Mộng Đại Lục Hệ Liệt Chi Nhị – Đế Hỏa

Chương 10: Con đường lưu vong (mười)



Tên lính mang Soso đi đánh răng rửa mặt, soi qua gương, rốt cục hoàn thành nhiệm vụ, đưa cậu đến bên bàn ăn.

Hayden ngồi ở một đầu bàn ăn, trước mặt chỉ có một ly cà phê.

“Buổi sáng tốt lành.” Soso lên tiếng, ngồi xuống vị trí đối diện với hắn.

Hayden cười: “Tối qua ngủ có ngon không?”

Soso đang định uống sữa, thấy hắn mở miệng hỏi, đành buông chén sữa xuống trả lời: “Tốt lắm. Sàn nhà chỗ các anh thực cứng rắn.”

“Sàn nhà thực cứng rắn a…” Hayden dài giọng, “Xin hỏi, giường trong khách phòng có vấn đề gì sao?”

“Không có. Nhưng nó mềm mại quá, tôi ngủ không quen.”

Hayden ngạc nhiên nhướng mày, “Tốt. Lát nữa ta sẽ nghĩ cách làm cho nó cứng lên.”

“Cám ơn.” Soso thấy đề tài kết thúc, một lần nữa cầm lấy chén.

“Đúng rồi.” Hayden lại mở miệng.

Tay Soso cầm chén dừng giây lát, cuối cùng lại thả xuống tiếp, vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn.

Hayden cố nín cười, nghiêm túc nói: “Mời cậu ăn đi.”

“A, vâng, cám ơn.” Soso đợi nửa phút, xác định lần này thật sự có thể ăn, mới nhanh chóng cầm lấy sữa, ừng ực ừng ực uống hai ngụm.

Hayden cười tủm tỉm uống cà phê, nhìn cậu liếm liếm môi bắt đầu gặm Sandwich.

Dù tốc độ ăn của Soso nhìn qua không mau, nhưng mỗi lần nuốt vào tương đối nhiều, cho nên sandwich và sữa đều rất nhanh bị giải quyết.

Hayden ra hiệu cho bồi bàn rót đầy sữa, sau đó hai tay chống cằm hỏi: “Ta nghe nói, cậu muốn chuyển trường đến học viện ma pháp hoàng gia Fariel?”

Soso cả kinh, vội đáp: “Tôi không muốn chuyển trường.”

Hayden gật gật đầu: “Đúng là nó kém hơn St. Paders.”

Soso tưởng mình đã làm tổn thương lòng tự trọng của đối phương, bình thường học viện hoàng gia ở mỗi quốc gia đều là trường tốt nhất cả nước.”Chỉ là tôi không muốn rời St. Paders, bởi vì. . . . . .”

Hayden tự nói tiếp: “Cậu không tưởng tượng được phong cách học tập ở cái học viện kia có bao nhiêu kém cỏi đâu.”

“… A?” Soso sửng sốt.

Hayden tiếp lời: “Hơn nữa giáo viên đều là những người… rất kỳ quái.”

Soso an ủi hắn, “Cá tính của ma đạo sư St. Paders cũng rất đặc biệt.”

“Không, giáo viên học viện ma pháp hoàng gia không giống giáo viên học viện ma pháp St Paders, chênh lệch giống như người bình thường với người không bình thường ý.”

Soso ngơ ngác nhìn, không biết hắn nói thật hay nói giỡn.

“Nhất là viện trưởng học viện ma pháp hoàng gia, là một phụ nữ, bà thực thất bại, nhưng nếu xem bà là đàn ông, bà là cực phẩm trong đám đàn ông.”

Soso theo bản năng nuốt nước miếng một cái.

Hayden nghiêm túc nói: “Ta nói những lời này vì muốn cậu bảo trọng.”

“Từ từ, ” Soso lúng ta lúng túng mở miệng, “Tôi không nghĩ tới việc chuyển trường.”

“Thật sự không nghĩ tới?”

Soso gật đầu thật mạnh.

Hayden cũng gật gật đầu.

Trong mắt Soso phát ra ánh sáng hy vọng.

“Cậu có thể nghĩ từ bây giờ.” Hayden mỉm cười uống một ngụm cà phê.

Soso đáp: “Nhưng mà tôi muốn quay về học viện St. Paders, tôi muốn gặp Dilin.”

Hayden buông cà phê, nghĩ nghĩ nói: “Theo ta được biết, Dilin đã ở bên Hydeine .” Trong mắt hắn tràn ngập ám chỉ với hai chữ “ở bên”.

Soso không chút kinh ngạc, “Tôi biết.”

“Cho nên bọn họ là viên mãn.” Thời điểm Hayden nói những lời này có chút mất tự nhiên, tuy rằng nhìn qua không rõ ràng.

“Tôi chỉ muốn làm hàng xóm của bọn họ.”

“Hiện giờ ta rất chờ mong trở thành hàng xóm của cậu.”

“Tại sao?” Soso lập tức nhớ tới lời Ciro, “Muốn biến tôi thành con tin sao?”

Hayden cười: “Không, bởi vì thói quen sinh hoạt của cậu tốt lắm, ta có thể chắc chắn sẽ không phải ngửi mùi hôi miệng vào lúc sáng sớm.”

Soso rối rắm nhìn chén sữa, bắt đầu lo lắng có nên thay đổi thói quen sinh hoạt không.

Lo lắng không bao lâu, Hayden liền nhắc nhở hôm nay phải khởi hành.

“Đi Kanding đế quốc?” Mặt Soso trắng bệch.

Hayden gật đầu.

Nếu đến Kanding đế quốc, hy vọng trở về St. Paders gặp Dilin càng thêm xa vời . Hai tay Soso nắm khăn trải bàn, bắt đầu liều mạng nghĩ cách.

Hayden hỏi: “Bao giờ cậu định viết thư?”

“Thư?” Soso ngơ ngác nhìn hắn.

“Không phải cậu định viết thư báo bình an cho Dilin sao?”

“Có thể chứ?” Soso vui vẻ, rồi lại cẩn thận nhìn hắn, “Có thể chứ?”

Hayden mỉm cười: “Ta nghĩ có người đã đồng ý với cậu.”

Trong lòng Soso khẽ động, hỏi: “Tôi không được gặp Ciro ư?”

Hayden nhướng mày: “Hoàng thái tử Ciro đang ở ngoài thành Mise dưỡng bệnh, nơi đó cách Fariel không xa.”

“A? Không phải, hôm qua rõ ràng tôi…”

Hayden cười: “Mơ thấy cậu ta?”

Soso mở to hai mắt trừng hắn, “Không phải nằm mơ. Hôm qua rõ ràng thích khách đến…”

“Đó là thật. Ngoại trừ kẻ cầm đầu, những kẻ khác đều đã chết.” Hayden nhắc tới cái chết nhẹ nhàng chẳng khác gì đang hỏi thích thịt bò chín ba phần hay toàn phần.

Ngón tay cầm khăn trải bàn của Soso đột nhiên siết chặt, “Anh có biết bọn họ từ đâu đến không?”

Hayden nhìn cậu giống như biết tỏng cậu đang nghĩ gì , “Cậu muốn hỏi bọn họ có phải do Shamanlier phái tới đúng không?”

“Vậy có đúng không?” Tim Soso đập thình thịch. Tuy đã lựa chọn tin tưởng Ciro, nhưng sâu trong lòng vẫn cất giấu nghi vấn tận mỗi ngõ ngách. Bởi vì cậu cảm thấy người đã từng cứu mình, người duy nhất mình quen trong này đã trở nên xa lạ khó có thể thân cận. Thậm chí ánh mắt anh ta nhìn mình cũng cất giấu hờ hững và lạnh lùng.

“Không phải.” Hayden đáp.

Soso ngẩng đầu nhìn hắn, như thể muốn tìm ra trong mắt hắn dấu hiệu nói dối.

Hayden nở nụ cười.”Ở thời điểm không cần nói dối, cậu ta sẽ không nói dối.”

Về tình hình tối hôm qua, hắn đã phân tích qua. Lúc đó, mục tiêu của thích khách không phải tới cứu Soso. Nếu là tới cứu người, đối phương sẽ không phái kỵ sĩ đến đánh rắn động cỏ, dưới tình huống ấy, một ma pháp sư có thể sử dụng phong hệ ma pháp sẽ hữu ích hơn cả mười kỵ sĩ. Hắn tin rằng, đối với Andre Bassekou có hẳn một đội quân ma pháp sư, phái ra mấy ma pháp sư không phải việc khó. Nếu không phải cứu người, mục đich của đối phương hẳn là thăm dò, một là thăm dò tung tích của Soso, tuy tin Soso bị mời vào quân doanh được giấu kín, nhưng người nào chú ý nhất định có thể lần theo tuyến đường của cậu nhóc tìm được dấu vết để lại. Hai là thăm dò thái độ hiện nay của Kanding đế quốc với Shamanlier Gặp được Soso hẳn là thu hoạch ngoài ý muốn của bọn hắn. Sau khi phân tích như vậy, có thể khẳng định đối phương tuyệt đối không phải người Shamanlier phái tới, về phần là Quang Minh thần hội hay là Julan, còn cần điều tra kỹ hơn.

Soso nhịn không được hỏi một câu, “Thật không?”

Hayden đáp: “Ta tưởng cậu tin tưởng cậu ta .”

Soso im lặng một lúc lâu mới nói: “Anh ấy không giống trước kia nữa .”

Hayden sửng sốt, lập tức cười: “Con người ai mà chẳng phải trưởng thành.” Không nói thì không biết, Ciro hình như còn kém hắn vài tuổi, dù nhìn bề ngoài đoán không ra.

“Vậy khi nào chúng ta có thể viết thư?”

“Lúc nào cũng có thể”

Hayden nói được làm được, hắn nói lúc nào cũng có thể, liền lập tức đưa lên giấy viết thư và bút.

Soso cắn cán bút, nửa ngày không biết viết thế nào.

Kanding đế quốc và Shamanlier là địch quốc, cậu không thể để Dilin gặp nguy hiểm, nhưng lại thật sự rất muốn thấy anh. Một người ở một nơi xa lạ nhìn một đoàn người xa lạ đi tới đi lui cảm giác thật tệ .

Đại khái suy nghĩ nửa giờ, rốt cục cậu đặt bút –

Dilin thân mến:

Em đang ở trên con đường lữ hành dài dằng dặc. Không cần lo lắng cho em, em gặp được rất nhiều người tốt trên đường, bọn họ giúp đỡ em một cách vô tư, khiến cho em cảm nhận được niềm vui lớn nhất của việc lữ hành. Đích đến tiếp theo của em là thành Fariel, đúng vậy, anh không nhìn lầm đâu, chính là thủ đô Kanding đế quốc, là Ciro mời em đến. Anh ấy nhớ tình bạn cũ, cũng rất nhiệt tình, em cảm thấy cao hứng từ đáy lòng với lần trùng phùng này, cũng vạn phần chờ mong lần lữ hành này. Mặt khác, nguyên soái Hayden cũng là một người vô cùng tốt, trẻ tuổi anh tuấn lại thân thiết, em tin rằng nếu anh gặp anh ấy, nhất định cũng sẽ rất thích. Giấy bút em đang viết chính là anh ấy cho đó. Còn có, em muốn nhờ anh tra giúp về tung tích Fiona và Olof – đoàn viên dong binh đoàn Charlotte. Bọn họ và em lạc nhau trên đường, em muốn xác định bọn họ có được an toàn hay không.

Cuối cùng, thay em hỏi thăm đạo sư Hydeine, Raymond và Kevin nhé. Em rất nhớ anh, cũng rất nhớ bọn họ, hy vọng có thể sớm gặp mặt mọi người.

Soso mãi yêu quý anh.

Viết xong, cậu đọc cẩn thận từ đầu đến cuối năm sáu lần, xác định trong thư không có bất kì cảm xúc tiêu cực nào, mới lưu luyến không rời bỏ vào bì thư, giao cho tên lính canh giữ ở cửa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.