Mộng Dục

Chương 78: Ngoại truyện 1: Cuộc sống sau hôn nhân



Nghe đâu sau khi “cầu hôn” gần một tuần, có một đám cưới rất lớn, rất long trọng, rất… à mà thôi. Không có từ gì để nói.

Tóm lại là có một đám cưới được diễn ra, cô dâu tên Lâm Vĩnh Túc, còn chú rể tên là Trịnh Liệt. Còn sau đây là một vài mẩu truyện sau hôn nhân của hai người họ mà tôi – tức tác giả, đã rình mò mỗi ngày để có được và viết ra cho mọi người cùng đọc.

Đừng ai nói với hai vợ chồng nhà kia nhé. Suỵt!!!!!

****************

Câu chuyện ngắn 1:

Chán…

Chán quá đi…

Lâm Vĩnh Túc lăn qua lăn lại trên giường, sau đó lại up mặt vào gối, vùi khuôn mặt mình vào chiếc gối mềm mại.

“Sao vậy?” một giọng nói trầm ổn, rất có từ tính phát ra. Ngay sau đó, có một bàn tay to lớn vuốt nhẹ lên mái tóc đen dài có chút rối của Lâm Vĩnh Túc.

Không ai khác, đó chính là Trịnh Liệt. Là người chồng danh chính ngôn thuận mà cô vừa cưới về cách đây hai tuần.

Lâm Vĩnh Túc không quay đầu lại, lắc lắc đầu, ý bảo không có gì hết. Nhưng là Trịnh Liệt ở phía sau, không thể nhìn thấy được vẻ mặt hiện tại của Lâm Vĩnh Túc, mà chỉ thấy được mái tóc bù xù của cô có chút động đậy.

“Khó chịu sao?” Dạo gần đây cơ thể Lâm Vĩnh Túc rất kém, cứ một tí là lại buồn nôn, không muốn ăn gì, lại còn hay gặp ác mộng nữa. Thật là làm hắn lo muốn chết.

Mỗi lần nhìn thấy Lâm Vĩnh Tức bụm miệng, khuôn mặt co rúm vì khó chịu thì trong lòng hắn còn khó chịu hơn cô gấp trăm lần. Chỉ mong mình có thể bị ốm nghén thay cho cô.

Trịnh Liệt đưa tay vuốt nhẹ mái tóc Lâm Vĩnh Túc, sau đó đưa xuống, vuốt ve tấm lưng qua chiếc áo ngủ rộng.

“Nói cho anh biết… Có phải…” Trịnh Liệt ngập ngừng: “Em sợ khi ngủ sẽ gặp ông ấy không?”

Phải!

Ông ấy… chính là Lâm Trạch.

NHững lúc cô ấy ngủ, gặp phải ác mộng. Điều đầu tiên cô ấy làm sẽ là nắm lấy tay hắn, siết thật chặt như sợ sẽ mất đi, sau đó lại lẩm bẩm, rất nhỏ, rất nhỏ rằng “bố, đừng, bố ơi..”

Trịnh Liệt rất đau lòng.

Cứ một lần như vậy, là một lần hắn như bị ai đó cầm lấy con dao đâm vào từng mạch máu thớ thịt trên người mình vậy.

Trịnh Liệt hỏi xong câu đó, hắn cảm nhận được cả người Lâm Vĩnh Túc như cứng lại. Tấm lưng mượt mà của cô cũng theo đó mà có chút căng thẳng.

Trịnh Liệt cười tự giễu.

Đúng là vậy thật sao? Cô thật sự vẫn hận hắn? Vẫn chưa thể quên đi mối thù của…

“Em sợ.” còn đang suy nghĩ mông lung, Trịnh Liệt nghe thấy tiếng nói nhỏ nhỏ phát ra bằng âm thanh nhẹ bẫng. Lần này, đến lượt toàn thân Trịnh Liệt đông cứng lại. Hắn đến cả thở cũng không dám nữa. Hắn sợ câu nói tiếp theo của Lâm Vĩnh Túc sẽ khiến cho mình không thể thở nổi.

Thật sự sợ.

“Em sợ sinh con. Em sợ đau. Huhu…” đang khóc, Lâm Vĩnh Túc bỗng nhiên như chợt tỉnh, vội nín, sau đó ngồi bật dậy, nhìn vào Trịnh Liệt với ánh mắt nghi ngờ: “Anh nói ông ấy? Là ai vậy?”

“À.. là… bố em. Lâm Trạch.” Trịnh Liệt cụp mắt xuống, khẽ cười.

Lâm Vĩnh Túc nhíu mày nhìn Trịnh Liệt, sau đó nở nụ cười nhẹ  nhàng, ôm lấy cổ hắn, đặt chiếc cằm nhỏ nhắn lên bờ vai qua chiếc áo ngủ của hắn: “Đồ ngốc. Chuyện của bố em, em đã biết từ lâu rồi.” Lâm Vĩnh Túc vừa nói, vừa tưởng tượng ra cảnh hiện giờ Trịnh Liệt đang nhíu mày, mím môi, có chút thắc mắc nhưng lại không dám hỏi. Cô bật cười: “Anh còn nhớ lúc em hôn mê. Ngày nào anh cũng đến thăm em không? Ngày nào anh cũng dành mấy tiếng đồng hồ ngồi trong bệnh viện để tâm sự với em. Thật ra lúc đó chỉ là em không thể cử động, nhưng tất cả những gì diễn ra bên ngoài, em đều biết, đều nghe hết đấy.”

“Vậy…”  Trịnh Liệt đưa tay ôm lấy Lâm Vĩnh Túc, cúi mặt, đưa mũi hít hà hương thơm trên tóc cô: “Em đừng gặp ác mộng nữa. Nhé!”

Lâm Vĩnh Túc gật đầu một cái, cô cười: “Biết rồi. Chồng!”

Thật ra cô đâu gặp ác mộng. Là cô xem nhiều thông tin về sinh sản quá mà mơ lúc mình lâm bồn thôi.

Cô đau đến khóc thét, nắm chặt lấy tay hắn mà gào: Bố nó ơi. Đau quá.

********************

Câu chuyện ngắn 2:

Có ai từng hỏi khi Lâm Vĩnh… à nhầm. Bây giờ cần đổi thành Trịnh thiếu phu nhân thì đúng hơn.

Có ai từng hỏi Trịnh thiếu phu nhân khi mang bầu ở giai đoạn gần cuối sẽ thành ra bộ dạng như thế nào không?

Vâng, sau đây tôi xin phép được miêu tả dáng vẻ vô cùng “mỹ lệ” của cô ấy.

Đầu tóc rối bù, quần áo xộc xệch, trên giường thì chăn gối lộn xộn, ga trải giường nhăn nhúm.

Trên mặt cô ấy có hai vết thâm quầng ở dưới mắt, cái bụng chình ình vì đứa bé đã được bảy tháng, trên cánh tay trần có rất nhiều vết đỏ tím.

Hả? Đỏ tím?

Aaaaaa…. Trịnh đại thiếu gia của tôi. Con nhà người ta có bầu mà cũng không tha. Người ta đang mang thai, đang mang thai đấy hiểu khô…

Bộp.

Na bị chìm vào vô thức sau cú đánh của ai đó.

Trịnh Liệt vừa tắm xong, quấn khăn tắm quanh hông. Để lộ cơ bắp rắn chắc cùng cơ bụng sáu múi dày dặn. Hắn đứng trên cao nhìn xuống, đôi mắt sắc lạnh nhìn xuống con bé vừa bị mình “chạm nhẹ” vào gáy.

“Đi rình mò nhà người ta mà còn dám lớn tiếng? Còn dám miêu tả vợ xinh đẹp của tôi trong bộ dạng vừa ngủ dậy. Chê mình sống lâu quá rồi hả?”

**************

Câu chuyện ngắn 3:

Hồi mới mang thai ở tháng thứ năm.

Trịnh thiếu phu nhân đã từng đề nghị được đi làm. Lý do là ở nhà quá chán. Cô chịu không nổi. Lúc nào cũng chỉ ăn và ngủ, cô cảm thấy mình giống con heo.

Trịnh Liệt trầm tư suy nghĩ một lát rồi tặc lưỡi gật đầu, nói: “Được. Em muốn làm việc gì? Công việc như thế nào? Mức lương?…..” hắn liệt kê ra một loạt yêu cầu về thông tin công việc mà cô muốn làm.

Nhưng Trịnh thiếu phu nhân của chúng ta rất kiên quyết, nhất định không nói. Cô không muốn người ta nhận cô vì có liên quan đến Trịnh gia. Cô phải chứng tỏ cho Trịnh Liệt thấy, dù không có hắn, cô vẫn có thể sống sót.

Lâm Vĩnh Túc nghĩ vậy, sau đó liền quay về phòng, bỏ mặc Trịnh Liệt vẫn còn ngồi một mình trong thư phòng.

Trịnh Liệt nhìn cánh cửa thư phòng đóng lại. Hắn cầm điện thoại lên, nhấn một dãy số: “Thông báo cho tất cả các công ty trong thành phố. Ngày mai cô ấy sẽ đi xin việc phỏng vấn. Chỉ cần công ty nào nhận cô ấy, IE sẽ đầu tư vào mọi hoạt động của công ty đó, chấp nhận công ty đó sáp nhập vào IE. Nhưng cần phải im lặng, không được để cô ấy biết. Nếu không… tự biết hậu quả.”

***************

Câu chuyện ngắn 4:

Hôm nay là ngày đầu tiên Lâm Vĩnh Túc nhận tháng lương đầu tiên.

Nhìn số tiền lương mình đang cầm trong tay, Lâm Vĩnh Túc vừa vui vừa có chút cảm thấy kỳ lạ.

Dù sao chuyện này cũng quá kỳ lạ rồi.

Cô đến công ty này để xin việc, bình thường khi phỏng vấn, người ta sẽ hỏi tên, tuổi, trình độ và kinh nghiệm.

Nhưng hôm đó bọn họ không hỏi gì cả. Chỉ hỏi cô muốn làm gì, muốn mức lương bao nhiêu.

Tất nhiên cô chỉ nghĩ đó là công ty muốn thử xem những người được phỏng vấn xem họ sẽ nói như thế nào. Vậy nên cô rất trung thực, nói ra công việc cô muốn và mức lương mà cô đã đọc trên báo.

Nhưng sao lại thế này? Công việc của cô chỉ đơn giản là ngồi trong phòng, có một bàn làm việc riêng. Sau đó là đọc tạp chí liên quan đến sức khoẻ sinh sản.

Cho thuê nhà đất thì có liên quan đến sức khoẻ sinh sản à?

Cô hỏi giám đốc như vậy, và nhận được câu trả lời: “Bởi vì cô đang có bầu nên cô sẽ hiểu được những bà mẹ đang mang thai muốn những ngôi nhà như thế nào. Chúng ta sẽ đánh vào tâm lý của họ, nhất là về mặt sức khoẻ. Vậy nên cô sẽ đảm nhiệm những vụ thuê nhà có mẹ mang thai.”

Nghĩ nghĩ một lúc, Lâm Vĩnh Túc miễn cưỡng gậy đầu cói như lý do có điểm hợp lý.

Cô xách túi ra về. Về đến nhà, Lâm Vĩnh Túc chạy vội vào phòng.

Nhìn thấy Trịnh Liệt, cô liền cười rạng rỡ rồi chahy tới ôm chầm lấy hắn. Lôi tập tiền lương trong tay, đưa ra trước mặt hắn: “Oa. Chồng ơi. Anh nhìn này. Đây là tiền lương của em. Em đã có thể tự kiếm tiền.”

Trịnh Liệt nhìn thấy cô vui vẻ vậy thì nở nụ cười yêu chiều, vuốt vuốt tóc cô: “Giỏi lắm.”

Lâm Vĩnh Túc được khen thì đắc ý, vênh mặt nói với Trịnh Liệt: ” Chồng à. Anh yên tâm. Từ bây giờ em sẽ kiếm thật nhiều tiền. Để sau này nếu anh có thất nghiệp, em cũng có thể nuôi anh.”

Ai đó đen mặt, khoé môi giật giật.

(Na: *lau mồ hôi* chị nhà hăng quá.)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.