Khi đạo quân của Cơm Trắng vừa hoàn tất dựng trại ở sơn cốc phía dưới Thiên Phiến Phong thì ở bờ sông Lão Hổ nơi bọn họ đi qua đã xảy ra biến động lớn. Không hề ngoài dự đoán của tất cả, đại quân tây bắc do đích thân phó thống lĩnh Nam quân Tô Hiểu Pha lặng lẽ vượt sông, men theo bờ đê cùng cánh đồng phía bắc sông, tiến về Chấn Môn Thành.
Đã nằm trong kế hoạch, liên quân Diệp Gia và Long Quốc không vội vã giao tranh, chỉ chậm rãi bắn tên từ bờ nam sông Lão Hổ, quấy phá đội hình của đại quân Thiên Quốc. Tô Hiểu Pha cũng chẳng để tâm nhiều đến sự quấy rối của đối phương, thấy biến không loạn, quyết đoán cho quân sĩ rời khỏi bờ đê, lùi sâu vào cánh đồng bên cạnh, tránh xa tầm bắn của loạn tiễn. Là một kẻ cầm quân lão luyện, Tô Hiểu Pha thừa hiểu đối phương là đang muốn thăm dò hư thực ý đồ của mình. Tuy hiểu rõ việc đấy thế nhưng trong lòng Tô Hiểu Pha cũng phiền muộn vô cùng, lúc này vị phó thống lĩnh Thiên Quốc cũng nhận ra bản thân chính là đang bắt đầu đi vào bẫy của đối phương mà không thể quay đầu lại.
Khuôn mặt già nua của Tô Hiểu Pha chỉ biết thở dài cảm khái: ” Ván cờ này ngay từ đầu ta đã không có lựa chọn a! Thôi đành phó mặc cho ý trời.”
…
Có mặt ở bờ nam sông Lão Hổ là toàn bộ đầu não của liên quân Diệp Gia và Long Quốc. Đứng đầu Long Quốc là nhị phẩm tướng quân, thống lĩnh Cửu Địa quân ‘ Sát Thần’ Lý Văn Tuấn và phó thống lĩnh Nguyễn Khắc Thỉnh. Lý Văn Tuấn thời khắc này mặc một bộ chiến giáp màu đen, áo choàng dài màu đỏ phấp phới như chiến kỳ bay trong gió, khí thế hiên ngang vô cùng. Nguyễn Khắc Thỉnh ngược lại không có thay đổi gì, vẫn là bạch giáp cùng chiến bào màu đỏ máu giống Lý Văn Tuấn. Đọc thêm nhiều truyện ở { TRU Mtгuyen. Vn }
Bên cạnh hai vị đứng đầu đại quân Long Quốc lúc này xuất hiện hai bóng người khác, họ chính là những người đứng đầu Diệp Gia. Nam tử trung niên râu ria gọn gàng, thân hình tráng kiện cân đối, mặc một bộ chiến giáp màu đen, khoác một thân áo choàng màu lá cây xanh thẫm, y chính là Diệp Gia gia chủ Diệp Minh. Đứng sau Diệp Minh nửa bước chân là một đại hán, thân hình y so với Diệp Minh muốn to lớn hơn nhiều lắm. Đại hán râu ria xồm xoàm, khuôn mặt đen sạm cùng hàng lông mày dày như hai con sâu róm lớn, nom vô cùng dữ tợn, khó đoán định tuổi tác. Thân thể người này cao gần bảy thước, bắp tay y để trần, so với bắp đùi nam tử bình thường còn muốn to hơn nhiều lắm. Đại hán thân hình đồ sộ này có đại danh Diệp Đại, chính là em ruột của Diệp Minh.
Chứng kiến thế cục trước mắt, khuôn mặt râu ria xồm xoàm dữ tợn của Diệp Đại giãn ra, y dương dương tự đắc cười nói: ” Đám vô danh tiểu tốt Thiên Quốc quả là đã bị cung thủ Diệp Gia ta dọa sợ. Xem gia đại ca cùng Lý thống lĩnh còn đánh giá quá cao lão tặc Tô Hiểu Pha a.”
Nghe được lời gàn dở của Diệp Đại, Diệp Minh cũng chỉ biết lắc đầu, vị thân đệ đệ này của hắn quả thật là não toàn thịt, luôn là ngu ngốc và kiêu căng có thừa. Là gia chủ Diệp Gia lại từng đối đầu qua với Tô Hiểu Pha, Diệp Minh thừa hiểu đối phương lợi hại như thế nào, chẳng phải vậy Tô Hiểu Pha đã không một mình đóng quân một xứ lâu như vậy mà vẫn không bị công phá. Nghĩ được đến đoạn này, Diệp Minh không khỏi cười khổ trong lòng, thán phục Long Quốc không thôi. Đây rõ ràng là kế dẫn rắn ra khỏi hang, lấy Chấn Môn Thành làm mồi nhử khiến rắn không ra không được, vì dù sao cao tầng trong quân doanh Long Quốc cũng không thể ngu ngốc đốt quân ở vùng sơn cước này được.
Ngược lại với thái độ của Diệp Minh, Lý Văn Tuấn cùng Nguyễn Khắc Thỉnh cũng lười để tâm, lạnh nhạt im lặng theo dõi kỳ biến. Quan sát thấy vị thống lĩnh Long Quốc không nói gì, Diệp Minh mất kiên nhẫn lên tiếng: ” Lý thống lĩnh! Thiên Quốc đã cho quân lùi về sau khỏi bờ đê, thời cơ vượt sông đã tới, chúng ta di chuyển được chưa?”
Lý Văn Tuấn nhàn nhạt trả lời: ” Diệp gia chủ không cần vội! Đại quân địch vừa mới đến, còn chưa đến khu vực chúng ta mong đợi, chư quân cứ đợi thêm một lúc.”
Nghe được lời Lý Văn Tuấn nói, Diệp Minh chưa kịp lên tiếng đã bị Diệp Đại bên cạnh hùng hổ cướp lời: ” Có cái gì cần đợi chờ! Quân địch đã lui về sau, chả phải đây là thời cơ tốt cho chúng ta an toàn vượt sông hay sao?”
Lý Văn Tuấn cũng lười biểu tình trước lời chất vấn của Diệp Đại, chỉ hơi nhếch mép cười lạnh.
Trước thái độ khinh thường của Lý Văn Tuấn, Diệp Đại vốn hàm dưỡng cực kém, đỏ mặt tía tai, tức giận gào lên: ” Này Lý Văn Tuấn! Ngươi vậy là có ý gì?”
” Tam đệ! Im lặng. Ngươi ồn ào cái gì? Lý thống lĩnh làm vậy khác có chủ đích, đừng có làm loạn.”- Diệp Minh ở cạnh bên sắc mặt trầm xuống, gằn giọng nhắc nhở em mình.
Bị nhắc nhở, Diệp Đại đành hậm hực thu lại lời nói, thái độ vẫn lộ ra vẻ cáu bẳn của mình.
Đúng lúc này, một bóng chim ưng từ phương bắc bay đến. Khi nó gần tiếp cận vị trí đám người Lý Văn Tuấn đứng, mọi người nhận ra một mẩu giấy điệp nhỏ được buộc vào chân đại điểu, thì ra chim ưng này vốn là chim đưa thư.
Bộ móng vuốt đại ưng từ từ dừng lại trên bả vai một viên ngũ phẩm tướng quân đeo mặt nạ gỗ đang đứng bên cạnh Nguyễn Khắc Thỉnh. Sau một hồi xem xét thông tin từ mẩu giấy, viên tướng quân này mới ôm quyền báo cáo.
” Báo! Đạo quân Thiên Phiến Phong đã vào vị trí! Đại quân Thiên Quốc cũng không lùi quá sâu vào cánh đồng, chúng vẫn men theo rìa bờ đê sông để di chuyển.”
Nghe được lời vậy, Lý Văn Tuấn nhếch mép cười nhạt, ánh mắt vui vẻ, cất lời: ” Thời cơ đến rồi đấy, làm phiền Diệp gia chủ cùng Nguyễn tướng quân điều quân vượt sông.”
Diệp Minh cũng không thắc mắc nhiều, ra lệnh cho Diệp Đại đi xuống điều quân. Bên phía Long Quốc, Nguyễn Khắc Thỉnh cũng đích thân rời đi.
Nhìn từng cánh quân binh rời vị trí bắt đầu bắc cầu phao vượt sông, thấy Lý Văn Tuấn vẫn yên lặng không rời vị trí, Diệp Minh thắc mắc: ” Lý thống lĩnh vì sao không trực tiếp ra trận. Ngươi đây là còn đợi cái gì.”
” Chưa vội! Ta vẫn nên chờ một chút.”- Lý Văn Tuấn nhàn nhạt trả lời.
Diệp Minh nghe vậy cũng chỉ biết cười gượng gật đầu, không cho thêm ý kiến gì. Trong lòng vị Diệp gia chủ cũng chỉ biết tự nhủ rằng Lý Văn Tuấn cũng sẽ không làm gì có hại cho liên minh, dẫu sao hắn cũng là đệ tử đắc ý nhất của Khúc Long Vương, uy danh còn đấy, đầu óc không phải hạng người bình thường có thể đánh đồng…
…
Do đại quân Thiên Quốc đã lui sâu vào cánh đồng bờ bắc sông Lão Hổ, liên quân Cửu Địa không hề vấp phải bất kỳ chướng ngại nào, dễ dàng vượt sông. Ngay khi tất cả ổn định lại đội hình, mắt nhìn khoảng cách hai bên chỉ bị ngăn cách bởi một khoảng đồng hoang trống trải tầm hơn trăm trượng, Nguyễn Khắc Thỉnh ngay lập tức hạ lệnh chuẩn bị giáp chiến.
Tiếng trống trận nổi lên bốn phía, cờ xí rợp trời, bầu không khí vô cùng căng thẳng. Trước đội hình hùng hậu của liên quân, Tô Hiểu Pha cho quân sĩ Thiên Quốc đình chỉ di chuyển, nhanh chóng xếp trận, sẵn sàng nghênh chiến.
Khoảng cách tuy không quá xa, nhưng tầm tên bắn cũng bị hạn chế, sát lực không quá lớn nên cả hai bên đều không có ý định dùng cung thủ. Việc này rất đúng ý Nguyễn Khắc Thỉnh vì Thiên Quốc quân tình gấp gáp, việc hành quân của Thiên Quốc càng gián đoạn càng có lợi cho Long Quốc.
Tô Hiểu Pha dáng vẻ trung niên, râu ria gọn gàng, ánh mắt thâm trầm lúc này yên vị trên chiến mã màu đen. Sắc mặt vị phó thống lĩnh trầm ngưng, hắn nhận ra Nguyễn Khắc Thỉnh, dù sao năm xưa cũng có dịp đối đầu qua, hắn cũng chỉ là thủ thắng. Biết được tài đối phương, Tô Hiểu Pha trong lòng có hơi bối rối, lúc này giao tranh đối với đại quân Thiên Quốc không phải là một chuyện tốt, tình thế này bắt buộc hắn phải chia quân bộc hậu, không thể chần chừ.
” Có ai tình nguyện dẫn một cánh quân bộc hậu hay không? Tô Hiểu Pha ta sau này chắc chắn trực tiếp đứng ra bẩm báo kể công lên triều đình ban bổng lộc chức tước cho kẻ đó.”
Không còn kiên nhẫn, Tô Hiểu Pha lập tức dùng hứa hẹn để khích lệ tinh thần các tướng lĩnh. Vốn là nước lớn, các tướng lĩnh Thiên Quốc luôn tự tin về thực lực của mình, lập tức người người nhao nhao giơ tay xin chiến. Tô Hiểu Pha cẩn thận xem xét kẻ phù hợp chặn hậu.
Lúc này một vị tướng quân khuôn mặt chữ điền, râu quai nón kéo dài đến tận mang tai, mắt trái bị chột chỉ còn lại một màu đục ngầu. Kẻ này lập tức đứng ra, lên tiếng: ” Phó thống lĩnh! Nguyễn Khắc Thỉnh là một kẻ lão làng, từng là tướng tài dưới trướng Bình Gia Vương của Long Quốc, chiến lực cùng mưu mẹo của y cũng rất khá. Nếu phó thống lĩnh tin tưởng, Viên Long Điền ta nguyện ý cầm một vạn quân bộc hậu, vừa di chuyển vừa cản bước địch.”
Tô Hiểu Pha nhìn thấy kẻ này cũng gật gù đồng ý, nói: ” Được! Vậy ta giao một vạn quân cho Viên tướng quân. Không cần quá sức liều mạng, chỉ để ý vừa đánh vừa lui, bám sát đại quân.”
” Rõ”- Viên Long Điền ôm quyền cưỡi chiến mã rời đi.
Ngay lập tức, lệnh từ trên truyền xuống, một chi quân lính hơn vạn người ngựa lập tức tách đoàn, đứng yên tại chỗ chờ lệnh Viên Long Điền. Viên Long Điền đợi Tô Hiểu Pha rời khỏi rồi mới quát lớn về phía đại quân Long Quốc: ” Nguyễn Khắc Thỉnh! Dám cùng Viên Long Điền ta đánh một trận hay không?”
Nghe được Viên Long Điền khiêu chiến, Nguyễn Khắc Thỉnh chỉ lạnh nhạt trả lời: ” Có gì không dám! Giữ lấy thủ cấp thật chắc kẻo tí nữa bị ta chém xuống bay lăn lốc chỗ nào không thấy, con cháu ở nhà lại cúng ma không đầu.”
Lời vừa dứt, Nguyễn Khắc Thỉnh lập tức thúc ngựa phi về phía Viên Long Điền lúc này cũng đã rời đội hình xông lên, ý định đơn đả độc đấu.
Nguyễn Khắc Thỉnh không bị cánh quân rời đi của Tô Hiểu Pha làm chú ý, dẫu sao cũng đã có người chăm lo. Nhiệm vụ của hắn chỉ cần cuốn lấy đạo quân bộc hậu này của Viên Long Điền, khiến cho đại quân Thiên Quốc không thể tập hợp lại, từ từ bị chia nhỏ tiêu diệt. Viên Long Điền chủ động khiêu chiến vô tình lại hợp ý của Nguyễn Khắc Thỉnh.
Ngược lại với Viên Long Điền giáp trụ đầy đủ, Nguyễn Khắc Thỉnh không có đội mũ trụ, tóc dài điểm màu sương muối tung bay trong gió, tay cầm trường thương, dáng vẻ uy dũng vô cùng.
Hai bên va vào nhau, tiếng kim loại va vào nhau chát chúa. Đại đao của Viên Long Điền mang sát chiêu đơn giản nhưng uy lực, từng nhát chém như dời non lấp bể, mạnh mẽ kinh người. Phía đối diện, thương pháp của Nguyễn Khắc Thỉnh cũng ảo diệu vô cùng, từng đường thương đánh ra như hoa bay trong gió, nhẹ nhàng uyển chuyển, lấy nhu chế cương, từ từ hóa giải các chiêu thức của Viên Long Điền. Tạm thời trong nửa khắc, Nguyễn Khắc Thỉnh vẫn là nhỉnh hơn một chút, không ngừng bức Viên Long Điền lui ngựa. Thế nhưng Viên Long Điền cũng là dũng mãnh cực kỳ, chạy ngựa vòng vòng nhằm phân tán chiêu thức của đối thủ, không có lập tức bại vong…
…
Lúc này, đại quân Long Quốc đi theo Tô Hiểu Pha đã bỏ xa Viên Long Điền. Tô Hiểu Pha biết Viên Long Điền tạm thời còn không có cách nào chạy đến, dù sao Nguyễn Khắc Thỉnh không phải tay mơ, dễ dàng rời đi là không thể nào. Chỉ là lúc này trong lòng Tô Hiểu Pha dâng lên một chút dự cảm bất tường, không hiểu thấu. Hắn cảm thấy có gì đó sai sai, không hiểu tại sao Nguyễn Khắc Thỉnh lại dễ dàng để hắn rời đi như vậy, chả lẽ sắp có quân mai phục.
” Thôi kệ đi! Nước tới đất chắn, binh tới tướng chặn. Đằng nào cũng đã cùng đường.”- Tô Hiểu Pha tặc lưỡi.
Trời đã quá trưa, mây mù vẫn giăng kín trời, mưa bụi phiểu miểu mịt mờ khiến bính lính bứt rứt khó chịu vô cùng. Rất nhiều binh sĩ trong lòng chỉ mong mọi điều suôn sẻ, không mong bị chặn đánh nữa. Thế nhưng trời khéo chiều lòng người, càng là điều người ta mong muốn thì càng xảy ra điều người ta chán ghét.
Từ trong làn mưa bụi, một chi quân lính mấy vạn người từ từ hiện ra ở bờ đê sông trước mắt đại quân Thiên Quốc. Một tiếng cười rống vang lên: ” Tô Hiểu Pha lão thất phu! Diệp Đại đến đón tiếp ngươi đây.”
Nghe được tiếng nói của Diệp Đại, đại quân Thiên Quốc thầm mắng cha chửi mẹ y, rõ ràng Diệp Đại thật khéo xuất hiện, khiến lòng người chán ghét.
Tô Hiểu Pha mặt không biểu tình, lần này đối phương đón đầu, rõ ràng chỉ có trực diện tấn công, không thể lùi, cũng chẳng thể chia quân. Ánh mắt phó thống lĩnh Thiên Quốc hơi trầm xuống. Hắn không có để Diệp Đại ở trong lòng, thế nhưng mấy kẻ phía sau Diệp Đại mới khiến hắn lo ngại. Rõ ràng sự xuất hiện của Diệp Đại khiến hắn cực kỳ bối rối.
Tô Hiểu Pha từ quân tình báo biết được Lý Văn Tuấn và Diệp Minh đích thân chủ trì đại cục, thế nhưng đến giờ phút này hắn không có thấy hai kẻ kia xuất hiện, điều này hắn vô cùng lo lắng. Ngay lập tức, Tô Hiểu Pha truyền lệnh cho thuộc hạ: ” Nhanh chóng báo tin cho cánh quân đi qua Thiên Phiến Phong cần cẩn thận! Sự việc có trá, cần đề phòng mai phục cùng cường giả trong hàng tướng lĩnh Long Quốc tập kích.”
Lời vừa dứt, tên thuộc hạ lập tức chạy đi truyền tin. Muốn truyền tin nhanh chóng vào lúc này chỉ có thể dùng chim ưng hoặc bồ câu, việc này cũng đơn giản, chỉ là vẫn có chút rủi ro. Tô Hiểu Pha lúc này cũng hết cách, chỉ biết thở dài cầu trời ban may mắn.