Triệu Kiến Thận bị hỏi vấn đề này khiến dở khóc dở cười, trả lời: “Ba mươi.”
Tuyền Cơ nhìn con trai của Triệu Kiến Thận, cậu nhóc ở trước mặt phụ thân rất lễ phép, tự giác trả lời: “Mười bốn.”
Tuyền Cơ “À” một tiếng, không phát biểu ý kiến nữa, trong lòng đối với việc tảo hôn sinh đẻ sớm của người cổ xưa ngạc nhiên không ngừng, hai người trước mặt nhìn thế nào cũng rất giống hai anh em, người lớn nhìn như chỉ mới hơn hai mươi, người nhỏ thì phát triển quá tốt, chậc!
Triệu Kiến Thận mười lăm tuổi thành hôn, mười sáu tuổi sinh con, ở thời đại này rất bình thường, hiển nhiên không thể hiểu được sự kinh ngạc của Tuyền Cơ.
Nhưng mà Triệu Tư Viễn, cũng chính là “Viễn Nhi” trong miệng của Triệu Kiến Thận, lại bắt đầu ngấm ngầm chú ý đến Tuyền Cơ: Phụ vương đối với nữ nhân này vô cùng khác biệt! Chẳng lẽ lại là một nữ nhân muốn làm mẹ kế của mình sao.
Thật ra không chỉ Triệu Tư Viễn, tất cả mọi người trong Vương phủ đều xem Tuyền Cơ là một nữ nhân muốn mượn cớ quản lý sổ sách thân cận Vương gia để leo lên ngai vàng Vương phi.
Nhưng mà sự sắp xếp của Triệu Kiến Thận dành cho Tuyền Cơ lại khiến mọi người nảy sinh ngờ vực. Vị “Tạ tiểu thư” này không được ở trong nội viện nơi tập trung những người thân thích của Vương phủ, ngược lại còn ở trong viện Thính Tùng cư nơi giao nhau giữa tiền viện và hậu viện. Thính Tùng cư vốn được dùng để chiêu đãi một số vị khách quan trọng của Vương phủ và quản gia ở vùng khác đến đây báo cáo công việc, là một viện nhỏ khá độc lập. Lẽ ra nếu Vương gia có ý với nàng thì không thể thu xếp cho nàng ở một chỗ như vậy.
Ngược lại, Tuyền Cơ đối với Thính Tùng cư rất hài lòng, bên ngoài viện người đến người đi, bên trong viện lại là một mảnh trời riêng, thanh tịnh vắng vẻ yên bình, thích hợp để ngủ, phía sau sân lầu chính còn nối liền với một nhà tắm đơn, cách nơi làm việc – cửa hàng bạc của Vương phủ cũng rất gần, bước ra khỏi viện đi tới không đến trăm mét là tới rồi.
Trương mẫu đem tất cả những thứ trong biệt viện của nàng, những đồ có thể di chuyển đều dời hết qua bên này, gồm có chăn mền lông vũ của nàng, băng vệ sinh được gói trong một vải bọc to và chiếc ghế sứ[1] giấu tiền riêng đều đem đến. Gặp lại những đồ vật quen thuộc này, Tuyền Cơ xúc động đến mơ hồ.
[1] Ghế sứ:
Ngày thứ hai Tuyền Cơ đến Vương phủ, bắt đầu tiếp quản sổ sách Vương phủ, vốn nghĩ rằng trong Vương phủ rất rắc rối phức tạp, quan hệ giữa người hay chuyện gì cũng rất phức tạp, không tránh khỏi việc bị người khác xa lánh hoặc bị người khác ngấm ngầm gây khó khăn, kết quả chưa từng phát sinh cái gì, gió êm sóng lặng.
Nếu như không phải các quản lý khác khi đối mặt với nàng đều có vẻ mặt không được tự nhiên, Tuyền Cơ gần như hoài nghi có phải rằng nữ nhân làm tổng quản phòng thu chi này là việc rất bình thường hay không, hại một bụng kế hoạch hòa giải mâu thuẫn với quần chúng nội bộ đã chuẩn bị của nàng tất cả đều hụt hẫng.
Không thể không thừa nhận, có thể quản lý tốt cả một tòa Vương phủ này, chân chính đạt được chức vụ quản lý này, kỷ luật nghiêm minh, thì bản lĩnh cực kỳ hiếm có. Hiện nay, nàng trông coi toàn bộ tình hình của tiền viện, hậu viện có nấu cơm hay không, thì lại không biết được.
Trong Vương phủ Triệu Kiến Thận tuy rằng không có Vương phi, nhưng cũng có nhiều ái thiếp, ca cơ, nghe đâu có bốn tiểu thiếp chính thức, ca cơ kề bên hầu hạ có bao nhiêu thì rất khó nói, Tuyền Cơ nhớ đến đám nương tử ở trong biệt viện, bị vứt bỏ bên ngoài đã nhiều đến như thế, cho dù trong nhà có ít thì cũng không thể ít hơn bên ngoài được.
Lúc nghe được những điều này, tuy rằng trong lòng cũng hơi khó chịu, nhưng nàng nhanh chóng ép buộc mình phải vứt điều lưu tâm kia ra phía sau đầu, dù sao chính mình cũng chỉ si mê trai đẹp một chút thôi, nếu đã không dự định cùng hắn phát triển thành quan hệ gì đó, thì cần gì phải quan tâm đến tình hình hôn nhân kết giao bạn bè của hắn? Vẫn nên thành thật mà sống tốt những ngày nho nhỏ của mình thôi.
Tạ Tuyền Cơ là người rất giỏi việc giả làm đà điểu.
Nhưng mà có những người vô cùng không muốn thấy nàng nhàn rỗi.
Từ lúc bắt đầu trở lại Vương phủ, lịch làm việc của Tuyền Cơ được sắp xếp vô cùng dày đặc, sáng sớm thức dậy đến phòng bạc trình diện, buổi chiều phải cùng Triệu Tư Viễn và Trương Kiều Dư đến thư phòng đọc sách luyện chữ, buổi tối gặp Triệu Kiến Thận bàn bạc chuyện làm ăn, không thiếu được việc muốn nàng ở cạnh chuyện trò.
Ở thời đại này không có quy định ngày làm việc tám tiếng, cũng không có khái niệm nghỉ ngơi cuối tuần, khiến Tuyền Cơ mệt giống như con trâu.
Công việc ở phòng thu chi vẫn còn đỡ, tuy rằng chỉ quản lý sổ sách công việc của biệt viện so với quản lý toàn bộ Vương phủ và các mục làm ăn của Trầm gia thì quy mô và khối lượng công việc hoàn toàn khác biệt, nhưng trong Vương phủ vốn có không ít quản lý phòng thu chi có năng lực có thể giúp đỡ, sau một tháng đầu bận rộn rối ren, Tuyền Cơ bắt đầu kết hợp phương pháp ghi chép sổ sách hiện đại với thực tế, tạo ra một bộ kiểu sổ sách mới hơn đơn giản rõ ràng khoa học, lại tốn một tháng chỉ dạy cho các quản lý dưới quyền, đợi đến khi bọn họ bắt đầu tiếp quản thì công việc sau đó tương đối càng ngày càng ung dung. Năng lực tài chính và kế toán của Tuyền Cơ ở nơi này phát huy vô cùng nhuần nhuyễn, cũng giành được sự kính trọng của các quản lý dưới quyền.
Tuy rằng cùng làm việc chung với một nữ thượng cấp đẹp như vậy, thường thường không chú ý liền vui mừng hớn hở, nhưng nhìn chung những người có năng lực để giữ được địa vị quản lý phòng thu chi trong Triệu Vương phủ, đều là nhân tài hiếm có, nhiều kinh nghiệm, cũng không bị ảnh hưởng quá lớn đến công việc.
Tuyền Cơ tự hiểu khuôn mặt này tương đối gây tai họa, cho nên cũng rất thức thời cố sức tránh việc ở chung một mình với các quản sự này, bình thường luôn một mình trốn ở trong phòng làm việc ở tầng cao nhất phòng bạc.
Nhưng mà tin tức trong phòng bạc của Vương phủ có mỹ nữ làm tổng quản phòng thu chi không ngừng lan truyền đến tiền viện hậu viện Vương phủ, thậm chí còn từ từ lưu truyền lan rộng giữa các vương công quý tộc ở kinh thành.
Từ khi Tuyền Cơ gia nhập vào phòng bạc của Vương phủ, thanh niên trai tráng trên dưới Vương phủ đều nhiệt tình chạy đến phòng bạc, tuy rằng không phải mỗi lần đều có thể cùng tiếp xúc nói chuyện với mỹ nhân, nhưng chỉ cần có thể ở xa xa nhìn thấy, khi trở về cũng chút vốn để khoe khoang cùng bạn bè trang lứa. Nhất thời ong bướm ở gần phòng bạc huyên náo vô cùng.
Ngày hôm đó, sau khi kết thúc buổi triều sớm, Quốc vương Thừa Thiên Đế của Kỉ quốc đặc biệt gọi Triệu Kiến Thận lên ngự thư phòng, đi thẳng vào vấn đề mà tám chuyện nói: “Thận nhi, nghe nói tổng quản lý phòng thu chi trong phủ của con là một nữ nhân?”
Lúc không có người ngoài trong ngự thư phòng, Thừa Thiên Đế không bao giờ xưng hô ái khanh với Triệu Kiến Thận trong lúc trò chuyện.
Triệu Kiến Thận đối diện với người được tôn quý vô vàn cũng không còn nghiêm trang khắc nghiệt như lúc ở trên triều nữa, nghe vậy cười khổ nói: “Tại sao ngài lại quan tâm đến những tin đồn này?”
“Chuyện của con trai, sao có thể không quan tâm?” Thừa Thiên Đế nét mặt thản nhiên, nhìn vẻ mặt muốn nói lại thôi của Triệu Kiến Thận, cười nói: “Ta biết con muốn khuyên ta cẩn thận, không cần nói ra quan hệ của chúng ta, nhưng mà nơi này không có người ngoài. Cho dù có, con vẫn là con nuôi trên danh nghĩa của ta.”
Triệu Kiến Thận nói: “Khi việc lớn còn chưa thành, cẩn thận một chút vẫn hơn.”
“Không cần trốn tránh vấn đề, nói về mỹ nữ thần tài ở phủ của con đi.”
Triệu Kiến Thận dưới sự tra hỏi không ngừng của Thừa Thiên Đế bất đắc dĩ phải chọn điểm quan trọng trong chuyện của Tuyền Cơ khai báo một ít.
Thừa Thiên Đế nghe xong líu lưỡi nói: “Trên đời này lại có nữ nhân không muốn con, lúc nào đó mang đến để vi phụ nhìn xem.”
“Dường như phụ thân rất vui vẻ?” Triệu Kiến Thận cười thật ôn hòa.
“Không, không, cha đang khó chịu thay cho con trai nha!” Thừa Thiên Đế sao lại không biết tính cách của con mình, đắc tội ai cũng không dám đắc tội hắn.
Nói xong chuyện phiếm, Triệu Kiến Thận báo cáo rõ ràng từng chuyện về quặng sắt ở Vân Xuyên và những gì chứng kiến trên đường quay về kinh thành lần này cho Thừa Thiên Đế.
Thừa Thiên Đế cười nói: “Không thể tưởng tượng được nửa đường lại xuất hiện một tiểu nha đầu giúp đỡ chúng ta một việc lớn, nếu không có nàng, muốn không bị người khác nghi ngờ mà nắm được quặng sắt Vân Xuyên thật sự phải tốn một phen tâm tư, lần này có thể thuận lợi kéo Bạch Chí Dao về đây, kết cục toàn thắng! Kết cục toàn thắng! Ha ha!”
“Đây chỉ là bước đầu thu lưới mà thôi…” Triệu Kiến Thận không nặng không nhẹ đả kích, đánh tan sự thích thú của Thừa Thiên Đế ngay tại chỗ.
Để tránh gây nên sự chú ý của các quan lại bên ngoài, Triệu Kiến Thận không dám ở lại quá lâu, trao đổi sơ lược một hồi liền cáo từ về phủ.
Khi đi ngang qua thư phòng ở ngoại viện, chợt nhớ tới việc đã một thời gian không có khảo sát tiến độ học tập của con trai, Tuyền Cơ giờ này chắc cũng đã ở thư phòng, trong lòng nóng lên, lững thững đi về phía thư phòng.