Trên Đồng Linh Phong, Nhạc Nghịch nhìn hai vị nam tử hôn mê bất tỉnh bên cạnh, trong lòng hưng phấn khó nén, nữ nhân khiến hắn mong nhớ đến sắp phát điên rất nhanh thôi sẽ thuộc về hắn, không còn ai có thể cướp nàng đi nữa!
Hồng Dực và Tuyền Cơ đúng hẹn mà đến, Nhạc Nghịch nhìn chằm chằm duy mạo[1] mang trên đầu Tuyền Cơ khàn khàn nói: “Nàng cởi mũ, từ từ đi qua, không được làm gì kỳ quái.”
[1] Duy mạo: nón có mạng vải phủ xuống.
Tuyền Cơ nghe lời tháo mũ xuống, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn hai người hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, lớn tiếng nói: “Ngươi làm gì bọn họ vậy?”
Nhạc Nghịch dường như tham lam nhìn Tuyền Cơ từ trên xuống dưới vài lần, người trước mắt không phải là bức họa khô khan vô vị, người nàng chỉ cách hắn trong vòng mười trượng, mũi tựa hồ đã nghe được mùi hương trong trẻo như làn nước trên người nàng.
“Bọn họ còn sống, chỉ bị thương một chút.” Nhạc Nghịch miễn cưỡng kiềm nén niềm hân hoan trong lòng, thúc giục: “Ngươi đi qua thì ta thả bọn họ.”
Tuyền Cơ nghĩ một chút rồi nói: “Ta có thể đi qua, nhưng phải để đại tẩu ta xem qua tính mạng bọn họ không có gì đáng ngại thì ta đi với ngươi, nếu không, ngươi chỉ có thể mang thi thể của ta mà đi!”
Nhạc Nghịch nhíu mày nói: “Được!”
Tuyền Cơ quay đầu nhìn qua Hồng Dực một cái, nhẹ giọng nói: “Nhạc Nghịch vẫn chưa muốn giết ta, tỷ đừng hành động thiếu suy nghĩ, thấy đại ca và Lạc Dương không sao, thì lập tức mang bọn họ đi sau đó tìm người tới cứu ta.” Nói xong xoay người đi về phía Nhạc Nghịch.
Nhạc Nghịch nhìn Tuyền Cơ từ từ đi tới, mỗi bước đều tựa như giẫm vào lòng hắn. Gió núi thổi nhẹ ống tay áo và làn váy dài của nàng lay động như múa, như ngay sau đó sẽ theo gió bay đi, tựa như ngày đó trên núi Xích Thánh… Chỉ là, ngày đó nàng từng bước từng bước rời xa hắn, hôm nay lại là đến bên hắn.
Vì ngày hôm nay, hắn đã chuẩn bị hơn một tháng, tuyệt không cho phép xảy ra điều gì ngoài ý muốn nữa.
Cuối cùng, Tuyền Cơ đến trước mặt còn cách hắn hai bước, đang muốn xoay người nhìn Dịch Thanh Vân và Lạc Dương, lại bị Nhạc Nghịch đưa tay kéo ra ngoài mấy trượng.
Người Hồng Dực thoáng một cái hạ xuống bên cạnh Lạc Dương và Dịch Thanh Vân, căng thẳng đưa tay thăm dò hơi thở của Dịch Thanh Vân. Hô hấp ổn định chỉ có chút suy yếu. Lại ấn vào mạch đập tứ chi của hắn, xác định chỉ bị một vài nội thương ngoại thương không xem là quá nặng. Lúc này mới yên lòng. Rồi đi xem Lạc Dương, chịu thương lại còn nhẹ hơn một chút.
Hai người hôn mê bất tỉnh. Hẳn là bị điểm huyệt và hạ dược. Trong lòng bình tĩnh lại một chút. Ngẩng đầu gật đầu với Tuyền Cơ đã bị kéo ra xa một đoạn nói: “Bọn họ không sao.”
Nhạc Nghịch nói: “Yên tâm rồi chứ? Đi thôi!”
Nói rồi đưa ngón tay điểm huyệt Tuyền Cơ, ôm lấy nàng, vài bước thì đã không thấy bóng dáng.
Hồng Dực lấy trong ngực ra pháo lửa đưa tin, tung lên trời. Ánh lửa sáng rực nở rộ trong trời đêm, Quỷ Công giáo chúng mỗi người mỗi nơi gần đó bắt đầu theo dõi tìm kiếm hướng Nhạc Nghịch chạy trốn, bốn vị Quỷ Công giáo chúng khiêng cáng lên núi, giúp Hồng Dực đưa hai người Dịch Thanh Vân và Lạc Dương đến nghỉ tại phân đà gần nhất. Cũng có người cưỡi khoái mã báo tin cho Khiết Cẩn Minh.
Trước khi Kỉ Kiến Thận dẫn đầu đại quân rời kinh xuất phát, Khiết Cẩn Minh liền lấy cớ phải bố trí quân Khiết quốc đi trước sớm hơn mang theo tùy tùng cưỡi khoái mã rời khỏi.
Đại quân tới chỗ biên giới Kỉ quốc và Nhạc quốc, Kỉ Kiến Thận mới thu được tin tức, Tuyền Cơ và Hồng Dực ở trong cung đánh lén khống chế bọn người Triệu Thập Lục, cùng nhau rời kinh mất tích…
Kỳ thật từ buổi sáng ngày Khả Nhi tỉnh lại, đã tấu trình việc này cho Triệu Chính đóng trong kinh, tin tức nhiều ngày như vậy mới đến tay Kỉ Kiến Thận, đều bởi vì Khiết Cẩn Minh hiểu quá rõ hệ thống truyền tin của Trầm thị, âm thầm dùng thủ đoạn ngăn chặn tin tức, tranh thủ thêm nhiều thời gian cho Hồng Dực.
Kỉ Kiến Thận vừa sợ vừa giận, nắm bức thư Tuyền Cơ viết do Khả Nhi giao lại, trong lòng hận chết sự cả gan làm loạn, tự mình làm chủ của Tuyền Cơ! Càng giận huynh đệ lại vì một nam nhân mà dùng cách như thế bán đứng mình. Hồng Dực thì không cần nói, nếu giờ phút này nàng ở trước mặt, việc đầu tiên hắn làm chính là lấy đao chém nàng thành hai đoạn!
Trong thư Tuyền Cơ kể rõ ngọn nguồn sự việc, lại cầu tình cho mọi người, cuối cùng hứa chắc chắn mình nhất định sẽ nghĩ cách trở về bên cạnh hắn vân vân… Nói thật dễ nghe, Nhạc Nghịch hôm nay sớm đã trắng tay. Liều lĩnh, việc gì cũng làm được, rơi vào tay hắn, còn cách gì có thể hy vọng?!
Thảo nào rùa con vào tối một ngày trước khi hắn xuất phát tỏ ra kỳ quái như vậy, căn bản nàng quyết định chờ hắn vừa đi, bèn lấy mình đi đổi Dịch Thanh Vân và Lạc Dương!
Lòng Kỉ Kiến Thận khó chịu như chảo lửa, nhưng mà càng trong thời điểm như vậy, thì càng phải bình tĩnh. Hít sâu mấy cái, Kỉ Kiến Thận phân phó cho tất cả thám tử của Trầm thị, triều đình, nhanh chóng tra xét tung tích của Hồng Dực và Tuyền Cơ. Hy vọng có thể chặn lại trước khi các nàng thương thảo với Nhạc Nghịch. Bên cạnh đó phân phó thám tử ở Nhạc quốc gấp rút tìm kiếm tung tích của Nhạc Nghịch.
Lại qua hai ngày, một phong mật thư do Quỷ Công giáo chúng chuyển đến Trầm thị hoàn toàn đập tan hy vọng của hắn – ở Nhạc quốc Hưởng Linh sơn Đỉnh Đồng Linh, Tuyền Cơ bị Nhạc Nghịch cướp đi, không rõ tung tích!
Khi Tuyền Cơ tỉnh lại, phát hiện mình ở trong một sơn động tối đen, dưới người chèn cỏ khô rất dày nên không khó chịu, trên tảng đá không xa trước mặt đặt một ngọn đèn dầu, tỏa ra ánh sáng mờ mờ, Nhạc Nghịch đang ngồi xếp bằng ở một bên hình như là đang luyện công.
Thỉnh thoảng Tuyền Cơ cũng thấy Kỉ Kiến Thận ngồi xếp bằng vận công như vậy, trong lòng nghĩ đến một đoạn trong tiểu thuyết võ hiệp, không biết lúc này ném hòn đá vào người hắn, có thể khiến hắn tẩu hỏa nhập ma, trực tiếp thổ huyết hôn mê chết ngất hay không?
Đang do dự, Nhạc Nghịch bỗng nhiên thân hổ chợt động, phụt thổ ra một ngụm máu tươi.
Tuyền Cơ cũng chấn động, chẳng qua nàng chỉ nghĩ mà thôi, vẫn chưa hóa thành hành động cụ thể, sao Nhạc Nghịch đã thật sự “Tẩu hỏa nhập ma”? Không phải Thiên nữ như nàng đã phát triển đến trình độ có thể dùng niệm lực công kích chứ.
Nhưng Nhạc Nghịch cũng chỉ là thổ một ngụm máu này mà thôi, ho khan vài tiếng, lúc mở to mắt thì thần trí lại trấn tĩnh, dáng vẻ tinh thần không tệ. Tuyền Cơ không khỏi thất vọng.
Nhạc Nghịch nhìn chằm chằm Tuyền Cơ chớp mắt cũng không chớp, Tuyền Cơ bị hắn nhìn trong lòng sợ hãi, động cũng không dám động.
“Nàng có đói không?” Vậy mà Nhạc Nghịch vừa mở miệng lại hỏi một câu thập phần ôn nhu.
Tuyền Cơ trong lòng cười khổ, đói cũng không muốn ăn a, nhưng mà lúc này vẫn nên thuận theo khẩu khí nói chuyện của hắn trước thì tốt hơn, vì thế gật gật đầu nói: “Có một chút. Đây là nơi nào?”
Nhạc Nghịch lấy một cái giỏ trúc từ sau tảng đá đưa tới trước mặt Tuyền Cơ, lại lấy một túi nước đưa cho nàng.
Trong giỏ trúc để không ít lương khô, mấy thứ đó nhìn qua khiến người ta không muốn ăn, Tuyền Cơ cầm một cái chậm rãi cắn từng miếng, cảm thụ sâu sắc giá trị triết học của “Chuyển từ tiết kiệm sang xa hoa thì dễ, chuyển từ xa hoa sang tiết kiệm khó vô cùng”.
“Đây là nơi năm đó ta bái sư luyện công…” Nhạc Nghịch bỗng bắt đầu kể lại.
Tuyền Cơ vừa dùng răng vật lộn với lương khô, vừa dùng âm mũi “Ừ” hai tiếng lấy lệ mình đang lắng nghe.
“Sau này, sư phụ cũng mai táng trong sơn động này.”
Khụ khụ khụ! Tuyền Cơ bị nghẹn đến che miệng ho như điên! Tên biến thái này, đem nàng đến mộ phần sư phụ hắn làm gì?!
“Nàng sao vậy?” Trong lúc nói chuyện, Nhạc Nghịch đã đến bênh cạnh Tuyền Cơ.
Tuyền Cơ vừa tránh đi vừa ho khan miễn cưỡng nói: “Không… Khụ khụ… Không sao! Không sao! Khụ khụ!”
Nhạc Nghịch biến sắc, đưa tay nắm lấy cổ Tuyền Cơ giữ nàng trên đống cỏ khô, oán hận nói: “Lúc Kỉ Kiến Thận chạm vào nàng, ngươi có trốn tránh như vậy không?”
Cổ bị nắm lấy, ho cũng không ho được, lập tức mặt căng đỏ bừng, không thể nói tiếp, hai mắt tối sầm lại, gần như chết ngất tại chỗ.
Nhạc Nghịch phát hiện nàng không ổn, vội vàng rút tay về, kéo Tuyền Cơ trên đống cỏ khô ngồi dậy. Đưa tay nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, Tuyền Cơ được giúp, cuối cùng cũng khạc lương khô mắc ở cổ họng ra. Bằng không bị lương khô nghẹn chết, vậy thì chết rất mất mặt.
Mở túi nước ra, uống hai ngụm cho thuận khí, Tuyền Cơ mới cảm thấy cuối cùng cũng mình tìm được đường sống trong chỗ chết, trở lại nhân gian.
Nhạc Nghịch nhìn chằm chằm nàng, chưa từ bỏ ý định truy hỏi: “Vì sao phải tránh ta?!”
Tuyền Cơ càng xem thường, tức giận nói: “Chẳng qua ta chỉ né tránh một chút, ngươi vừa mất hứng một chút thì đã suýt bóp chết ta, ta có thể không tránh ngươi sao?”
Nhạc Nghịch trầm mặc một chút nói: “Ta cố gắng không thương tổn nàng, nàng sẽ không tránh ta phải không?”
Tuyền Cơ nhìn hắn có chút sợ hãi. Nhạc Nghịch như vậy rất kỳ quái, trong ấn tượng hắn chưa từng dùng loại giọng điệu thương lượng này nói chuyện với người khác, bỗng nhiên ôn hòa dịu dàng như vậy, sẽ không có ý đồ kỳ dị gì chứ.
“Ưm, ngươi nói chuyện đàng hoàng với ta, tất nhiên ta sẽ không trốn ngươi.” Nói được lời này cũng có đạo lý – nếu như ngươi muốn động tay động chân, vậy phải trốn phải phản kháng.
Nhạc Nghịch lại hình như tương đối hài lòng với câu trả lời như vậy, nhưng vừa mở miệng lại hỏi một câu làm Tuyền Cơ như nghe sấm: “Vì sao Kỉ Kiến Thận chạm vào nàng, nàng lại không tránh!”
Tuyền Cơ thực sự bị hỏi ngây người, đây là vấn đề trẻ con gì vậy!
Nhất thời không nhịn được, thốt ra: “Hắn là trượng phu ta, vì sao ta phải tránh hắn?”
“Ta cũng có thể làm trượng phu của nàng!”
Tiếp tục đề tài này rất nguy hiểm! Ánh mắt Tuyền Cơ đảo qua đảo lại, nghĩ làm thế nào nói sang chuyện khác. Tay Nhạc Nghịch đã với đến ôm lấy nàng vào lòng.
Muốn chết rồi! Chẳng lẽ tên này định dùng vũ lực? Tuy rằng Tuyền Cơ không ngừng cảnh báo bản thân phải bình tĩnh, nhưng phản ứng bản năng của cơ thể vẫn không nhịn được cố gắng giãy ra.
Khí lực của nàng so với Nhạc Nghịch, hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc, căn bản chỉ là lấy trứng chọi đá.
May là Nhạc Nghịch không làm gì nữa, chỉ ôm nàng không buông. Tuyền Cơ vật lộn giãy một trận không ra, quyết định đổi phương pháp.
Trước tiên, cất giọng kêu: “Buông tay… Ta không thở được!”
Nhạc Nghịch ngẩn ra. Quả nhiên đã buông lỏng một chút.
Sau đó, bắt đầu tâm lý gọi đầu hàng: “Trước nay Kỉ Kiến Thận chưa bao giờ bắt buộc ta.” Tuyền Cơ không nhớ thù xưa đưa dáng vẻ ác bá lúc đầu của Đại ma vương quy về phạm vi liếc mắt đưa tình.
Nhạc Nghịch mặt sa sầm. Quả nhiên buông tay lùi lại một chút.
“Hắn đối tốt với nàng, ta cũng có thể! Hắn vì nàng bỏ hết cơ thiếp, ta cũng có thể! Nàng không thích những nữ nhân đó, ta giết tất cả các nàng là được.”
Tuyền Cơ trợn mắt há mồm, có thể đừng đẫm máu như vậy không a, chẳng qua ngẫm nghĩ lại một chút, dường như tên này đã phóng hỏa đốt cung điện của mình, chắc là ngay cả những phi tử gì gì cũng đã xử lý cùng nhau, nghĩ vậy, trong lòng không nhịn được phát lạnh.
Nhạc Nghịch còn đang chờ nàng trả lời, Tuyền Cơ cười khổ nói: “Lúc này ngươi có thể vì ta giết các nàng, tương lai cũng có thể vì người khác mà giết ta.”
“Ta sẽ không!” Nhạc Nghịch nói chắc như đinh đóng cột, ở trong lòng hắn, chỉ cần có thể có được nữ tử trước mặt, làm sao còn có thể lại nhìn người khác?
Tuyền Cơ nhìn thấy trên khuôn mặt đang u ám của hắn lộ ra chút u buồn, bỗng nhiên trong lòng có chút thông cảm với hắn. Tên này chịu khổ nhiều quá, lại không biết giải thoát cho bản thân, rõ ràng chính là một người EQ bằng 0, căn bản không biết làm sao để yêu một người.
Hồi tưởng một chút, lấy tính tàn nhẫn hiếu sát của hắn, hắn đối với mình quả thật tính là không tệ, đắc tội với hắn nhiều lần như vậy, cũng vẫn không xuống tay cho nàng răng rắc đi đời.
Chỉ là thông cảm dù sao cũng không phải là tình yêu.
“Được rồi! Ngươi sẽ không, nhưng mà, người ta thích không phải là ngươi.” Tuyền Cơ bỗng không muốn vì bảo vệ tính mệnh mà hư tình giả ý với hắn.
“Vì sao? Điều Kỉ Kiến Thận có thể làm được, ta đều có thể làm được. Vì sao nàng thích hắn không thích ta? Chỉ vì… Chỉ vì người nàng gặp trước là hắn phải không?! Hay là vì, hắn là Thánh quân?” Quả nhiên sắc mặt Nhạc Nghịch trở nên dữ tợn, siết chặt nắm tay, dáng vẻ lúc nào cũng có thể bạo khởi sát nhân.
Tuyền Cơ ngay lập tức hối hận, quả nhiên lời thật thì khó nghe, nói thật đúng là nguy hiểm!
Nhạc Nghịch nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi không nói lời nào của nàng, cũng biết mình làm nàng sợ, miễn cưỡng áp chế lửa giận trong lòng, hừ lạnh nói: “Mặc kệ thế nào. Người có thể đi cùng nàng đến cuối cùng, chỉ có thể là ta!”
Trong lòng không cho là đúng, nhưng giờ phút này không phải là thời điểm thoải mái khoe võ mồm.
“Sư phụ ngươi mai táng ở đâu trong sơn động này?” Hai người cứ mắt lớn trừng mắt nhỏ như vậy, không biết sẽ xảy ra chuyện gì, Tuyền Cơ quyết định tìm chuyện để nói, phân tán sự chú ý của Nhạc Nghịch một chút, kéo dài thời gian chờ Đại ma vương tới cứu nàng.
Nhạc Nghịch yên lặng nhìn về phía tảng đá to đặt ngọn đèn, không ra tiếng.
“Ơ, là phía dưới tảng đá phải không? Hắn qua đời thế nào a?”
“Đấu võ thua ta, bị một chưởng của ta đánh chết.” Tuyền Cơ hoảng sợ không nói, người gì thế này! Thật đúng là mất hết nhân tính. Ôi trời ơi, mình không nên hỏi những câu như vậy. Người bên cạnh Nhạc Nghịch nếu không phải tự nhiên chết, mười thì hết chín đều là chuyện tốt Nhạc Nghịch làm, mình thật là ngu ngốc a! Đang tốt đẹp hỏi cái này làm gì?
“Lúc ta còn rất nhỏ đã bị lưu đày bên ngoài, ở gần nơi này gặp được sư phụ, hắn dạy ta võ công, nhưng chưa bao giờ tiết lộ danh tính, sau này ta biết, hắn là kẻ tử thù của Nhạc gia, dạy ta võ công, chỉ là hy vọng có một ngày cô sát tinh như ta có thể thay hắn giết hết người của Nhạc gia!” Bỗng Nhạc Nghịch lại có mong muốn kể hết tâm sự.
Người này sao lại gặp phải toàn kẻ lòng lang dạ sói biến thái như vậy a! Thật là xui xẻo!
“Ta cũng muốn làm hoàng tử thân vương vô lo vô nghĩ, có mẫu phi, có hoàng huynh, chỉ sống một đời bình thường cũng tốt. Nhưng ông trời tàn nhẫn chưa từng cho ta cơ hội này! Ta vừa ra sinh, đã là cô sát tinh! Nếu đã như vậy, ta cần gì phải khách khí với bọn họ? Ai dám phản bội ta, ta sẽ một đao giết chết. Dù sao ta vốn chính là kẻ không cha không mẹ không người thân để tin tưởng!” Nhạc Nghịch lạnh nhạt nói.
Tuyền Cơ rất muốn nhẫn nại, nhưng chung quy không nhịn được, mở miệng phản bác: “Người khác đối với ngươi không tốt, ngươi liền muốn trả thù. Kết quả khiến cho bản thân cũng không vui, hà cớ gì chứ? Trời cao không phải không cho ngươi cơ hội, là bản thân ngươi muốn chọn đi con đường này, võ công ngươi tốt như vậy, người thân của ngươi đối với ngươi không tốt, không thể ở cùng chẳng lẽ không thể trốn đi, tiêu dao giang hồ cũng có thể vui vẻ qua ngày!”
Nhạc Nghịch cười thảm một tiếng, oán hận nói: “Nàng không phải người trong cuộc, tất nhiên sẽ nói thoải mái!”
Tuyền Cơ nghĩ một chút, nói: “Tuy rằng phụ mẫu ta không xấu xa như phụ mẫu ngươi, nhưng mà cũng không tính là phụ mẫu tốt tận trách nhiệm, lúc ta mười hai tuổi phụ thân đã phá sản mắc khoản nợ lớn, mỗi ngày đánh bạc uống rượu, say rượu rồi thì đánh ta và mẫu thân ta, sau này nhảy lầu tự sát, để lại nợ nần rất nhiều, mỗi ngày mẫu thân chỉ khóc lóc đau buồn, ta cũng rất sợ, nhưng không ai để ý đến ta, sau này mẫu thân cũng bị bệnh, ta cố gắng kiếm tiền chữa bệnh cho nàng, nàng lại chỉ một lòng muốn chết, ở trong lòng nàng, ta chỉ là nữ nhi của nam nhân nàng yêu, nam nhân nàng yêu đã chết, ta chẳng còn quan trọng nữa. Lúc nàng mất, ta mới mười bảy tuổi, họ hàng tránh ta như rắn rết. Thế nhưng bất kể chịu khổ thế nào, ta cũng tin tưởng, một ngày nào đó sẽ tốt đẹp hơn. Trong lòng không muốn, đừng đẩy cho người khác, ta từng chịu nỗi khổ bị đối xử tệ bạc, lại trút nỗi khổ lên người kẻ khác, vậy ta và những kẻ tổn thương đối tệ với ta có gì khác nhau? Muốn làm loại người nào, chung quy là bản thân quyết định.”
Nhạc Nghịch nghe xong ngẩn ra, lắc đầu nói: “Phụ mẫu của nàng, không phải là Ninh quốc Hi thân vương và Hi Vương phi sao?”
“Không phải! Ta mượn xác hoàn hồn đến đây. Ninh Nguyệt Quận chúa thật sự, e là đã sớm đầu thai rồi.” Bầu không khí nói chuyện lúc này cũng không tệ lắm, Tuyền Cơ cũng hiểu được loại chuyện này, giấu giếm không hay gì, dù sao Nhạc Nghịch cũng sẽ không rêu rao khắp nơi.
Nhạc Nghịch biến sắc nói: “Thực sự có chuyện địa phủ luân hồi sao?” Nhớ tới tin tức lúc trước bảo thám tử tìm hiểu, quả thật như thế, một nữ tử yếu ớt hơn mười năm đều ngây ngây ngốc ngốc, làm sao có thể bỗng nhiên trở nên thanh tú thông minh như nữ tử trước mặt? Cách giải thích duy nhất cũng chỉ có thể là linh hồn bám vào người.
Tuyền Cơ gật đầu nói: “Có a, ta đã gặp quỷ sai, chính hắn đưa ta đến đây.”
Nhạc Nghịch bán tín bán nghi, im lặng không nói, trong lòng lại như sông cuộn biển gầm.
“Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, rốt cuộc sơn động này ở đâu vậy?” Tuyền Cơ thừa cơ nói.
Nhạc Nghịch lạnh nhạt nói: “Nàng chưa từ bỏ ý định muốn chạy trốn. Ta không ngại dẫn nàng đi nhìn nơi này.”
Lại đưa tay kéo Tuyền Cơ, đi về phía cửa động, động tác thô lỗ, nhưng đại chưởng nắm cổ tay Tuyền Cơ thì lực đạo nhẹ nhàng, giống như nàng là ngọc lưu ly dễ vỡ.
Sơn động này không tính là quá sâu, thông qua một tảng đá to lớn. Chỉ thấy một mảng sáng trắng lộ ra trước cửa động – lúc này không biết là buổi sáng hay là buổi chiều.
Tuyền Cơ có chút không thích ứng chớp chớp mắt, đến trước cửa động vừa nhìn liền ngây dại.
Trước cửa động có một phiến đá nhỏ chìa ra chỉ đủ cho một người đứng, nhìn xuống dưới là vực sâu vạn trượng, nhìn trên nhìn trái nhìn phải, vách đá cheo leo ngàn nhẫn[2], trừ phi nàng mọc ra một đôi cánh hoặc là có cước lực khinh công của nhất đẳng cao thủ, nếu không căn bản không có khả năng rời khỏi nơi này, lại càng không nói đến cầu cứu bên ngoài.
[2] Nhẫn: đơn vị đo lường thời xưa, bằng 8 thước hay 7 thước.
Nơi này vách núi ẩn trong dãy sơn, gần đó không dấu chân người lui tới. Đại ma vương muốn tìm mình cũng sẽ không tìm mỗi một vách núi trên thạch bích, lần này thật sự là chết chắc rồi!
Nhìn thấy khuôn mặt khổ qua của Tuyền Cơ, tâm tình Nhạc Nghịch bỗng vui vẻ. Nữ nhân này, từ nay về sau chỉ có thể ở bên mình, đang lúc cao hứng, bỗng nhiên ngực quặn đau một trận.
Cơn đau đến đột ngột, giống như một nhát dao nhọn thình lình đâm vào ngực, đau đến Nhạc Nghịch gần như không thể đứng nổi.
Đáng chết! Chẳng lẽ thuốc này phát tác nhanh như vậy? Hắn không cam lòng, vất vả biết bao giữ nữ nhân này bên cạnh… Hắn phải kiên trì… Hắn nhất định có thể tiếp tục chống đỡ!
Tuyền Cơ miễn cưỡng điều chỉnh cho tốt tâm trạng đang sa sút, bỗng nhiên phát hiện bàn tay đang nắm cổ tay mình trở nên lạnh như băng, ngoảnh lại chỉ thấy sắc mặt xanh đen của Nhạc Nghịch.
“Ngươi… Ngươi làm sao vậy?” Tuyền Cơ không rõ mình muốn hắn có sao hay là muốn hắn không sao.
Nhạc Nghịch không nói được một lời. Bỗng nhiên ngửa mặt ngã xuống, Tuyền Cơ hoảng sợ, đưa tay thăm dò hơi thở của hắn, hơi thở đứt quãng rất mỏng manh, thầm nghĩ: Không phải là cùng bệnh với Lạc Dương chứ…
Sờ mạch đập của hắn, tốc độ lại nhanh đến dọa người, đây là bệnh trạng gì?
Nhưng đại biến thái bỗng nhiên ngã xuống như vậy, thời cơ khó có! Tuyền Cơ đưa tay lần tìm pháo lửa truyền tin trong ngực mà Hồng Dực đưa cho, lập tức mặt mũi trắng bệch. Không thấy!
Lần tìm đồ trên người một chút, trừ bỏ quần áo, thứ gì cũng không thấy, nhất định là hỗn đản Nhạc Nghịch này thừa lúc nàng hôn mê lấy đi! Tuyền Cơ rơi vào đấu tranh tâm lý.
Nhạc Nghịch ở ngay cạnh cửa động, thêm chút sức là có thể đẩy hắn xuống, ngã xuống từ độ cao này, không chết cũng tàn phế, không thể uy hiếp nàng nữa. Nhưng muốn nàng xuống tay như thế, thật đúng là nàng làm không được. Quan niệm đạo lý kiếp trước đã cắm rễ trong đầu. Sát hại một người không có năng lực phản kháng, dù đó không phải là người tốt, nàng cũng không làm được.
Lại nói, một mình ở lại trong động này cũng thập phần kinh khủng, trong động chôn một người chết, dưới cửa động lại để một người, sợ Kỉ Kiến Thận còn chưa tìm được mình, mình đã chịu không nổi trước rồi.
Tuyền Cơ trái lo phải nghĩ, rốt cục quyết định trước tiên vào động xem có thứ gì để chạy trốn, nói không chừng pháo lửa truyền tin bị lấy đi cũng sẽ ở bên trong. Nếu thật sự không có, thì tốt xấu gì cũng phải kiểm kê một chút xem lương khô thức ăn nước uống còn bao nhiêu, mình có thể chống đỡ được bao lâu.
Nguồn sáng duy nhất trong sơn động chính là ngọn đèn kia, Tuyền Cơ vừa trấn an bản thân: Cái người chết trong động kia đã chết hơn mười năm rồi, xương cốt đã thành tro, không có gì đáng sợ, vừa giơ ngọn đèn đông kiếm tây tìm, thứ tìm được chỉ có một ít quần áo đơn giản và lương thực túi nước cùng dầu thắp, dây thừng cái gì thì đừng nói, ngay cả dao cắt hoa quả cũng không có, lại càng không nói đến vật báo tin phòng thân Hồng Dực đưa cho mình.
May mắn duy nhất là lương khô cùng nước uống không thiếu, hẳn có thể chống đỡ mười ngày tám ngày, khí trời khá lạnh, lương khô cũng sẽ không dễ hỏng.
Lại nhìn khắp trong động một vòng, phát hiện từ trong còn rẽ ra bốn huyệt động, giống như một sảnh bốn phòng trời tạo, nhưng trong những động này đều chẳng có gì cả, đã không có đường ra cũng không có nguồn nước, bởi vì không có chỗ thông gió lâu ngày, mùi cũng khá là không dễ ngửi.
Cũng may những huyệt động này có lẽ Nhạc Nghịch và sư phụ hắn trước kia từng ở qua, lại cũng dọn dẹp tương đối sạch sẽ, không có những thứ như muỗi gì gì đó.
Đến cửa động, Nhạc Nghịch vẫn nằm ở đó không nhúc nhích, giống như đã chết mất rồi. Tuyền Cơ trong lòng bồn chồn, bỗng nhiên hy vọng Nhạc Nghịch có thể tỉnh lại, nếu không một mình ở nơi quỷ quái này… Không nhịn được rùng mình một cái.
Nhìn dáng vẻ hắn, như là bị bệnh hoặc ăn thứ dược nào đó sinh ra tác dụng phụ, Tuyền Cơ nhớ tới lúc mới vừa tỉnh lại Nhạc Nghịch từng thổ huyết, tên này hẳn là bị thương rồi.
Cũng đúng. Đại ca võ công nghe nói cũng là giỏi vô cùng, Nhạc Nghịch muốn bắt hắn, e cũng trả một cái giá đắt.
Kỳ thật Tuyền Cơ đoán đúng một phần, Nhạc Nghịch cũng biết sự lợi hại của Dịch Thanh Vân, không dám xem thường, nhưng hắn tuyệt đối không để chuyện bắt cóc Tuyền Cơ xảy ra sơ suất, nên cắn răng uống Liệt Hồn đan, có thể trong khoảng thời gian ngắn tăng công lực lên, nhưng làm hao tổn thân thể rất lớn.
Nhạc Nghịch dựa vào sự trợ giúp của Liệt Hồn đan bắt được Dịch Thanh Vân, nhưng vẫn bị nội thương, sau khi trao đổi con tin với Hồng Dực, nóng lòng trốn tránh mạng lưới Quỷ Công giáo đưa Tuyền Cơ thuận lợi đến nơi này, nên bất chấp thương tích trên người, lại uống một viên Liệt Hồn đan nữa.
Đổi lại là người khác, đã sớm mất mạng lâu rồi. Hắn ỷ vào công lực thâm hậu, chống đỡ được đến lúc này, cũng đã thế suy sức yếu.
Tuyền Cơ nhẹ nhàng đẩy hắn vài cái, không thấy phản ứng. Cắn răng đưa tay sờ xem trên người hắn có để mấy thứ lấy từ chỗ nàng không, hoặc là có thuốc có thể cứu hắn một mạng trước.
Tìm tới tìm lui lại chỉ tìm được một túi gấm nhỏ, vừa mở ra nhìn, là một thắng kết[3] còn chưa làm xong.
[3] Thắng kết: dây kết, tua kết.
Tuyền Cơ nhớ rõ trong kiếp này thứ này dường như chỉ có mình nàng biết thắt, cẩn thận nhìn lại, đột nhiên nhớ tới, đây là khi ngày đó bị Nhạc Nghịch bắt về Nhạc quốc, ở trên xe nhàm chán, kéo tua cờ của cửa sổ để thắt.
Không nghĩ tới Nhạc Nghịch lại có thể trân trọng giữ bên người.
Tuyền Cơ nhìn chiếc thằng kết nhỏ này, nhất thời ngẩn người, Nhạc Nghịch này, tựa hồ là thật sự thực thích nàng rồi… Thật là… Ôi!
Bỏ mặc hắn ở nơi cửa động này, dù không bệnh chết, chỉ sợ thời gian lâu cũng sẽ lạnh chết, Tuyền Cơ cười khổ nhét thằng kết vào trong túi gấm để lại vào trong ngực Nhạc Nghịch, cười khổ nói với hắn: “Thấy sự tinh mắt và si tâm thế này của ngươi, giữ lại một mạng nhỏ cho ngươi. Nếu ngươi tỉnh, cũng không thể làm ta khó xử nữa!”
Nhạc Nghịch thân hình cao lớn nặng nề, Tuyền Cơ thực sự là dùng hết sức mới kéo hắn vào trong động đặt trên đống cỏ khô, thấy hắn nằm bên ngoài một lát, môi đã có chút khô nứt, vì thế lấy bộ y phục bên cạnh đắp lên người hắn, lại lấy một túi nước, nâng đầu hắn lên cho hắn uống hai ngụm nước.
Tất nhiên cách Tuyền Cơ đưa nước không ướt át như trong phim, hay là miệng kề miệng. Nàng trực tiếp nắm lấy mũi Nhạc Nghịch, tách miệng hắn ra, sau đó đổ vào miệng hắn một chút nước. Lại buông túi nước xoa xoa cổ họng hắn một chút, giúp hắn nuốt xuống, cả quá trình chẳng khác gì cho dế uống nước, nhưng thập phần hữu hiệu rất nhanh đưa xong vài ngụm nước.
Mấy lần xem thử Nhạc Nghịch còn thở không, mình ăn chút lương khô, xé một phần váy hồng nhạt trên người, dời tảng đá đem tấm vải lớn kia đặt trên mái cửa động.
Nhìn thấy gió núi thổi tấm váy tung bay theo gió, trong lòng âm thầm cầu khẩn, những người đi tìm ngàn vạn lần phải nhớ ngẩng đầu nhìn lên a!
May mắn đang mùa đông, y phục trên người tầng tầng lớp lớp, ít một tấm vải cũng không ảnh hưởng việc giữ ấm thân thể.
Trở lại trong động, Nhạc Nghịch vẫn còn hôn mê, nhưng mặc kệ thế nào, trong động còn có người sống, cảm giác cũng an tâm không ít. Tuyền Cơ chuyển một ít cỏ khô qua chỗ cách Nhạc Nghịch không phải quá xa làm cái đệm đơn giản, nằm xuống nghỉ ngơi giữ sức.
Không biết khi nào thì Đại ma vương có thể tìm được nàng, lương thực và nước uống đều có hạn, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, hoặc không nên hoạt động quá nhiều tiêu hao năng lượng và lượng nước thì tốt.
Khi Nhạc Nghịch tỉnh lại, điều hắn nhìn thấy là một cảnh tượng như vậy, Tuyền Cơ nằm ngủ say gần đó, tiếng hít thở chầm chậm nhè nhẹ nhàng có thể nghe rõ ràng, dưới ngọn đèn lờ mờ, nét mặt đang ngủ yên tĩnh, khiến hắn cảm thấy trong lòng một vùng an hòa.
Mình nằm trên đống cỏ khô, trên người đắp không ít quần áo, bên đầu đặt một túi nước, trên vạt áo trước ngực còn có vết nước chưa khô… Là nàng sắp xếp cho hắn sao? Còn lo hắn có thể bị lạnh bị khát?
Một thứ cảm giác ấm áp chưa từng có dâng đầy lồng ngực, chưa từng có người chiếu cố hắn như vậy, cho dù là khi còn bé ở trong hoàng cung cung nữ ma ma và thái giám phụ trách hầu hạ hắn, đối với hắn lúc nào cũng xa cách.
Đợi hắn trưởng thành, đã không hề cần người chiếu cố, người thân bị hắn giết sạch, bên cạnh chỉ còn lại thuộc hạ kính sợ không dám gần hắn, và những nữ nhân ngoại trừ phát tiết dục vọng thì không còn tác dụng.
Những phi thiếp của hắn, hắn cũng chưa từng tin tưởng các nàng, lại càng không cho phép các nàng ở lại bên khi hắn ngủ say, bởi vì hắn không biết người nào trong đó sẽ bỗng nhiên lấy ra một thanh chủy thủ đâm vào trái tim hắn.
Ngực tựa hồ không đau đớn như vậy nữa, đề khí qua loa, lại phát hiện thể lực như cát chảy trôi đi rất nhanh, e là mình không chịu được một cửa này, nhưng cũng chẳng sao, nữ nhân này sẽ ở đây cùng hắn.
Tuyền Cơ không ngủ quá say, nên lúc tay Nhạc Nghịch chạm vào khuôn mặt nàng, nàng lập tức tỉnh.
Mở to mắt nhìn ánh mắt u tối của Nhạc Nghịch, trong lòng cả kinh, bật dậy co người lại.
“Vì sao vừa rồi không thừa cơ đẩy ta xuống vách núi?” Nhạc Nghịch không truy kích, bình tĩnh hỏi.
Tuyền Cơ nghĩ vừa rồi mình xem như cứu hắn, không nhịn được trộm đắc ý một chút, nói: “Ta không như ngươi. Không có thói quen tùy tiện giết người!”
“Nếu ta muốn giết nàng, nàng có giết ta không?”
“Đương nhiên giết rồi!” Chẳng lẽ còn ngu ngốc tùy ngươi giết sao?
Nhạc Nghịch cười lạnh một tiếng nói: “Những kẻ bị ta giết chết, đều là người muốn giết ta! Nàng có gì không giống ta?”
“Ngươi phóng hỏa đốt hoàng cung, rất nhiều người trong đó đều không có ý nghĩ muốn giết ngươi!”
“Đó là bởi vì bọn họ không có cơ hội mà thôi!”
“Khiến người hận như vậy, ngươi nên kiểm điểm chính mình một chút rồi.”
“Kiểm điểm? Kiểm điểm cái gì, kiểm điểm cô sát tinh như ta vốn không nên sinh ra?!”
“Ta nói rồi, ngươi muốn làm dạng người gì, là chính ngươi chọn, nếu ngươi không muốn, lời tiên đoán có thể tính gì? Người nhà ngươi đối với ngươi không tốt, ngươi có thể rời khỏi bọn họ, bọn họ muốn giết ngươi hại ngươi, ngươi bất đắc dĩ giết bọn họ để phản kháng, nhưng ngươi vẫn có thể quên bọn họ, làm lại từ đầu là người tốt.”
“Đủ rồi! Ta không phải người tốt! Chẳng lẽ Kỉ Kiến Thận là người tốt?!” Nhạc Nghịch khí hận không thôi.
Tuyền Cơ nghĩ một chút, rất thành thật nói: “Quả thật hắn cũng không phải người tốt.”
“Một khi đã như vậy, vì sao ngươi đối với ta thì soi mói bắt bẻ, đối hắn thì ngàn y trăm thuận?!”
Hình như vẫn luôn là Đại ma vương đối nàng ngàn y trăm thuận chứ, nhưng lúc này không nên kích thích Nhạc Nghịch, để hắn khỏi phát điên lên một tay bóp chết nàng, Tuyền Cơ quyết định lúc này trước tiên làm Ninja rùa.
Nhưng Nhạc Nghịch cũng không chịu buông tha nàng, nắm lấy bả vai nàng lớn tiếng quát hỏi.
Tuyền Cơ bị hắn làm cho vừa đau vừa phiền, rõ ràng đập bình đập cho vỡ nói: “Hắn có phải người tốt, có phải Thánh quân hay không cũng không quan trọng, quan trọng là… Ta thích hắn, hắn biết yêu quý ta tôn trọng ta!”
Nhạc Nghịch tức giận đến cực điểm, một chưởng đẩy nàng ngã trên đống cỏ khô, đưa tay muốn xé đi xiêm y của nàng, trong miệng cười lạnh nói: “Nàng thích hắn?! Chờ nàng thành người của ta, nàng nghĩ hắn còn có thể thích nàng không?”
Tuyền Cơ lại bỗng không phản kháng, tùy ý Nhạc Nghịch một trận mãnh liệt áp trên người nàng, canh chuẩn lúc hắn chưa kịp phòng bị bỗng nâng gối thúc vào bộ vị hiểm yếu của hắn.
Nhạc Nghịch lúc này võ công thể lực rất không bằng trước đây. Hai người cách rất gần, dưới sự kích động không kịp phòng vừa vặn bị Tuyền Cơ thúc vào, đau đến mắt nổi đom đóm ngã qua một bên.
Tuyền Cơ chạy một mạch đến cửa động, xoay người lại quát Nhạc Nghịch: “Ngươi dừng lại! Bước thêm bước nữa ta liền nhảy xuống đấy!”
Nhạc Nghịch vịn vào thạch bích đuổi đến cửa động, nhìn dáng vẻ quyết tuyệt của Tuyền Cơ, không dám bức nữa, cười lạnh nói: “Nàng không sợ chết?”
Tuyền Cơ nói: “Lúc này ta rất sợ chết, nhưng thật muốn chết cũng không có gì, cùng lắm thì cầu quỷ sai tìm cho ta một nhà tốt đầu thai thôi!”
“Nàng chết rồi, giang sơn Kỉ Kiến Thận đã định, vừa lúc tìm hàng nghìn hàng vạn mỹ nhân khác lấp đầy Hậu cung!” Nhạc Nghịch dưới cơn giận, lời nói cũng chua ngoa lên.
“Chẳng liên quan gì đến ngươi!” Tuyền Cơ cũng lười bảo trì phong phạm thục nữ gì đó, lời thô tục bật khỏi miệng.
Nhạc Nghịch nghe xong ngẩn người, bỗng nhiên cười ha ha lên, trong tiếng cười vừa có châm chọc vừa có thê lương, tiếng vọng trong sơn động từng hồi, nghe xong khiến lòng người chấn động.
“Trời cao quả nhiên tới giờ vẫn không công bằng!” Tiếng cười chưa tắt, người lại một lần nữa ngã trên mặt đất, xoa ngực hữu khí vô lực mà ho khan.
Tuyền Cơ quan sát một lát, xác định tạm thời hắn không có năng lực công kích, lúc này mới đi qua, hỏi dò: “Này, ngươi thế nào rồi?”
Ánh trăng mông lung chiếu vào cửa động, khuôn mặt xinh đẹp của Tuyền Cơ, dưới ánh trăng trở nên tựa như sương mù không thật.
Nhạc Nghịch nằm trên mặt đất, xương cốt kinh mạch toàn thân đau đớn như sắp vỡ ra, hắn biết, lúc này đây, có lẽ không qua nổi.
Nữ nhân mong muốn duy nhất trong cuộc đời ở ngay trước mặt, bản thân sắp chết, nàng cũng nên ở bên cạnh mình, đây là bồi thường, trời cao mắc nợ hắn quá nhiều, thì hoàn lại nữ nhân này cho hắn đi!
Nhưng không được, nàng cách hắn quá xa, mình đã không thể đứng dậy, muốn kêu nàng qua đây, sau đó một chưởng đánh vào gáy nàng…
Nữ nhân này rất mềm lòng, muốn gạt nàng qua đây không khó.
“Ta bị… bị trọng thương, sợ là không được…” Nhạc Nghịch thở phì phò thấp giọng nói. Đồng thời ngưng tụ một chút công lực còn lại trên người đến tay phải.
Tuyền Cơ theo ánh trăng, nhìn sắc mặt hắn trắng gần như trong suốt, bên môi chầm chậm trào ra tơ máu, không khỏi sợ hãi nói: “Ngươi… ngươi chống đỡ được không? Một mình ta… Làm sao bây giờ?”
“Ta muốn hỏi nàng một câu, nàng lại đây…” Nhạc Nghịch không cần giả vờ cũng đã hữu khí vô lực. Trong lòng thầm nghĩ: Làm sao ta có thể để lại nàng một mình? Ta muốn dẫn nàng cùng đi!
Tuyền Cơ do dự một chút, rốt cục chậm rãi bước qua.
“Nếu thực sự kiếp sau, ta tìm được nàng trước… sẽ đối tốt với nàng… Nàng có thể thích ta, ở bên, ở bên ta, được không?” Thanh âm Nhạc Nghịch càng ngày càng thấp, Tuyền Cơ càng đến càng gần, thậm chí tay Nhạc Nghịch cố gắng với đến gần gáy nàng cũng không để ý…
“Ưm, được!” Tuyền Cơ miễn cưỡng bày ra chút tươi cười, nàng cũng nhìn ra, Nhạc Nghịch thật sự không ổn, nhớ tới mỗi một người bệnh trầm trọng kiếp trước gặp qua trong bệnh viện, nghĩ đến sự thống khổ và tình cảm si mê với mình cả đời của Nhạc Nghịch, cảm thấy mặc kệ khi còn sống hắn làm chuyện xấu gì, ít nhất lúc này nên để hắn ra đi an tâm một chút.
Nhạc Nghịch không nghĩ tới nàng sẽ đồng ý dứt khoát như vậy, tâm niệm chợt lóe, nhớ tới địa phủ luân hồi nàng từng nói qua, nhớ tới nàng nói thích nàng thì phải đối tốt với nàng…
Nếu bây giờ ta giết nàng, nàng sẽ hận ta, kiếp sau tuyệt đối sẽ không nguyện ý ở bên cạnh ta!
Một chút do dự đó, chút kình lực cuối cùng trên tay phải rốt cuộc không phát ra, đầu ngón tay lạnh lẽo run rẩy lướt qua môi Tuyền Cơ, mang theo vài giọt nước mắt trong suốt trượt trên khuôn mặt nàng, vô lực buông xuống cạnh người, nhắm hai mắt lại, không thể mở ra được nữa.
Cả đời này hắn đã chịu quá nhiều khổ cực, phạm quá nhiều sai lầm, mỗi thời mỗi khắc trong lòng đan chéo cừu hận huyết tinh, không thể quay đầu cũng không thể lưu luyến.
Lúc chấm dứt sinh mệnh, có nữ tử duy nhất mình mong muốn trong đời ở bên cạnh, có giọt nước mắt nàng rơi vì mình, có hy vọng cho kiếp sau, giây phút cuối cùng Nhạc Nghịch cũng lựa chọn thiện lương buông bỏ dự tính ban đầu của mình…
Kiếp này của nàng tặng cho nam nhân may mắn gọi là Kỉ Kiến Thận kia đi, kiếp sau, hắn sẽ không buông tay nữa, sẽ không bỏ qua nữa…
Ngày thứ ba sau Nhạc Nghịch chết, Tuyền Cơ đang ngủ thì bị ôm chặt lấy, mở mắt ra thì trông thấy nam nhân tuấn mỹ như đã tưởng nhớ cả đời kia, một câu còn chưa nói ra, nước mắt đã rơi thành hàng.
Kỉ Kiến Thận không nói được một lời, ôm nàng đến cửa sơn động, lấy dây thừng cột chặt trên người nàng chuẩn bị rời khỏi, bỗng nhiên Tuyền Cơ nghĩ đến xác Nhạc Nghịch đặt trong một tiểu thạch thất. Đưa tay kéo kéo y phục Kỉ Kiến Thận, thấp giọng nói: “Nhạc Nghịch đã chết, thứ trong sơn động không nên di dời, bảo đại tẩu lấy thuốc nổ cho nổ nó được không?”
Còn hơn để thi thể Nhạc Nghịch ở nguyên trong động, bị người có ý đồ làm nhục, không bằng cho nổ sơn động, để hắn vĩnh viễn yên giấc, không ai quấy rầy.
Kỉ Kiến Thận tuy rằng cực kỳ hận Nhạc Nghịch, nhưng thứ việc nhàm chán lấy thi thể người chết trút giận này, cũng khinh thường làm, chỉ nhíu mày liền gật đầu đồng ý.
Thuốc nổ Hồng Dực mang đến cực kỳ lợi hại, một trận nổ ầm vang, vách núi kia liền bị chấn động sụp một mảng lớn, sau khi đá vụn bụi bặm rơi xong, đã không tìm thấy chỗ sơn động ban đầu nữa.
Từ ngày đó, bất kể Kỉ Kiến Thận đến đâu, đều mang theo Tuyền Cơ bên cạnh, cả đời hai người không còn xa cách.
Cuộc chiến tranh đoạt thiên hạ của bảy nước cũng hạ màn.
Mùa đông trôi qua, rất nhiều nạn dân Thành quốc được đưa về nước, lúc này Thành quốc sớm đã nước không ra nước, nạn dân bỗng trở về càng khiến thế cục càng từng bước không khống chế được. Quanh đất nước bị Khiết quốc Kỉ quốc chinh phục toàn bộ, Chiếu Hi đế cũng tự biết ngoan cố chống lại chỉ khiến tộc nhân và quốc gia của mình rơi vào trong tai nạn lớn hơn, rốt cục thở dài một tiếng, dẫn theo hoàng thân quốc thích của hoàng tộc, tuyên cáo thoái vị, chắp tay dâng Thành quốc cho Kỉ quốc.
Lại một năm trôi qua, Khiết Cẩn Minh và Kỉ Kiến Thận thông cáo thiên hạ thân phận thật sự, một lần nữa nhận tổ quy tông, đổi tên là Xích Kiến Thận, Xích Cẩn Minh, trong đó không thể thiếu việc bày ra một đống chuyện xưa huyền diệu khó giải thích còn đặc sắc hơn cả truyền kỳ để lừa dối thế nhân.
Kỉ quốc Khiết quốc kết hợp thành một quốc gia, định quốc hiệu là Xích, Xích Kiến Thận đăng cơ làm khai Quốc quân chủ, hiệu Minh Thánh Hoàng đế, nhưng Hoàng đế này làm không đến nửa năm, đã truyền đế vị cho Thái tử Xích Tư Viễn.
***
Trên Bích Ngọc sơn ngoại thành Kỉ quốc.
Xích Kiến Thận đã thoái vị đứng ở đỉnh núi, trong gió mạnh tay áo tung bay, tựa như trích tiên trên trời quan sát muôn dân trong thiên hạ, xa xa rất nhiều thợ thủ công cùng binh lính hộ tống vàng bạc tiền của chuẩn bị rời Kỉ kinh, đội ngũ rất dài chầm chậm tiến về phía Tây nơi kinh thành mới Lâm Xuyên sắp kiến tạo.
Sau này Xích quốc thế nào, phải xem vị Thánh quân chân chính Viễn Nhi này. Xích Kiến Thận từ từ thở dài một tiếng, trong lòng dâng lên chút mất mát lờ mờ.
“Đang tốt đẹp, sao bỗng nhiên lại thở dài?” Một nữ tử thanh tú xinh đẹp nhẹ nhàng bước đến sau lưng hắn, vui vẻ đưa tay vòng quanh lưng hắn.
Xích Kiến Thận cười kéo Tuyền Cơ ở đằng sau ra phía trước ôm lấy, nói: “Có lẽ vẫn có chút không quen.”
Cũng phải, người quen làm Hoàng đế, bỗng nhiên từ người bận nhất thiên hạ thành người rỗi nhất thiên hạ, không quen cũng là chuyện bình thường.
Tuyền Cơ chớp mắt cười nói: “Chẳng lẽ chàng không cảm thấy, rời long ỷ ngồi một chút cũng không thoải mái kia, bây giờ thiên hạ mới chính thức là thuộc về chàng sao?”
Xích Kiến Thận ngẩn ra, sau đó thoải mái nói: “Quả thật, ta chẳng những có thiên hạ, còn có mỹ nhân, may mắn biết bao! Không biết mỹ nhân có nguyện cùng ta vui ngắm tứ hải, cùng thưởng thiên hạ?”
Tuyền Cơ cúi đầu, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, ngẩng đầu dịu dàng cười, nói: “Đã luôn mong muốn, chỉ không dám cầu!”