc ngọt ngào mà PII may mắn thu về được ống kính của mình. Chủ nhân của bức hình nếu xem được thì cho mình gửi lời cảm ơn nhé. Hai bạn rất đẹp đôi!”
Đó là dòng caption hiện lên trên bảng tin. Bên dưới là bức hình thật lãng mạn. Chàng trai bảnh bao, tuấn tú sánh bước bên cô nàng cũng xinh không kém… Nhưng người đàn ông đó, không phải là Nam Phong sao?
Một nỗi ghen tuông chợt kéo đến, Lovey biết mình là ai, trong mối quan hệ với anh ta, ngay cả tư cách ghen tuông cô cũng không có quyền lên tiếng. Chấp nhận làm trò vui tiêu khiển của người đàn ông ấy… Nhưng mà, sự thật là khi chứng kiến hình ảnh thân mật ngoài phố của Nam Phong, Lovey không nén được cơn ghen và khó chịu.
Đọc comment, có hàng trăm, hàng ngàn lời khen ngợi dành cho nhan sắc của cặp đôi trong hình, số ít ca ngợi tài năng của phó nháy, số nhiều họ ngưỡng mộ tình cảm của nhân vật trong ảnh. Cô ta là ai nhỉ? Thì ra lý do lâu nay Nam Phong không thường xuyên ghé qua chỗ cô là vì vậy??
***
12h đêm Hà Lisa về tới phòng trọ. Tới nơi đã thấy Hồng Anh có mặt ở nhà, cô ngạc nhiên hỏi:
— Hôm nay đi đâu mà xin nghỉ làm thế?
Hồng Anh ngồi bên sofa, ánh mắt chăm chú nhìn đàn chị đầu tóc ướt mèm vì nước mưa, cô cất giọng quan tâm:
— Ngoài trời mưa lớn lắm đúng không chị? Chị thay đồ ra kẻo bị nhiễm lạnh.
— Chị đang hỏi chuyện m.ày đấy, đi đâu mà nghỉ làm?
— Em có chút việc nên xin anh Thiên nghỉ một hôm. Chị yên tâm, em không làm điều gì dại dột đâu.
— Có việc gì m.ày không kể cho chị nghe được à?
— Chuyện này…
Hồng Anh lưỡng lự, cô có nên nói ra không nhỉ? Thật sự đem thân xác ra làm vật trao đổi có gì để tự hào đâu? Nghĩ cho cùng, Hồng Anh quyết định giữ kín chuyện đó cho riêng mình.
— Không phải giấu. Chị biết cả rồi.
Hà Lisa trừng mắt nhìn khiến Hồng Anh chột dạ, nhìn mặt cô thộn ra giống kiểu ăn trộm bị bắt tại trận, mà kỳ thực cô đâu có ăn trộm của ai cái gì?
Nhưng lời nói của chị Hà nghe hoang mang thật sự, chuyện cô gặp Nam Phong và tiến hành giao dịch cô chưa hề nói cho ai biết, không lẽ… anh ta đã nói ư?
— Chị đã biết gì ạ?
— Mày bây giờ nổi tiếng khắp các mặt báo, trai tài gái sắc sánh bước bên nhau… bảo sao không đi làm được.
Sự thật là từ lúc rời căn biệt thự của Nam Phong trở về, Hồng Anh không còn tâm trí nào để lên mạng giải trí, tâm tư cô không ngừng nhớ lại diễn biến của buổi chiều ngày hôm nay khi ở bên anh.
— Em thật sự không hiểu!
— Mở facebook ra thì biết.
Hồng Anh làm theo như cỗ máy. Với tốc độ chia sẻ chóng mặt của cư dân mạng, hình ảnh của cô và Nam Phong xuất hiện dày đặc trên bảng tin, vừa hay hôm nay trời mưa nên bức hình khá hợp với tâm trạng của giới trẻ. Tiếc là, họ mơ mộng về một tình yêu ngọt ngào, còn cô, khoảnh khắc ấy cô đi theo người ta để bán th.ân… Câu chuyện chả vui chút nào.
Hồng Anh ngồi thẫn thờ, Hà Lisa vào trong đã kịp tắm gội và đi ra. Đúng lúc ấy điện thoại của Hồng Anh cùng lúc nhận được 3 tin nhắn liên tiếp. Cô mở ra xem ngay.
SD TK: 190xxxx…
+ 100.000.000 VND
+ 100.000.000 VND
+ 100.000.000 VND
GD DOWNLOADING…
Hai chữ GD, Hồng Anh ngầm hiểu rằng đó là cách gọi tên cho cuộc gặp gỡ giữa cô và Nam Phong. Downloading?? Nghĩa là giao dịch ấy hãy còn tiếp diễn nữa ư?
Hồng Anh chưa kịp suy luận thêm điều gì khác thì điện thoại lại hiện đến dòng tin nhắn mới. Là của Nam Phong.
— Số còn lại, lần gặp nhau tiếp theo tôi sẽ trả nốt cho cô.
— Có người yêu cũng tốt, nhưng cũng nên cân nhắc cho kỹ, công việc hiện tại của chúng ta muốn nghiêm túc yêu một ai đó là không thể. – Nhìn dáng vẻ suy tư của Hồng Anh, Hà Lisa cất lời chen ngang.
— Không phải như chị nghĩ đâu.
— Với chị mà cũng phải giấu nữa à? Th.ằng đó nhìn được, hai đứa rất đẹp đôi… yêu thế nào thì yêu, đừng để nó biết mày làm việc ở sàn nhảy.
— Chị đang nhìn nhận mọi việc đi quá xa rồi…
— Chị chỉ nói thế thôi, khuya rồi đi ngủ sớm đi.
— Vâng. Chị cứ ngủ trước đi, lát em ngủ sau.
***
Sáng hôm sau, Hồng Anh đang ngủ thì giật mình bởi điện thoại rung dưới gối. Cô lười biếng không muốn nghe, để mặc những tiếng rung cứ thế tiếp diễn. Toàn thân mệt mỏi, thật không nghĩ làm chuyện đó lần đầu tiên lại mất sức đến như vậy. Cuộc gọi báo nhỡ, lát sau đầu dây bên kia lại kiên nhẫn gọi tiếp.
— A lô.
Hồng Anh không lỳ lợm được nữa mà mở máy ấn nghe.
— Chị Hồng Anh, em nhận được tiền chị gửi rồi. Nhưng mà sao chị có nhiều tiền thế ạ?
Thảo Nhi không giấu được tò mò khi sáng thức giấc thấy tài khoản liên tục thay đổi số dư.
— Em gửi cho mẹ giúp chị nhé.
— Chị chưa dậy đi làm à?
— Hôm nay chị mệt nên xin nghỉ buổi sáng. Sao giờ này còn chưa đi học?
— Em đang ở trên giảng đường, giải lao giữa giờ nên tranh thủ gọi cho chị. Chị, có phải vì tiền đền bù cho nhà kia nên chị đi làm thêm cả ca đêm không?
Nghe em gái hỏi câu ấy, Hồng Anh tỉnh hẳn. Cô chột dạ, sao con bé lại thắc mắc điều này nhỉ?
— Lại suy diễn linh tinh rồi đấy. Tiền là chị vay mượn và ứng lương của sếp…
Hồng Anh cố nói dối nhưng cứ nghĩ đến lúc giao dịch trao đổi cùng với người đàn ông kia cô lại cảm thấy nó không logic.
— Em không suy diễn gì cả. Em biết chị rất áp lực… Chị đừng tham việc quá nhé.
— Chị biết rồi… Nói mẹ trả nợ cho người ta đi. Mọi việc cứ để chị lo. Học đi.
— Vâng.
Điện thoại tắt lịm cũng là lúc Hồng Anh không thể ngủ tiếp được nữa. Nhìn sang Hà Lisa, bà chị vẫn đang ngủ say sưa. Khẽ mở cánh cửa, Hồng Anh bước ra ngoài sân tập thể của khu trọ để hít thở không khí trong lành của buổi sớm.
— Của em mà, anh ăn tham thế?
Đang lơ đễnh thì giọng nói của 2 cậu bé trong căn phòng đầu dãy trọ vọng lại khiến Hồng Anh chú ý. Cô giả bộ đi thể dục đến gần và lắng tai nghe.
— Cho anh một miếng thôi. Anh thèm quá!
Qua ô cửa sổ, Hồng Anh thấy hai cậu bé đang tranh nhau chiếc bánh mì, vì giằng co nên những mẩu vụn rơi đầy xuống quần áo của cả hai. Vẫn là gương mặt lem luốc giống buổi sáng hôm qua Hồng Anh chứng kiến, đôi bàn tay nhỏ bé cầm bánh và ăn ngon lành. Ngẩn ngơ suy nghĩ một lát, Hồng Anh trở về phòng, lát sau cô quay ra, trên người là một bộ đồ khác và nhanh chóng rời khỏi khu trọ tập thể.
Như sợ mọi chuyện có thể sẽ tồi tệ hơn, Hồng Anh đưa mắt tìm kiếm hiệu thuốc trong phạm vi gần nhất. Bước đến cửa hàng không có khách, Hồng Anh ngập ngừng hỏi:
— Chị… bán… cho em thuốc tránh th.ai với ạ!
— Em muốn lấy loại nào? 48h, 72h hay uống hàng ngày?
— 48h, 72h và uống hàng ngày là sao ạ?
Hồng Anh mới bắt đầu q.uan h.ệ từ ngày hôm qua nên mấy tên gọi chị bán hàng vừa liệt kê ra cô thực sự không hiểu.
— 48h, 72h là thuốc tránh th.ai dùng trong trường hợp em có quan h.ệ tinh duc không an toàn, không sử dụng biện pháp tránh th.ai… nó chỉ có tác dụng trong vòng 48h và 72h. Sau khi quan h.ệ uống càng sớm thì hiệu quả càng cao.
— Vậy còn uống hàng ngày thì sao ạ?
— Là ngày nào em cũng phải uống.
Em muốn mua loại nào? Nhìn em, chị đoán em chưa có chồng. Mới có bạn trai phải không?
Hồng Anh đỏ mặt, cô bối rối đáp:
— Vâng!
— Em lấy loại 72h đi. Nếu có phát sinh quan h.ệ thì nên sử dụng biện pháp tránh th.ai an toàn hơn, dùng cái này nhiều cũng không tốt đâu.
— Vâng.
Chị có nước lọc không, cho em xin một ly nước ạ!
— Uống luôn à?
— Vâng.
Hồng Anh sợ mang thuốc về nhà sẽ bị Hà Lisa biết nên cô mạnh dạn xin nước chị bán hàng và uống luôn ở đó mới chịu rời đi. Lang thang trên hè phố, đi dưới những tán cây rộng ngợp, Hồng Anh thả hồn mình vào nhịp sống ồn ào dưới đường phố, từng tốp xe nối đuôi nhau chờ đèn đỏ, cái nắng mỗi lúc một gay gắt hơn…
When I was young I’d listen to the radio…
Tiếng chuông điện thoại rung lên trong túi xách kéo Hồng Anh trở về thực tại, cô tìm kiếm điện thoại, nhìn tên người gọi, Hồng Anh lưỡng lự không biết có nên nghe hay không. Cuộc gọi báo nhỡ. Lát sau điện thoại lại đổ chuông. Người đàn ông này lại muốn bày trò gì nữa đây? Khẽ nhíu mày, Hồng Anh ấn nghe máy.
— Đừng quên uống thuốc!
Ngay khi Hồng Anh bắt máy, một giọng nói bá đạo từ đầu dây bên kia vọng đến khiến cô đỏ mặt. Chuyện đó… cô vừa thực hiện cách đây chưa lâu, anh ta vì sao lại quan tâm đến chuyện đó như vậy. Người lo lắng… không phải là cô sao?
— Không cần anh nhắc!
Hồng Anh đáp lời bướng bỉnh.
— Không thừa.
Nam Phong ngập ngừng một lát rồi lại nói thêm:
— Nếu cô thấy mệt, hôm nay có thể nghỉ.
— Tôi nghỉ hay đi làm thì liên quan gì đến anh?
— Cũng không liên quan lắm, nhưng người làm cô mệt là tôi… nên có chút áy náy.
Nếu như cô uống thuốc rồi… thì hãy coi như tôi chưa nói gì nhé.
Nam Phong tắt máy liền sau đó, gương mặt Hồng Anh chưng hửng, cô thật không hiểu nổi tính cách của anh ta rốt cuộc là thế nào nữa.
***
— Giấy tờ của em đây. Lần sau tự giác như thế này sẽ có lợi cho cả đôi bên nhé.
Nhìn gương mặt háo sắc của người đàn ông trước mặt, Hồng Anh không đáp lời mà lặng lẽ nhận lại giấy tờ tùy thân của mình, rời khỏi văn phòng của đám người cho vay lãi, cô tiếp tục lang thang trên hè phố. Mới đó thôi cũng đã đến giờ ăn trưa. Dừng chân trước quán ăn quen thuộc, cũng không hẳn là quen. Khu phố này gần nhà trọ của đàn chị Hà Lisa, Cô chưa thông thuộc quán xá ở nơi này lắm, tuy vậy, lần trước có ghé vào cửa hàng này ăn trưa một lần, cảm thấy hợp khẩu vị nên Hồng Anh chủ động bước vào trong.
— Em ăn gì nhỉ?
Chị bán hàng đon đả hỏi Hồng Anh.
— Bún hải sản ạ!
Đúng lúc ấy Hồng Anh lại được phen ngỡ ngàng khi thấy cậu thư sinh mặt trắng, mái tóc bổ luống như Đan Trường bước vào cửa hàng. Không hẹn mà gặp, cả 2 lần Hồng Anh vào đây ăn trưa thì đều gặp cậu thanh niên đó. Huy cũng có chút ngạc nhiên, tuy vậy cậu không biểu lộ quá nhiều cảm xúc. Lựa chọn cho mình một vị trí cách Hồng Anh một đoạn, Huy lặng lẽ gọi bữa trưa. Không ai nói với nhau câu gì, vì tính chất công việc hiện tại của mình Hồng Anh thấy ngại nên dù tò mò về cậu thanh niên kia nhưng cô cũng chỉ biết im lặng. Tò mò để được gì? Vốn dĩ, cô và cậu ấy không hề có quan hệ thân thiết.
Hồng Anh chăm chú ăn trưa nhưng kỳ thực cô không thấy ngon miệng lắm, bởi ở phía góc đối diện, cô cảm giác cậu thanh niên đó đang nhìn mình rất kỹ.
Sự thật là đêm qua Huy đã suy nghĩ về hình ảnh của cô nàng trước mặt rất nhiều, sự tò mò về xuất thân cũng như công việc, nữa là bởi nhan sắc cuốn hút ấy… Hôm nay lại gặp cô nàng ở đây, nhẽ có duyên gì hay sao? Huy không ngăn được sự tò mò, cả buổi chỉ chăm chú quan sát Hồng Anh và thực lòng cậu cũng không hề thấy ngon miệng. Nét ngây thơ và dáng vẻ kiều diễm ấy đã khiến trái tim của cậu thanh niên đương tuổi rung động ấy bị lỗi nhịp thật sự. Khoảng cách hãy còn quá xa, phải làm sao để có thể nói chuyện được với cô ấy??
***
7h tối, trong quầy bar, hội chị em có mặt đông đủ như thường lệ. Nghỉ việc một ngày, hôm nay vừa xuất hiện Hồng Anh đã khiến không ít ánh nhìn của mọi người tò mò về mình.
— Ghê nha, được Nam tổng hẹn hò. Alida, nói xem có phải em đã trúng số rồi không?
Thắm Dalas chạy đến bên Hồng Anh và cất lời châm biếm.
— Chị đang đùa gì thế? Em thực sự không hiểu?
— Chúng m.ày xem nó còn giả vờ nữa này. Hình ảnh tràn lan khắp các mặt báo mà nó cãi nhanh thật.
— Bớt nhiều chuyện đi.
Hà Lisa từ bên ngoài bước vào, hậm hực lên tiếng bênh vực Hồng Anh. Chốn này là vậy, chỉ cần ai đó được ưu ái hơn thì ắt hẳn sẽ bị người khác sinh lòng đố kỵ và ghen ghét.
— Alida, hôm qua em hẹn hò với Nam tổng thật đấy à?
Một người khác không nhịn được vẫn cố chấp hỏi thêm. Hồng Anh lúc này mới chợt hiểu ra vấn đề, có lẽ là bức hình bị chụp trộm trên phố chiều hôm qua… Thật là phiền phức. Hồng Anh lựa chọn im lặng, cô về vị trí của mình và sửa soạn trước khi nhận lệnh phân công làm việc.
— Ai nói cái gì cũng mặc kệ đi, việc ai người đó làm. Đừng tranh luận hơn thua với đám người nhiều chuyện đó.
Hà Lisa thì thầm nhắc nhở.
— Em nhớ rồi.
“Phòng bar hạng nhì”, nhìn bảng hiệu phòng rượu, Hồng Anh khẽ thở dài. Có lẽ hôm nay vị khách bá đạo kia sẽ không tới. Nghĩ vậy, cô bưng khay rượu và lặng lẽ rời khỏi quầy bar. Đứng trước cửa phòng được phân công, Hồng Anh đẩy cửa đi vào bên trong, tiếng reo hò cổ vũ ồn ào từ đám người trẻ tuổi khiến cô cảm thấy chóng mặt.
— Đạt Khôi, hôm nay sinh nhật m.ày đấy, mỹ nhân ưu tiên cho m.ày trước!
Một giọng nói cợt nhả được cất lên từ cậu thanh niên có mái tóc màu rêu khói. Hồng Anh quỳ gối xuống thảm, thái độ kính cẩn chờ mệnh lệnh từ các Thượng đế.
— Em đến bên cậu ấy đi!
Một giọng nói khác ra lệnh cho Hồng Anh. Trong bóng tối mờ ảo của phòng bar, cả đám thanh niên với trang phục lố lăng, thoạt nhìn Hồng Anh không biết hôm nay là sinh nhật của người nào. Nghe mệnh lệnh, cô nhất thời ngồi im tại chỗ.
— Đến đây với anh nào!
Cậu thanh niên mặt tròn tròn, mái tóc kiểu style diễn viên Hàn Quốc, tai đeo khuyên hình thánh giá, đuôi lông mày cạo trắng hớn, miệng phì phèo điếu thuốc nhìn Hồng Anh và cho gợi ý. Đạt Khôi? Hồng Anh thầm thắc mắc, cái tên thật không tương xứng với ngoại hình của người này chút nào. Khẽ cúi mặt, cô di chuyển ra góc giữa salon và quỳ gối trước mặt cậu thanh niên tên Đạt Khôi.
— Có biết uống rượu không?
Đạt Khôi cúi thấp người và thì thầm vào tai Hồng Anh.
— Em không biết uống… nhưng em có thể rót rượu cho anh.
Hồng Anh dịu dàng cất lời.
Trong góc vắng, gương mặt thư sinh của cậu thanh niên tóc bổ luống Đan Trường đang dần chuyển sang trạng thái cau có, khó chịu. Mỗi cử chỉ của Hồng Anh đều khiến cậu cảm thấy chướng mắt.
— Kìa Huy, có muốn uống chút rượu không? Hôm nay không được bỏ về giữa chừng giống bữa trước đâu nhé. Làm vậy chúng tớ cảm thấy áy náy lắm.
Lâm nhìn dáng vẻ của Huy và nói với giọng điệu khích bác.
Sự thật là Huy không thích đến những nơi ồn ào như vầy, nhưng ở đây có một cô gái rất lạ.. trong không gian mờ ảo này, cô ấy dễ dàng cười nói, thậm chí để mặc cho cánh đàn ông tùy ý động chạm thân mật, nhưng khi bước ra ngoài kia, nhìn thấy cô ấy mỉm cười cũng khó. Dẫu không thích nhưng vì tò mò và muốn gặp lại cô nàng nên Huy miễn cưỡng vào đây. Chỉ là, nhìn bạn bè vô tư trêu ghẹo… Huy thực sự không chịu được.
— Ừ. Tôi không về đâu. Rót rượu đi.
Huy vừa cất lời thì Hồng Anh chợt quay người lại nhìn vì giọng nói quen thuộc ấy, dưới ánh đèn xanh đỏ nhập nhằng, dù có chút lóa mắt nhưng cô cũng nhận ra Huy, cậu thanh niên với mái tóc bổ luống như Đan Trường. Lần thứ 4 hai người chạm mặt nhau, Hồng Anh cảm thấy trống ngực mình đang lỗi nhịp, ánh mắt của cậu ấy nhìn cô chất chứa bao tâm sự…